Đó là lời Tinh Dịch thường dùng để dỗ y. Lần đầu tiên lúc Tiểu Phượng Hoàng chưa biến hóa được, một lòng muốn giảm béo để làm một Đế hậu thon thả, Tinh Dịch lại bắt y ăn nhiều, chọc y tức khóc; lần thứ hai hắn trêu chọc chim nhỏ mà tự biến tóc mình thành màu trắng, lão hóa đi, Tiểu Phượng Hoàng nhìn thấy khóc một hồi; lần thứ ba bọn họ cãi nhau, Tinh Dịch ăn dấm chua của chính mình, ngay tại bờ hoàng tuyền đầy hoa bỉ ngạn nở rộ rời xa y, sau đó ngay tại lòng sông Vong Xuyên tìm người nước mắt ròng rã kéo về.
Từ đó về sau hai người làm gì, ví dụ như chuyện đĩa đồ ăn vặt bị Tinh Dịch ăn hết, hoặc lừa y thắng một ván cờ, nếu bị con tiểu chim ú phát hiện, hắn sẽ nghiêng đầu, giang hai cánh tay, mặt đầy ý cười hỏi: "Đừng giận, tiểu Tròn tròn ôm ta một cái, được không?"
Tiểu Phượng Hoàng vô tư nhanh chóng quên đi tức giận, vui vẻ cọ trong ngực hắn. Tiểu Phượng Hoàng tốt chỗ ấy, không bao giờ mang thù, hay khổ sở đa sầu trong thời gian dài.
Tinh Dịch dùng ngón tay lau nước mắt y, lệ Phượng Hoàng ngưng tụ thành từng hạt trong lòng bàn tay hắn, trở thành những hạt châu nhỏ vụn, mang theo ánh hồng trong sáng, Tiểu Phượng Hoàng khóc mệt liền ngừng, bắt đầu kể những chuyện đã qua cho hắn nghe: "Chúng ta đến núi Đan Hồ đánh nhau, Minh tôn ca ca không có chuyện gì, Thất Sát ca ca và Phá Quân ca ca đã sớm đi, sau đó Bạch Trạch ca ca đến, chúng ta chuẩn bị cùng đánh nhau. Bạch Trạch ca ca dạy ta dùng kiếm mà ngươi cho ta, đột nhiên ta phát hiện ta rất lợi hại, sau đó ta xách kiếm đi đánh nhau, đem bọn chúng đều biến thành trứng."
Tinh Dịch lẳng lặng nghe.
Tiểu Phượng Hoàng còn nói: "Sau đó ta đến tìm ngươi...Vi Kiêm, ngươi là phá gia chi tử, toàn bộ ngọn núi đều bị ngươi hóa thành tro, hai ức tài sản cũng không còn, tiền kiếm được để bù tiền vốn, chúng ta bị lỗ một phần rồi."
(1 ức = 1 trăm triệu)
Miệng thì chán lắm, nhưng ánh mắt lại lòe lòe chiếu sáng nhìn Tinh Dịch, bên trong như cất chứa cả một bầu trời sao.
Tinh Dịch sờ sờ đầu y, thấp giọng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ tiểu Tròn tròn?"
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Trung tâm giải trí văn hóa Kiêm Viên vẫn phải làm, khi chúng ta mua chân núi Phù Lê thì đã báo qua chỗ Ngọc Đế gia gia rồi, lúc đó Thiên đình sẽ hỗ trợ cho chúng ta một phần, mặt khác, chúng ta còn hơn tám mươi ức linh thạch dự trữ, đến lúc đó chúng ta trùng tu lại một lần. Đã có kinh nghiệm lần đầu, thì chúng ta sẽ tiết kiệm được thời gian và tiền bạc. Chúng ta về nhà đi, ta không muốn bàn chuyện ở nơi đây, chúng ta chậm rãi trồng cây lại nhé? Ta muốn biến nơi đây trở về như cũ."
Tinh Dịch ôn nhu nhìn y không nói gì.
Tiểu Phượng Hoàng vỗ đùi: "Đúng rồi! Chúng ta không cần trùng tu toàn bộ, làm một bức tượng ma tu, chúng ta có thể biến khu vườn này thành một ngôi mộ tưởng nhớ, để mọi người có thể thấy nhập ma nguy hại như thế nào, ta thấy cái này rất hữu ích đối với sự phát triển sau này của lục giới, còn có..."
Y chưa kịp nói xong thì bị Tinh Dịch giữ chặt cái ót, vịn eo hôn thật sâu. Nụ hôn này như dùng hết sức lực, thậm chí còn cảm thấy đau đớn, nhưng Tiểu Phượng Hoàng vẫn ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, ngửa đầu nhận và đền đáp lấy tấm chân tình của hắn.
Tinh Dịch thấp giọng nói: "Ta nhớ ngươi."
Đây là lần đầu tiên Tiểu Phượng Hoàng nghe Tinh Dịch nói lời này - âm thanh hơi nghẹn ngào mà thắm thiết: "Ta yêu ngươi...Ta nhớ ngươi." Hắn có một người vợ ba trăm tuổi, cũng không cha không mẹ như hắn, không có gốc mà sinh, hắn vì y mà che chở bảo bọc cả đời, bọn họ lúc này đã ở cùng một chỗ, như trẻ sơ sinh ôm chặt mẫu thân, như dây thường xuân bám víu vào hạt mưa của trời.
Tu ma phá hủy tâm trí con người, loại sức mạnh cực đoan này từng chút từng chút ăn mòn xương cốt của hắn, mà khả năng đã nhập mà nhưng vẫn duy trì trạng thái thanh tỉnh, không chỉ là đè ép dục vọng, ác tính mà còn nhờ vào một tia sáng.
Chỉ là một màu trắng, có lẽ là hình dáng của một con tiểu chim ú, ở trước mắt hắn vui vẻ nhảy nhót.
"Đỏ hay trắng? Thần hay Ma?"
Nhập ma cửa thứ năm.
Hắn đã bắt đầu nhìn không rõ, tại nơi tối tăm không rõ thời gian này, hắn nói: "Trắng."
"Đỏ hay trắng?"
Hắn nói: "Trắng."
Nhập ma cửa thứ mười.
Hắn có thể cảm giác được sát khí đang tới gần Phù Lê sơn, có rất nhiều người hung ác đánh giết tới, muốn giết hắn, còn muốn phá hủy ngôi nhà của hắn và Tiểu Phượng Hoàng: Phải làm sao đây?
Tiểu chim ú chưa về, chim nhỏ của hắn chưa về tới nhà.
Hắn dùng sức một người tiêu diệt vạn quân, khí tức đã xóa, suýt nữa không sống được qua buổi tối hôm đó.
"Đỏ hay trắng?"
Hắn nói: "Trắng."
Nhập ma cửa thứ mười ba.
Từ đó về sau, hắn không còn nghe thanh âm đầu độc ấy vang lên trong đầu nữa, nhưng tu vi cũng tạm ngừng. Không ai biết được sức mạnh cuối cùng của ma đạo là dạng gì, nhưng hắn biết, nếu muốn trấn áp Tinh Bàn vĩnh viễn, hắn phải tiến thêm một bước, thế nhưng hắn đã không còn biện pháp.
Tiểu Phượng Hoàng vỗ lưng hắn, môi dán môi hắn nhẹ nhàng nói: "Vi Kiêm, ta cũng rất yêu ngươi, ta ở đây, ta không sợ, ngươi cũng không sợ, được không? Ta và cục cưng chờ ngươi đi ra, sau vài ngày ta lại đến nhìn ngươi, nhé?"
Tinh Dịch nao nao: "Ngươi nói cái..."
Tiểu Phượng Hoàng cười hì hì nhìn hắn, còn có chút xấu hổ, nắm tay Tinh Dịch đặt lên bụng mình: "Vi Kiêm, nơi này đã có cục cưng, là cục cưng của chúng ta, Minh tôn ca ca nói đã một tháng rồi. Ta đã nói một lần rồi nhưng ngươi không nghe."
Tinh Dịch kinh ngạc nhìn hắn.
Tiểu Phượng Hoàng giữ tay hắn sờ sờ bụng mình: "Được rồi, ta biết ngươi đang rất vui nè, đã một tháng rồi, vỏ trứng của cục cưng đã cứng cáp hơn. Minh tôn nói chim nhỏ mang thai chỉ cần ba tháng là có thể sinh ra, tháng thứ hai có thể lấy trứng ra, bởi vì hình chim ta quá nhỏ, Minh tôn nói ta phải dùng hình người mang thai chứ không sẽ bị vỏ trứng đâm vào người. Ta nghĩ chúng ta sẽ có bốn cục cưng, bởi vì ta luôn mong muốn sẽ có một quả màu đen, màu trắng, màu đỏ và màu vàng, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ấp trứng chơi, được không? Ta đã hứa sẽ cho các cục cưng nhận Bạch Trạch ca ca làm thầy, miễn phí, các thầy khác ta sẽ từ từ tìm kiếm, cái này không vội, chờ ngươi đi ra."
Tinh Dịch sửng sốt nửa ngày, thanh âm có chút run rẩy, nghẹn ngào: "Được."
Hắn như không biết phải nói cái gì, cánh tay ôm Tiểu Phượng Hoàng cứng ngắc, muốn đưa tay sờ bụng Tiểu Phượng Hoàng nhưng lại không dám, chỉ biết cẩn thận ôm Tiểu Phượng Hoàng vào lòng: "Cảm ơn ngươi tiểu Tròn tròn."
Tiểu Phượng Hoàng chống nạnh, khí thế dương dương tự đắc: "Không cần cảm ơn mà, Vi Kiêm, sao ngươi ngốc vậy hả? Nếu nuôi chim nhỏ, thì phải làm tốt chuẩn bị chim nhỏ đẻ trứng chứ."
Tinh Dịch bị y chọc cười, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Phượng Hoàng: "Ừ, là ta ngốc."
Hắn nói tiếp: "Ngươi mau ra ngoài thôi."
Tiểu Phượng Hoàng không muốn đi, hỏi hắn: "Được rồi, ngươi đuổi ta thì ta đi, nhưng mà Vi Kiêm, ta và cục cưng có thể trở lại thăm ngươi không?"
Tinh Dịch vốn cự tuyệt, nhưng nhìn vào đôi mắt trong suốt của Tiểu Phượng Hoàng, lời đến khóe miệng liền sửa lại: "Mỗi ngày từ giờ Mẹo đến giờ Thìn là sức mạnh Tinh Bàn yếu nhất, ta sẽ thanh tỉnh, thời gian còn lại thì ta không chắc, tiểu Tròn tròn, ngươi nhớ kỹ, chỉ có giờ Mẹo mới được tới, biết không?"
Hắn khẽ thở dài: "Ngươi cái con Phượng Hoàng hư này, hôm nay đột nhiên xông vào lỡ có chuyện gì thì sao."
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng gật đầu, lại nói: "Ta sẽ nói cho bọn Minh tôn nghe, Vi Kiêm, chuyện bên ngoài người không cần lo lắng, chúng ta bắt mấy trăm trứng Phượng Hoàng để áp Tinh Bàn, ngươi còn nhiều thời gian lắm."
Tinh Dịch bật cười: "Mấy trăm?"
Tiểu Phượng Hoàng kiêu ngạo ưỡn ngực: "Đều là do ta đánh hết đó! Vi Kiêm, ngươi phải khen ta đó!" Y cúi người ôm thanh kiếm lên, rồi ôm Tinh Dịch một cái, mắt sáng long lanh: "Ngày mai ta lại đến nhé Vi Kiêm."
Con tiểu chim ú đi sang một bên, cẩn thận mỗi bước đi lưu luyến không rời: "Ngươi nhớ phải chờ ta nha, Vi Kiêm." Đi được nửa đường, y lại đột nhiên nhớ ra điều gì, lạch bạch chạy về, từ trong tay áo lấy ra ngọn đèn chong, đưa tay làm một cái phép, dùng lửa Phượng Hoàng đốt đèn.
"Ở đây tối lắm, Vi Kiêm, ta cho ngươi một ngọn đèn. Ta rất sợ tối, ta nghĩ Vi Kiêm cũng có thể sợ tối, nói tóm lại ngươi không được phản bác, ta muốn để lại một ngọn đèn cho ngươi, như vậy chưa tới giờ hẹn nhưng ngươi vẫn nhớ về ta." Tiểu Phượng Hoàng nói.
Tinh Dịch nhìn ngọn đèn màu vàng nhấp nháy, tia sáng nhúc nhích như muốn xóa tan mọi u ám bên người hắn. Hắn gật đầu, nhìn Tiểu Phượng Hoàng đi ra ngoài, trước khi quẹo ra thì còn quay đầu lại làm mặt quỷ với hắn.
Sau khi rời khỏi động, mọi người thấy y bình yên vô sự, đều yên lòng. Sau đó, mọi người vây lại hỏi tình huống của Tinh Dịch, Tiểu Phượng Hoàng cứ sự thật mà nói.
Minh tôn trầm tư: "Đế quân không nói ngươi thời gian xuất quan sao?"
Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu: "Vi Kiêm hắn không nói gì, thế nhưng ta cảm giác hắn có chút vấn đề về công pháp mới này nên phải tốn thêm thời gian suy nghĩ. Minh tôn ca ca, ngươi nói chúng ta bây giờ có thời gian rảnh chưa?"
Minh tôn nở nụ cười, quay đầu chỉ hơn mười mấy Bạch Trạch đang ôm trứng Phượng Hoàng: "Ngươi nói xem? Thời gian còn dài lắm, ta còn có thể sửa lại lông chim cơ, ngươi cái gì cũng đừng lo lắng."
Vượng Tài nói: "Đại ca, Kim Kim sai ta chuyển đến tin tức tốt, nó và Tham Lang đang nhanh chóng dàn xếp người Phù Lê cung chúng ta đến Phạm Thiên."
Ngày hôm sau, Tiểu Phượng Hoàng đúng hẹn lại tới.
Hôm qua, y vì Tinh Dịch mà thắp một ngọn đèn, chiếu sáng cả lối vào, làm y không sợ nữa, Tiểu Phượng Hoàng đi một đường rất an tâm.
Lúc này y đem chăn nệm và rất nhiều đồ ăn vặt, xoa bóp cho hắn, thay quần áo, giúp hắn tắm rửa gội đầu, mái tóc dài được gội sạch sẽ và được buộc lên gọn gàng.
Tinh Dịch nói: "Tắm có gì hay, không bằng ngươi cùng ta trò chuyện."
Tiểu Phượng Hoàng phê bình hắn: "Vi Kiêm, tuy thần tiên chúng ta không ra mồ hôi, vật ô uế đều tự biến mất, nhưng môi trường Thiên giới gần đây bị ô nhiễm, nhiều bụi, không thể xem nhẹ, chúng ta phải sạch sẽ làm gương cho các cục cưng. Ta còn nhờ Phá Quân ca ca làm bánh nướng sốt, còn ta có tự làm ít điểm tâm, ngươi đói thì từ từ mà ăn."
Phá Quân cũng là mới trở về hôm qua, bọn họ vừa đến thì Phá Quân cũng đuổi kịp tới, nhưng hắn chỉ đi một mình, Thất Sát không theo tới. Hắn nói sơ lược cho Minh tôn nghe là, Thất Sát đến chỗ Thiên đế đệ trình một bảng tấu chương, sau đó đến Địa phủ chỗ Phán Quan nhận xử phạt, ngoài ra trên đường hai người trở về cũng bắt được rất nhiều yêu ma quỷ quái để trấn áp Tinh Bàn.
Y mang một cái bao tới, mở ra bên trong là một hàng chim nhỏ tròn vo - bánh nếp được nặn hình tròn, hai mắt chấm đen, tạo thành hình chim nhỏ mập ú. Tiểu Phượng Hoàng giới thiệu: "Vi Kiêm, đây là ta nhìn theo hình dáng của ta nặn ra đó, lúc ngươi nhớ ta thì ăn một cái nhé."
Tinh Dịch nhìn một đám cục nắm tròn vo, nở nụ cười, thấp giọng nói: "Luyến tiếc, không nỡ ăn."
Tiểu Phượng Hoàng nghiêng đầu nhìn hắn, giang hai tay ra: "Vậy ngươi muốn ăn một lần hàng thật không? Minh tôn nói, vỏ trứng cục cứng đã cứng cáp, chúng ta làm gì cũng không sao hết."
Lúc này Tinh Dịch mới dám luồn tay vào trong áo Tiểu Phượng Hoàng, nhẹ nhàng mò tới bụng, liền chạm tới một nơi cứng rắn. Sờ một hồi hắn phát hiện ra: Vỏ trứng cứng như vậy, còn rất lạnh, Tiểu Phượng Hoàng có thể bị đông đá không?
Hắn lẩm bẩm: "Ta...Cục cưng của ngươi và ta."
Tiểu Phượng Hoàng kiên nhẫn vỗ cánh tay hắn: "Được rồi Vi Kiêm, tiếp nhận hiện thực đi, ta thật là mang thai cục cưng của ngươi, sau này nếu ngươi bội tình bạc nghĩa, về tình về lý thì ngươi không xứng. Ta hỏi ngươi lần nữa, hiện tại ngươi muốn ăn chim nhỏ không? Tận dụng thời gian tí đi, qua giờ Thìn hôm nay thì phải chờ đến giờ Thìn ngày mai đấy."
Lúc này Tinh Dịch mới phản ứng được, ánh mắt của hắn thoáng cái trở nên sâu thẳm, thấp giọng nở nụ cười: "Phải hỏi là ngươi muốn mới đúng?"
Tiểu Phượng Hoàng không phục: "Lẽ nào ngươi không muốn?"
Tinh Dịch một tay ôm y vào lòng, hôn từng cái hôn nhỏ vụn: "Muốn, muốn muốn chết."
Trong bóng tối, Tiểu Phượng Hoàng bị hắn đặt trên bàn đá đòi hỏi vô số, tiếng kêu cũng càng ngày nhỏ vụn. Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt người kia - ánh mắt Tinh Dịch tràn đầy tà tính, nếu so sánh với ánh mắt ôn hòa đạm nhiên lúc trước thì giờ đây ánh mắt hắn chỉ còn lại một màu đỏ thẫm. Tại nơi đây, dục vọng không cần che dấu được buông xích, nhưng động tác của hắn vẫn hết sức ôn nhu, tràn ngập sự yêu thương.
Tinh Dịch ôm y đè lên vách đá, một tay giữ hông y, không cho cái lạnh của vách động chạm tới y, Tiểu Phượng Hoàng luôn có cảm giác mình sắp rơi xuống, chỉ có thể treo người lên người hắn, đem mình phó thác hết thảy trong cái ôm kia. Tinh Dịch cố nén những xúc động, vội vàng, thương tổn vì nhập ma, hắn muốn nuốt người trước mắt vào tận cốt nhục, cùng y mai táng vào trong lòng đất lạnh lẽo hoang vu.
Tiểu Phượng Hoàng ngước mắt lên nhìn hắn, nghiêng đầu, như có chút nghi hoặc.
"Ta không muốn, Vi Kiêm." Hắn nghe Tiểu Phượng Hoàng nói, "Ta chỉ muốn cùng người sống với nhau thật tốt, chúng ta cùng nhau giáo dục cục cưng tự nhận thức, cùng nhau tản bộ, cùng nhau ngủ, chúng ta còn muốn xây dựng tốt khu trung tâm giải trí văn hóa Kiêm Viên, còn có rất nhiều chuyện muốn làm, cho nên ta không thể chết với ngươi, ta muốn cùng ngươi vĩnh viễn sống sót."
Tinh Dịch chớp mắt một cái, thần thức thoáng thanh tỉnh, cúi người hôn lên ánh mắt y, một cái hôn sâu trên đỉnh đầu, chọc cho Tiểu Phượng Hoàng phải đỏ mặt rên rỉ.
Tinh Dịch nói: "Ta cũng vậy."
Vài ngày sau, Tiểu Phượng Hoàng bớt chút thời gian trở về Phạm Thiên một chuyến, trông thấy Đại tiên nga dẫn một đám người đứng chờ, một đám như đi chơi, còn muốn sờ sờ tóc y - y hiện tại không thể biến về hình chim nhỏ, nên mọi người đều sờ đầu y. Chuyện y mang thai nơi nơi đều biết, tới chỗ nào cũng có người cười với y, cùng chào hỏi vài câu khiến y chẳng hiểu gì cả.
Chu kỳ mang thai của tộc Phượng Hoàng rất ngắn, các bé chim nho nhỏ cũng chóng lớn, hai tháng qua, bụng Tiểu Phượng Hoàng đã phình to như một cái trống. Tinh Dịch đối với biến hóa cơ thể của Tiểu Phượng Hoàng ngày càng mê muội, mỗi lần y vào thăm đều bị Tinh Dịch đặt lên vách động một lần lại một lần.
Tiểu Phượng Hoàng nói cho hắn kế hoạch phát triển của mình: "Vi Kiêm, có phải ngươi sắp xuất quan rồi không? Ngày ngươi xuất quan, nói không chừng còn có thể cùng ta vượt qua sinh nở. Minh tôn đã giúp ta tính ngày sinh, Minh tôn còn nói ta đẻ chỉ cần dùng pháp thuật lấy trứng ra là được.
Tinh Dịch nói: "Được."
Nhưng mà, Tinh Dịch nhập quan tròn một tháng nữa, Tiểu Phượng Hoàng hào hứng chờ giờ Mẹo đến thăm hắn lại phát hiện ngọn đèn đã tắt, trước cửa động thiết lập một kết giới, phía trên có viết: Hôm nay đừng vào.
Tiểu Phượng Hoàng thất vọng, đau đầu trở về, rồi nói chuyện này cho Minh tôn nghe.
Phượng Hoàng Minh tôn cảnh giác: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tiểu Phượng Hoàng mờ mịt: "Ta không biết, Minh tôn ca ca, ngươi nói, ta có nên đi tìm Phật Tổ gia gia nhờ hỗ trợ không?"
Minh tôn nói: "Từ từ, nếu hai ngày nữa vẫn vậy thì chỉ sợ thời gian thanh tỉnh của Đế quân đã ngắn đi, hắn không xác định được tình trạng của mình, nên không muốn làm ngươi bị thương. Đến lúc đó chúng ta hẵng đi mời ông chủ."
Tiểu Phượng Hoàng kiên trì đợi ba ngày, nhưng ba ngày trôi qua, ngọn đèn vẫn không sáng, trong thông đạo là một màu đen kịt.
Y có chút bận tâm. Minh tôn an ủi y một phen sau đó dẫn y đi tìm Như Lai.
Như Lai và Tinh Dịch là bạn lâu năm, nhưng quanh năm chỉ ở trong nhà, ngồi trên đài sen độ hóa chúng sinh. Minh tôn nói với Tiểu Phượng Hoàng: "Ngươi muốn nói gì cứ nói, ông chủ của ta không thích vòng vo. Tiểu Tròn tròn, ngươi đừng sợ, cứ như thường ngày mà nói."
Tiểu Phượng Hoàng liền đi. Y ở Phạm Thiên lớn lên, đã từng ngồi xổm trên đầu gối các vị Minh Vương, duy chỉ chưa từng thấy qua chân thân của Bất Động Minh vương, lúc Minh tôn đưa y vào liên hoa điện, y đi tới đi lui vào vòng vẫn không thấy một bóng người.
Đang lúc luống cuống, trong điện vang lên một thanh âm - phảng phất như không thuộc về không gian này mà là vang vọng từ trong đầu y: "Đã lâu không gặp, ngươi tìm ta?"
Tiểu Phượng Hoàng trả lời: "Phật tổ gia gia, lần đầu gặp mặt, ta là muốn nhờ người hỗ trợ nhìn tình huống của phu quân ta một chút, tên của hắn là Tinh Dịch, hiện đang nhập ma trong sơn động ở Phù Lê sơn, đã ba ngày không có động tĩnh, ta rất lo lắng cho hắn, ngài có thể giúp ta không? Ngài hẳn đã nghe nói về hắn, trước đây các người là bạn tốt, hắn là chủ nhân Tinh Bàn đấy."
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: "Về thù lao, ta có thể đem hết trái cây của ta tặng cho ngài, tiền riêng và sản nghiệp cũng có thể đưa, Phật tổ gia gia, ngươi hãy giúp ta một chút nhé."
Tựa hồ như cảm thấy hứng thú, thanh âm kia cười cười: "Trái cây thì không cần, ta sẽ đi."
Tiểu Phượng Hoàng ngẩng đầu, nỗ lực tìm kiếm nơi phát ra thanh âm nhưng vẫn không tìm được. Chủ nhân thanh âm kia ngừng một chút, nhẹ nhàng để lại một câu: "Ngươi vẫn giống như trước."
Nói xong liền biến mất.
Tiểu Phượng Hoàng tìm kiếm nửa ngày,cuối cùng xác định bên trong không có ai đành phải ra ngoài, vò đầu hỏi Minh tôn: "Minh tôn ca ca, sao ta tìm hoài không thấy người."
Minh tôn búng trán y một cái: "Ông chủ ta đã đi sớm rồi. Nhưng mà ta muốn hỏi ngươi một câu, tiểu Tròn tròn, ông chủ ta chưa bao giờ xen vào việc của người khác, mặc dù là bạn bè, hắn nói hắn nợ ngươi một ân tình, nên lần này mới giúp ngươi, Phật tổ thiếu nợ ngươi gì vậy?"
Tiểu Phượng Hoàng hoảng sợ: "Không có...Ta chỉ là người giao hàng nhanh nhất cống hiến lớn nhất cho Phạm Thiên thôi mà."
Y nhớ lại đoạn đối thoại vừa nãy, có chút mê man: "Ta cũng không rõ, Phật tổ gia gia hình như nhận lầm người, nhưng cũng giống như đã biết ta từ rất lâu."
Hoàn chương 79
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT