Thạch Kha nhất thời không nói nên lời, đành phải thở dài, vấn đề giữa bọn họ thật sự không ít.
Lúc này, trà sữa được bưng ra, không phải cả cốc bỏ đá vào, cái loại mà Thạch Kha thích nhất.
Mà là trà sữa ấm, bên cạnh còn có một gói đường, trong cốc có một cái muỗng nhỏ.
Tần Thâm tự nhiên nhận lấy trà sữa của cậu, thay cậu khuấy.
Thạch Kha nhìn từng cử chỉ của hắn, trong lòng rõ ràng, Tần Thâm chính là người như vậy, không thích nói quá nhiều, chỉ lẳng lặng mà làm.
Đầu cậu đột nhiên thông suốt, một số chuyện gần như bị cậu quên đi, cuối cùng cũng xem như nhớ tới.
Cậu nhớ vì sao mình lại thích Tần Thâm.
Cậu vẫn luôn biết mình bị dáng dấp của Tần Thâm lúc yêu thích người khác hấp dẫn.
Đây thật ra là một chuyện đáng buồn, bởi vì cậu đã thua cuộc, vào lúc trận chiến còn chưa bắt đầu.
Lúc đầu, cậu mới nhận ra xu hướng tình dục của mình, bởi vì bản năng, cậu cảm giác được Tần Thâm cũng là đồng loại.
Khi đó Tần Thâm và Cao Huân là bạn thân, hắn đối với Cao Huân rất tốt.
Không giống với Thạch Kha, Thạch Kha không có bao nhiêu bạn bè thật lòng, ít nhất không có loại như Tần Thâm.
Tần Thâm học ngoại trú, mỗi ngày đều sẽ đem cơm cho Cao Huân, chép bài cho cậu ta, thay Cao Huân đang ngủ gật canh chừng thầy giáo, thậm chí ngày sinh nhật Cao Huân, còn tặng cậu ta một chiếc điện thoại di động.
Điện thoại di động lúc đó giá không hề thấp, huống hồ là điện thoại cảm ứng.
Khi đó điện thoại cảm ứng rất đắt, không có mấy ai dùng.
Có trời mới biết Tần Thâm vì mua chiếc điện thoại này phải tiết kiệm bao lâu.
Cao Huân không biết, Thạch Kha lại biết. Cậu từng thấy Tần Thâm làm thêm tại McDonald.
Chuyện làm Thạch Kha xúc động nhất chính là vào hội thao, Thạch Kha cố ý ghi tên Cao Huân chạy 5000 mét, cậu thừa nhận, khi đó cậu không ưa Cao Huân.
Còn vì sao lại không ưa, chính cậu cũng không biết rõ.
Nào ngờ Cao Huân chạy xong ngất xỉu, cậu cũng sợ hãi, vội vã chạy tới.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Tần Thâm đã ôm lấy Cao Huân, rẽ đám đông chạy đến phòng y tế.
Thạch Kha dưới chân không vững, còn hơi run rẩy, lòng lại đau.
Cậu khập khiễng đi tới phòng y tế, Cao Huân đã ở đó rồi, Tần Thâm đang ngồi trông bên cạnh.
Thạch Kha đau chân đến gần như không đứng vững, nhưng vẫn nói xin lỗi, gương mặt trắng bệch.
Tần Thâm mạnh mẽ liếc cậu, dường như nhìn thấu nội tâm cậu, biết rõ cậu cố ý.
Thạch Kha mím môi, tiểu thiếu gia cho tới bây giờ chưa từng thấp giọng xin lỗi ai, huống chi Cao Huân còn chưa tỉnh, cậu nói với Tần Thâm làm gì.
Tên gia hỏa này sắp dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống cậu mất.
Cậu lập tức xoay người rời đi, bước chân khập khiễng.
Phía sau truyền đến một giọng nói, bảo cậu chờ một chút.
Thạch Kha không thèm nghe, trong lòng hơi sợ, sợ Tần Thâm đánh cậu.
Kết quả một giây sau, cậu bởi vì đau chân mà không may ngã xuống, đầu gối chật vật đập xuống đất, mí mắt đỏ hoe.
Cậu nghe thấy Tần Thâm thở dài, đi tới trước mặt cậu.
Thạch Kha khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo, không lên tiếng.
Tần Thâm khom người, hai tay xốc nách, xem cậu như trẻ con mà nâng lên, đặt lên một cái giường khác trong phòng y tế.
Tần Thâm kéo rèm, ngăn cách Cao Huân.
Trong không gian này, chỉ còn hai người bọn họ.
Tần Thâm quỳ một chân, xắn quần cậu lên, nhìn mắt cá chân đã sưng lớn của cậu, cau mày: "Tôi vừa đụng vào?"
Trong lòng Thạch Kha dâng lên một cảm giác oan ức không rõ nguyên do.
Tần Thâm mở to mắt, thấy mí mắt đỏ hoe của cậu, có chút sợ: "Cậu đừng khóc."
Thạch Kha lắc đầu: "Ai khóc!"
Ngón tay Tần Thâm nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân sưng tấy của cậu, hắn thấp giọng: "Xin lỗi."
Lời kia như chiếc lông chim, rơi vào trong lòng, hơi ngưa ngứa, cuối cùng đọng lại trong lòng cậu rất nhiều năm, cũng khiến cho dáng dấp người này từng nét từng nét khắc sâu vào nơi mềm mại nhất của trái tim cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT