Hồng Loan ai oán nhìn Kim Bằng tức giận nói: “Con chim hôi hám nhà ngươi cố tình chơi khăm ta!”
Kim Bằng kìm lại nụ cười gian xảo nói: “Ta đâu phải là loại người xấu tính như vậy chứ?”
“Ngươi còn cãi, rõ ràng là ngươi cố ý!”
Kim Bằng bĩu môi, ừ thì nó cố tình đó, ai biểu con Hồng Loan này có công lực cao hơn nó cơ chứ, lại còn tu thành hình người rồi nữa chứ?
“Lại thế rồi!” Kim Bằng há mỏ gào lên với Hồng Loan khiến Hồng Loan sợ quá chạy mất dạng.
“Ha ha ha...” Kim Bằng cười vang trời.
Đúng lúc này thì một gã sát thần đột ngột ngã xuống. Đám còn lại rơi vào trạng thái hoang mang cực độ, xưa nay dù là thần tiên có công lực cao thâm cũng không thể nào liên tục thoát chết khi bị thiên hỏa thiêu đốt được, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra cơ chứ?
“Không đúng! Hình như nó có thứ gì đó bảo vệ nó, nó đã nấp vào đâu đó thì phải!”
“Tìm đi, dù thế nào cũng phải tìm được nó.”
Đám sát thần nói rồi vận linh thức quan sát toàn bộ khu vực suối Bích Lạc, rất nhanh chóng đã xác định được vị trí của Khuynh Thành.
“Ở đây!”
“Một cái xuyến không gian sao?”
Kim Bằng cùng Hồng Loan thấy bọn chúng tìm ra thì có chút lo lắng, không ngờ bọn này cũng thật có bản lãnh quá đi! Hồng Loan rất lo lắng, không biết cái xuyến không gian vương gia luyện hóa có thể chịu nổi thiên hỏa thiêu đốt không? Nếu không thì Khuynh Thành gặp rắc rối to rồi.
“Chim thối ơi, ngươi chặn thiên hỏa cho ta, ta đi xử lý bọn chúng.”
“Được!”
Kim Bằng cùng Hồng Loan phối hợp chặt chẽ không chút sơ hở, chỉ sau vài chiêu đã hạ thêm được mấy tên sát thần nữa. Đối với Hồng Loan mà nói thì muốn giết đám cao thủ Kiếm tôn này chẳng khác gì bóp chết một con kiến cả. Bảy mươi hai gã sát thần giờ chỉ còn lại hai mươi gã, hơn một chục gã đã bị vây khốn trong Thiên Lôi trận không đáng nói tới.
“Chim thối ơi, ngươi giữ chân bọn chúng, ta và Hồng Loan sẽ đi xử lý bọn kia, tốc chiến tốc thắng.” Khuynh Thành linh thức truyền âm cho Kim Bằng cùng Hồng Loan, bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, không biết Trọng Lâu lúc này sao rồi nữa, mặc dù cô đã hủy thân xác gã nhưng ai biết gã còn giấu thứ gì nữa không.
“Được! Các người cứ hành động đi, tôi sẽ xử lý đám thiên hỏa!”
Loáng một cái Khuynh Thành đã ra khỏi xuyến không gian, nhìn Kim Bằng nuốt từng đám thiên hỏa mà không khỏi toát mồ hôi lạnh, con Kim Bằng này cũng quá mức quái thai rồi! Thiên hỏa lợi hại như thế nào chứ mà nó lại nuốt như ăn thức ăn vậy.
Kim Bằng dường như cũng nhìn ra được Khuynh Thành đang nghĩ gì, nó cười khô khốc nói: “Đành vậy thôi, vì món này quá ngon mà, ăn vào chẳng những không sao mà công lực còn tăng nữa!”
“Hồng Loan!” Khuynh Thành quyết định mặc kệ Kim Bằng muốn ăn bao nhiêu thiên hỏa thì ăn.”
Hồng Loan nghe Khuynh Thành gọi chỉ khẽ gật đầu rồi rất ăn ý lao vào hai mươi gã sát thần còn lại, Hồng Loan khẽ vỗ bàn tay nhỏ của mình, không gian lập tức trở nên im ắng lạ thường, hai mươi gã sát thần như bị thứ gì đó giữ chặt lại không thể dịch chuyển được nên chỉ có thể để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.
“Hồng Loan, chuyện gì thế?” Khuynh Thành vô cùng ngạc nhiên nhìn Hồng Loan.
“Hì hì, bọn chúng hành lão gia ta chán chê, lông đuôi cũng bị chúng đốt trụi hết cả, lão gia ta nhất định phải hành chúng một trận nên thân!” Hồng Loan vênh mặt lên nói tiếp, “Chiêu này tôi đã từng thấy vương gia dùng, vừa nãy là tôi chỉ nghĩ dùng thử xem sao, không ngờ lại thành công...” Hồng Loan nói rồi nhẩn nha tiến lại gần mấy gã sát thần đưa tay tước lấy tiên khí của một gã rồi ra sức phang, đâm chọc vào người gã.
“Ngươi dám đốt ông à? Ai cho ngươi đốt ông? Ông hành cho ngươi chết!”
Nguyên anh của gã đã bị Hồng Loan khống chế muốn chạy cũng không thể nào chạy được nên đành giương mắt nhìn Hồng Loan hành thân xác mình như tổ ong vò vẽ.
“Thế nào, cảm giác dễ chịu chứ? Đừng có cáu, ông đây vẫn còn rất nhiều chiêu hay ho để chơi với ngươi a!” nói rồi chầm chậm cầm tiên khí đâm chọc vào nguyên anh của gã.
“Ta muốn giết ngươi, giết ngươi thật chậm rãi!”
Gã sát thần đơ người không biết nói gì hơn, hai con thần thú thì một con quái thai, một con tính tình quái dị! Thật quá sức chịu đựng của hắn mà!
“Hồng Loan! Đừng đùa nữa!” Khuynh Thành cũng muốn để cho Hồng Loan trút hết nỗi buồn bực trong người mấy ngày nay, nhưng là Trọng Lâu và Tiên đế đã bay ra khá xa, không biết sinh tử thế nào.
“Chim phải gió ơi, hãy trói đám người đó lại rồi ta sẽ nướng bọn chúng giúp ngươi trả thù!”
“Sáng kiến hay!” Hồng Loan vỗ tay hưởng ứng, rất nhanh chóng trói chặt hai mươi gã sát thần lại.
Kim Bằng phun ra một con hỏa long thiêu đốt đám sát thần rồi nói: “Cứ để chúng bị thiêu ở đó đi, chúng ta mau đi thôi!”
Thanh Hư đạo trưởng nấp trong đám đông kinh hãi nhìn ba đạo lưu quang bay đi mới bình tâm lại được. Ông ta không thể ngờ Diệp Khuynh Thành cùng Hồng Loan lại lợi hại đến thế, giờ thêm con Kim Bằng ngay cả lửa thiên hỏa cũng không sợ này, chỉ e sau này ông ta muốn yên ổn trên tiên giới là chuyện không thể rồi.
Một tàn ảnh nháng lên, tay áo bào khẽ phất đám lửa Kim Bằng phun ra nhanh chóng bị dập tắt, hai mươi gã sát thần thoát khỏi kiếp nạn lập tức qùi mọp người, “Đa ta đạo trưởng đã ra tay cứu mạng!”
“Các vị không cần cảm ơn, Diệp Khuynh Thành cùng hai con thần thú kia quá ư huênh hoang ngông cuồng, các vị hãy cùng ta về Thanh Hư đạo quán bàn kế lâu dài!”
Đám sát thần giữ được mạng sống đã là quá may mắn rồi, chỉ cần bọn họ còn sống thì sợ gì không báo được thù chứ, nghĩ vậy cả đám liền theo Thanh Hư đạo trưởng trở về Thanh Hư đạo quán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT