Tần Thâm từ bên ngoài trở lại, trên tay còn cầm bữa sáng, cháo trứng muối thịt nạc, sủi cảo bắp ngô thịt lợn, đều là món Thạch Kha thích ăn, còn có một bình sữa chua.

Hắn nhìn Thạch Kha, phát hiện thần thái đối phương đã bình tĩnh lại rất nhiều, không giống dáng dấp oan ức lúc vừa lên xe, chỉ có đôi mắt còn hơi hơi ửng đỏ, trông có chút đáng thương.

Tần Thâm ngồi xuống bên cạnh cậu, mở nắp cháo ra. Tay Thạch Kha còn đang truyền dịch, cầm nắm bất tiện, hắn liền đút từng muỗng cho cậu.

Thạch Kha rũ mí mắt, an phận ăn cháo, nửa ngày mới nhớ ra, cậu còn chưa xin nghỉ.

Tần Thâm giữ chặt đôi tay đang lộn xộn của cậu, nói mình đã xin hộ rồi, bảo cậu đừng nhúc nhích kẻo lệch kim.

Ăn cháo xong, Thạch Kha no nê, liền buồn ngủ.

Tối hôm qua cậu ngủ không ngon, bởi vì không có Tần Thâm.

Chờ cậu từ trong mơ tỉnh lại, Tần Thâm vẫn ngồi bên cạnh, bị cậu dựa vào, đang cầm điện thoại nhắn tin.

Thạch Kha mở to mắt, nhìn màn hình di động, cậu nhìn thấy nội dung tin nhắn, là vị giám đốc xảy ra tai nạn giao thông trong công ty của Tần Thâm. Hai người đang tán gẫu, tán gẫu cực kì vui vẻ, còn hẹn lần sau gặp mặt.

Tần Thâm muốn đi gặp cậu ta.

Thạch Kha muốn xù lông lên, vừa định nhổm dậy, đã nghĩ đến câu nói kia của Tần Thâm.

Em cảm thấy chúng ta như vậy là đang kết giao sao?

Câu nói này như đóng băng trong lòng cậu, động một tí là đau, chạm vào, có thể chảy máu đầy tay.

Thạch Kha bĩu môi một cái, không dám hỏi nữa. Cậu mỏi mệt nhắm mắt lại, nghĩ, ít nhất bây giờ Tần Thâm vẫn còn bên cạnh cậu, việc đó đến lúc đó nói sau đi.

Cậu bây giờ tâm lý đang trốn tránh, muốn hỏi cũng không dám hỏi, sợ vừa hỏi xong, tất cả những thứ này liền kết thúc, mười năm như giấc mộng, tất cả xem như xong.

Chờ Tần Thâm cất điện thoại đi, cậu mới giả vờ như vừa tỉnh, dụi mắt, ngái ngủ đòi về nhà.

Tần Thâm đưa cậu về nhà, nhìn cậu uống thuốc xong chui vào chăn, lúc này mới vội vã rời đi, nói phải về xử lý việc công ty.

Thạch Kha nhìn thấy người đi rồi, mới ngồi dậy. Cậu để chân trần, ở trong phòng đi lại vài vòng.

Căn nhà này cậu ở bốn năm, mỗi một chỗ đều quen thuộc như vậy.

Thế nhưng Tần Thâm người này, cậu vốn cho rằng quen thuộc, nhưng ở chung đã lâu, dù cho thân thể quen thuộc đến đâu, cậu cũng không tài nào biết được lòng hắn muốn điều gì.

Thạch Kha cảm thấy mình thực sự ngu ngốc, cùng một người mười năm, đến bây giờ mới biết sợ, mới bắt đầu cân nhắc sau này nên làm gì.

Cao Huân sắp kết hôn, tin tức này không khiến cậu cảm thấy thoải mái, trái lại lại có cảm giác hơi hơi buồn rầu.

Cậu quấn lấy Tần Thâm nhiều năm như vậy, cũng không thể đổi lấy một câu của người nọ, không sai, em chính là bạn trai tôi.

Coi như việc Cao Huân kết hôn chặt đứt nhớ nhung của Tần Thâm thì lại làm sao, đó cũng bởi vì Cao Huân là trai thẳng mà thôi.

Cậu rốt cục không sánh bằng.

Coi như không còn Cao Huân, cũng sẽ có người khác theo đuổi hắn. Nếu như Tần Thâm gặp được người hắn có thể xem là đối tượng bầu bạn, đến lúc đó cậu cũng không thể quá khó coi được.

Dây dưa không dứt quá mệt mỏi, cậu không ứng phó nổi nữa.

Rốt cục đã là người 28 tuổi, cậu nghĩ cậu đã hiểu ra rồi.

Trước lúc Tần Thâm không cần cậu nữa, cậu sẽ rời đi, sẽ không để cho cả hai người cùng khó xử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play