Bá Thiên Vũ đến chốn Thanh Xuân Lâu, đơn nhiên là vì tìm kiếm thằng Khai Lực cảnh “rất ngoan ngoãn” mà Bạch Cổ Hi đã để lại cho Bá gia.

Theo lời ông nội của hắn, tên này có lẽ đang ở Thanh Xuân Lâu hưởng thụ giai nhân. Với tính cách nhà cao, khinh thường kẻ hạ đẳng, vậy thì khẳng định tên này chỉ có thể tìm đến Lý Thu Uyển, tuyệt sắc giai nhân thiếu nữ hạng hai của trấn ở tận lầu ba của Thanh Xuân Lâu, cho nên hắn buộc phải đến đây một chuyến.

Chỉ cần tìm được người, chờ đợi tên này quay về trong đêm tối, khi tất cả đều yên giấc thì hắn đã có thể…

Còn lại vừa đúng 103 lượng bạc cướp từ trong tay mấy tên Trương Hàm, hắn sẽ tận dụng tốt nhất chúng có thể.

- Muốn lên lầu hai, nhìn Ái Hân mỹ nhân nhảy múa, mời quý khách đóng phí 20 lượng bạc.

Đứng ở cầu thang nối đến lầu hai, Bá Thiên Vũ đóng tiền cho một nam nhân có một nuốt ruồi khá to bên má trái.

- Để lên lầu ba ngắm nhìn tuyệt sắc giai nhân Lý Thu Uyển, nghe tài nghệ gãy đàn của nàng, mời quý khách đóng 50 lượng bạc làm phí.

Tại chân cầu thang lầu ba, hắn lại phải đóng phí cho một thiếu nữ chừng đôi tám. Giờ chỉ còn lại 33 lượng lạc, ắt hẳn khi lên đó hắn cũng không ăn được mấy món vì Thanh Xuân Lâu thật sự là chốn hút tiền như đĩa hút máu.

Chỉ hy vọng là tìm được tên kia dù hắn chưa từng thấy mặt một lần. Nhưng mà hắn tin rằng, cao thủ thì tất sẽ nhận biết được cao thủ ẩn mình trong chốn đông người. Đây là một việc khá khó, cũng sẽ là thử thách giành riêng cho hắn, bởi nếu không làm được vậy thì làm sao có thể đến kinh thành, nơi ngọa hổ tàng lòng, chỉ cần khinh suất, đụng chạm sai người là cơn sóng diệt vong đang chờ đợi ở phía trước?

Hắn tuyệt không thể sai lầm. Một con Hổ không giống như Long được ông trời chiếu cố, lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Hắn cần phải tự mình dùng chính khả năng, sức lực của chính mình để tự đẩy thuyền vượt dòng biển khơi.

Do vậy hắn cần mẫu vật cho thí nghiệm của hắn, cũng chính là tên bất tuân mệnh lệnh này để thử tay. Nó sẽ là khó khăn đấy, nhưng mà…

“Hưk hưk hưk… hưk hưk hưk… hưk hưk hưk…”. (nụ cười kia của hắn từ nay sẽ đổi thành Hưk, chứ Hư thì nó giống đang khóc quá).

Tại lầu ba, nơi quý trọng nhất Thanh Xuân Lâu, cũng là nơi tuyệt sắc giai nhân Lý Thu Uyển biểu diễn tài nghệ. Người đến được đây, tuyệt không phải người vô danh, ít tiền, cho nên nơi đây cũng rất trống trải, không đông đúc, ồn ào, nhiều người như hai lầu dưới.

Hiện tại cũng chỉ có 9 bàn là có người ngồi. Trong đó, chiếm hết 5 bàn là các vị thiên tài thiếu niên của tứ đại gia tộc đã phải góp nhặt tiền hàng tháng để có thể đến được đây một lần. Đặc biệt chính là Dương Phong, tuyệt thế thiên tài của Dương gia, một trong năm thiếu niên thiên tài mạnh mẽ nhất trấn, đồng thời vào mấy ngày trước còn đạt được danh hiệu “Văn – Vũ Song Tuyệt” do Bách Hương Lâu cấp đang ở ngồi ở chiếc ghế thuộc hàng đầu kia.

Nếu hỏi, tại sao họ lại phải cực khổ, nhịn ăn, nhịn uống đồ sang chỉ được để đến chốn nhơ nhớt, đầy mùi của dịch trắng và dâm thủy này một lần trong tháng?

Vậy thì thứ nhất. Đó là vì Lý Thu Uyển rất xinh đẹp, đẹp còn hơn cả tuyệt sắc giai nhân thiếu nữ hạng nhất Lâm Vân Hồng của trấn. Cái lý do nàng bị người trong trấn xếp đứng ở hạng hai là vì nàng làm việc ở chốn Thanh Xuân Lâu không sạch sẽ, chứ còn nói về nhan sắc chim sa cá lặn của nàng thì chỉ thua kém Thánh nữ Bá Tiên Tiên một chút, chỉ một chút xíu mà thôi,

Nguyên do thứ hai, đó là vì tài nghệ đánh đàn của nàng, nó là vô cùng mỹ diệu, khó tưởng. Cứ tựa như tiên âm, khiến người chỉ cần nghe được một lần thì sẽ say mê cả đời, dù có chết cũng phải cố gắng nghe lại lần thứ hai. Đây mới chính là lý do yếu huyệt làm cho những vị thiên tài của tứ đại gia tộc hay người khác đều phải khan khổ giành dụm tiền cả tháng, thậm chí là hai, ba tháng gộp lại, chỉ để được đến lầu ba của Thanh Xuân Lâu thêm một lần nữa, nghe nàng gãy một bản khúc du dương, đắm say lòng người.

Lúc này, Lý Thu Uyển, một thiếu nữ chừng 16 tuổi, da trắng, mắt hạnh, môi trái tim, đường nét gương mặt sắc xảo, mỹ lệ, lộ vẻ vừa có ôn nhu lại vừa có nét thanh thuần của người trưởng thành đã hiểu sự đời. Nàng đang trang điểm trong phòng, chuẩn bị cho màn biểu diễn của mình thì một thị nữ vôi vã chạy vào bẩm báo.

- Tiểu thư, lão già dê kia lại đến rồi, đã ngồi từ nửa giờ trước ạ.

Nghe vậy, Lý Thu Uyển đang nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng trong gương để trang điểm liền nhíu mạnh mày, giơ tay ra hiệu.

- Ta biết rồi. Ngươi lui đi.

- Dạ.

Người thị nữ lui ra. Tiếp đó, một vị trung niên chợt bước vào phòng, nói.

- Ta nhịn hết nổi rồi. Tiểu thư, hay là đêm nay ta sẽ…

- Không được.

Lý Thu Uyển cấp tốc ngắt lời trung niên, nhắc nhở.

- Ngươi đã quên rằng, nếu là Khai Lực cảnh thì không thể tùy tiện giết người khi còn đang ở trong thành, trong trấn hay sao? Với lại, ngươi căn bản là đánh không thắng nổi hắn. Hắn có tu vi Khai Lực cảnh tầng 4, còn ngươi chỉ có tu vi Khai Lực cảnh tầng 2, mà ta thì còn đang trong quá trình dung hợp sợi lực lượng để chân chính bước vào cảnh giới Khai Lực cảnh. Dù hai ta có hợp sức cũng đánh không thắng hắn.

- Đó là chưa kể, thân thế của hắn chúng ta còn chưa biết, lỡ chọc phải các thế lực mạnh mẽ thì…

Nàng nói đến đây thì lắc đầu muộn phiền.

- Vậy chúng ta phải làm thế nào đây tiểu thư? Hôm qua hắn đã rất làm càng rồi, sợ là hôm nay hắn sẽ càng quấy hơn nữa, nếu không giải quyết hắn, hắn nhất định sẽ vô lễ với người.

Trung niên tên Cao Trung, lòng nóng như lửa thiêu nói.

Hắn cũng thật ngờ, trong cái trấn nhỏ này vậy mà lại tự dưng lại xuất hiện một vị Khai Lực cảnh cường giả, mà còn là Khai Lực cảnh tầng 4 với máu dâm, dê, đê tiện, muốn làm chuyện ứ ừ với tiểu thư cao quý của hắn nữa chứ.

Chết tiệt, nếu không phải tại cái luật pháp chó chết gì đó của triều đình, hắn đã liều mạng với tên dâm tặc này rồi.

Lý Thu Uyển nhẹ mím môi, trong lòng có chút ủy khuất cho bản thân, nói.

- Hai ngày nữa tiếp viện của chúng ta mới đến, ta cũng sẽ không còn cần ở cái trấn nhỏ này để luyện tập cầm nghệ nữa, mà chuẩn bị xuất phát đến Thiên Âm Tông khảo hạch đệ tử. Cho nên chỉ còn có thể nhịn hắn thôi, nhìn được bao lâu thì hay bấy lâu.

- Nhưng mà tiểu thư, hắn nhất định sẽ… sẽ… àiz!

Ý Cao Trung muốn nói chính là tên dâm tặc này chắc chắc sẽ cạy mạnh, cạy thế mà muốn được xoạc tiểu thư nhà hắn. Đúng là tức chết mà.

- Ngươi yên tâm. Ta có lệnh bài dự tuyển khảo hạch của Thiên Âm Tông, thiết nghĩ hắn sẽ không ngu ngốc đến mức dám làm chuyện đó đâu.

Lý Thu Uyển nói.

Nắm trong tay lệnh bài dự tuyển khảo hạch, ý nghĩa là một mầm móng được Thiên Âm Tông để ý, muốn lựa chọn để đưa vào tông dạy dỗ, bồi dưỡng. Cho nên nếu có người dám đụng chạm đến những mầm móng này, theo nàng thì sẽ chọc giận Thiên Âm Tông, Thiên Âm Tông chắc chắn sẽ tiêu diệt người đó.

Đây là lá bài hộ mệnh của nàng.

Nhưng thực xin lỗi nàng, phải chi Bá Thiên Vũ có mặt ở đây, biết được chuyện này thì khẳng định hắn sẽ cười phá lên, nói với nàng câu sau.

Mơ đi cưng! Cưng tưởng Thiên Âm Tông rãnh như vậy. Phát mấy ngàn cái lệnh bài ra rồi còn phải ngày đêm tra xét, thu thập lại đủ những số lệnh bài đã phát? Nực cười vãi cả liềng.

Cưng nên nhớ, đến đỉnh Kim Sơn là “thành”, chưa đến đỉnh Kim Sơn thì tất đều là “bại”. Đếu có ai rãnh háng mà lo đến tận kẽ răng như vậy đâu, đậu phộng xào muối chấm ớt tiêu.

Cao Trung cắn chặt răng, nói.

- Nếu hắn dám điên người làm càng, ta nguyện có chết cũng phải liều mạng với hắn để bảo vệ an toàn cho tiểu thư.

Lý Thu Uyển nhìn trung niên, nở nụ cười nhẹ nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

- Được rồi, ta biết lòng trung thành của ngươi, ngươi lui xuống đi. Đã đến giờ ta phải đi ra biểu diễn rồi.

- Vâng, tiểu thư.

Đợi Cao Trung lui ra, Lý Thu Uyển cũng hoàn chỉnh phần trang điểm trên mặt, sau đó mang theo cây đàn của mình, bước ra bên ngoài.

Giờ phút này, chính là thời điểm nàng thực hiện nhiệm vụ bán nghệ cho Thanh Xuân Lâu và cũng là vài lần tập dợt cuối cùng cho kỳ khảo hạch đệ tử Thiên Âm Tông.

///CẦU KIM PHIẾU, CẦU KIM PHIẾU. HẠNG ĐANG RỚT, HẠNG ĐANG TUỘT. XUỐNG TINH THẦN. HÓA NẢN!

Cảm tạ hongvuphan97 ủng hộ TLT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play