“Nói là muốn giết ta, nhưng vừa nãy khi xuất chiêu một cách bất ngờ, hắn lại không dùng đến chưởng pháp. Vậy cũng có nghĩa, hắn không hề học được một chưởng pháp nào?”.
“Cũng phải. Có thể chỉ là do hắn may mắn nên mới lụm được Ma công để tu luyện, đến nay dù đạt được tu vi Khai Lực cảnh nhưng do điều kiện hoàn cảnh, hắn không có bất kỳ một loại chưởng pháp nào để học tập”.
“Đối với ta, đây là một điểm lợi thế. Nhưng mà cũng nên thận trọng một chút”.
Bằng kinh nghiệm lão luyện, Trương Nhị Hưu sau khi phân tích hành động của Bá Thiên Vũ thì đã xác định được khả năng chiến đấu, chiến lực của hắn. Lão nhanh chóng có được cho mình những phương án tấn công thích hợp.
“Để tránh mất sức, ta sẽ dùng chiến kỹ của bản thân để tiêu diệt hắn”.
Trong cơ thể Trương Nhị Hưu, sức mạnh nhanh chóng men theo các linh huyệt, tụ tập ở chân và tay, chuẩn bị cho thế công của lão.
Bên kia, Bá Thiên Vũ cũng nghiêm mặt, bên ngoài thì ra vẻ tập trung hết lực cho trận chiến, đôi mắt lộ vẻ thèm thuồng đối với xác thịt của Trương Nhị Hưu hệt tên biến thái. Nhưng trong lòng lại cười lạnh.
“Tao biết mày sẽ nghĩ như vậy. Đó cũng lý do và mục đích khi tao chỉ xuất ra một chưởng bình thường. Tất cả đều là muốn mày không dùng chưởng pháp ngay khi bắt đầu trận đấu, mà phải đánh từ cận chiến đánh đến về sau, khi lâm vào thế nguy mới dùng chưởng pháp, thuận tiện cho tao thu thập dữ liệu”.
Đó, thấy chưa, con chó mắc dạy này gian manh lắm. Đừng nhìn hắn hành động xàm xàm mà khinh, cẩn thận khi rơi vào bẫy việt vị của hắn rồi thì lúc nhận ra, e rằng đã quá muộn.
Hắn mà đã muốn cái gì rồi, thì cái đó có chạy đằng trời cũng không thể thoát khỏi tay hắn. Giống như tiểu Tiên Tiên của hắn vậy, hắn mà cua không được, hắn sẽ hiếp, zậy thôi.
“Nào, hãy thể hiện hết khả năng của mày để cho tao thấy, một Khai Lực cảnh sẽ như thế nào”.
Bá Thiên Vũ rơi vào trạng thái chiến đấu.
Vụt!
Đúng lúc này, Trương Nhị Hưu bên kia cũng bắt đầu tấn công. Lão dậm chân, sức mạnh Khai Lực cảnh thúc đẩy, tạo cho lão những bước di chuyển rất nhanh, lại rất vững vàng, hai tay lão ở ba ngón cái, trỏ, giữa bỗng hóa thành trảo, mang theo sự sắc bén bất thường, lao đến Bá Thiên Vũ.
Bá Thiên Vũ vốn không muốn giết lão cho nên hắn không sử dụng võ thuật giết chóc của có thể giết người trong một, hai chiêu của bản thân.
Hắn đổi quyền thành chưởng rồi cũng lao đến, cái cốt yếu chỉ là để kéo dài trận chiến cho đến khi hắn muốn kết thúc. Có lẽ chỉ cao lắm là vài giây là xong.
- !
Hai bên bước vào phạm vi giết chóc.
Trương Nhị Hưu lập tức dùng trảo phải móc đến yết hầu của Bá Thiên Vũ, trảo trái thì ẩm hiểm để dưới bụng Bá Thiên Vũ với ý đồ đã có sẵn.
“Một Khai Lực cảnh tầng 4 khi hợp lực với sức mạnh, họ sẽ có tốc độ di chuyển…”.
“Tốc độ của tay khi xuất chiêu…”
Bá Thiên Vũ vừa thu thập dữ liệu, vừa dùng tay phải đón đỡ một móc.
Khi một móc bị đỡ, trảo trái của Trương Nhị Hưu liền công đến, định móc xuống một miếng thịt trên bụng Bá Thiên Vũ xuống, nhưng rất tiếc là tay trái của hắn đã biết trước ý đồ của lão nên ngăn chặn kịp thời.
Bộp!
Tranh thủ khoảng khắc ngắn ngủi khi hai tay lão bị chặn. Hắn vùng người lên, chân bước mạnh một bước, hai tay vũ động, xoay chuyển bên hai trảo của lão, đẩy nó đi, sau đó liền tung ra một cước đá vào bụng lão.
- !
Cước này của hắn tung ra ở thế khó đỡ, cho nên lão dù đã thấy rõ nó nhưng không thể làm gì hơn ngoài giật mạnh mình, lập tức động ý niệm để điều khiển sức mạnh, cường hóa cho vùng bụng trở nên cứng rắn hơn nhằm tránh lủng ruột.
- Hự!
Bị trúng chiêu, Trương Nhị Hưu đau đớn trong người, bước chân cấp tốc lùi ra xa để níu giãn khoảng cách, tìm cớ bình ổn lại thương thế.
Bá Thiên Vũ cũng không có thừa thế xông lên, mà thay vào đó là đứng tại chỗ, thể hiện bản tính trẻ trâu, ngạo mạn sỉ nhục lão.
- Lão phế vật. Hãy ngoan ngoãn để cho tao hấp thu đi, tao thèm thịt của lão quá hà.
- Hừ! Nghiệt súc chớ đắc ý!
Nhờ bản thân kịp thời đưa sức mạnh cường hóa cho vùng bụng nên chỉ cấp tốc, Trương Nhị Hưu lại đã có thể tiếp tục chiến đấu với một ánh mắt dữ tợn, sắc bén hơn rất nhiều so với lúc vừa rồi.
Trong lòng lão càng trở nên cẩn trọng.
“Đã xem thường hắn, không ngờ chiến kỹ của hắn kinh người như vậy, hoàn toàn không giống một tiểu tử chỉ 15, 16 tuổi. Xem ra muốn giết được hắn, ta phải xuất ra toàn sức lực, kẻo không sẽ nếm quả đắng”.
Đánh hạ quyết định, Trương Nhị Hưu lần nữa xông lên, nhưng lần này động tác mà lão thi triển ra đã là một trời một vực so với khi nãy.
Nó hoàn toàn vượt trội hơn, nhanh hơn, mạnh hơn, tốc độ hơn!
Không những thế, mà còn là... kết hợp với cả cách không đả địch.
Vút!
Từ phía xa đang chạy lại, Trương Nhị Hưu liền móc trảo vào hư không phía trước, nơi Bá Thiên Vũ đang treo một nụ cười muốn bị ăn đập.
“Tốt lắm, cứ như vậy. Hãy cho ta thấy hết tất cả đi”.
Bá Thiên Vũ vẫn một mực duy trì thế bình tĩnh trong lòng. Hắn đảo bước chân tránh né móc trảo, rồi lao đến, tiếp tục một màn giáp lá cà với Trương Nhị Hưu.
Bộp!
Bộp!
Bịch!
Huỵch!
Cả hai lao vào nhau, tay chân va chạm liên hồi, dường như là liên miên không dứt, hoàn toàn như những pha đấu lộn trong mấy bộ phim kiếm hiệp, cổ trang đình đám một thời, tựa như Thiên Long Bát Bộ, Tiểu Lý Phi Đao, Hoàng Phi Hồng, Năm Anh Em Trên Một Chiếc Xe Tăng.
Dĩ nhiên trong lúc đó, Bá Thiên Vũ vẫn không quên công việc thu thập thông tin của mình.
“Tốc độ vận dụng sức mạnh…”
“Khả năng phản xạ…”
“Độ chuẩn xác…”
…
…
“Đã đủ”
Đối chiến hơn năm giây, chiêu thức qua lại đã hơn mười lăm chiêu. Bá Thiên Vũ xem như đã thu thập được bảy phần mà hắn cần.
Ba phần còn lại chính là ngay sau đây.
Bịch!
Bộp!
Bá Thiên Vũ dồn thế, chiêu thức của hắn bỗng hóa hiểm hơn, ép hạ cho Trương Nhị Hưu phải không ngừng lui bước.
- Ha!
- Hây!
Cuối cùng, hai bên chưởng tay vào nhau, đồng lúc bật người ra phía sau vì cả hai người đều hiểu (Bá Thiên Vũ giả bộ thôi), có đánh nữa thì cũng khó để kết thúc trận chiến.
Họ muốn khoảng cách, muốn thời gian chuẩn bị, và muốn tung ra một đòn quyết định.
- Phụt!
- Phựt!
Bốn luồng sức mạnh ngạnh kháng nhau, sinh ra phản lực đáp trả vào cơ thể họ, khiến cả hai đều đồng loạt nôn máu.
Đứng cách Trương Nhị Hưu tầm 10m, Bá Thiên Vũ dữ tợn mà thét lên.
- Thằng già chết bầm. Đi chết đi!
- Khai Vân Chưởng!
Tay hắn vũ động, sức mạnh trong nội thể cấp tốc chạy theo lộ tuyến đã được định sẵn, một chưởng mạnh mẽ lập tức xuất ra, đánh phá về phía Trương Nhị Hưu.
- Nghiệt súc hãy chịu chết!
Trượng Nhị Hưu cũng không chần chừ, tay lão vung vẫy, uốn lượn, một luồng sức mạnh nhanh chóng hội tụ tại lòng bàn tay rồi được lão chưởng ra.
- Phiêu Phong Chưởng!
Hai chưởng ở hai bên gần như đồng lúc đi ra, với khoảng cách ngắn 10m, chỉ trong tít tắc thì chúng đã va vào nhau, rồi…
- !
- Phụt!
Sức mạnh Khai Lực cảnh là ngang nhau, nhưng dĩ nhiên giữa Khai Vân Chưởng của một thằng Khai Lực cảnh củ chuối và Phiêu Phong Chưởng của một Khai Lực cảnh được đại tộc tại kinh thành đào tạo, ai cũng hiểu bên nào sẽ thắng.
Phiêu Phong Chưởng sau khi phá tan Khai Vân Chưởng, dư lực còn lại liền đánh vào người Bá Thiên Vũ, đánh cho hắn nôn máu, té nằm ra đằng sau, không biết là thương nặng hay nhẹ, hay là do hắn đang xộn lào.
- Giờ chết của ngươi đã đến!
Trương Nhị Hưu cũng không cần thiết phải há mồm kinh ngạc “hóa ra hắn còn giấu chưởng pháp”, lão lập tức thừa thế xông lên, nhân lúc Bá Thiên Vũ còn chưa kịp trở tay, nhất quyết giết chết hắn.
Thế nhưng là…
- Hưk hưk hưk hưk…
Trương Nhị Hưu vừa bước ra một bước chân, một tiếng cười quái dị bỗng nhiên vang lên từ phía trước.
Tiếp sau đó, Bá Thiên Vũ đột nhiên bật người dậy. Hắn nhẹ lau vết máu ở khóe miệng, dùng ánh mắt đạm mạc, kiểu như “đến đây thôi, kết thúc rồi, cảm ơn ngươi vì tất cả” nhìn lên người Trương Nhị Hưu.
- !!!
Bắt gặp được ánh mắt này, trong lòng Trương Nhị Hưu cũng không hiểu tạo sao lại xuất hiện một sự sợ hãi kỳ lạ, khiến lão giật mạnh mình, lưng toát mồ hôi, tay chân run rẩy, tâm lý hoảng hốt mà tự dưng xuất tiếp một chiêu Phiêu Phong Chưởng trong vô thức.
Vùng!
Bất quá thật xin lỗi lão, con chó Bá Thiên Vũ một khi đã bật chế độ thanh niên nghiêm túc lên rồi thì nó cũng đồng nghĩa, mọi thứ đã chấm dứt, hắn éo muốn chơi đùa nữa.
Bản thân hắn vừa rồi vốn đã thu thập được tốc độ, phạm vi tác động của Phiêu Phong Chưởng, còn sức mạnh chỉ hơn Khai Vân Chưởng một chút nên hắn chỉ bị thương nhẹ. Do vậy khi Trương Nhị Hưu thi triển một chưởng này lần hai, hắn chỉ lãnh đạm chuyển nhẹ bước chân, xoay người một chút liền đã tránh thoát khỏi Phiêu Phong Chưởng.
Vụt!
Hắn lao đến Trương Nhị Hưu cùng một đôi mắt tĩnh như sơn, lặng như nước, trầm như biển mộ đượm hơi sương.
Rồi sau đó…
Sau đó…
- AAAAA!
Một tiếng thét là sợ hãi, cũng là đau đớn vang vọng to lớn khắp bầu trời, khiến mọi người, mọi nhà xung quanh và cả Thanh Xuân Lâu đều phải giật mình, bất giác đưa đôi mắt hướng về nơi phát ra âm thanh.
Không lâu sau, khi họ tìm đến nơi Bá Thiên Vũ và Trương Nhị Hưu giao phong, nơi đó giờ chỉ còn lại là rất nhiều vết máu và những mẫu da thịt rơi vãi trên đất, cứ hệt như ở đây từng có một con dã đã thú điên cuồng dùng móng vuốt cào nát con mồi, rồi ngoặm xác con mồi mang đi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT