Tiên hậu vốn có công lực không thua kém gì Tiên đế, bà ta lập tức vung tiên khí trên tay chém thẳng vào con hỏa lòng khiến lửa hoa bắn ra tứ phía.

Kim Bằng thấy đòn công kích của mình bị bà ta hóa giải thì càng điên tiết hơn, nó giương lên bộ móng vuốt sắc nhọn đã lâu không được dùng đến, đôi mắt tóe lửa nhìn chăm chằm Tiên hậu rồi bất ngờ hét vang một tiếng lao thẳng vào bà ta. Dù hôm nay có phải bỏ mạng nó cũng nhất định phải trả thù cho Khuynh Thành!

Tiên hậu bị khí thế cũng sự liều lĩnh của Kim Bằng dọa giật mình, con chim điên này có oán thù gì với Tiên đế mà lại muốn sống chết với bọn họ chứ?

Bộ móng vuốt nhọn hoắt phóng thẳng vào Tiên hậu, trong cơn ngây người Tiên hậu không kịp né tranh nên bị móng nhọn của Kim Bằng rạch bị thương đôi chỗ, chỗ thịt bên cánh tay trái bị Kim Bằng xé lật ra nhìn rõ cả xương.

Tiên hậu lúc này người đầy máu, tóc tai rối bù trông cực kỳ thảm hại. Bà ta căm giận nhìn Kim Bằng, cả đời bà ta chưa từng bị vố nào cay đắng thế này. Tiên hậu nhếch mép cười nham hiểm bất chấp thương tích trên người nhấc tiên khí lao thẳng vào Kim Bằng.

Kim Bằng đôi mắt đỏ ngầu cũng không lãng phí thời gian, nếu là bình thường nó nhất định sẽ từ từ mà hành chết bà ta, nhưng hôm nay nó phải nhanh chóng giết bà ta để còn quyết đấu với Tiên đế nữa. Lại một tiếng kêu vang trời, Kim Bằng lao vút lên cao có đến vài ngàn thước rồi mất tăm.

Tiên hậu thấy Kim Bằng mất hút giữa không trung tưởng nó chạy trốn liền cười đắc ý.

Đám đông đang xôn xao không hiểu được Kim Bằng biến đi đâu thì bỗng một tiếng kêu đau đớn vang lên thu hút sự chú ý của bọn họ. Chỉ thấy nụ cười trên môi Tiên hậu tự nhiên tất ngấm, máu tươi từ trên người bà ta ộc ra. Cái mỏ cứng hơn sắt thép ngàn năm của Kim Bằng cắm sâu trên người bà ta, những móng vuốt sắc nhọn không ngừng cấu xé. Ngực Tiên hậu lúc này đã bị thủng một lỗ to, nét mặt bà ta trần đầy kinh hãi nhìn Kim Bằng.

Kim Bằng lúc này đang suy nghĩ tại sao nó cấu xé bà ta như vậy rồi mà vẫn không tìm thấy nguyên anh đâu cả? Một ý nghĩ lóe lên, Kim Bằng phút chốc giựt mạnh đầu Tiên hậu kéo ra, tấm thân thanh mảnh của Tiên hậu nhàu nát rơi xuống.

“Thanh Thanh!” Tiên đế tuyệt vọng kêu lớn, thanh kiếm trên tay phút chốc lao thẳng vào Kim Bằng.

“Tiên đế!” nguyên anh của Tiên hậu kinh hãi nhìn Kim Bằng, rõ ràng chỉ là một con thần thú nhãi nhép sao lại có thể đáng sợ đến thế?

“Thanh Thanh!”

“Định chạy sao?” tàn ảnh của Kim Bằng nháng lên xông thẳng vào Tiên hậu.

Tiên đế thấy nguy lập tức vận ý thức, bảy mươi hai sát thần nhanh chóng xuất hiện cản trở Kim Bằng.

Người trên tiên giới ai cũng biết ba mươi hai kim cương cùng bảy mươi hai sát thần là vũ khí hủy diệt của Tiên đế, đám sát thần này đều là những Kiếm tôn cao cấp hậu kỳ nhưng là bọn họ chưa bao giờ thấy Tiên đế tung ra sát thần bao giờ cả!

Đám đông xung quanh hít một hơi sâu rồi nhìn Kim Bằng, có lẽ lần này nó khó tránh khỏi cái chết rồi, xưa nay chưa ai có thể thắng được ba mươi hai kim cương chứ đừng nói tới bảy mươi hai sát thần.

“Bảo vệ Tiên hậu, giết con Kim Bằng đáng ghét kia đi!” Tiên đế lạnh lùng hạ lệnh.

“Rõ!” bảy mươi hai sát thần đồng thanh hô vang khiến những người ở gần đó phải vận nội lực mới có thể đứng vững được.

Trọng Lâu nhìn đám sát thần mà không khỏi lo lắng cho Kim Bằng, cho dù là cả ông cùng Kim Bằng hợp sức cũng chưa chắc đã thắng được chứ đừng nói chỉ có một mình Kim Bằng. Tình cảm của Kim Bằng đối với Khuynh Thành ông rất rõ, Khuynh Thành đã không còn nữa thì ông cũng không thể để cho Kim Bằng gặp chuyện không hay được. Trọng Lâu nghĩ rồi tàn ảnh chớp lên đến bên cạnh Kim Bằng.

“Lát nữa ta sẽ dụ chúng đi xa, ngươi tranh thủ cơ hội rời khỏi tiên giới đi!” Trọng Lâu linh thức truyền âm cho Kim Bằng.

“Chạy? Sao tôi phải chạy chứ? Hôm nay tôi nhất định phải giết hắn trả thù cho Khuynh Thành!” Kim Bằng ngoan cố nói, Khuynh Thành chính là người bạn sinh tử có nhau đầu tiên của nó, nó không thể không trả thù cho cô được.

“Kim Bằng, ngươi hãy bình tĩnh, Khuynh Thành bị hại ta cũng rất buồn nhưng ngươi không thể hành động theo cảm tính được, làm như vậy ngươi không thể sống mà Khuynh Thành cũng không thể nào sống lại được!”

“Nếu sợ chết thì ông cứ đi đi, tôi hôm nay chỉ có thể giết hắn hoặc là bị hắn giết mà thôi!” Kim Bằng cương quyết nói, lửa hận trong mắt càng lúc càng tăng, bộ lông vũ đã chuyển sang màu đỏ tươi của máu, tàn ảnh chớp mắt nháng lên rồi xuyên qua bảy mươi hai sát thần lao thẳng vào Tiên đế.

“Lão tặc hãy nộp mạng!” Kim Bằng hét lên rồi như một quả cầu lửa lao thẳng vào Tiên đế, tốc độ của nó nhanh đến mức không gian xung quanh phút chốc khô nóng như trong sa mạc.

Tiên đế đứng thẳng người thản nhiên nhìn Kim Bằng, không chút mảy may bận tâm tới làn khí lưu mạnh mẽ đang ập tới.

Kim Bằng lao tới, khí thế bức người của nó tỏa ra khiến bộ khôi giáp cực phẩm của Tiên đế bị thủng một lỗ lớn, móng vuốt sắc nhọn của Kim Bằng lập tức thọc ngay vào xé toang da thịt ông ta.

“Năng lực khá lắm! Xem ra là ta đã quá coi thường ngươi rồi!”

Tiên đế nói rồi vung tay tạt thẳng vào Kim Bằng, sức ép lớn mạnh tỏa ra khiến nó cơ hồ sắp chết vì không thở được, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy vang lên, Kim Bằng trở tay không kịp bị bắn ra xa vài trăm thước rồi mới nặng nề rớt xuống.

“Kim Bằng!”

“Chim phao câu thối ơi!”

“Chim phao câu thối ơi!”

Ba tiếng gọi đồng thời cất lên. Trọng Lâu lúc này đang giao đấu với bảy mươi hai sát thần nên không thể đến đỡ Kim Bằng kịp, còn Khuynh Thành cùng Hồng Loan thì vừa mới phi hành bay tới thì đã quá muộn rồi!

“Chim phao câu thối ơi!” Khuynh Thành mắt đỏ hoe cấp tốc bay tới chỗ Kim Bằng.

“Chim ơi chim, ngươi có sao không?” Khuynh Thành lay lay Kim Bằng lo lắng hỏi.

Kim Bằng miệng không ngừng ộc máu nhưng là lúc này đây nó một chút đau đớn cũng không cảm thấy, Kim Bằng ánh mắt tràn ngập vui mừng nhìn Khuynh Thành.

“Tôi...tôi cứ tưởng rằng cô đã bị lão tặc đó giết rồi nên mới quyết định tìm lão trả thù cho cô, không ngờ thân thể lão ta lại cứng đến vậy... không phá được nguyên anh của lão mà lại còn thê thảm thế này...”

“Ngươi tại sao lại dại dột như vậy?” Khuynh Thành xúc động ôm chặt cổ Kim Bằng, nước mắt không tự chủ rơi xuống. Khuynh Thành nhớ lại trước kia Kim Bằng vì muốn cứu cô mà đã không tiếc thân mình chắn ngang chưởng lực của kẻ thù, lần này nó lại vì trả thù cho cô mà bất chấp mạng sống. Một người bạn đáng quí như vậy, một con chim đáng quí như vậy sao cô không đau lòng cho được?

“Đừng ở đó khóc lóc nữa, cô mau đưa kim đan cho nó đi, nó đang bị thương rất nặng!”

Hồng Loan liếc nhìn một lượt thương tích trên người Kim Bằng rồi nói: “Cánh của nó gãy rồi, tôi sẽ vận khí điều trị cho nó ngay bây giờ, cô đi ngăn cản lão tặc kia đi!”

“Được!” Khuynh Thành gật gật đầu rồi rút Tử thanh bảo kiếm ra, lưu quang màu đỏ chớp lóe rồi xông thẳng vào Tiên đế! Hắn ta lại dám đánh Kim Bằng của cô, cô nhất định phải bắt hắn trả giá! Không một ai có quyền thương tổn đến những người yêu thương của cô được!

“Diệp Khuynh Thành, không ngờ ngươi lại vẫn còn sống!” Tiên đế cực kỳ kinh ngạc nhìn Khuynh Thành đang lao đến, không thể ngờ tiên giới này lại xuất hiện kẻ có thể hạ gục được ba mươi hai kim cương của ông ta.

“Ngươi tưởng rằng mấy gã độc vật ấy có thể giết được ta sao? Tiên đế, ngươi quá coi thường Diệp Khuynh Thành ta rồi! Ngươi hại ta chưa đủ lại còn dám đánh bị thương người anh em của ta, ngươi nói xem ta nên giết ngươi như thế nào mới thỏa đáng đây?”

Tiên đế nghe Khuynh Thành nói mà không nhịn được cười lớn, “Ngươi lại coi một con yêu thú là anh em của mình? Thật không biết xấu hổ!”

Trong mắt Tiên đế Kim Bằng chỉ là một con yêu thú còn chưa có tu luyện thành người, thứ đó mà cũng đòi lên tiên giới kết bằng hữu sao? Còn không xứng làm ghế ngồi cho ông ta!

“Yêu thú thì sao chứ? Nó còn trượng nghĩa hơn tên không biết vô liêm sỉ như nhà ngươi!” Khuynh Thành mỉa mai nói, gã lại dám khinh thường Kim Bằng của cô sao? Cô nhất định phải đánh gãy hết răng của gã rồi bắt gẫ quì lạy gọi Kim Bằng là gia gia mới có thể hả giận được!

Khuynh Thành nhanh chóng phát động tấn công, một luồng ánh sáng cực đại từ trên trời giáng thẳng xuống Tiên đế. Chỉ thấy ông ta khẽ phất tay áo mà không hề tốn chút sức lực nào đã có thể hóa giải được kiếm khí của Khuynh Thành. Quả nhiên không phải hạng tầm thường!

“Ngươi muốn giết ta? Ngươi chưa đáng!”

Tiên đế lần nữa phất tay áo, Khuynh Thành không hề nhìn thấy ông ta ra chiêu như thế nào mà đã thấy ở cổ truyền đến cơn đau do bị xiết chặt.

“Khuynh Thành!” Hồng Loan, Kim Bằng cùng Trọng Lâu đồng thời kêu lên.

Khuynh Thành mặc dù bị Tiên đế xiết cổ nhưng vẫn không hề có nét sợ hãi mà trái lại vô cùng tự tin nhìn ông ta. Cô đang chờ, chờ cho năng lượng bí ẩn trong người cô bộc phát. Nhát kiếm vừa rồi Khuynh Thành chỉ dùng rất ít công lực, phải biết rằng Tử thanh bảo kiếm trong tay cô nếu gặp kẻ địch càng mạnh thì uy lực phát ra sẽ càng cường đại hơn cả, Khuynh Thành thật sự rất tò mò, Tiên đế này có thể khiến năng lực của nó phát động tới mức nào đây?

Khuynh Thành thấy đám người Hồng Loan lo lắng thì lập tức linh thức truyền âm trấn an: “Đừng lo, tôi không sao hết, các người cứ chờ xem kịch vui đi!”

Hồng Loan, Kim Bằng cùng Trọng Lâu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả bọn buông lỏng tâm tình nhìn chăm chú vào Khuynh Thành.

Khuynh Thành bây giờ thật sự cảm thấy có chút hít thở không thông, sao nguồn sức mạnh thần bí kia không hề có chút phản ứng nào? Chẳng lẽ cô đã tính toán sai rồi sao? Khuynh Thành đã đặt cược cả tính mạng vào đây rồi, chẳng lẽ nó lại bỏ rơi cô đúng lúc này sao?

Tiên đế gia tăng lực đạo bóp cổ Khuynh Thành, mi mắt Khuynh Thành không tự giác nhấp nháy liên hồi, cô cố gắng mở mắt ra nhưng không tài nào mở nổi, ý thức Khuynh Thành dần mơ hồ, Tử thanh bảo kiếm trong tay bắt đầu run lên bần bật...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play