Khi lần đầu tiên Tinh Dịch nhìn thấy y, cũng giống như trên thiên đình, thái độ lãnh lãnh đạm đạm, kiên cố như băng đá ở Giang Lăng thành vào mùa đông.
Ngày đầu tiên, hắn chỉ đơn giản ngồi xuống, không giới thiệu mình, cũng không hỏi tên y.
Ngày thứ hai, hắn mang Tiểu Phượng Hoàng đi xem một vở kịch, không đi đâu xa, mà xem chính sân khấu trong thanh lâu, người tới lui đều là khách quen phong hoa tuyết nguyệt, phi tức phú quý; Tinh Dịch và Tiểu Phượng Hoàng ngồi ở hàng đầu, ghế lim được trạm trổ hình phượng mang đến cảm xúc lành lạnh, trà ở trên bàn ai cũng không uống, Tiểu Phượng Hoàng giả vờ uống vài ngụm trà, nước không dính môi, chỉ vì muốn nhìn lén khách của y. Tính Dịch hắn vẫn chăm chú nhìn về phía trước, trong đáy mắt có ánh sáng của ngọn đèn dầu và bóng người trên sân khấu.
Trà thơm có chút nóng, Tiểu Phượng Hoàng nghe xong một hồi tuồng kịch đã cảm thấy đầu hơi choáng váng. Hỏi ra mới biết, thì ra không chỉ uống rượu mới say, uống trà mạnh cũng sẽ say, hay còn gọi là say trà.
Ngày thứ ba, Tinh Dịch lại tới, Tiểu Phượng Hoàng còn chưa rời giường. Hắn vào phòng chờ, ngồi yên trước bàn, thấy trên bàn có đặt một cuốn sách, lại còn là sách của học sĩ.
"Ngươi biết chữ?" Tinh Dịch hỏi y.
Tiểu Phượng Hoàng gật đầu. Những việc này đã khiến y ăn không ít khổ, y phải học cầm kỳ thi họa, uống rượu làm thơ để có thể mời chào được văn nhân, nên mới có được danh hào Đệ nhất thiên hạ ngày hôm nay.
"Ngày thường thích làm gì?" Tinh Dịch rảnh rỗi lật lật mấy tập thơ mà Tiểu Phượng Hoàng viết, hỏi.
Tiểu Phượng Hoàng biết đáp án tiêu chuẩn là gì. Nếu là văn nhân tới, y sẽ nói thích tranh, thích hoa, thích điểu, phong nguyệt, cùng uống rượu làm thơ. Nếu là võ nhân đến, y nói y là một người thô thiển, không biết gì nhiều, chỉ ngưỡng mộ những nam nhi vì đất nước lập công, thích nghe những câu chuyện xưa về chiến trường. Tinh Dịch là một vương gia, y cũng chỉ biết vậy thôi, chắc là cũng giống như những vương gia công tử khác sẽ thích rượu, thích đẹp, thích chơi. Nhưng mà thái độ của Tinh Dịch làm y có chút không nắm chắn, y chưa từng thấy qua người nào một thân quần áo lụa là nhưng cái mặt lạnh như tiền này, phải thích cái gì mới tốt đây?
Tiểu Phượng Hoàng nghi ngờ, lại không cẩn thận nói ra lời chân thật: "Thích đi ra ngoài chơi."
Y không đem trọng âm nhấn vào chữ "chơi", mà theo bản năng khao khát hai chữ "ra ngoài."
Tinh Dịch nhíu mi, cười: "Chỉ vậy thôi, đúng không?"
Tiểu Phượng Hoàng không biết hắn cười cái gì. Tinh Dịch yên lặng ngồi trong phòng y đọc hết tập thơ rồi đứng dậy rời đi. Trước khi về, hắn hỏi y: "Tiểu Phượng Hoàng, ngươi năm nay mấy tuổi rồi?"
Đây là lần đầu tiên hắn kêu tên y, Tiểu Phượng Hoàng liền trả lời: "Mười sáu."
Tinh Dịch gật đầu, không nói gì, cứ vậy mà đi.
Ngày thứ ba, Tinh Dịch không tới.
Ngày thứ tư, cũng vậy.
Tiểu Phượng Hoàng len lén đi hỏi mụ mụ: "Mỗ mụ, hiện tại có người muốn gặp con phải trả nghìn vàng đúng không ạ? Con có thể giảm giá tí xíu xuống được hông?"
Mỗ mụ trừng hắn: "Nghĩ bậy gì thế hả, hiện tại nghìn vàng còn không thấy được ngươi, ngươi còn ở đó đòi hạ giá?"
Tiểu Phượng Hoàng lung tung lấp liếm cho qua, y cũng rất thông minh, hiểu được mụ mụ không cho bọn y đối với khách làng chơi động chân tình. Vì vậy y lén hỏi thăm đồng bọn: "Một vương gia, bổng lộc là nhiều hay ít? Có thể thiếu tiền hay không ta? Ta lấy thêm tiền tiết kiệm của ta, ngươi giúp ta đem đến phủ vương gia đưa cho hắn được không? Cứ nói... cứ nói là đến báo ân, cũng đừng nói tên ta ra."
Đồng bọn y nói: "Hoàng thân quốc thích đều rất giàu có, sẽ không hết tiền, ngươi đang nhớ vị vương gia hôm trước tới sao? Ta đã nói với ngươi là hắn không giống kẻ thiếu tiền, một cái ngọc bội trên người hắn cũng đủ gặp ngươi mấy lần rồi."
Tiểu Phượng Hoàng gật đầu: "À."
Y trở về phòng, ngồi trước cửa sổ chờ hắn, chờ đến nửa tháng, Tinh Dịch thủy chung vẫn chưa đến.
- --------------------------------------------
Tinh Dịch tới chỉ kịp nghe được đoạn ngắn như thế. Tuyết trong rừng trúc rơi xuống, sau không gian lại yên lặng, hai cái mặt dày kia thì cứ ngồi thổn thức với nhau.
Mí mắt Tinh Dịch giật một cái, sau đó hắn đứng yên tại chỗ, trầm mặc trong chốc lát, thân thủ bắn ra một đạo phong nhận, cắt đứt một gốc trúc tía cách xa hơn hai mươi thước. Trúc tía rầm một tiếng ngã xuống, thanh âm ầm ầm truyền đến làm kinh động hai con chim đang "tâm sự" trong rừng.
Kim sí điểu cảnh giác ngẩng đầu: "Chu choa, hình như có người đến, ngươi nghe xem trúc ngã rồi, là tiên đồng làm sao? Thiệt to gan, rừng trúc tía Phù Lê mà cũng dám động."
Tiểu Phượng Hoàng thất kinh: "Bọn họ không dám đâu, người có thể chém ngã cây trúc, chỉ có thể là Đế quân...."
Chưa kịp nói xong, Tinh Dịch hùng hồn bước ra, bước đi không còn không nhanh không chậm giống như thường ngày, hắn cơ hồ là đi thật nhanh tới; hai con chim cũng nghe được tiếng bước chân của hắn, Tiểu Phượng Hoàng cái khó ló cái khôn, lập tức chuyển câu nói đang dang dở thành "chiếp chiếp chít chít".
Nó ra sức chiếp chiếp vài tiếng thì Tinh Dịch liền đến, hình bóng như gió, quỷ thần khó lường.
RedHorn: =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]
Hiện trường này thoạt nhìn vô cùng hài hòa – hai con quể chim ngồi chồm hổm đùa giỡn với nhau, Tiểu Phượng Hoàng đang liều mạng chiếp chiếp, mà Kim sí điểu có vẻ thức thời hơn từ trên ghế đá nhảy xuống, cúi đầu: "Bái kiến Đế quân."
Tiểu Phượng Hoàng rung đùi đắc ý, làm như không có chuyện gì giả bộ chiếp chiếp nghênh đón phu quân, còn vươn cánh tha lấy trái cây bỏ vào miệng nhai nuốt.
Tinh Dịch cười mà không cười nhìn hai đứa: "Ta đến hái tâm măng, thì ra các ngươi ở đây chơi đùa."
Kim sí điểu lần trước bị Tinh Dịch liếc một phát, bóng ma trong lòng đã tạo thành, lúc này cũng lạnh run, vội vàng muốn rời khỏi: "Cái kia cái kia... hôm nay chúng ta đã chơi đã rồi, Đế quân, ta trả Tiểu Phượng Hoàng nhà ngài lại đó, ta cam đoan ta không có khi dễ hắn."
Tinh Dịch nói: "Không sao, các ngươi cứ chơi đi. Ta suốt ngày ở phòng luyện kim, cũng không có thời gian làm bạn với nó."
Kim sí điểu vội đáp: "Không không không – chúng ta chơi xong rồi, thật sự chơi xong rồi! Ta đi đây, các ngài cứ chậm rãi trò chuyện, ta xin phép đi trước."
Tinh Dịch gật đầu.
Kim sí điểu thở dài một hơi, vừa định chạy trốn, nhưng không nghĩ bị Tinh Dịch lần thứ hai gọi lại: "Màu lông của ngươi, chuyện gì đã xảy ra? Lần trước thấy ngươi ta nhớ là màu vàng ròng cơ mà?"
Kim sí điểu nhìn Tiểu Phượng Hoàng một chút.
Tiểu Phượng Hoàng dời đường nhìn, tập trung nhìn chằm chằm vào cái mâm trái cây.
Vì vậy Kim sí điểu đành nói: "Là đại ca nói cho ta biết, đổi màu lông đổi tâm tình, hắn nói trước đây ta quá nóng nảy tăng động, cần đổi lại màu trắng trang nhã để tu tâm dưỡng tính... ai nha Đế quân ta phải đi thôi, ta còn phải về bưng nước rửa chân cho Phượng hoàng Minh tôn, tái kiến! Chúc ngài an khang!"
Kim sí điểu té bay đi.
Tiểu Phượng Hoàng bên kia cũng ngừng hót, đôi mắt đậu đen nhìn sang, vô cùng ngây thơ vô tội.
Tinh Dịch giơ tay xách cục nắm tròn vo bông xù kia lên, Tiểu Phượng Hoàng lập tức rúc thành một cục, có chút làm nũng, còn dùng lông mao sau ót cọ cọ tay hắn.
Tinh Dịch không sờ sờ lông nó như mọi lần nữa, mà xách nó lên đặt trước mắt, cùng nó nhìn thẳng.
Một lát sau Tinh Dịch lên tiếng: "Gần đây ta rất bận, không có thời gian chiếu cố ngươi, định tìm một cung nhân phụ trách cuộc sống hằng ngày của ngươi, đút đồ ăn, tắm rửa, thu thập ổ chim, dăm ba cái chuyện nuôi chim ấy, ngươi nghĩ thế nào?"
Tiểu Phượng Hoàng giả ngu, một hồi gật đầu, một hồi lắc đầu, chui vào lòng bàn tay hắn xoay vòng vòng, sau đó ngồi ịch xuống, ngước cổ nhìn hắn, đôi mắt đậu đen lúng liếng chuyển động.
Tinh Dịch ho nhẹ một tiếng: "Ta thấy đa số quần chúng nhân dân trong Phù Lê cung cũng rãnh rồi, không có danh hào gì. Ta nghĩ, bắt đầu từ ngươi đi, ta đặt riêng một chức quan trong cung cho ngươi, ngươi thấy sao?"
Tiểu Phượng Hoàng nhìn phu quân, không hiểu vì sao hắn nói chuyện này cho nó nghe làm chi.
Tinh Dịch bất động thanh sắc: "Nếu là chiếu cố ngươi, ngươi nghĩ người phụ trách sẽ nên được phong là gì đây? Ngươi nghĩ "Sen" thế nào? Có được không?"
Tiểu Phượng Hoàng bị một kích chí mạng.
Cặp mắt đen lúng liếng kia nhìn Tinh Dịch, sau đó quay đầu nhìn sang chỗ khác, tiếp tục giả ngu: "Chiếp chiếp chiếp, chiếp chiếp."
"Ngươi nghĩ nó cũng không tệ, đúng không?" Tinh Dịch gõ cái ót nó, khóe môi mỉm cười, "Vậy đặt tên này."
Tinh Dịch bế nó trở lại, Tiểu Phượng Hoàng một mực âm thầm quan sát nét mặt phu quân, kết quả người này vẫn bình đạm như nước, trước sau không có gì khác biệt cả. Tiểu Phượng Hoàng nghi ngờ Tinh Dịch có thể nghe thấy này nọ kia, nhưng nó vẫn không chắc chắn được.
Bởi vì Tinh Dịch không nói gì thêm, tựa như bộ dáng không biết gì cả.
Tiểu Phượng Hoàng nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ một hồi lăn ra ngủ luôn, đâm đầu vào lòng Tinh Dịch khò khò. Hắn nhìn nhìn rồi đưa tay đem nó nhét vào trong tay áo, chậm rãi trở về phòng.
Ngày thứ hai tỉnh dậy, Tiểu Phượng Hoàng cảm thấy mình giả vờ không nói được tiếng người nên bị báo ứng rồi. Rừng trúc ở sau Phù Lê cung sắp tới sẽ nở hoa, mắt thấy sẽ sớm khô héo, Tinh Dịch sai người thu hoạch sớm hạt trúc xuống. Tổng cộng hái được sáu mâm, Tiểu Phượng Hoàng một hơi ăn hết phân nửa, cục nắm tròn xoe chỉ nhúc nhích được mỗi hai cái cánh, nằm trong tuyết tiêu thực.
Tinh Dịch nhìn thấy, liền ngồi xuống sờ sờ lông nhung trên bụng, chậm rãi nói: "Sao lại ăn thành thế này, ngươi không muốn gầy xuống sao?"
Tiểu Phượng Hoàng hướng phu quân nhà mình chiếp chiếp, dùng cánh nhỏ vuốt vuốt bụng mình, xốc lên một mớ lông nhung dày cộm cho hắn xem.
Tinh Dịch nhanh chóng hiểu ra: "Ý ngươi là do lông ngươi dày chứ không phải do ngươi béo? Đúng ha, hôm trước ngươi bị dính nước, đúng là so với cái lỗ trên cửa sổ có nhỏ hơn một chút."
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng gật đầu. Nó vui vẻ lắc lắc cái thân chim ú nu, đào một hố trong tuyết, đem chính mình chôn trong đó, chỉ lộ ra một cái đầu lanh lợi, sau đó chui vào trong đào một đường khác chui ra, đó là ý nói nó hông có mập, còn rất linh hoạt, thậm chí còn có nghị lực nhảy thể dục giảm béo nữa.
Tiểu Phượng Hoàng dang chuẩn bị nhảy một bài thể dục cho phu quân nhìn, Tinh Dịch nhanh chóng bắt được nó, quan sát một chút, tựa hồ có chút tiếc nuối nói: "Trước kia có thể là mập giả, nhưng từ ngày ở với ta ăn uống no đủ thế này mà lại còn không thấy ngươi vận động, chắc là bây giờ béo thật rồi."
Tiểu Phượng Hoàng ở trong tay hắn giãy dụa, muốn chui vào trong cổ áo phu quân.
Tinh Dịch kéo cái mông tròn vo lại, không cho nhúc nhích: "Nếu muốn chứng minh cũng đơn giản thôi. Ta thấy lông cũ của Kim sí điểu trước khi nó mọc lông trắng, lông nó dài mà mỏng như kiếm, bây giờ nó mọc lông cũng gần giống như ngươi nhưng so ra nó vẫn gầy hơn ngươi, hơn nữa nhìn cũng xù xù hơn trước. Muốn xem mập ốm thế nào, ta thấy cạo trụi lông đi cũng là biện pháp hay, ngươi thấy sao?"
Tiểu Phượng Hoàng còn chưa kịp tiêu hóa hết những lời hắn nói thì đã bị phu quân nhà mình xách về phòng. Tinh Dịch điều khiển Tinh Bàn về chế độ ngủ, sau đó vào chỗ luyện kim lấy một thanh đao tinh xảo mỏng như phiến lá.
RedHorn: đệch, cái Tinh Bàn này cũng xịn quá rồi, vãi cả chế độ ngủ =]]]]]]
Tinh Dịch nói: "Ngoan, đừng động đậy."
Tiểu Phượng Hoàng đã hiểu phu quân định làm gì mình...
Hắn thế nhưng lại muốn cạo lông mình!!!!
Tộc Phượng Hoàng, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, đại nghiệp giảm béo có thể ngừng, nhưng lông thì một cọng cũng thể bị loạn, ấy vậy mà hôm nay...
Phu quân muốn cạo lông mình!!!
Tuy rằng hắn là phu quân của nó, nhưng sự bi phẫn vẫn xông thẳng lên đầu Tiểu Phượng Hoàng, mắt thấy Tinh Dịch đã cầm chắc con dao, tay kia thì đang gỡ lông nó ra theo nếp, Tiểu Phượng Hoàng kêu to kháng nghị: "Chiêm chiếp chít! Chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp!"
Tinh Dịch làm bộ nghiêng tai lắng nghe nó nói, sau đó ôn hòa cười: "Sao, ngươi cũng thấy được đây là biện pháp hay?"
Trong nháy mắt, Tiểu Phượng Hoàng thấy được thần thái của Tinh Dịch và Phượng hoàng Minh tôn giống i xì nhau...
Nó dùng đôi cánh nhỏ ôm đầu, bạch bạch chạy tới góc phòng ngồi chồm hỗm, rồi bị Tinh Dịch bắt trở về. Tiểu Phượng Hoàng nhắm mắt la to: "Không được! Không được cạo lông ta! Cạo là ngươi phải phụ trách! Ta sai rồi, ta có thể nói, van cầu ngươi không cạo lông ta mà hu hu oa oa oa...."
Đợi một lúc lâu, Tiểu Phượng Hoàng phát giác không có động tĩnh gì, nó lặng lẽ nhìn thoáng qua Tinh Dịch.
Tinh Dịch đã cất đi con dao. Hắn chắp tay đứng cạnh bàn, cười mà không cười nhìn nó: "Có thể nói được, hửm?"
Tiểu Phượng Hoàng rụt cổ lại, rúc thành một cục nắm.
Nó dịch dịch ra phía sau, tội nghiệp nói: "Ưm."
Thôi rồi em ơi! =]]]
Hết chương 11
Chúc các bạn năm mới 2019 vui vẻ hạnh phúc và đạt được những gì mình mong muốn nhé!
Chúc cho Gián vs Red ngày càng siêng hơn và thuận lợi tốt nghiệp! =]]]]]]]]]]z
Iu mọi người! <3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT