Đài Thiên Cơ của Đại Kỳ được xưng có thể nhìn trộm thiên mệnh, thay đổi quốc vận.
Giờ đây, Nghiêm Tử Kỳ lại trở thành một kẻ bị nhốt trong lao tù. Lục Trầm Uyên chặt đứt chín nhánh bậc trời thông đến đài Thiên Cơ, trừ hắn ra, trên thế gian này gần như không có ai có thể bước lên đài.
Lụa mỏng bay lượn, bốn bề lạnh lẽo.
Nghiêm Tử Kỳ bị cầm tù đến tháng thứ ba, Lục Trầm Uyên lại lên đài Thiên Cơ, lần này trang phục đã hoàn toàn thay đổi. Không còn là đạo bào màu trắng mộc mạc đơn giản, mà là một thân trang phục tế thiên hoa lệ màu đen vàng.
Tay hắn cầm phất trần, nhưng có chút say ngà ngà, một tay ôm Nghiêm Tử Kỳ, kéo người tới mép đài Thiên Cơ, cả người gần như lơ lửng trên không.
"Tử Kỳ, nghe đi."
Lục Trầm Uyên bóp cổ tay của y, hơi rượu phả sát bên tai y, "Là tiếng nhạc tang... Văn Húc không chịu được nữa, hắn phải chết. Hắn băng hà, ngôi vị hoàng đế này chính là của ta."
Tiếng gió thổi lạnh lẽo, áo bào phần phật.
Thanh y của Nghiêm Tử Kỳ bị máu nhuộm đỏ, sắc mặt trắng bệch nở nụ cười: "Thật sao?"
"Ngươi cho rằng đây là điều bổn tọa muốn ư?" Lục Trầm Uyên thâm trầm mỉm cười, "Không chỉ thế đâu. Long mạch tứ phương, ta đã nhốt hết ba, miễn cưỡng cũng coi như ổn thỏa. Chờ ta leo lên đế vị, lập tức có thể mượn long mạch Đại Kỳ diệt hai cái còn lại, lưỡng bại câu thương, ta có thể ngư ông đắc lợi."
Ánh mắt Nghiêm Tử Kỳ ảm đạm, vẻ mặt có chút cứng ngắc: "Ngươi... vì sao lại cố chấp với long mạch như vậy?"
Lục Trầm Uyên lắc đầu: "Ngươi không hiểu... rắn muốn hóa rồng, hiến tế tứ hiền, rót khí long mạch thì mới có thể vọt lên trời. Thuật trường sinh bất tử, từ cổ chí kim có bao nhiêu cổ nhân truy tìm không ra, ta cũng là kẻ si, cũng muốn thử một lần. Lần này vay mượn hai mươi năm tuổi thọ, chung quy cũng là của người khác."
Nghiêm Tử Kỳ không hiểu mấy lời bừa bãi của hắn.
Lục Trầm Uyên có vẻ say thật rồi, ôm y ngồi trên mép gãy của bậc trời.
"Người thừa kế quốc sư... ai mà sẵn lòng làm đây?" Thuận tay vứt mũ lông qua một bên, Lục Trầm Uyên vùi nửa mặt vào tóc Nghiêm Tử Kỳ, thấp giọng nói, "Nếu năm đó ta có thể lựa chọn, có lẽ... làm một thế tử nhàn tản là tốt nhất."
"Tử Kỳ, ngươi... hãy nhớ kỹ, lời của Văn Húc, một chữ cũng đừng tin."
Lục Trầm Uyên đưa tay ra, ống tay áo rộng trượt xuống, lộ ra nửa cánh tay. Thon dài mạnh mẽ, vết sẹo chồng chéo, láng máng sâu đến tận xương, rồi lại như bị bàn là ủi lên. Dấu vết cũ xưa, hẳn đã qua nhiều năm.
"Tử Kỳ, ta đau..."
Thân áo bị một bàn tay nắm chặt, Nghiêm Tử Kỳ nhìn vào những vết sẹo kia, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thật sự có người vừa sinh ra đã có bản tính độc ác, không có chút thiện ý nào sao? Những thứ bí mật được ẩn giấu trong hoàng gia, có liên quan đến Lục quốc sư tuổi thơ sống không bằng chết, dùng khóa trường mệnh đổi lấy hai mươi năm sống như một con rối lay lắt... có tồn tại thật hay không?
Theo bản năng, Nghiêm Tử Kỳ mở mắt ra, giơ bàn tay mềm mại và yếu ớt, xoa lên vết sẹo trên cánh tay Lục Trầm Uyên.
Thế nhưng, ngay trong chớp mắt tiếp theo, bàn tay kia xoay chuyển một cách kỳ lạ, cắm vào ngực Nghiêm Tử Kỳ, bàn tay mở rộng, cầm lấy trái tim của Nghiêm Tử Kỳ.
"Ngươi nhẹ dạ rồi, Tử Kỳ..."
Tiếng cười bí hiểm của Lục Trầm Uyên bay lơ lửng đến tai, "Lòng đề phòng của ngươi lại mỏng manh như vậy, vô vị thật... Bổn tọa nghe nói người đại công đức bị móc tim sẽ không chết, chẳng hay có phải tin đồn hay không, hôm nay... tạm thử một lần nhé."
Khí tức u lạnh trèo lên tứ chi và trăm xương.
Nghiêm Tử Kỳ kinh ngạc nhìn trái tim của mình được chậm rãi kéo ra ngoài. Cơ thể được thân thiết ôm lấy, nhưng máu tươi ào ào ướt đẫm vạt áo.
"Ngươi quả nhiên không chết..." Lục Trầm Uyên khẽ hôn lên gương mặt và môi của y, "Ta đây làm sao cam lòng thả ngươi đi được? Chẳng phải những kẻ thiện tâm các ngươi rất thích cảm hóa người khác hay sao? Tử Kỳ, ngươi cũng sưởi ấm cho ta đi, được không?"
Nghiêm Tử Kỳ hất tay Lục Trầm Uyên, trái tim còn đang đập lăn xuống mặt đất, dính đầy bụi bặm.
Từ lần đó, Nghiêm Tử Kỳ đã lâu không thấy Lục Trầm Uyên.
Y bị cột lại bằng một sợi dây xích gắn liền với cây cột, phạm vi hoạt động chỉ có nửa đài Thiên Cơ. Không biết có phải Lục Trầm Uyên cố ý hay không, Nghiêm Tử Kỳ có thể tùy ý xem hết tông quyển và bí thuật đạo pháp.
Từ trong tông quyển, Nghiêm Tử Kỳ đoán sơ được tình cảnh thật sự của Lục Trầm Uyên.
Sau khi được đón vào hoàng cung, Lục Trầm Uyên từng bị hại chết một lần. Sau khi Văn Húc phát hiện, tìm tới một cái khóa trường mệnh bí bảo, còn được gọi là khóa đền mạng. Văn Húc giết con trai của mình, chuyển hai mươi năm tuổi thọ cho Lục Trầm Uyên, do đó Lục Trầm Uyên mới phải chịu quản chế của Văn Húc.
Văn Húc tính rất tốt.
Lợi dụng Lục Trầm Uyên tháo bỏ địa vị thần thánh của quốc sư, kéo vào thế tục, phục tùng hoàng quyền. Sau đó, Lục Trầm Uyên thọ tận, vừa vặn chết bất đắc kỳ tử sau khi bị ép khô tất cả giá trị lợi dụng, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Chỉ có điều, trong khi dạy dỗ Lục Trầm Uyên, tất cả sự ác độc và hung tàn của Văn Húc cũng được Lục Trầm Uyên kế thừa.
Nghiêm Tử Kỳ không đoán được tâm tư của Lục Trầm Uyên, cũng không có cách ngăn cản.
Lại là tháng ba, đạo bào trên người Lục Trầm Uyên cuối cùng đã biến thành mũ miện và trang phục của đế vương.
So với một quốc sư tiên phong đạo cốt, dường như hắn thích hợp quân lâm thiên hạ hơn.
Không còn cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, thường xuyên bãi triều của Văn Húc; Lục Trầm Uyên cần cù chính vụ, thức khuya dậy sớm, y hệt dáng dấp của một minh quân.
Song, Nghiêm Tử Kỳ dự cảm được một luồng khí tức không rõ, tiềm tàng xung quanh thịnh thế, có thể phun trào bất cứ lúc nào, nhấn chìm tất cả.
Linh cảm của Nghiêm Tử Kỳ đã nhanh chóng trở thành sự thật.
Lục Trầm Uyên lại chủ trì một buổi lễ gọi là tế thiên, kỳ thật là một màn thịnh yến giết chóc để tàn sát long mạch.
Vạn dân huyết tế, máu chảy thành sông.
Tiếng đau đớn bi ai kéo dài mấy ngày không dứt, mây đen đè ép trên bầu trời kinh thành, sấm sét bổ xuống đài Thiên Cơ, Lục Trầm Uyên mỉm cười đứng bên cạnh Nghiêm Tử Kỳ, nhìn y co giật, bị roi sét đánh.
"Hận ta không, Tử Kỳ?" Lục Trầm Uyên ôm lấy Nghiêm Tử Kỳ, "Rõ ràng kẻ làm chuyện ác chính là ta, nhưng người nhận hết trách phạt lại là ngươi. Trời không có mắt, chẳng nhìn thấy thiện, cũng chẳng nhìn thấy ác. Giống như người nhẹ dạ thiện tâm như ngươi vậy, mãi mãi cũng chỉ có chết sớm mà thôi."
Nghiêm Tử Kỳ há miệng, máu chảy không thôi.
Giọng y khàn và mơ hồ, ánh mắt ảm đạm ngày trước chợt trở nên sáng sủa và sắc bén: "Không hận. Ta chưa từng hận ai cả. Lục Trầm Uyên, ngươi muốn ta học cách hận thù, làm bẩn công đức kim thân, rồi loại hồn phách của ta, để ngươi thay vào đúng không? Buồn cười thật. Ta có thể nói cho ngươi biết, ta không hận, vĩnh viễn sẽ không học được hận."
Khuôn mặt hỉ nộ vô thường từ trước đến giờ của Lục Trầm Uyên đột nhiên sa sầm, không còn bất kỳ cảm xúc gì.
Nghiêm Tử Kỳ đã chọc trúng chân tướng.
"Ngươi để ta xem những tông quyển này, những này đạo pháp, chẳng phải là để ta biết điều này ư?"
Nghiêm Tử Kỳ phun máu trong miệng ra, đột nhiên trở nên hùng hổ doạ người, "Sau đó thì sao? Kết quả là gì đây? Ngươi muốn khiến ta không cam lòng, muốn ta căm hận, muốn biến ta thành ngươi thứ hai ư?"
"Đạo trời bất công, thế sự vô thường," Nghiêm Tử Kỳ nhếch khóe môi dính máu, "Nhưng vì sao ta phải thuận theo ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
"Nghiêm Tử Kỳ!"
Lục Trầm Uyên giận dữ cười, bóp lấy cổ Nghiêm Tử Kỳ, kéo người xuống đài Thiên Cơ, "Ngươi đã không chịu vào khuôn phép, vậy thì ta giữ ngươi lại cũng vô dụng..."
"Ngươi không muốn sống nữa ư?"
Nghiêm Tử Kỳ lạnh lùng nở nụ cười, "Ngươi thoát khỏi sự kiểm soát của Văn Húc, chẳng phải là dùng tuổi thọ của ta thay thế sao? Ngươi đoạt thân phận của ta, chiếm tuổi thọ của ta, cướp tim... của ta, ngươi muốn giành công đức cho mình, nhưng thứ ngươi thu được cũng chỉ có sát nghiệt."
"Lục Trầm Uyên, ngươi thật sự đáng chết."
Gương mặt tuấn tú nửa nhuộm sắc máu ngàn năm trước và bóng mờ trước mắt chồng chéo lên nhau. Lục Trầm Uyên mờ mịt trong chốc lát, thế nhưng rất nhanh, chữ Phong khổng lồ ập xuống, hắn chợt hoàn hồn, đánh úp một chưởng về phía chữ Lâm, "Nghiêm Tử Kỳ! Ngươi cho rằng ngươi có thể thay đổi được gì?!"
Chữ Lâm không tránh, kiên cường hứng lấy, quay đầu nhìn về phía Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ đang chìm vào quá khứ thoáng hiện ban nãy, quát lên: "Còn chờ gì nữa? Phong yêu quyết!"
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ cùng chấn động.
Cố Kinh Hàn lập tức hành động, ôm chặt lấy Dung Phỉ, để cho ngực của hai người áp sát vào nhau.
Hào quang màu vàng óng tỏa ra từ nơi áp sát đó, càng lúc càng mạnh, bắn thẳng lên đỉnh đầu của hai người.
Trong hư không, ánh sáng vàng rút đi, một thanh kiếm dài trong vắt như băng như ngọc xuất hiện, kiếm thế ngưng tụ, bỗng nhiên vung lên, bao phủ Lục Trầm Uyên đang bị chữ Phong áp chế gần như không thể nhúc nhích.
Cả sảnh đường hoa say ba ngàn khách, một kiếm sương lạnh mười bốn châu!
Từng tấc từng tấc cơ thể của Lục Trầm Uyên dần tán loạn, hóa thành tro bụi mà rơi. Hồn phách rời khỏi cơ thể, bị chữ Lâm túm lấy, ném vào quan tài bạch ngọc.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt rồi vội vàng kết thúc.
Có cảm giác như bị cắt ngang, chữ Lâm đang cố ý che giấu điều gì đó.
"Nếu như ông có thể dễ dàng kết thúc hắn như vậy, vì sao phải đợi tới bây giờ?" Cố Kinh Hàn buông Dung Phỉ ra, nhìn về phía chữ Lâm.
Hình bóng chữ Lâm gần như bị phân tán, mặt mày cũng trở nên mơ hồ. Y như thể vẫn còn nhớ ánh mắt kinh ngạc cùng với bờ môi mấp máy không phát ra tiếng ban nãy của Lục Trầm Uyên, vui vẻ chưa hiện trên mặt, mà buồn bã đã vội giăng đầy.
"Năm đó, ta từng trấn áp hắn."
Chữ Lâm nhẹ giọng nói, "Ta tự học ba ngàn đạo pháp ở trên đài Thiên Cơ, ngày ngả bài ấy, ta lấy thân bố trí cạm bẫy, dụ hắn vào bẫy. Nhưng cuối cùng, ta vẫn thất bại. Ta tiếp tục bị khóa ròng rã hai năm trên đài Thiên Cơ, mãi đến tận đại nạn hai mươi của hắn, tuổi thọ khó nối tiếp, ta mới hợp tác với tướng quân Mạnh Quý, niêm phong hắn trong ngôi mộ lớn ngàn năm này."
"Mộ lớn ngàn năm?" Dung Phỉ cau mày, nhận ra sự bất thường.
Chữ Lâm gật đầu: "Đây là một ngôi mộ trong mộ. Ngàn năm trước, nó đã là một ngôi mộ cổ xưa. Ta thiết lập một số trận pháp, bố trí tầng tầng sát cơ, chỉ vì ngăn cản hắn phục sinh. Ta phải dùng thân tế đại trận, nhưng ngôi mộ cổ này vô cùng quỷ dị, ta không chỉ bị hồn bay phách tán mà còn tu thành ác quỷ, quên mất quá khứ, chỉ nhớ rõ phải tìm ra ba mắt trận, không thể để Lục Trầm Uyên đoạt được."
Cố Kinh Hàn vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhưng véo nhẹ tay Dung Phỉ.
Nghe thì hợp tình hợp lý đó, nhưng Cố Kinh Hàn vẫn cảm thấy hình thiếu chút gì đó.
"Nếu như hôm nay không có các ngươi, ta tất không thể đánh bại hắn dễ dàng như vậy, e rằng sẽ phải lưỡng bại câu thương, cá chết lưới rách." Chữ Lâm cười khổ nói, "Trước mắt cứ như thế, hắn đi vào nghiệp hỏa, ta ở đây phong mộ, cũng coi là toàn vẹn."
Cố Kinh Hàn bỗng nhiên nói: "Đây là hồn phách của ông, vậy thân thể công đức của ông đâu? Còn nữa, vì sao hắn lại nói người có thể làm bảo châu phát sáng, kiếp trước chính là người đại công đức?"
Chữ Lâm liếc mắt nhìn hắn, mập mờ lắc đầu: "Rồi ngươi sẽ biết, nhưng chắn chắn không phải bây giờ."
Nói xong, chữ Lâm không nhìn Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ nữa, bàn tay gần như hư vô nhẹ giơ lên, chợt có bốn luồng ánh sáng lấp lánh bay tới bốn phương.
Sau khi rơi xuống, thân hình tế mộ oán chú của Tô Thanh hiện ra trước tiên, quỷ khí quấn thân, quỳ xuống trước người chữ Lâm.
Sau đó, Cố Kinh Hàn nhìn thấy, mỹ nhân rắn trong ảo giác cũng trườn lại đây, nhoẻn miệng cười nói với chữ Lâm: "Quốc sư đại nhân, ngài đã trở về rồi."
Dứt lời, đôi mắt đẹp của nàng chuyển động, rơi vào Dung Phỉ, ánh mắt đờ ra, muốn mở miệng.
Song lại bị chữ Lâm trở tay ngăn lại, lùi về phía sau.
Bóng người của Tuần lão đại theo sát ở phía sau, trên vai có một bộ xương trắng nhỏ ngồi đó, trong hốc mắt có hai ngọn lửa âm u xanh biếc, lúc nhìn thấy chữ Lâm thì hơi phực lên. Ánh mắt Tuần lão đại đăm đăm, cả người tỏa ra mùi xác chết nồng nặc, thi ban trải rộng, rõ là dấu hiệu đã chết được vài ngày.
Thấy Cố Kinh Hàn nhìn Tuần lão đại, chữ Lâm nói: "Gã đã bị Lục Trầm Uyên giết từ lâu, chỉ là một con rối."
Đi ra cuối cùng từ trong ánh sáng là một đôi giày thêu nhỏ máu, kèm với bài đồng dao quỷ dị.
"Thời gian có hạn, các ngươi có thể ra khỏi đây từ đỉnh ngọn cây."
Chữ Lâm nói, "Cố tiểu tử, ta cho ngươi một phần tư tuổi thọ, hi vọng ngươi có thể đi đến bước cuối cùng, bước ra ngoài."
Mắt Cố Kinh Hàn tối lại, trong lòng lạnh lẽo.
Thật sự thời gian... có giới hạn sao?
"Đi." Cố Kinh Hàn nói.
Huyền Hư ngẩn ra, suýt nữa bật khóc: "Giờ đi được rồi hả? Mệt gần chết chỉ để xem bộ phim này thôi ư? Tôi, tôi..."
"Đừng nói nhảm nữa, mau lên." Dung Phỉ nhướng mày, kéo theo Huyền Hư còn đang run chân chạy đi.
Bóng dáng của ba người nhanh chóng biến mất.
Bên trong nhà mồ chủ, đại thụ xanh biếc, bạch ngọc hoàn mỹ, một lần nữa rơi vào im lặng.
Bóng hình của chữ Lâm chợt nổi lên từng gợn sóng, tiêu tan từng chút từng chút, rơi vào trong quan tài bạch ngọc, ngưng tụ thành một thể cùng với hồn hỏa yếu ớt của Lục Trầm Uyên.
Năm đó, Lục Trầm Uyên ăn tim của y, máu thịt của y, y đã không còn kim thân công đức từ lâu. Chỉ có y tự mình tan thành mây khói thì mới có thể khiến Lục Trầm Uyên biến mất vĩnh viễn trên trần gian. Y không phải là người đại thiện gì cho cam, y lưu luyến thế gian này, vào giây phút cuối cùng đó, y không thể quyết tâm tự hủy.
Vì lẽ đó, tàn cục bây giờ, nên để y đến dọn dẹp.
Một bàn tay cầm lên hồn hỏa sắp tiêu tan hoàn toàn, chữ Lâm dùng hết hơi sức cuối cùng, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay kia: "Ta đã làm xong chuyện ta đáp ứng ngươi. Nếu như... tiểu tử đó thành công, chúng ta... có thể có kiếp sau, cho dù cẩu vật Lục Trầm Uyên kia... có làm một con chó đi nữa... thì cứ để ta... cho hắn biết tay..."
Hồn hỏa dần dần tắt ngúm.
Bàn tay kia chậm rãi nắm chặt lại, một làn lạnh lẽo chảy qua lòng bàn tay.
Bên trong quan tài bạch ngọc không còn bất kỳ khí tức nào nữa, đùng một tiếng, một miếng mộc bài nện xuống. Chữ Phong phía trên đã ảm đạm, ánh sáng biến mất, cũng vì thế nên mới lộ ra một hàng chữ nhỏ nằm ở cuối mộc bài bị ánh sáng che khuất ____
"Mười tám tháng chín, sinh thần của Phỉ, Hàn tặng."
Leo đến đỉnh đại thụ, có một đạo động dài ngoằn.
Ba người đi vòng vòng trong đạo động hồi lâu, cuối cùng mới tìm thấy lối ra, đẩy đá vụn trên đỉnh đầu, chui ra khỏi huyết mộ.
Giống như đã rất lâu không nhìn thấy ánh sáng rực rỡ như vậy.
Huyền Hư bị lóa mắt đến chảy nước mắt, đặt mông ngồi phịch xuống đất không đứng lên nổi, trông chẳng có tiền đồ, đoán chừng nếu đạo sĩ của Phụng Dương quán bắt gặp cảnh này, chắc chắn sẽ đánh nát mông của gã.
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ ngồi dựa dưới tàng cây.
Ba người y hệt dân chạy nạn, mất sạch hình tượng từ lâu. Nếu mà cứ xuống núi thế này, thì sợ rằng ngay cả người của Dung gia cũng không nhận ra đại thiếu gia nhà mình.
Ba người dùng nước của khe suối lau sơ qua, lại nghỉ thêm một chốc, rồi mới khởi hành xuống núi.
"Cố thiên sư, Dung thiếu, sao tôi cảm thấy việc này có hơi đầu voi đuôi chuột, sai sai chỗ nào ấy." Huyền Hư vui vẻ sáp đến, nhỏ giọng nói, "Mỹ nhân rắn, còn có đứa bé và Tuần lão đại... bọn họ là cái gì? Quốc sư không phải là Lục Trầm Uyên sao? Vì sao mỹ nhân rắn kia lại gọi Nghiêm Tử Kỳ là quốc sư?"
"Còn miếng mộc bài, thanh kiếm nọ của hai người nữa..."
"Anh có cái miệng chỉ để bô bô cả ngày!"
Dung Phỉ vô cùng khó ở, ánh mắt ác liệt như dao sắc bay tới, Huyền Hư giật mình, lập tức rụt cổ nín thinh.
Dung Phỉ nhìn Cố Kinh Hàn, Cố Kinh Hàn lại lắc đầu: "Huyết khế mất thật rồi, ông ta đã tháo được một phần chấp niệm của mình. Đợi những hũ tro còn lại thức tỉnh, có lẽ sẽ hỏi được một ít."
Nói xong, hắn dùng tay ra hiệu.
Đề tài chấm dứt tại đây.
Nếu đã sống sót ra khỏi huyết mộ, vậy thì không cần nhớ lại những cơn ác mộng kia làm gì.
Ba người không nhắc đến nữa, bước chân tăng tốc, rất nhanh đã đến dưới chân núi.
Khi đám thủ hạ của Dung gia ở lại canh giữ nhìn thấy ba người, suýt nữa kích động khóc òa lên: "Thiếu gia, Cố đại thiếu, đạo trưởng Huyền Hư, mọi người đi ra rồi! Hơn một tháng đã trôi qua, nếu mọi người không đi ra thì chúng tôi phải cho nổ mộ ngay thôi!"
"Hơn một tháng?" Huyền Hư choáng váng, "Rõ ràng bọn tôi mới vào đó có một hai ngày, sao lại thế được..."
Gã quay đầu nhìn Cố Kinh Hàn, đã thấy trên gương mặt lạnh muôn đời không thay đổi của Cố Kinh Hàn, lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm trời sắp sụp. Huyền Hư lập tức tái mặt, có thể khiến Cố thiên sư bộc lộ vẻ mặt này, vậy chẳng phải trời sắp sụp thật rồi?