*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Có người săn hồ yêu."

Ánh mắt hồ ly xám lạnh lẽo, "Lột da, rút tinh hồn. Từ đó về sau, dẫu cho chúng tôi đề phòng bao nhiêu thì cũng không có kết quả. Mỗi lần tụ họp đều sẽ có hồ yêu mất tích. Sau đó, tôi chọn nơi này, triệu tập tất cả cùng ở với nhau.

"Nhưng vẫn không được."

Sự hận thù bắn ra, đôi mắt hồ ly xám trở nên đỏ đậm: "Vẫn có hồ yêu thất lạc, bị lột da, chết thảm trong rừng. Sau này, lão ngũ biết được nên bày ra mê tung trận, cộng thêm tách tinh hồn của mình để lại, trấn giữ trận này, thì tình trạng mới chuyển biến tốt. Hiện tại, đã hơn mười ngày chưa có hồ yêu bị giết hại."

"Nhưng hiện tại lão ngũ lại..."

Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ liếc mắt nhìn nhau, đều ngửi thấy mùi kỳ lạ.

"Hai tháng nay, bọn mi không tìm thấy chút manh mối nào về hung thủ hay sao?" Cố Kinh Hàn hỏi.

Hồ ly xám nói: "Tôi đoán các người cũng muốn tìm tên hung thủ này phải không? Tôi có manh mối, có thể nói cho mấy người biết nhưng tôi có điều kiện. Tôi hi vọng mấy người có thể giúp chúng tôi báo thù."

"Được." Cố Kinh Hàn không chút do dự nói.

Nếu hắn không đoán sai, lúc ông chủ Ngũ bày ra mê tung trận, cũng đã tìm được một ít manh mối về hung thủ, hoặc là nói, đã có tiếp xúc sơ với hung thủ.

Ông chủ Ngũ không có hồ hương, vậy thì hồ hương trên người Dung Phỉ có phải là do hung thủ lưu lại hay không?

Cố Kinh Hàn không muốn đánh cược dù chỉ một chút.

Thái độ dứt khoát của Cố Kinh Hàn làm cho hồ ly xám khá vui mừng, nó nhìn ra được tu vi của Cố Kinh Hàn là cao nhất trong đám người này, cũng là người nói lời giữ lời.

Hồ ly xám trầm tư trong chốc lát, nói: "Hung thủ kia tuy làm việc cẩn thận, nhưng dù sao số lần ra tay rất nhiều, cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, để lại chút sơ hở. Hung thủ chắc cũng chỉ là hồ yêu, song mùi hương tinh hồn rất kỳ lạ, không giống lắm với những hồ yêu bình thường như bọn tôi mà mị hoặc hơn nhiều. Ngoài ra, hung thủ có thể biết phép thuật khống chế hoặc có loại pháp khí này, bởi vì trên xác chết của hồ ly đều có dấu vết giãy dụa kịch liệt khi bị trói."

Dung Phỉ cau mày: "Nhưng cái chết của ông chủ Ngũ không giống vậy."

Đám người lặng im một hồi, mỗi người đều đuổi theo suy nghĩ riêng.

Huyền Hư đột nhiên tằng hắng một tiếng, trên mặt mang theo lúng túng, nói: "Cái kia... nếu trên người ông chủ Ngũ có mùi của quỷ nước, vậy thì hoặc là bị quỷ nước giết chết, hoặc là trước khi chết có tiếp xúc với quỷ nước, không bằng chúng ta hỏi con quỷ nước kia thử xem? Có thể nó có manh mối..."

Dung Phỉ liếc gã, cười lạnh nói: "Ông anh muốn Kinh Hàn giúp bắt quỷ nước chứ gì, toan tính tinh ranh nhỉ."

"Không không, Dung thiếu hiểu lầm rồi!" Huyền Hư thấy tâm kế của mình bị chọc thủng, vội vã xua tay, mỉm cười nói, "Bần đạo đây chỉ muốn hiến kế cho Cố đạo hữu mà thôi."

Thật ra, Huyền Hư không nói, Cố Kinh Hàn cũng định túm quỷ nước để hỏi.

Hắn có song đồng âm dương, nhìn ra được mùi của quỷ nước trên người ông chủ Ngũ không thể giết người. Vậy thì hiển nhiên trước khi ông chủ Ngũ chết, quỷ nước có gặp qua ông ta, có thể nhìn thấy diện mạo của hung thủ.

Tuy rằng tên hung thủ này có lẽ không phải là người lột da, nhưng Cố Kinh Hàn cảm thấy bọn họ nhất định có liên quan đến nhau.

"Về thành đi."

"Anh muốn điều tra chuyện này sao," Dung Phỉ xoay người lên ngựa, cùng Cố Kinh Hàn sóng vai mà đi, nghiêng đầu hỏi, "Là vì tôi hả?"

Trên đường trở về, Huyền Hư và người của phòng tuần bộ nhễ nhại mồ hôi đi theo ở phía sau. Người của Dung gia cưỡi ngựa đi trước dẫn đường.

"Ừ." Cố Kinh Hàn nhìn gương mặt hơi nghiêng của Dung Phỉ, giọng nói lãnh đạm.

Dung Phỉ đối diện với đôi mắt đen như mực kia trong chốc lát, dời tầm mắt nói: "Thật ra cũng không cần làm thế. Ông chủ Ngũ đã chết, ký hiệu trên người tôi đã được giải quyết, lại có anh ở bên cạnh tôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nếu anh không muốn dính tới quá nhiều nhân quả, vậy thì tốt nhất không cần quan tâm đến chuyện này. Tuy không có chứng cứ gì nhưng tôi cảm thấy việc này không đơn giản đâu."

Một câu "Anh ở bên cạnh tôi" làm cho đôi mắt ngọc lạnh băng của Cố Kinh Hàn lóe lên chút ý cười rất nhạt.

"Yên tâm," Cố Kinh Hàn nói, suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, "Cậu có thể theo tôi, nửa đêm."

"Điều này là hiển nhiên." Dung Phỉ cười rạng rỡ, roi ngựa vung lên, cùng Cố Kinh Hàn phóng ngựa như bay.

Lúc vào đến thành, hai người và đám Huyền Hư chia ra mỗi người một ngả, đi tới Đức Phúc cư dùng bữa trưa, sau đó lại đi bộ trở về Dung gia.

Dung phu nhân và Dung Bồi Tĩnh không có ở quý phủ, Cố Kinh Hàn cùng Dung Phỉ ở phòng sách nghe nhạc, ở phòng ngủ xem chút sách tiếng Anh, lại dùng xong cơm tối, rồi mới đạp lên ánh trăng dìu dịu đêm thu ra ngoài.

Hải thành là một thành thị không ngủ, xa hoa trụy lạc.

Bóng đêm trêu người, phù phiếm hư ảo.

Cố Kinh Hàn không vội, sánh vai với Dung Phỉ tản bộ dọc theo thành hào, sắc nước dậy sóng, ánh sáng chập chờn, có vài chiếc lá bị gió mát thổi bay qua cầu, lướt nhẹ tới trước mặt.

Hai người ở rất gần nhau, bàn tay buông thõng bên người thỉnh thoảng sẽ chạm vào nhau.

Sau vài lần, Cố Kinh Hàn đột nhiên đưa tay cầm lấy tay Dung Phỉ, siết thật chặt. Dung Phỉ quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nhíu mày, Cố Kinh Hàn miết nhẹ ngón tay cậu, nói: "Sắp đến rồi, âm khí nặng, rất lạnh."

Dung Phỉ gập ngón tay, gãi vào lòng bàn tay Cố Kinh Hàn, khẽ cười nói: "Vậy không bằng anh ôm tôi đi, chỉ cầm tay, còn người tôi lạnh thì phải làm sao bây giờ?"

Đôi mắt của Cố Kinh Hàn thẫm lại, không nói thêm gì nữa, chỉ duỗi bàn tay còn lại đến trước mặt Dung Phỉ.

Dung Phỉ khó hiểu cúi đầu nhìn, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào, giữa ngón tay của Cố Kinh Hàn xuất hiện một trái cherry đỏ. Hai ngón tay thon dài đưa tới, đút cherry vào trong miệng Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn liếc mắt nhìn hai cánh môi mỏng màu hồng nhạt, hỏi: "Ngọt không?"

"Ngọt, còn nữa không?" Hương vị ngọt ngào tràn ra khắp miệng, Dung Phỉ mỉm cười, "Là cherry hả?"

"Ừ, hái lúc săn thú." Cố Kinh Hàn mở tay, trong lòng bàn tay có vài trái cherry đỏ mọng nằm đó.

Hắn móc ra một tấm bùa vàng, se lại rồi vung lên, một dòng nước nhỏ chảy qua trái cherry. Hắn đưa bàn tay đến trước mặt Dung Phỉ, khi Dung Phỉ định giơ tay cầm lấy thì bị hắn chặn lại, hắn đưa cherry đến bên môi Dung Phỉ, ý tứ không cần nói cũng biết.

"Cái anh này..." Dung Phỉ như cười như không liếc hắn, cúi đầu, mí mắt nhỏ dài hạ xuống, cậu duỗi đầu lưỡi, cuốn một trái cherry vào trong miệng, cũng không biết vô tình hay cố ý, đầu lưỡi ướt át vừa khéo sượt qua lòng bàn tay của Cố Kinh Hàn.

Bàn tay của Cố Kinh Hàn cứng đờ, ngón tay co giật nhẹ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Tự mình ăn." Nhét cherry vào trong tay Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn khàn giọng nói.

Dung Phỉ cười đến hai vai khẽ run, vừa ăn cherry vừa kề sát vào vành tai của Cố Kinh Hàn, rồi lập tức rời ra, nhẹ giọng nói: "Hồ ly tinh, chỉ có ngần ấy kĩ xảo thôi hả?"

Xúc cảm lành lạnh cùng hơi nóng nhẹ nhàng lướt qua vành tai mẫn cảm.

Cố Kinh Hàn đang nắm tay Dung Phỉ chợt thấy căng thẳng, kéo người lại gần một chút, chỉ thấy Dung Phỉ tùy tiện phun hạt cherry qua một bên, mí mắt hơi rủ, nói: "Nè, Cố Kinh Hàn, anh thấy trong nghề đạo sĩ của mấy anh, ai được coi là giỏi nhất? Cái gã Huyền Hư kia nghe nói là một trong những người xuất sắc nhất của Phụng Dương quán đời này. Anh ta sợ anh lắm đấy."

"Có lẽ tôi ngang hàng với sư phụ của anh ta." Cố Kinh Hàn suy nghĩ một chút, nói.

Dung Phỉ cười lên: "Cái đám đạo sĩ già của Phụng Dương quán mà nghe được lời này chắc phải đuổi theo đánh chết anh mới thôi quá."

Có lẽ là ánh mắt quá mức dịu dàng nên đã làm cho vẻ mặt lãnh đạm băng giá của Cố Kinh Hàn ôn hòa đi vài phần.

Hắn thấp giọng nói: "Không sợ, tôi có Dung thiếu."

"Ừ," Dung thiếu miễn cưỡng dựa vào Cố Kinh Hàn, "Hầu hạ bổn thiếu gia cho tốt, vô số vinh hoa phú quý đang chờ anh đó, hiểu không?... Hả? Cái gì kia?"

Vẻ mặt Dung Phỉ biến đổi, bỗng nhiên quay đầu nhìn ra sau lưng, ánh mắt sắc lạnh quét tới mặt sông cách đó không xa.

Cố Kinh Hàn ngớ ra: "Cảm giác được à?"

Dung Phỉ xoay người, vẻ mặt cảnh giác, cau mày nói: "Hình như có một luồng hơi nước rất âm lãnh."

"Là quỷ nước." Cố Kinh Hàn không biết vì sao Dung Phỉ lại cảm nhận được, nhưng hiện tại việc này không phải trọng điểm, hắn móc ra vài lá bùa vàng, nói, "Lúc chúng ta bắt đầu tản bộ dọc theo bờ sông, tôi có thả mồi nhử. Nó đã mắc câu rồi, phải xuất hiện thôi."

Nói xong, Cố Kinh Hàn cong ngón tay búng một cái, một luồng khí mạnh đánh vào con đường hai người vừa mới đi qua, một người giấy nhỏ đong đưa hiện hình, đang chầm chậm đi tới gần hai người.

"Đây là mô phỏng theo mùi trẻ con." Cố Kinh Hàn nói.

Trước khi hắn và Dung Phỉ cùng đi tới ven thành hào, hắn đã dán vào người cả hai một tấm bùa giấu mùi và một tấm bùa hóa dương thành âm. Quỷ nước dựa vào mùi để nhận biết nhân loại ở khi khoảng cách xa.

Vì thế, trong mắt của quỷ nước, Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ, cộng thêm người giấy nhỏ chỉ tương đương với một đứa bé cùng một người phụ nữ có thể chất không tốt.

Với loại kết hợp này, quỷ nước không được ăn uống trong nhiều ngày hiển nhiên sẽ không bỏ qua.

"Ơ, tại sao tiểu tử ngươi chỉ nói có một nửa thôi, không dám nói cho vợ ngươi biết ngươi biến mùi của cậu ta thành phụ nữ chứ gì? Khà khà, dám làm mà không dám nói..." Hôm nay lại đến kỳ hạ chú cấm nói, giọng nói của hũ tro chữ Lâm đột nhiên vang lên trong đầu của Cố Kinh Hàn, cười khằng khặc quái dị.

"Câm miệng." Cố Kinh Hàn lén khiển trách một tiếng, vẻ mặt chợt nghiêm túc, hai lá bùa bỗng nhiên bay ra ngoài.

Ánh nến bên trong đèn lồng dao động vì bị một cơn gió bất chợt thổi qua, dưới quầng sáng rực rỡ, một vết chân ướt sũng xuất hiện ở phía sau lưng người giấy nhỏ.

Khi vết chân vừa xuất hiện, hai tấm bùa vàng đột nhiên biến mất như trốn vào hư không.

Một vết chân khác xuất hiện bên cạnh người giấy nhỏ, bước chân lắc lư của người giấy nhỏ dừng lại, tựa như bị thứ gì đó nắm lấy, hét lên một tiếng gào ngắn như trẻ con, sau đó ngã xuống đất.

Gần như cùng lúc đó, hai tấm bùa biến mất đầy quỷ dị ban nãy đột ngột thay thế vị trí của người giấy nhỏ, hiện ra ở phía trên người giấy.

"A ____!"

Một tiếng rít thê thảm xuyên thủng màng nhĩ bỗng nhiên phát nổ.

Hai tấm bùa vàng bốc cháy, hóa thành hai con rồng lửa dài nhỏ.

Ánh lửa sáng rực, một cánh tay nhỏ gầy, trắng bệch và nửa trong suốt hiện hình ở giữa không trung, bị rồng lửa nhanh chóng cuốn lấy, giãy dụa kịch liệt.

Rồng lửa thuận thế tiến lên, lôi ra toàn bộ thân hình của quỷ nước ẩn nấp dựa vào hơi nước, rồi bọc lại bằng ngọn lửa hừng hực.

"A a a a ____! Đại nhân tha mạng! Tôi không dám nữa đâu! Đại nhân tha mạng!"

Quỷ nước hiện thân, là một thiếu niên không lớn lắm. Cơ thể của nó đau đớn vặn vẹo trong ngọn lửa, điên cuồng giãy dụa, bởi vì nước sông bốc hơi nên khuôn mặt nhỏ khô xác khiếp người nứt ra từng rãnh đen, dữ tợn đến cực điểm.

Nó gào thét quỳ trên mặt đất, không ngừng xin tha, khóc lóc run rẩy.

"Mi hại mạng người, không thể tha thứ."

Một tay của Cố Kinh Hàn kết một dấu đạo pháp, đánh vào người quỷ nước, hai con rồng lửa lập tức co lại, rời khỏi cơ thể quỷ nước, quấn vào cổ nó, tạo thành một cái vòng lửa giam cầm.

Quỷ nước ngã ra mặt đất, co quắp, trên mặt đất xuất hiện mấy vũng nước lớn.

"Ông chủ Ngũ của Cẩn Ngọc hiên, mi có từng gặp qua chưa?" Cố Kinh Hàn đến gần hai bước, vung một lá bùa vàng tới giữa trán của quỷ nước.

Quỷ nước mất hồn, hai mắt hơi mất tiêu cự, vô cùng sợ hãi nhìn Cố Kinh Hàn, lúng túng nói: "Gặp, gặp qua."

"Là mi giết à?" Dung Phỉ đi tới bên người Cố Kinh Hàn.

Từ đầu đến cuối, sắc mặt của Dung thiếu gia chưa biến đổi dù chỉ một chút, chỉ là càng thêm nghiêm túc.

Sức chịu đựng mạnh mẽ như vậy, ngay cả Cố Kinh Hàn cũng khá ngạc nhiên. Có lẽ, sư phụ hắn vì hắn định ra hôn nước này cũng không đơn giản như hắn tưởng tượng. Trên người Dung Phỉ tất nhiên cũng có chỗ khác thường.

Quỷ nước vừa co người, vừa ra sức lắc đầu: "Không, không phải! Làm sao tôi có thể hại hồ ly tinh... Ông, ông ta sắp chết, rơi vào sông, dùng sức giãy dụa nên bị chết đuối..."

Dung Phỉ cùng Cố Kinh Hàn liếc mắt nhìn nhau, hỏi: "Ai giết ông ta?"

Quỷ nước nghe vậy, vẻ mặt trở nên quái đản: "Ông... ông ta tự làm vỡ nội đan của mình."

Vẻ mặt Dung Phỉ cứng lại, Cố Kinh Hàn cau mày nói: "Mấy hôm nay mi ở trong thành hào này, nói vậy cũng từng đi qua khu vực lân cận Cẩn Ngọc hiên. Nói chi tiết tình huống mấy ngày gần đây của ông chủ Ngũ."

Câu nói này của Cố Kinh Hàn xem như đã hỏi vào trọng tâm.

Quả nhiên, vẻ mặt của quỷ nước hơi thay đổi, dùng giọng điệu nghĩ mãi mà không ra nói: "Con hồ ly tinh này rất kỳ quái... Ban đêm, tôi sẽ ở dưới vòm cầu gần Cẩn Ngọc hiên, lúc tôi mới tới, Cẩn Ngọc hiên rất bình thường. Chỉ mới mấy ngày trước thôi, hồ ly tinh kia đột nhiên bắt đầu ra ngoài vào nửa đêm, đều là sau giờ Tý (23h-1h), lần nào trở về cũng mang theo một mùi khai hồ ly kỳ dị, tôi chưa ngửi qua thứ mùi này trên người con hồ ly tinh nào cả, cực kì quái lạ. Sau đó, ông ta còn lưu lại mùi khai này trên người khách hàng vào trong cửa hàng của ông ta..."

"Lưu lại tất cả mọi người ư?" Cố Kinh Hàn ngắt lời nó, hỏi.

Quỷ nước nói: "Không, không có. Ông ta chỉ chọn vài người... tôi chỉ gặp qua hai, ba người, đều là người có dương khí rất nặng, tôi không dám tới gần. Tôi nghe con hồ ly tinh kia rất nịnh bợ bọn họ, gọi thiếu gia công tử gì đó."

Dung thiếu gia ngẩn ra, nhíu mày nói: "Đều là các công tử thiếu gia có quyền có thế sao?"

"Hình, hình như thế..." Quỷ nước dè dặt nói xong, van xin nói: "Đại nhân, tôi, tôi nói hết những gì tôi biết rồi... Tôi, tôi không hại quá mấy người, có thể tha tôi một mạng hay không... Tôi sẽ không hại người nữa đâu, thật đó! Đại nhân, tôi không hại người nữa, ngài tha cho tôi một mạng đi!"

Cố Kinh Hàn bình tĩnh nhìn nó, ánh trăng bạc lạnh lẽo hắt xuống đỉnh đầu, phác họa gương mặt băng giá của hắn.

"Lên đường thôi."

Lời còn chưa dứt, quỷ nước vừa mới khổ sở cầu xin đột nhiên nhảy lên, cấu xé vòng lửa, muốn nhảy xuống sông.

Nhưng nhanh hơn nó chính là Cố Kinh Hàn.

Cố Kinh Hàn nhanh tay móc ra một hũ tro thu nhỏ bên trong túi tiền, ném về phía trước, hũ tro nện thẳng vào người quỷ nước. Quỷ nước hét lên một tiếng, cơ thể bỗng bị xé rách, hóa thành một làn hơi nước kèm theo khói đen bốc lên.

Thuận tay vẫy một cái, khói đen cùng hơi nước ngưng tụ thành một quả bóng nước màu xám to bằng nắm tay trẻ con, trong quả bóng nước dường như có một hình người nhỏ giãy giụa, muốn chạy trốn nhưng tay chân đã bị giữ chặt lấy, không thể động đậy. Hủ tro chữ Lâm bị ném đi đã được thu về, trong đầu Cố Kinh Hàn lập tức đầy rẫy tiếng mắng chửi của chữ Lâm.

"Ngươi bảo lão phu câm miệng, lão phu vì sĩ diện của ngươi nên đã làm theo, vậy mà ngươi còn ném lão phu đi như một bao cát? Tiểu tử, ngươi có còn lương tâm hay không! Hả?!"

Cố Kinh Hàn bĩnh tĩnh tự nhiên thả hũ tro vào trong túi, truyền âm nói: "Bùa bắt quỷ đáng giá ngàn vàng, phải tiết kiệm một chút."

"Ô hay, chả phải ngươi cho vợ ngươi dùng bùa định thần hay sao? Giờ tiểu tử ngươi giả bộ cái gì!" Hũ tro chữ Lâm tức giận đến giậm chân, liên tục chấn động bên trong túi.

Cố Kinh Hàn dùng một lá bùa vàng bọc lại, nói: "Nhìn ký ức của quỷ nước này xem, trong lời nói có mấy phần thật giả."

Chữ Lâm không cam lòng đi lục lọi ký ức của người trong quả cầu nước, hừ hừ nói: "Gần như là thật hết. Có điều, lúc con hồ ly tinh kia đập vỡ nội đan cũng không tỉnh táo lắm, hình như trúng pháp thuật gì rồi."

Đôi mắt của Cố Kinh Hàn lạnh đi, móc ra ngọc quyết đeo trên cổ, nhấn quả cầu nước lên phía trên.

Một lực hút truyền đến, người trong quả bóng bị hút vào, quả bóng nước vỡ tan, rơi xuống đất.

Dung Phỉ liếc mắt nhìn động tác của Cố Kinh Hàn, có hơi tò mò đưa tay tới: "Cái gì thế, tôi có thể sờ thử không?"

Cố Kinh Hàn giương mắt nhìn Dung Phỉ, ánh nước di động trong đôi mắt, như phong nguyệt vô biên.

Hắn tháo ngọc quyết xuống, đột nhiên dùng sức bẻ thành hai nửa, một nửa cất vào túi, một nửa còn lại cột vào dây đỏ được hắn đưa về phía Dung Phỉ, "Phong yêu quyết, cho cậu."

Sắc xanh ngọc trong suốt, bên trong có một tia đỏ sẫm, mặt ngoài khắc đầy bùa chú, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm. Mà bây giờ, vật bất phàm này lại bị cương quyết bẻ thành hai nửa không trọn vẹn.

Vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một của Dung Phỉ chợt rối rắm, trong lòng thấy khó chịu, sắc mặt cứng đờ nói: "Tôi không phải..."

Cố Kinh Hàn bỗng nhiên giơ tay đè lại gáy Dung Phỉ, nhẹ nhàng kéo cậu tới trước người, mở khóa cài dây đỏ, đeo nửa miếng ngọc quyết này vào cổ cậu, ngắt lời: "Đừng nghĩ lung tung. Đây là của hồi môn của tôi."

Dung Phỉ im lặng một lúc, nói: "Quá quý giá."

Cố Kinh Hàn từ tốn và cẩn thận cài lại khóa dây ở phía sau gáy Dung Phỉ, đầu ngón tay thỉnh thoảng sẽ lướt qua làn da man mát mịn màng, có vài sợi tóc mềm mải lia qua mu bàn tay hắn. Hắn hơi cúi đầu, chóp mũi bỗng nhiên kề sát gò má Dung Phỉ, giọng nói trầm thấp: "Cậu quý giá nhất."

Hắn véo nhẹ sau gáy Dung Phỉ một hồi, thấp giọng nói: "Lúc tôi không ở bên cạnh cậu, nó sẽ bảo đảm cho cậu vạn tà bất xâm."

Một luồng tê dại mãnh liệt từ chỗ bị vân vê lủi đi khắp lưng, hai tai Dung Phỉ ửng đỏ, nhíu mày bắt lấy bàn tay của Cố Kinh Hàn, giễu cợt nói: "Lại mê hoặc lòng người. Cố đại thiếu so với đám lưu manh trên đường quả thật không kém bao nhiêu nhỉ. Đừng cử động, để tôi sờ lại, bằng không tôi cắn chết anh."

Cố Kinh Hàn dừng lại động tác rút tay về, hơi nghiêng đầu, đột nhiên rút ngắn khoảng cách giữa môi của hai người, chỉ kém tí xíu xiu.

Hắn ẩn ý nói: "Dung thiếu... muốn cắn thế nào?"

Dung Phỉ hít thở nặng nề, cổ họng hơi chuyển động, buông mắt nhìn chằm chằm đôi môi gần trong gang tấc của Cố Kinh Hàn, một tay giơ lên, sờ vào cổ Cố Kinh Hàn, ngón tay cái phủ một lớp vết chai mỏng, vừa chầm chậm vừa dùng sức vuốt ve trái cổ hơi nhô ra của Cố Kinh Hàn, như đang thưởng thức vật gì hiếm lạ trơn trượt như ngọc thạch, vuốt nhẹ nhẹ qua lại, mạnh mẽ lại mờ ám, lưu lại một màu đỏ thẫm.

"Đã muộn." Cố Kinh Hàn lên tiếng nói.

Dung Phỉ cảm nhận được trái cổ hơi rung động, tim như thể cũng rung động theo.

Cậu buông tay ra, Cố Kinh Hàn lui về sau một bước, xoay người đi về phía trước.

Nhét nửa miếng ngọc quyết vào trong cổ áo, thời điểm nó trượt vào trong người, xúc cảm nóng lạnh khiến cho lồng ngực Dung Phỉ nổi lên một cơn tê dại kỳ lạ.

Cậu chậm rãi đuổi theo bước chân Cố Kinh Hàn, đầu lưỡi duỗi ra, liếm môi một hồi, như thể có hơi tiếc nuối vì Cố Kinh Hàn đột nhiên lui bước.

Cố Kinh Hàn đi ở phía trước, đưa tay sờ lên cổ họng của mình, dưới sự che phủ của bóng đêm và mái tóc, hắn chậm rãi mím chặt môi, cổ họng nặng nề dao động mấy lần.









Vì để kết thân với thông gia quyền quý, Cố Nguyên Phong bán trai bán gái cũng không tiếc, huống chi là gả con trai? Chỉ là Cố Nguyên Phong vừa muốn làm chuyện xấu vừa muốn có danh tiếng, tiếc rẻ việc cưới xin, cũng không muốn mất mặt, vì thế ngọn lửa này nhất định phải bốc lên, cho dù là làm ra bộ dáng này cho người ngoài xem thì cũng phải làm.

"Tôi mệt rồi." Cố Kinh Hàn cũng không thèm nhìn tới Cố Nguyên Phong, đứng dậy đi thẳng lên lầu.

"Nghịch tử! Nghịch tử!" Cố Nguyên Phong gầm lên.

Tiết Bình kéo Cố Nguyên Phong rời khỏi phòng khách, dịu dàng khuyên lơn.

Ngọn lửa chiến tranh tạm dừng, bên trong phòng khách chỉ còn lại Cố Thời Thu và Cố Diệu hai mặt nhìn nhau, Cố Diệu chớp chớp mắt hạnh, con ngươi đảo một vòng, kéo Cố Thời Thu đứng dậy đuổi theo lên lầu, gõ cửa phòng Cố Kinh Hàn: "Anh cả! Mở cửa nhanh, mở cửa nhanh! Em và anh hai nhớ anh lắm!"

Cố Kinh Hàn biết cô em gái này sùng bái hắn một cách mù quáng, nghe tiếng liền mở cửa, "Vào đi."

Cố Diệu kéo Cố Thời Thu vui mừng chạy vào, song chợt bị kéo tay lại, cô quay đầu, chỉ thấy Cố Kinh Hàn u ám, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm: "Anh, anh cả?"

Cố Kinh Hàn nheo mắt lại: "Tiểu Diệu, trên người em có mùi gì thế?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play