Đông đế lúc này đang đi đi lại lại trong tẩm cung, vẻ mặt giận dữ, hai bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp xương kêu rắc rắc.
Bọn người khốn kiếp kia lại dám nhòm ngó kho báy vật của ông ta sao? Người đông như thế mà đi vào Mê thần điện thì ông làm sao cướp được món nào ra hồn đây? Cho nên cách tốt nhất là phải trừ khử hết bọn chúng nhưng là không thể trắng trợn giao đấu với chúng được... Đông đế suy qua tính lại một lượt các giải pháp rồi cuối cùng một tàn ảnh nháng lên biến mất khỏi tẩm cung.
- -- ------Thanh Hư đạo quán --- -------
Trong nháy mắt Đông đế đã xuất hiện trước mặt Thanh Hư đạo trưởng – tử thần chuyên dụng độc. Thanh Hư đạo trưởng có chút sững người nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy.
“Thanh Hư xin chào Đông đế!”
“Thanh Hư đạo trưởng! Đông đế ta đang cần ông giúp một việc nho nhỏ!”
“Được phục vụ Đông đế là niềm vinh hạnh của Thanh Hư! Nhưng không rõ Đông đế cần tôi giúp chuyện gì?”
Đôi mắt Đông đế lóe hàn quang, “Rất đơn giản thôi, hãy cho ta một thứ độc dược mạnh nhất trên đời nhưng là phải là loại mà không ai biết tới, loại có thể khiến người ta chết mà không hiểu tại sao mình chết, nguyên thần lập tức tuyệt diệt!”
Thanh Hư đạo trưởng nghe vậy cười cười nói: “Đông đế, chẳng phải là tôi không muốn giúp ngài nhưng yêu cầu này quả là quá cao! Tuy không thể khiến nguyên thần lập tức tuyệt diệt nhưng là tôi có một loại không màu không mùi không vị ở đây. Chỗ hay nhất của nó chính là không nhất thiết phải uống mà vẫn bị trúng độc, chết không rõ nguyên nhân!”
Mắt Đông đế lóe sáng hỏi lại: “Không cần nuốt vào mà vẫn trúng độc?”
“Đúng thế! Chất độc này chỉ cần kết hợp với một loại hương hoa là có thể khiến người ta trúng độc tức thì. Điều hay nhất của loại độc này là người trúng độc sẽ không thể nào phát hiện được...và cái chết sẽ đến khi họ ngủ! Đây là chất độc tôi mới phát minh ra gần đây tên là Mộng Lý Tử. Lúc trước nó có một nhược điểm là bắt buộc phải uống vào nhưng là khi trước có một cao thủ phát hiện ra còn giải độc thành công nên tôi đã rút kinh nghiệm cải tiến nó.” Thanh Hư đạo trưởng vẻ đắc ý nhìn Đông đế nói tiếp: “Cái chết êm ái như vậy nhưng là tôi không thể biếu không cho Đông đế được!”
Đông đế nhìn thẳng vào Thanh Hư đạo trưởng: “Vậy ông muốn thế nào thì mới cho tôi thứ thuốc này?”
“Đơn giản thôi, ông hãy mang theo đệ tử của tôi vào đầm Thiên Trì!”
Đông đế nắm chặt tay, lão già này lại dám chơi khăm ông? Nếu hôm nay không phải có việc nhờ cậy thì lão cũng sẽ kiếm cớ để vào đầm Thiên Trì cũng nên.
Thanh Hư đạo trưởng thấy Đông đế băn khoăn bèn thong thả nói: “Đông đế đừng vội tức giận. Tôi giúp ông trừ bỏ những kẻ không nên xuất hiện, ông nghĩ ông có thể lấy được bao nhiêu báu vật? Thanh Hư tôi không tham lam nên chỉ cần một món là được rồi, Đông đế chắc không phải là người không biết tính toán thiệt hơn chứ?”
Đông đế nghiêm mặt nhìn Thanh Hư đạo trưởng nói: “Được rồi! Tôi đồng ý điều kiện này của ông!”
“Tốt lắm, bây giờ tôi sẽ bảo đại đệ tử Hư Trúc đi cùng với Đông đế trở về!”
“Được!”
Đông đế tuyệt không muốn như vậy nhưng là trước mắt ông ta chẳng còn cách nào khác cả, đành hy vọng rằng thanh toán những kẻ không liên quan kia rồi giải quyết những kẻ thừa thải này sau vậy.
Cung Phượng Dương đêm nay vô cùng yên tĩnh, mỗi người đều rất an phận ngồi trong phòng của mình.
Hoa Mãn Nguyệt ngồi đánh cờ với Diệp Khuynh Thành nhưng vẫn không quên vận linh thức quan sát khắp cung điện rồi đột ngột cầm một quân cờ lên nhìn Khuynh Thành cười nói: “Vậy là cũng đến rồi đấy!”, Hoa Mãn Nguyệt ma mãnh đặt quân cờ xuống nhìn Khuynh Thành hỏi: “Cô có hứng thú đi xem kịch không?”
“Sáng kiến hay, đi nào!”
Đúng lúc này thì có hơn chục cung nữ bưng các khay bánh trái điểm tâm lần lượt mang tới từng phòng rồi rời đi rất nhanh, không thấy có bất cứ điều gì khác thường.
Hoa Mãn Nguyệt cau mày, “Lẽ nào tôi lại đoán nhầm sao?”
“Bọn họ dùng độc!”
“Độc?” Hoa Mãn Nguyệt ngoái nhìn lại nhưng là đã không thấy bóng dáng Khuynh Thành đâu nữa rồi.
Khuynh Thành vừa bước đến phòng Kim Bằng thì đã ngửi thấy một mùi thơm của hoa ban ngày không có, Khuynh Thành lập tức phong tỏa kinh mạch của mình rồi từ từ đẩy cửa đi vào.
“Có món ăn nào được đưa lên à?”
Kim Bằng, Hồng Loan ngạc nhiên nhìn Khuynh Thành rồi lắc đầu. Khuynh Thành thấy vậy lập tức tiến tới kiểm tra thân thể bọn chúng, đến khi chắc chắn cả hai không trúng độc mới đi tới phòng của Trọng Lâu cùng Tịch Vân. Cả hai cũng không hề trúng độc nhưng trong phòng cũng có mùi hương thoang thoảng như trước. Mùi hương này tuy rất nhẹ nhưng là khứu giác Khuynh Thành vốn rất nhạy nên vẫn nhận ra. Cô lập tức đi qua phòng n Ly, vẫn mùi hương này... Lẽ nào cô đã nhầm rồi sao?
Hoa Mãn Nguyệt ngớ ra nhìn Khuynh Thành, “Khuynh Thành, cô phát hiện điều gì rồi?”
“Anh thử tới phòng của Ma tôn và đại điện hạ Long tộc xem có mùi hương này không?”
Hoa Mãn Nguyệt gật đầu rồi phi thân đi, một lát sau quay trở lại chỉ khẽ gật đầu với Khuynh Thành nói: “Không chỉ phòng hai người họ mà tất cả các căn phòng khác đều có mùi hương y như phòng này!”
Khuynh Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Xem ra là tôi đã cả nghĩ quá rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT