Kim Diệm Ưng cảm thấy có chút nực cười, con Kim Bằng này đã bị thương đến vậy rồi mà còn bảo người của hắn rút đi, nếu họ đi rồi thì chẳng phải nó cũng đi đời sao? Lẽ nào... Kim Diệm Ưng trợn mắt nhìn Kim Bằng hét lớn: “Ngươi định tự nổ nguyên anh hay sao? Ngươi điên rồi!”
“Chẳng lẽ ngươi có đủ tự tin sẽ giết được hắn?” Kim Bằng thản nhiên hỏi ngược lại.
“Cho nên ngươi định liều mạng?” Kim Diệm Ưng tức quá mắng lớn: “Đồ đần độn! Ta chưa từng thấy ai đần độn như ngươi! Nếu ngươi cho nổ nguyên anh thì cứ để ta chết luôn cùng cho vui!”
Kim Bằng rất bức xức, xưa nay nó vốn chẳng thích làm anh hừng, phải suy nghĩ mãi mới quyết định làm anh hùng một lần thì lại bị người ta mắng là đồ đần độn!
“Kim Diệm Ưng, ngay từ đầu ta đã nhận ra ngươi chẳng tử tế gì, ngươi có ý định để cho cả tộc Kim Bằng phải diệt vong, đúng không?”
Kim Diệm Ưng bị Kim Bằng chụp mũ tức quá gào lên: “ Nếu ngươi dám cho nổ nguyên anh của ngươi thì đúng là cả tộc Kim Bằng sẽ tuyệt duyệt. Ngươi cho rằng Yêu hoàng chết rồi thì những tộc loài khác sẽ chịu chấp nhận họ hay sao? Ngày trước bọn họ vì e ngại thế lực của tộc Kim Bằng mà không dám gây chiến, nay cả tộc Kim Bằng tử thương vô số, tộc Côn Bằng cũng thất bại thảm hại, nếu ngươi muốn tộc Kim Bằng bị diệt vong thì cứ cho nổ nguyên anh đi!”
Kim Bằng nín lặng nhìn Kim Diệm Ưng, nó là lần đầu tiên thấy có người uy hiếp người khác kiểu này nhưng Kim Diệm Ưng làm nó cảm thấy ấm lòng.
“Kim Bằng, ta cũng là thần thú, ta lại còn ngang cấp với Yêu hoàng, ngươi đừng có thiếu niềm tin như vậy!” Kim Diệm Ưng nói rồi rít lên một tiếng chói tai, sóng âm nhanh chóng lan ra cả ngọn núi.
Yêu hoàng phút chốc cảm thấy mối nguy liền trực tiếp bỏ qua Kim Bằng mà lao thẳng về phía Kim Diệm Ưng. Kim Diệm Ưng cũng không hề nao núng xông tới.
Hai sức mạnh đấu đầu xô vào nhau, cả Yêu hoàng cùng Kim Diệm Ưng bị xung lực của đối phương đẩy bay xa cả chục thước.
Yêu hoàng không ngờ Kim Diệm Ưng lại có tình cảm sâu nặng với Kim Xán như vậy, lại dám để thành Tây Điên gặp nguy cơ hủy diệt cũng quyết bảo vệ Kim Xán.
Yêu hoàng bị bật lùi rất xa mới miễn cưỡng đứng lại được, hai mép khẽ vểnh lên nói: “Kim Diệm Ưng, ngươi tội gì phải thế này? Cứ quyết bảo vệ nó thì ngươi được lợi lộc gì chứ? Cuối cùng thì dân thành Tây Điên này của ngươi cũng bị liên lụy nhà tan cửa nát thôi! Nếu ngươi đứng về phía ta thì ta có thể đảm bảo cho thành Tây Điên của ngươi phồn vinh hơn bất cứ lúc nào!”
“Yêu hoàng, ngươi đừng ở đây phỉnh phờ lừa gạt người khác nữa, ta thà là tự nổ nguyên anh cũng không ngu dại mà tin lời ngươi đâu. Hợp tác với hạng tiểu nhân vô liêm sỉ như ngươi thật mệt muốn chết! Ngươi cũng biết tính ta rồi, ta chỉ giỏi công phu quyền cước chứ không giỏi mưu mô tính toán như ngươi cho nên chúng ta vẫn cứ là nói chuyện với nhau bằng quyền cước thì hơn!”
Yêu hoàng không ngờ Kim Diệm Ưng lại ngoan cố như vậy, lạnh giọng nói: “Được! Nếu ngươi đã muốn chết thì ta cũng thành toàn cho ngươi!”
Áo bào của Yêu hoàng phần phật trong gió, một loạt mũi tên ngắn màu đen phóng ra nhằm thẳng vào Kim Diệm Ưng cùng với Kim Bằng.
“Mũi tên có độc, cẩn thận!” Kim Bằng hô lớn.
Kim Diệm Ưng nghe vậy cũng không dám đối kháng trực tiếp với đám tên ấy mà chỉ cố tránh né, thập phần chật vật.
“Yêu hoàng, ngươi có giỏi thì tay không giao đấu với ta!”
“Ta không rỗi hơi! Dám đối đầu với ta thì ngươi cứ chờ mà lãnh hậu quả đi!” Yêu hoàng nói rồi phóng hàng loạt các hắc tiễn tẩm kịch độc về phía Kim Diệm Ưng.
Tuy Kim Diệm Ưng cũng có bộ lông vũ sánh ngang với tiên khí nhưng thực lực của ông ta lại kém xa so với Yêu hoàng, cho dù bây giờ Yêu hoàng không dùng tên độc cũng có thể làm bị thương Kim Diệm Ưng.
Kim Bằng lại càng không dám xông ra chặn những mũi tên ấy.
Kim Diệm Ưng nổi điên, lập tức lấy Sát thủ giản do chính ông luyện hóa là Lưu tinh tiêu ra, những mũi tên màu trắng bạc lao như bay về phía Yêu hoàng, đâm thẳng vào quầng sáng của hắc tiễn, một tiếng nổ vang trời.
Kim Diệm Ưng bị ảnh hưởng bởi luồng khí lập tức rú lên đau đớn rồi máu tươi phun ra từ yết hầu còn Yêu hoàng thì bị đẩy lùi ra khá xa. Kim Diệm Ưng không ngờ công lực của Yêu hoàng lại cao đến thế, hai sức mạnh đấu đầu khiến Kim Diệm Ưng nội thương trầm trọng mà Yêu hoàng vẫn bình thản như không.
“Tránh sang một bên cho ông đây đánh, ông đây nhất định sẽ hành hạ hắn chết thì thôi!” tàn ảnh của Kim Bằng chớp lên, một con hồng long lập tức lao thẳng vào Yêu hoàng. Nó cố gắng sử dụng thuật đọc tâm để biết những suy nghĩ của Yêu hoàng lúc này.
“Kim Bằng, ngươi lại dám dùng thuật đọc tâm với ta ư?” Yêu hoàng gầm lên.
Kim Bằng bị tiếng gầm của ông ta làm cho ộc ra máu tươi, thuật đọc tâm của nó đã bị phản gián lại.
Thấy Kim Diệm Ưng cùng với Kim Bằng đều bị trọng thương, Yêu hoàng khoái trá cười lớn.
“Kim Diệm Ưng, ta cho ngươi cơ hội lần cuối, nói, Kim Xán đang ở đâu?”
Kim Bằng hồi hộp nhìn Kim Diệm Ưng, nó cũng biết khi tính mạng bị đe dọa thì người ta có thể làm ra rất nhiều chuyện trái với lương tâm mình. Liệu Kim Diệm Ưng có phản bội lại Kim Xán không?
“Yêu hoàng, ngươi đánh giá Kim Diệm Ưng này quá thấp rồi, muốn chém muốn giết thì tùy ngươi, ngươi đừng mong ta sẽ phản bội lại bạn bè!”
Kim Bằng thở phào nhẹ nhõm nhìn Kim Diệm Ưng thầm thán phục, quả là có khí phách anh hùng, xứng đáng làm bằng hữu của Kim Xán!
“Không nói sao? Được!” Yêu hoàng tay nắm thành quyền đấm thẳng vào Kim Diệm Ưng.
Kim Diệm Ưng tuy đã bị thương nhưng cũng không phải yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một quyền, tàn ảnh nháng lên nhanh chóng né sang một bên.
Ánh mắt Yêu hoàng lóe lên tia hung ác, “Ngươi tránh sao? Để ta xem ngươi có thể tránh mãi được không?” nói rồi tiếp tục tung quyền như mưa đánh vào Kim Diệm Ưng.
Kim Bằng vô cùng căng thẳng, đà này thì chỉ cần Kim Diệm Ưng sơ suất một chút thôi là sẽ bị đánh trúng rồi.
“Yêu hoàng, ngươi có giỏi thì đấu với ta, ta mới là đối thủ của ngươi!” Kim Bằng hét lớn.
Yêu hoàng thu quyền lại nhìn Kim Bằng cười gian xảo: “Ngươi không nhắc thì ta cũng suýt quên là còn có ngươi ở đây rồi. Kim Bằng, giữa Kim Xán với Kim Diệm Ưng ngươi phải chọn lấy một người, hôm nay hoặc là Kim Xán hoặc là Kim Diệm Ưng phải chết!”
Kim Bằng vênh cái mặt của nó lên ba gai nói: “Có lựa chọn thứ ba không?”
“Ngươi nghĩ sao?”
“Cả hai người đó sống, ta chết. Được chứ?” Kim Bằng ngây thơ nhìn Yêu hoàng nói.
Yêu hoàng nhìn bộ dáng của Kim Bằng mà không khỏi nghi ngờ, con chim này lại định chơi trò gì đây?
Kim Diệm Ưng căng thẳng nhìn Kim Bằng, chẳng lẽ con Kim Bằng này lại muốn cho nổ nguyên anh để cùng chết với Yêu hoàng thật sao?
Đúng lúc Kim Diệm Ưng đang phân vân thì Kim Bằng lại linh thức truyền âm nói: “Hễ ta xuất chiêu thì ngươi lập tức rời khỏi đây, ngươi nói với con ba ba già Kim Xán và thằng tiểu Kim Bằng kia hãy sống cho thật tốt. Tộc Kim Bằng không thể nào diệt vong được!”
Kim Diệm Ưng đường đường là một trang hào kiệt cũng cảm thấy có chút bùi ngùi chua xót không nói nên lời. Có cần thiết phải làm tới mức đó không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT