“Cuối cùng cũng xong. Công việc chăm non mấy đứa trẻ nhảm cớt này ta không cần làm nữa”.
Khép quyển sách trên tay lại, làm lộ ra mái tóc ngắn đặc trưng của người không thuộc về thế giới cường giả vi tôn. Bá Thiên Vũ đang chuẩn bị đứng dậy, xách đít đi làm chuyện lớn thì mấy đứa trẻ bỗng nhiên mừng rỡ, kêu to.
- Oa... Tiên Tiên tỷ tỷ đã đến! Chúng ta lại được ăn bánh ngon rồi!
Từ bên trái Bá Thiên Vũ, ngay lối ra vào nơi tu luyện phân khu trẻ em này, một thiếu nữ chạp tuổi hắn nhưng phải nói là đẹp vãi cả linh hồn với thân mặc lụa trắng, tóc đen tuyền, dài mượt đến ngang lưng, dáng người thanh tao, gương mặt mĩ mìu cùng mắt hạnh tròn đẹp, mày liễu uyển chuyển, sống mũi cao, môi hồng mộng nước, làn da trắng tựa sữa, chợt nhẹ nhàng bước vào.
Theo ngay phía sau thiếu nữ là bốn thị nữ đều có độ tuổi đôi tám, trên tay bưng lấy một khay lớn thức ăn đang nhẹ tỏa khói trắng, hương thơm khiến người cồn cào bụng lan truyền trong không khí.
Tất cả bọn trẻ, kể cả tiểu thiên tài Hạo ca, Hạo cá gì đó đều lập tức dừng tu luyện, chúng éo cần quan tâm tên phế vật Bá Thiên Vũ còn giám sát ngay trước mặt, lao nhanh đến chỗ của thiếu nữ kia mà quây quần.
- Được rồi, được rồi. Mấy đệ đừng náo, mỗi người đều có phần mà, hôm nay ta làm bánh rất nhiều đó.
Giọng nói thánh thót như chim vàng oanh của thiếu nữ vang lên, lập tức khiến mấy đứa trẻ tung hô, bất quá lời nói của chúng có phần không liên quan lắm đến vụ ăn hay thưởng thức bánh, mà là…
- Tiên Tiên tỷ, bế ta đi.
- Ta muốn ôm tỷ tỷ, tỷ cho ta hôn một cái nhé.
- Đệ muốn cưới tỷ!
- Tỷ làm vợ đệ được không?
- Đệ muốn ăn bánh của tỷ suốt đời!
Bà mẹ nó, thì ra là một lũ tiểu dâm tặc háo sắc a.
“Bá Tiên Tiên, em gái không cùng cha, chẳng cùng mẹ, khác luôn cả ông nội của ta”.
Bá Thiên Vũ ngồi trên ghế, hắn không liếc nhìn thiếu nữ nhưng đủ sức biết nàng là ai.
Nếu trong ký ức của Bá Thiên Vũ nhớ không lầm, Bá Tiên Tiên là một cô bé được ai đó đưa cho cha mẹ hắn nuôi chứ không phải con cháu ruột của Bá gia.
Nàng ta từ nhỏ thì đã rất xinh đẹp, lại dịu dàng, biết lễ phép, nhu mỳ như nước, lớn lên càng hóa thành tiên tử thánh khiết, xinh đẹp tuyệt trần, có lòng bao dung, nhân hậu to lớn, ai ai trong Bá gia, trong cả cái trấn Thanh Hà đều quý mến, yêu thích, người trẻ thì muốn lấy nàng làm vợ, còn người già muốn thì nàng về làm con dâu trong nhà.
Hình ảnh một thiếu nữ thiện lương, thanh cao, thánh khiết và mỹ lệ tuyệt trần chính là thương hiệu khi nhắc đến nàng.
Bất quá đối với Bá Thiên Vũ thì…
- Thiên Vũ ca ca.
Bá Thiên Vũ đang nghĩ đến hình ảnh một thiếu nữ tràn đầy sự giả dối, tiểu ma nữ, ngoài thì tỏ vẻ ta đây nhân hậu, trong thì cười ha ha, rủa thế đời chỉ toàn bọn ngu ngốc, bị ta dắt mũi, thì bất chợt giọng vàng oanh ngọt ngào vang lên bên cạnh, khiến hắn khẽ giật mình, nhìn qua.
Bá Tiên Tiên mang theo một chiếc bánh khá giống bánh bao, tên gọi bánh báo, đưa đến trước mặt Bá Thiên Vũ cùng nụ cười thánh thiện trên môi.
- Sáng giờ ca làm việc chắc đã rất mệt, muội có tự tay làm vài cái bánh nhỏ, ca ăn thử rồi cho ý kiến để muội cải thiện nhé. Hi.
- Cảm ơn muội.
Bá Thiên Vũ cư xử như thường lệ, mặt mang nét u sầu của người thư sinh lo chuyện thi cử, tay nhận bánh đưa vào miệng cắn một miếng, nhai nhóp nhép.
“Bánh như hạch”.
Ngoài miệng hắn lại treo nụ cười khen ngợi.
- Bánh muội làm lúc nào cũng ngon, cho ta thêm một cái nữa nhé.
Ừ, nếu hắn không trả lời như thế mà cứ trả lời giống như lần đầu được ăn bánh của nàng “bánh vừa dai lại vừa mặn, muội xem lại nhé” thì xác con mẹ nó định sẽ có những sự việc kỳ quái xảy ra lần nữa đối với hắn mà chắc chắn có liên quan đến nàng.
Hắn và nàng thì còn lạ gì nhau sau lần lật mặt ngày đó.
“Tên phế vật này thật là biết cách làm ta tức chết!”
Bá Tiên Tiên hoàn toàn biết Bá Thiên Vũ cảm thấy thế nào đối với bánh nàng làm, nó rõ ràng rất ngon, con nít không biết nói dối cũng yêu thích vậy mà tên phế vật này cứ luôn chê bai nó mặn, nó dai một cách vô lý, nhưng vì hình ảnh, nàng đành nuốt giận, gật đầu trong nụ cười ngọt.
- Ân. Nhưng số bánh muội mang đến đây đã hết mất rồi, ca theo muội về phòng lấy nhé.
Một lời kêu gọi đã rành rành được Bá Tiên Tiên đưa ra đối với Bá Thiên Vũ, hắn dám không tuân theo thì đừng trách nàng lặp lại quá khứ.
- Được.
Ngày trước Bá Thiên Vũ đã không ngán nàng, thì ngày nay hắn lại càng không ngán, chưa kể chỉ là vài chuyện vặt, hắn không cần thiết phải từ chối.
Bá Thiên Vũ đứng lên, nói với bọn trẻ đang ăn ngấu nghiến những chiếc bánh do Bá Tiên Tiên đưa đến.
- Nhớ là còn hai giờ nữa. Không nghiêm chỉnh tu luyện thì chờ ngày trở thành phế vật giống ta đi.
- Muội muội, chúng ta đi.
Bá Tiên Tiên khẽ nhướng mày khó chịu khi bị hắn kêu thân mật, nàng quay người nói với bốn thị nữ.
- Các ngươi thu dọn xong thì quay về nghỉ ngơi, ta có chút chuyện cần giải quyết.
Nàng lộ nụ cười thiên thần với những đứa trẻ.
- Các đệ, muội tu luyện tốt nha, mai tỷ lại đến.
- Dạ, chúng đệ (muội) sẽ cố gắng hết sức ạ.
Bọn trẻ cười tươi, cũng có xen lẫn nỗi niềm tiếc nuối, không muốn khi mỹ nữ sắp rời đi, đáp lời.
Bá Thiên Vũ cùng Bá Tiên Tiên, người trước, người sau, cấp tốc rời khỏi khu vực tu luyện, tiến thẳng một mạch đến phòng của… tất nhiên là căn phòng rách của Bá Thiên Vũ.
Chứ còn khuê phòng của Bá Tiên Tiên, phế vật Bá Thiên Vũ muốn nhìn, muốn ngửi hương cũng đừng hòng nghĩ đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT