Dung Phỉ đột nhiên nắm chặt vai Cố Kinh Hàn, lưng hơi cong lên, như con báo nhỏ chuẩn bị vào trận, nheo mắt lại đầy cảnh giác.
Cố Kinh Hàn cụp mắt nhìn vào gáy Dung Phỉ, ngón tay vân vê vành tai Dung Phỉ như đang làm yên lòng. Sau đó, bàn tay lướt qua phần xương gồ lên sau tai, xuyên vào tóc Dung Phỉ, động tác dịu dàng không vội không vàng, mang lại cảm giác ngưa ngứa, tê dại và thoải mái đến cực điểm.
Nói xong, bàn tay trượt tới sau đầu Dung Phỉ của Cố Kinh Hàn nhẹ lật ngửa, một người giấy nhỏ trượt ra khỏi cổ tay áo của hắn, rơi xuống giường.
Lúc này, phòng ngủ rộng rãi chìm vào bóng tối, chỉ có một đường sáng vàng óng tràn vào từ khe hở giữa hai tấm rèm cửa sổ dày nặng, như một lưỡi dao cắt kim loại chém đôi chiếc giường lớn bừa bộn.
Thấp thoáng có một bàn tay khói đen nằm rạp ở đầu giường, có vẻ như đang tìm kiếm gì đó.
Người bình thường không nhìn thấy cảnh tượng này, Cố Kinh Hàn mở song đồng âm dương, nửa ôm lấy Dung Phỉ, đầu ngón tay đè xuống đầu của người giấy nhỏ, chỉ dẫn nó đi về phía bàn tay kia.
Bàn tay kia hình như không phát hiện ra người giấy nhỏ đang tới gần, vẫn còn đang tìm tòi, ngón tay khô rút bốc khói đen đã mò lên gối của Dung Phỉ.
Đột nhiên, bàn tay quỷ dừng lại, bốc lên một sợi tóc rồi lập tức thụt lùi về sau.
"Định!"
Một tiếng quát chói tai vang lên, Cố Kinh Hàn nhanh chóng bắn ra một dấu đạo pháp. Người giấy nhỏ lóe lên ánh sáng vàng, bóng dáng vốn chầm chậm tới gần bàn tay quỷ lập tức nhào tới.
Bàn tay quỷ vội tránh đi nhưng đã chậm, bị người giấy nắm lấy một ngón tay. Bàn tay ra sức giãy giụa, khói đen phun trào.
Có tiếng khóc xa xăm truyền đến.
"Thứ gì thế?" Dung Phỉ quay đầu nhìn.
Vạt áo được vén lên, một thanh kiếm gỗ đào nhỏ được Cố Kinh Hàn đeo trên eo như vật trang sức tức khắc biến dài, được Cố Kinh Hàn nhét vào tay Dung Phỉ, "Dù cho chốc nữa nhìn thấy cái gì đi nữa, cậu cũng đừng rời khỏi tôi. Có thứ gì nhào tới thì cứ dùng kiếm."
"Yên tâm." Dung Phỉ nắm chặt kiếm gỗ đào, chống tay trèo qua giường, nhảy đến chỗ người giấy nhỏ và bàn tay quỷ đang chiến đấu với nhau.
Cố Kinh Hàn lấy ra vài lá bùa, dán lên bốn bức tường và màn cửa sổ, sau đó kéo kín màn cửa, không cho ánh sáng tiến vào.
"Là thuật dịch chuyển ngũ quỷ."
Cố Kinh Hàn đi tới bên cạnh Dung Phỉ. Bàn tay quỷ vùng vẫy dữ dội nhưng chẳng thể chạy thoát, "Có người làm phép nuôi ngũ quỷ đến lấy máu và tóc của cậu. Bởi vì pháp lực không đủ nên chỉ ngưng tụ thành năm bàn tay quỷ, chứ chưa thành hình."
Dung thiếu gia chẳng sợ hãi, dùng kiếm gỗ đào chọt vào bàn tay quỷ kia, cười cợt: "Vừa tóc vừa máu, lẽ nào muốn bện hình nộm rủa chết tôi à?"
"Tương tự vậy," Cố Kinh Hàn tháo túi tiền ở bên hông xuống, lấy ra một bọc giấy, "Nếu đạo hạnh cao hơn thì có thể thừa dịp cậu ngủ say mà điều khiển thân thể của cậu. Mấy chuyện mộng du giết người thường thấy đa phần đều do loại tà thuật này tác oai tác oái."
Mở bọc giấy ra, là một nhúm bột phấn màu đen, Cố Kinh Hàn rắc bột phấn này ở quanh giường.
"Cái gì thế?" Dung Phỉ đi tới.
Cố Kinh Hàn vo lại bọc giấy đã hết sạch, lạnh nhạt nói: "Máu chó đen kết tủa thành bột máu, sức mạnh không lớn bằng máu chó đen. Thế nên còn cần một thứ của Dung thiếu thì mới có thể bức tứ quỷ còn lại hiện hình."
Dung Phỉ có cảm giác được một luồng không khí âm lãnh rục rà rục rịch ở trong phòng nhưng không tìm ra khởi nguồn, nghe Cố Kinh Hàn nói xong thì ngạc nhiên nói: "Thứ của tôi? Là cái gì, nếu bổn thiếu gia có thì tùy anh sử dụng."
Cố Kinh Hàn đi tới bên cạnh Dung Phỉ, mắt khẽ nâng: "Nước tiểu đồng tử."
Vẻ mặt của Dung thiếu gia hết xanh rồi lại đỏ, lườm nguýt Cố Kinh Hàn, giọng nói gần như nghiến răng nghiến lợi: "Vì sao Cố đại thiếu không tự dùng của mình đi?"
Cố Kinh Hàn dùng ánh mắt tối tăm nhìn cần cổ đỏ ửng của Dung Phỉ, không chút liêm sỉ nói: "Tôi từng dùng tay, không tinh khiết bằng Dung thiếu."
"Làm sao anh biết tôi chưa từng làm qua?" Dung Phỉ nổi cáu cười.
Cố Kinh Hàn dời mắt, quét một vòng quanh phòng ngủ, cầm lấy một lọ hoa từ trên tủ rồi bình thản nói: "Cậu là nam nhưng mệnh cách âm dương mất cân đối, từ nhỏ dễ vô cảm với chuyện giường chiếu. Từ vài phương diện khác mà nói chính là thân đồng tử thuần dương mà Đạo gia nghìn vàng khó cầu, máu và nước tiểu đều là khắc tinh của tà vật."
Hắn cầm lọ hoa đưa tới trước mặt Dung thiếu gia, ra hiệu nói: "Xài cái này đi."
"Anh!" Dung Phỉ nhìn Cố Kinh Hàn chằm chằm nhưng không nhìn ra chút bỡn cợt nào, xem ra hắn nói thật rồi.
Không khí âm lạnh bên trong phòng ngủ càng lúc càng nặng, Dung Phỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ tơ lụa nên đã thấy hơi lạnh. Dung Phỉ là người biết điều, cắn răng, ánh mắt sắc bén quét qua Cố Kinh Hàn: "Anh... xoay người qua chỗ khác."
Cố Kinh Hàn lắc đầu: "Nguy hiểm."
Dung Phỉ đơ người.
Cố Kinh Hàn đi tới trước mặt Dung Phỉ, cầm lấy lọ hoa, một tay vịn eo Dung thiếu gia, một tay duỗi tới lưng quần pyjamas, cụp mắt nói: "Có muốn tôi giúp không?"
Đầu ngón tay mát lạnh đụng vào làn da bên eo làm cho Dung Phỉ dựng thẳng người, giật lấy lọ hoa, xoay người, áp lưng vào ngực Cố Kinh Hàn, nói: "Tôi... tự làm."
Một lát sau.
Cố Kinh Hàn giơ tay miết vành tai nóng hổi được che phủ dưới mái tóc đen của mình.
Hắn cau mày, cấp tốc rút ra một tấm bùa hóa nước, một dòng nước nhỏ quấn quanh tai, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống.
"Rồi làm gì nữa?" Giọng nói của Dung Phỉ truyền đến từ trước người, có hơi mất tự nhiên.
Cố Kinh Hàn liếc nhìn đỉnh đầu rủ xuống của cậu: "Rưới lên bột máu quanh giường."
Dung Phỉ cầm lọ hoa đi một vòng rồi ném nó đi ngay, cầm khăn mặt ra sức lau tay.
Cố Kinh Hàn thấy thế, ý cười chợt lướt qua đáy mắt đóng băng. Hắn xoay người dùng hai ngón tay kẹp lấy một tấm bùa vàng, vung vào bàn tay quỷ bị nhốt kia, "Tán!"
Theo tiếng động này, một cơn gió lớn lạnh thấu xương nổi lên, mạnh tới mức hai người gần như không đứng thẳng được.
Chiếc bàn trong phòng ngủ chấn động ầm ầm, sách rơi hết xuống đất.
Tay quỷ bị bùa vàng cố định, sau cơn co giật dữ dội thì nổ tung thành một luồng khói đen, tụ lại thành một hình dáng mơ hồ, rít lên nhào về phía cửa sổ. Bùa vàng lóe lên ánh sáng vàng, bóng đen bị đánh trở về, rơi xuống trên giường, người giấy nhỏ nhân cơ hội nhào tới, tiếp tục chiến đấu với bóng đen.
Cùng lúc đó, những chỗ được vẩy máu chó đen và nước tiểu đồng tử hiện lên một loạt dấu chân máu ngổn ngang, vây quanh giường.
Trong đó, có một hàng dấu chân kéo dài đến tủ quần áo.
Cố Kinh Hàn ném một tấm bùa tới, chỉ thấy một cánh tay bị lột da chảy máu thò ra từ trong tủ quần áo đóng chặt, móng tay dài nhọn trong nháy mắt vồ về phía hắn.
"Lôi."
Cố Kinh Hàn nghiêng người né, lật cổ tay bắt lấy cánh tay máu kia, lá bùa trong lòng bàn tay vững vàng bọc lấy nó, một tiếng sấm nhỏ vang lên.
Tay máu bị đánh thành tro bụi, rơi xuống lả tả từ lòng bàn tay của Cố Kinh Hàn.
"Cút!"
Phía sau truyền đến tiếng gầm.
Cố Kinh Hàn nhìn lại, chỉ thấy hai cái bóng đen nhanh như điện như gió đen khó đối phó đang thay nhau tấn công Dung Phỉ.
Dung thiếu gia không hề ngồi không, tuy tư thế múa kiếm gỗ đào rất xấu nhưng thắng ở nhanh tay lẹ mắt, đều cản lại được vài lần công kích, lại còn không thỏa mãn chọc cho bóng đen kia vài cái, làm cho nó uốn éo không ngớt.
"Chết đi!" Dung Phỉ nheo mắt, một chiêu kiếm đánh tan khói đen.
Cố Kinh Hàn làm ra pháp ấn, trực tiếp túm hai bóng đen vào trong tay, hai bóng đen biến thành hai bàn tay nhỏ đen kịt và nhăn nheo, sau đó bị hắn phủ bùa vàng lên rồi ném xuống đất.
Còn lại một.
Mắt khép hờ lại, khi mở ra một lần nữa, đôi mắt đen kịt của Cố Kinh Hàn xuất hiện một loại ma lực kỳ lạ.
Như vực sâu như biển rộng, phủ một lớp vàng nhạt, chứa đầy tro bụi tang thương và vô số cánh bướm vàng tung bay. Mí mắt mở he hé như hai cánh cửa địa ngục đột nhiên mở ra.
Song đồng âm dương nhanh chóng quét quanh phòng ngủ, cuối cùng dừng lại trên một mặt tường trống rỗng, một dấu tay máu chầm chậm hiện ra.
Cố Kinh Hàn niệm thầm một tiếng "Thu", đưa tay kéo dấu tay máu này ra rồi quăng xuống đất.
Một tấm bùa lửa bay tới, bàn tay quỷ còn lại hóa thành một đống tro đen.
Bên tai truyền đến tiếng thét chói tai ở rất xa, một bóng người hộc máu chợt lóe lên trước đôi mắt lạnh lùng của Cố Kinh Hàn. Song, còn chưa kịp nhìn rõ thì người kia đã cầm thứ gì đó nện về phía Cố Kinh Hàn.
Hình ảnh đột nhiên đổ sụp.
Cố Kinh Hàn nhắm mắt, một giọt máu được mí mắt nén trở lại.
Không khí âm lạnh bỗng nhiên tiêu tan, Dung Phỉ không khỏi rùng mình, cau mày nhìn quanh bốn phía. Sau đó, đi tới bên cạnh Cố Kinh Hàn, lau đi mồ hôi trên trán, ổn định hơi thở rối loạn, nói: "Xong rồi à?"
Cố Kinh Hàn mở mắt ra, "Ừ, người làm phép bị phản phệ rồi. Kéo rèm cửa cho âm khí tản đi."
Dung Phỉ đi kéo rèm cửa, phát hiện tấm bùa vàng trên màn cửa đã biến thành màu đen, bèn xé xuống.
Ánh nắng mặt trời tràn vào, phòng ngủ trở nên ấm áp và ngập ánh sáng.
Dung thiếu gia thật sự không muốn ở lại căn phòng đầy mùi quái lạ này một chút nào, dứt khoát kéo Cố Kinh Hàn đi tới phòng sách, không hề có tâm trạng thưởng thức ánh nắng mặt trời ngập phòng.
Bên trong phòng ngủ ầm ĩ như vậy mà người làm bên ngoài lại không nghe thấy gì, ngoài hành lang trống không.
Sau khi gọi người đến dọn dẹp, Dung Phỉ thay quần áo khác rồi cùng Cố Kinh Hàn ngồi xuống uống trà ổn định tinh thần.
"Ý của anh là có người muốn xuống tay với tôi nên đêm qua phái tới năm bàn tay quỷ, loay hoay cả đêm ở bên giường tôi, nhưng do vướng phải miếng ngọc quyết này nên không ra tay được sao?"
Dung Phỉ lười biếng dựa vào ghế, chậm rãi uống trà, đảo mắt nhìn sang Cố Kinh Hàn bên cạnh.
Cố Kinh Hàn vuốt cằm nói: "Ừ. Trên người kẻ đó có bảo vật, song đồng âm dương của tôi không thể nhìn thấy tướng mạo của kẻ đó. Xem ra ký hiệu hồ hương xuất hiện trên người cậu không phải là ngẫu nhiên."
Dung Phỉ cau mày: "Là ai đây ta?"
"Cậu có gây mích lòng ai không?" Cố Kinh Hàn hỏi.
Dung Phỉ buồn cười nói: "Anh phải hỏi là tôi chưa từng gây mích lòng những ai. Ngũ quỷ lần này hình như càng khó đối phó hơn quỷ nước." Cậu dừng lại, nụ cười vụt tắt, "Anh đừng lo nghĩ nữa, tuy tôi không rõ là ai làm nhưng chắc chắn đây là chuyện của Dung gia, không liên quan đến anh đâu."
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Kinh Hàn sẫm lại, giơ tay đè lên bàn tay đang gác trên tay vịn ghế của Dung Phỉ, lòng bàn tay phủ một lớp chai mỏng cọ sát cổ tay Dung Phỉ.
"Tối nay tôi dọn đến." Cố Kinh Hàn nói.
"Đây là vấn đề của tôi." Dung Phỉ xoay cổ tay nắm lấy tay Cố Kinh Hàn, nghiêng đầu kề sát mặt hắn.
Cố Kinh Hàn nhìn cậu: "Cậu là người của tôi."
"Hứ," Dung Phỉ nhếch môi, cười nói, "Nghe nổi hết da gà rồi này, ai mợ nó là người của anh hả? Anh là người của tôi mới đúng. Đến đây nào, cục cưng... đến gần một chút, tôi muốn hôn anh."
Giọng nói khàn khàn rót vào trong tai.
Cổ của Cố Kinh Hàn bị ôm lấy, gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên áp sát.
"Biết hôn môi không?" Dung Phỉ thấp giọng nói.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hơi thở mờ ám và ẩm nóng bay vòng quanh hai cơ thể sát rịt nhau.
Cố Kinh Hàn khép mắt, nghiêng mặt dẫn trước, đưa tay ôm Dung thiếu gia vào lòng.
Bờ môi sượt qua tóc Dung Phỉ làm cho vành tai của Cố Kinh Hàn bỗng dưng tê rần, có chút nhoi nhói.
Dung Phỉ cắn hắn, chần chờ một chút rồi ngậm lấy, liếm láp nhẹ nhàng như vỗ về.
Bao bọc và vỗ về mềm ẩm.
Cố Kinh Hàn siết chặt lấy eo Dung Phỉ rồi chậm rãi buông ra, lùi về sau một chút.
Dung Phỉ cũng quay đầu đi nơi khác, trái cổ chuyển động đầy bất an, tay cầm tách trà lên, vội vàng uống một hớp: "À... để tôi bảo quản gia La dọn dẹp, chốc nữa tôi sẽ đi chuyển đồ với anh. Còn chuyện hôm này thì tôi sẽ gửi thư cho cha, bảo ông ấy tìm người điều tra. Chỉ cần kẻ kia còn ở Hải thành thì kể cả đào ba thước đất, tôi cũng phải tìm cho bằng được."
Trong lời nói ẩn chứa tàn nhẫn.
Cố Kinh Hàn nói: "Tôi có linh cảm kẻ đó sẽ xuất hiện vào vũ hội ngày mai."
"Vậy hãy để cho kẻ đó có đi mà không có về." Dung Phỉ rủ mắt cười nói.
Sau khi quản gia La biết được chuyện xảy ra bên trong phòng ngủ thì kinh hãi đến biến sắc, gấp rút sai người gọi điện báo cho Dung Bồi Tĩnh và Dung phu nhân, đồng thời gọi hết mọi người bao vây Dung phủ vững như thành đồng.
Dung Bồi Tĩnh và Dung phu nhân đã đi đến Lâm thành nên chắc chắn không thể quay về trong thời gian ngắn. Sau khi sai người mang thư đến đó thì Dung Phỉ mới lái xe đưa Cố Kinh Hàn về nhà lấy hành lý.
Ra khỏi cửa Dung gia, lúc ở trên xe, Dung Phỉ mới biết Cố Kinh Hàn đã chuyển ra khỏi Cố gia từ đêm qua.
"Cha của anh quả là một người cha tốt."
Dung Phỉ chẳng biết lịch sự là gì, trực tiếp cười khẩy nói, "Lẽ nào đây chính là phụ trách đẻ chứ không phụ trách nuôi? Tiền sinh hoạt lúc anh đi du học đều là do anh tự kiếm nhỉ."
Cố Kinh Hàn cũng chẳng để tâm: "Tôi vốn chưa nhập vào gia phả Cố gia nên không cần bận tâm mấy chuyện phong tục làm gì."
Dung Phỉ nghe xong, sắc mặt có hơi thay đổi, lại nhìn Cố Kinh Hàn một chút, mắt híp lại, môi cong lên: "Anh rộng lượng thật đấy. Tôi thấy anh xảo trá lắm. Anh nói đi, nếu không có tờ hôn ước này thì anh sẽ chịu nhìn tôi nhiều một chút chứ?"
Giọng điệu hững hờ nhưng trong lòng kéo căng như dây cót.
Mấy lời lập dị này quả không phù hợp với tính tình tùy tiện của Dung thiếu gia. Vì thế, khi lời vừa ra khỏi miệng, Dung Phỉ liền nhíu mày, hận không thể nuốt đầu lưỡi về.
Nhưng hỏi thì cũng hỏi rồi. Dung thiếu gia không thèm thu hồi lại.
Đuôi mắt Dung Phỉ khẽ hất, như có như không liếc nhìn vẻ mặt của Cố Kinh Hàn, "Sao anh không nói gì đi, ngẩn ra đó làm gì?"
Im lặng trong chốc lát, Cố Kinh Hàn trở lại bình thường, mặt không biến sắc nói: "Tôi đang nhớ lại khoảnh khắc đi tiểu của Dung thiếu, rất đáng yêu."
Có một số người, khát khao muốn chết lúc nào cũng mãnh liệt hơn khát khao muốn sống.
Dễ dàng nhận thấy Cố đại thiếu chính là kiểu người này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT