Tiếng người hỗn loạn ở buổi lễ đính hôn, Cố Diệu cực kỳ nhanh xông tới xung quanh, chẳng mấy chốc đã quẹt bị thương vài người.
Các quý cô xinh đẹp nhấc váy hoảng loạn bỏ chạy, bàn bị đụng ngã, rượu đỏ vương vãi, ly đĩa vỡ nát trên mặt đất.
Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng "đoàng", tất cả đang run rẩy và sợ hãi chợt yên tĩnh lại.
"Đừng có chạy lung tung!" Dung Bồi Tĩnh hét lớn.
Cố Kinh Hàn thừa dịp ngược dòng người đi nhanh tới, vừa vặn đối diện với Cố Diệu.
Con dao nằm trong tay Cố Diệu vẫn đâm tới, Cố Kinh Hàn xoay cổ tay, bàn tay trực tiếp vòng qua lưỡi dao rồi quấn lên cánh tay của Cố Diệu, điểm vào một huyệt vị nào đó.
Cơ cánh tay co giật, ngón tay của Cố Diệu lỏng ra, dao ăn rơi xuống đất. Cố Kinh Hàn đá nó ra xa, đồng thời dùng một lá bùa dán lên giữa trán Cố Diệu.
Vẻ mặt trống rỗng của Cố Diệu bỗng chấn động, cả người như bị mất hết sức lực, mềm oặt ngã xuống.
"Thời Thu." Cố Kinh Hàn đưa tay đỡ Cố Diệu rồi chuyển qua cho Cố Thời Thu. Kế đó, một tay kết một dấu ấn trước mặt, nhanh chóng quét mắt khắp đại sảnh.
"Anh cả, tiểu Diệu nó..." Cố Thời Thu liếc nhìn Cố Diệu như tờ giấy vàng ở trong lòng mình, vẫn còn thấy sợ hãi, thấp thỏm lên tiếng.
Dung Phỉ chạy tới, nhấc nòng súng, lạnh lùng nói: "Đi qua một bên đợi đi, đừng làm rối thêm."
"Phỉ nhi, Kinh Hàn."
Dung Bồi Tĩnh và Dung phu nhân cũng đi tới, các quý ông quý cô ở xung quanh tuy đã bình tĩnh lại, nhưng vẻ hoảng sợ trên mặt vẫn chưa biến mất, ngạc nhiên và ngờ vực nhìn động tác kỳ lạ của Cố Kinh Hàn và tấm bùa nguệch ngoạc bay bay trên mặt Cố Diệu, dồn dập lùi lại mấy bước, xì xào bàn tán.
Cố Kinh Hàn nhận ra được mùi khống chế trên người Cố Diệu.
Chắc hẳn máu và tóc trên người Cố Diệu đã bị người khác lấy được, cách làm của người này giống y như đúc với người muốn khống chế Dung thiếu gia, e rằng đúng là kẻ kia rồi. Với loại tà thuật điều khiển người khác này, người làm phép sẽ không thể cách người bị khống chế quá xa, kẻ kia chắc chắn đang ở ngay trong đại sảnh.
Một luồng khí đen bỗng xẹt qua tầm mắt.
Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, Cố Kinh Hàn lập tức chạy ra ngoài.
Ánh sáng đỏ xuất hiện ở kẽ ngón tay, bốn sợi dây đỏ vô hình bị kéo đi, rồi chợt giật lại.
Trong bốn góc bồn hoa quanh biệt viện, bốn cái bóng mờ cao lớn như cái gò đất nhỏ chầm chậm đứng lên, tiến về cùng hướng với Cố Kinh Hàn.
Dung Phỉ nhìn thấy động tác của Cố Kinh Hàn bèn lên kéo chốt, đang muốn đi theo thì khóe mắt chợt liếc thấy Lâm Tĩnh Huyên đi tới trước mặt Cố Diệu, lo lắng nói: "Tiểu Diệu bị sao thế? Sao lại đột nhiên..."
Cố Thời Thu lắc đầu, nhìn thấy Lâm Tĩnh Huyên đang ôm lấy cánh tay, nói: "Lâm tiểu thư, chị bị thương à? Chị đi băng bó trước đi, tiểu Diệu ngủ rồi, có anh cả ở đây nên không sao đâu."
Nghe như thế, Dung Phỉ cảm thấy rất thú vị.
Theo lý thuyết mà nói trong khoảng hai mươi năm của Cố Kinh Hàn, khoảng thời gian sống ở Cố gia không chiếm nổi một phần ba, thế thì sẽ không có tình cảm thắm thiết gì với hai đứa em này mới phải.
Nhưng mà, Cố Thời Thu và Cố Diệu lại vô cùng gần gũi và tín nhiệm người anh cả Cố Kinh Hàn này, như thể chỉ cần có mặt Cố Kinh Hàn, bọn họ không có gì phải sợ.
"Chị không sao," Sắc mặt của Lâm Tĩnh Huyên lại thêm nhợt nhạt, mỉm cười lắc đầu rồi cúi người nhìn Cố Diệu, "Người có chuyện là tiểu Diệu kìa, sao sắc mặt lại khó coi thế, để em ấy ở đây ổn không? Không thì Cố thiếu gia ôm tiểu Diệu đến bên kia ghế đi, cậu xem, trán em ấy đổ đầy mồ hôi..."
Nói xong, Lâm Tĩnh Huyên đưa tay xoa lên thái dương của Cố Diệu, như thể đang lau mồ hôi cho Cố Diệu vậy.
Đầu ngón tay nhỏ nhắn hơi trượt, vô tình đụng phải lá bùa ở giữa trán, đang muốn lột bỏ thì bị một bàn tay cản lại.
Cố Thời Thu nhìn chằm chằm vào Lâm Tĩnh Huyên, đôi mắt mang theo đề phòng, lịch sự mỉm cười liếc nhìn bàn tay bị mình chặn lại, nói: "Lâm tiểu thư, tiểu Diệu có tôi trông là được."
Lâm Tĩnh Huyên mất tự nhiên mỉm cười, lui về sau một chút, "Là chị không cẩn thận, vậy chị..."
Tiếng nói im bặt, nòng súng lạnh như băng kề sát huyệt thái dương.
"Lâm tiểu thư, xem ra quãng thời gian sống trong Lâm gia của cô cam khổ lắm nhỉ," Dung Phỉ cầm súng, vẻ mặt lạnh lùng, cười như không cười nói, "Đường đường là một đại thiểu thư mà trên tay lại đầy vết chai. Tôi cứ thắc mắc vì sao Lâm tiểu thư lại đeo thêm găng tay lụa, hóa ra là sợ người khác chê cười Lâm gia nhà cô đói mốc meo rồi hả?"
Ba Lâm mẹ Lâm ở trong đám người đang muốn đi ra ngăn cản chợt dừng bước, vẻ mặt biến hóa lớn.
Có ý gì đây?
Người khác có lẽ không biết, nhưng bọn họ hiểu rất rõ con gái của mình. Lâm Tĩnh Huyên tuyệt đối là một thiên kim tiểu thư được nâng niu trong lòng bàn tay từ bé cho đến lớn, tay trắng thon thả, vì không để ngón tay bị cọ xát đến thô ráp nên ngay cả piano cũng không học. Lẽ nào người ở trước mắt không phải con gái của bọn họ sao?
Không ai ngốc cả, ba Lâm mẹ Lâm vốn nhận ra hôm nay Lâm Tĩnh Huyên có hơi là lạ, sau khi nghe xong thì trên mặt xuất hiện vẻ chần chờ.
"Dung thiếu gia, cậu... đang nói gì vậy?"
Lâm Tĩnh Huyên chầm chậm đứng dậy, vẻ mặt thoáng hoảng loạn, cơ thể hơi cứng lại, yếu ớt nói, "Tôi... tôi chỉ quan tâm tiểu Diệu thôi mà..."
Ngón trỏ của Dung Phỉ đặt trên cò súng chậm rãi co lại, nở một nụ cười lạnh: "Cô đừng giả vờ. Bắt đầu từ lúc cô đến nơi này, đeo đôi găng tay lụa kia thì tôi đã nghi ngờ cô. Nói, cô rốt cuộc là ai? Lâm Tĩnh Huyên thật đang ở đâu?"
"Cái gì? Thật hay giả?"
Trong đám người có tiếng kinh ngạc thốt lên, "Đây là vu khống..."
Có người kéo người nọ, khẽ nói: "Dung Phỉ nổ súng còn cần bằng chứng à?"
Thiếu niên hư sở dĩ gọi là thiếu niên hư, hiển nhiên là do làm việc ác độc.
Tiếng xấu của Dung thiếu gia tuy có một phần là bị người thổi phồng, ác ý thêu dệt tạo thành, nhưng một phần còn lại là sự thật. Dung Phỉ chưa từng có hành vi bắt nạt đàn ông hay chọc ghẹo đàn bà, nhưng đánh nhau hại người là chuyện thường như cơm bữa, ai ai cũng biết.
Lâm Tĩnh Huyên thấy Dung Phỉ muốn bóp cò, vẻ mặt lo lắng hoảng sợ, vội vã nói: "Dung thiếu gia, tôi là Lâm Tĩnh Huyên thật mà, cậu..."
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên.
Gần như trong chớp mắt, bóng dáng của Lâm Tĩnh Huyên bỗng nhiên biến mất dưới họng súng.
Đạn bắn hụt, trong khoảng khắc nổ súng, Dung Phỉ chỉa nòng súng lên cao, chiếc đèn thủy tinh trên trần nhà vang ầm một tiếng, rơi xuống sàn nhà.
Một người lớn sống sờ sờ lại biến mất không còn tăm hơi ở ngay trước mắt, mọi người sợ hết hồn. Lúc Dung Phỉ nổ súng, ba Lâm mẹ Lâm ra sức nhào tới suýt nữa mềm nhũn hai chân, ngã ngồi xuống đất.
Dung Phỉ cầm súng, tháo xuống cây kiếm gỗ đào nhỏ được Cố Kinh Hàn cho, rồi lấy ra một tấm bùa vàng dán trên kiếm, cây kiếm bỗng dưng to ra.
Một màn quỷ dị như vậy lại thu hút ánh mắt lấp lòe của mọi người xung quanh.
"Cẩn thận!"
Bóng người của Cố Kinh Hàn đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Dung Phỉ, chặn ở một bên của cậu, lòng bàn tay dán bùa đánh về một phía. Một làn khí đen xuất hiện, rồi bị đánh tan trong nháy mắt, một bàn tay quỷ rơi xuống nền nhà, hóa thành tro tàn.
"Tứ phương thần, động!"
Cố Kinh Hàn mở rộng bàn tay, nhấn xuống chính giữa, bốn sợi dây đỏ lập tức xuất hiện, bắn thẳng ra ngoài, bốn phía của biệt viện truyền đến tiếng rống to nặng nề, chấn động đến mức nổ tung màng tai, đồ vật bên trong đại sảnh rung lắc dữ dội.
Ánh sáng đỏ như ánh chiều tà bắn ra khắp nơi.
Vô số khí đen chui ra từ trong đám người xung quanh, mọi người kinh hoảng tránh né, gần như rúc hết vào trong góc tường.
Có vài kẻ nhanh trí chạy đến bên cạnh Cố Kinh Hàn muốn tìm kiếm che chở, song lại bị Dung Phỉ trừng cho một cái.
Không thấy trán Cố Kinh Hàn đang đổ mồ hôi hay sao, lại còn gây rối thêm nữa!
Cố Kinh Hàn chưa bao giờ kiêu ngạo khinh địch, ra tay chỉ toàn chiêu hiểm. Bốn cái bóng mờ cao to như bóng ma lơ lửng giữa không trung, nhanh chóng tung bay trong biệt viện. Trước đó, bởi vì Cố Kinh Hàn giả vờ rời đi nên bọn nó tụ lại một chỗ, lúc này tuân lệnh cấp tốc tản ra, nhanh chóng bắt được một luồng khí dị dạng tháo chạy ra ngoài.
Người đầu gỗ ở phía Bắc hóa thành bóng mờ đột nhiên nhảy lên, tay giương cao, bất chợt nện xuống một chỗ trên mặt đất.
Một bóng người lướt qua nắm đấm, có hơi lảo đảo, giơ lên thứ gì đó chặn lại cú đấm thứ hai của bóng mờ, rồi lại biến mất trên mặt đất.
Cố Kinh Hàn vội vàng đuổi theo, trèo qua tường.
Xung quanh đen kịt và âm trầm, xa xa có ánh đèn đường ảm đạm, ngoại thành đầy hẻm nhỏ đan xen, vắng vẻ âm u, không thấy nửa bóng người, ngay cả thứ kia cũng biến mất không còn tăm tích.
"Chạy rồi hả?" Dung Phỉ chạy tới, cau mày, tay giơ lên, nói với một nhóm người ở phía sau: "Đi tìm mau!"
"Thuật độn thổ." Cố Kinh Hàn nghiêm túc nói, "Sau khi lủi vào đất thì khó có thể lần theo mùi."
Dung Phỉ nói: "Chẳng phải anh đã thả bùa lên người Lâm Tĩnh Huyên giả hay sao?"
Cố Kinh Hàn lắc đầu nói: "Kẻ đó phát hiện từ lâu rồi. Bằng không tại sao ngay từ đầu lại dùng thủ thuật che mắt, muốn dụ tôi đi?"
"Hóa ra là vậy... nhưng kẻ đó tiếp cận Cố Diệu để làm gì?" Dung Phỉ nghi ngờ nói, "Sau khi Cố Diệu được anh ổn định lại, kẻ đó còn muốn tới gần, đặt mình vào nguy hiểm, thật ra không cần phải làm vậy. Kẻ đó ở trong tối, anh ở ngoài sáng, như vậy không phải tốt hơn sao?"
Màu mắt của Cố Kinh Hàn dần thẫm lại: "Kẻ đó không phải muốn tiếp cận tiểu Diệu, mà là muốn tiếp cận tôi."
Hoặc là nói, kẻ đó muốn tiếp cận hũ tro chữ Lâm.
Chữ Lâm có thể cảm ứng được xương của mình đang ở trong tay kẻ kia, vậy thì có phải kẻ kia cũng có thể sử dụng khối xương trong tay mà cảm ứng được chữ Lâm hay không?
Tuy Cố Kinh Hàn không tận mắt nhìn thấy cuộc chiến Bách Quỷ xảy ra vào năm hắn ra đời, nhưng nghe sư phụ nói thì cực kỳ tàn khốc. Chữ Lâm có thể cưỡng chế những con ác quỷ hung tàn này đến cuối cùng đã cho thấy chữ Lâm không phải là một tồn tại bình thường.
Đại yêu đại quỷ đều có điểm đặc biệt của riêng mình, có kẻ chuyên biến hóa không lường, có kẻ chuyên mê hoặc lòng người, có kẻ lấy tim người làm thức ăn, có kẻ biết đọc tâm tư... Còn nếu tập hợp đủ ba khối xương của chữ Lâm thì sẽ nắm giữ năng lực như thế nào đây?
Người kiêng kỵ quỷ quái, quỷ quái không nếm thì không sợ dục vọng tham lam của con người.
"Nhóc Hàn."
Dung Bồi Tĩnh đi tới, "Lão Lâm muốn nhờ nhóc đến nhà ổng xem thử, giúp ổng tìm khuê nữ. Nhóc muốn đi thì đi, không đi thì đừng để ý tới ổng, đúng là lão già lẩm cẩm, đến cả con gái của mình cũng không nhận ra."
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ liếc mắt nhìn nhau, vuốt cằm nói: "Nên đi một chuyến đến Lâm gia."
Bởi vì dù cho Lâm Tĩnh Huyên là thật hay là giả, thì hình như cũng không phải là người.
Hết chương 12
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT