Trấn Thanh Hà vẫn có cuộc sống bình thường như bao ngày.
Những sự chuẩn bị, tạo căn cơ cho bản thân, trợ giúp chính bản thân có một ít thực lực để giữ mạng đã đạt thành.
Hắn không còn lý do gì để ở lại nơi đây. Hắn sẽ giống Khương Dịch khi xưa, đặt vận mệnh sống hay chết ở bên ngoài, nơi không hề tồn tại những quy tắc khắc nghiệt, kìm hãm bước chân người tài.
Tối hôm đó, tại phòng riêng của Bá Thiên Lăng. Hắn và Bá Thiên Lăng có một cuộc bàn chuyện nho nhỏ.
- Cha muội ấy đã đến và mang muội ấy đi. Bá gia chúng ta an toàn.
- Vậy thì tốt rồi.
Bá Thiên Lăng vui mừng với tin này.
Bá Thiên Vũ cũng không chần chờ, hắn liền chuyển nhanh qua vấn đề đến Bạch gia ở kinh thành.
- Lần đi đến Bạch gia này, cháu nghĩ nội nên ở lại để tiếp tục làm chức vị gia chủ, quản lý Bá gia. Bên ngoài kia nguy hiểm, cháu có thể giữ mạng cho mình nhưng chưa chắc đã bảo vệ được tính mạng cho nội và bà nội trên đường đi đến.
Ngày xưa khi không có kiến thức của Khương Dịch, hắn nghĩ ở bên ngoài kia cao lắm chỉ có cường giả Khai Lực cảnh nên mới đề nghị vợ chồng Bá Thiên Lăng theo hắn lên kinh thành. Nhưng giờ hắn đã khác, hắn không ngu như xưa.
Bá Thiên Lăng nghe vậy thì nhẹ đáp ứng.
- Ừm.
Thật ra, Bá Thiên Lăng vẫn thích ở lại Bá gia hơn đến là đến Bạch gia vì nơi đây là nhà của lão, là nơi lão đã sống hơn 80 năm cuộc đời. Trước kia lão đồng ý sẽ rời đi cùng hắn đều là vì nghĩ đến hắn, nghĩ đến cha mẹ hắn, nhưng giờ hắn đã yêu cầu lão không cần đi, vậy lão sẽ không đi để tránh làm vướng, tay vướng chân hắn.
Lão nói.
- Chỉ hy vọng cháu đừng quên sứ mệnh của mình.
- Vâng.
- …?!
Bá Thiên Vũ vừa gật đầu thì bỗng dưng hắn cảm nhận được từng cơn chấn động nhẹ bên dưới mặt đất. Tiếp đó, từng tiếng la hét thảm thương cũng dần dần từ vang lên, từ nơi xa vọng lại.
- Aaaaa…
- Yêu thú! Là yêu thú tấn công!
- Cứu mạng!!!
- AAAAAAAA!!!
- …
Ngay sau đó, những âm thanh to lớn bên trong Bá gia đến từ các vị trưởng lão cũng vang lên khi sự rung chấn dưới chân hắn ngày càng mạnh hơn.
- Yêu thú không biết từ đâu đến đã tấn công trấn!
- Mau đánh thức mọi người dậy!
- Cấp báo gia chủ, lão tổ! Mau!
- Chạy, chạy nhanh! Không thể ở lại trấn nữa!
- …
Ở bên ngoài phòng, một nam tử gấp gáp chạy đến cấp báo.
- Chuyện không xong thưa gia chủ! Có rất nhiều yêu thú đã tấn công vào trấn. Cổng nam của trấn đã thất thủ. Người tử thương, bị yêu thú ăn thịt là vô số!
Bá Thiên Lăng giật mạnh mình, hoảng hốt ngay khi nghe tin.
Còn Bá Thiên Vũ thì không giống lão, hắn thuộc loại đầu lạnh trước những mối nguy hiểm để giữ cho bản thân luôn được bình tĩnh, nhờ đó mới xử lý tình huống đi theo hướng tốt đẹp.
Hắn xoay chuyển não, dựa vào vị trí yêu thú xuất hiện, âm vọng thanh đến và từ khả năng tư duy khi có được kinh nghiệm của Khương Dịch, hắn đã đoán ra được trận pháp ngăn chặn yêu thú của rừng Bạt Kha đã vỡ, yêu thú tràn ra để săn tìm con mồi nên tấn công vào trấn.
Chỉ là… nếu trận pháp vỡ, đáng lẽ yêu thú phải tản ra tứ phía mà chạy loạn chứ tại sao lại tập trung một số lượng đông đảo tấn công đến một cái trấn nhỏ cách chúng hơn 10 dặm đường?
Chưa kể, yêu thú không có linh trí thế nên ngay cả đồng loại chúng, chúng cũng sẽ giết và ăn. Vậy tại sao những con yêu thú này không có một trận hỗn chiến trước khi đến đây?
Hắn đứng bật người dậy, nghiêm trọng giọng.
- Nội mau đưa tộc nhân đến cổng bắc của trấn, thoát ra và đi thật xa, càng xa càng tốt. Không cần mang theo bất kỳ đồ đạc, giữ lấy mạng trước! Đi ngay bây giờ!
Dứt lời, hắn liền rời khỏi phòng, nhảy những bước chân phi thường lên mái nhà, phóng nhanh về hướng yếu thú đang tràn vào.
Ở trong phòng, Bá Thiên Lăng cũng lớn giọng lệnh.
- Tập hợp tộc nhân, cùng nhau rời khỏi trấn bằng cổng bắc!
- Vâng.
Sau đó, Bá gia bắt đầu một màn hỗn loạn của sự gấp rút.
Ở ngoài kia.
Trấn Thanh Hà, tối đêm nay trong giấc ngủ yên bình, một cơn ác mộng chưa bao giờ có trong lịch sử của trấn bỗng nhiên xuất hiện.
Hàng trăm con yêu thú mang theo thân hình đồ sộ, thấp nhất đã hơn 1m, cao nhất đã gần chạm đến 10m với những đôi mắt hung tàn, hàm răng bén nhọn đầy dãi và cực kỳ điên cuồng tấn công vào cổng nam của trấn.
ẦM!!!
Cổng nàm này dù có người hay không có người, tất cả đều trở nên vô nghĩa trước sức mạnh, sức ép của hàng trăm con yêu thú.
RẦM!!! RẦM!!!
Bức tường thành bao bọc quanh trấn cao 20m ở phía nam đã đỗ ngã, tạo nên một cái lỗ rộng hơn trăm mét, thuận lợi cho vô số yêu thú chen chút nhau mà xông vào.
GRỪ!
GRÀO!
Tiếng yêu thú kêu gào rúng động trời đêm.
Rầm rập!
Rách!
Hàng loạt tòa kiến trúc đổ nát bởi sự tấn công của chúng.
- Aa….
- Cứu!!!
- Á AA!
- Cha, mẹ!
- Con gái, mau chạy!
- …
Những tiếng thét lớn trong vô vọng, tiếng gào khóc khi cái chết cận kề.
Máu nóng dần dần hóa thành dòng nước lớn chảy trên mặt đất. Những cỗ thi thể cũng dần đần bị yêu thú cắn xé, nuốt trọn vào bụng.
Cổng nam của trấn, khu vực nhà dân xung quanh và Dương gia, một trong tứ đại gia tộc ngụ ở cổng nam đã nhanh chóng thất thủ, hoàn toàn bị tiêu diệt chỉ trong chưa đến nửa khắc.
Khi Bá Thiên Vũ từ Bá gia tiến đến nơi yêu thú đang hoành hành, 1/5 diện tích của trấn đã hóa thành nơi đổ nát, hoang tàn.
Hắn dừng lại trên một mái nhà cao, thông qua âm thanh, sự rung chấn mà biết rất rõ có vô số nơi đang bị yêu thú phá hủy, giết chóc trong từng âm thanh tuyệt vọng của người dân. Bá Thiên Vũ lần đầu tiên ở thế giới này cảm nhận được sự bất lực của bản thân.
Hắn là Linh Nhân cảnh, một chưởng có thể nhẹ nhàng giết chết một vài con yêu thú nếu chúng dính chùm, nhưng tiếc là hắn chỉ vừa đột phá nên số lượng linh lực trong người không nhiều, xuất ra trên dưới 10 chiêu tất sẽ cạn lực. Vậy với lượng linh lực ít ỏi ấy, hắn có thể giết được bao nhiêu con?
Dùng dị tướng?
Vẫn không đủ, dị tướng sẽ khiến bản thân hắn bị kiệt quệ về sức lực lẫn tinh thần. Hắn chỉ giết được nhiều hơn một chút so với lúc đầu rồi sẽ gục ngã ngay tại chỗ, trở thành thức ăn cho yêu thú.
Và quan trọng hơn hết, tuần trăng đã kết thúc vào vài ngày trước, tối đêm nay hoàn toàn tối mù nên hắn không thể thấy được mục tiêu đang ở nơi đâu. Hắn có thể dùng cảm ứng của Linh Nhân cảnh như hồi giết mười tên hắc bào nhân để phát hiện vị trí yêu thú, nhưng nó bị hạn chế phạm vi 100m trong khi trấn Thanh Hà lại quá rộng lớn so với một người như hắn.
Lần này, hắn đã không thể cứu được bất kỳ ai. Hắn chỉ có thể lo được cho tộc nhân Bá gia của hắn.
Đây là tử kiếp của trấn Thanh Hà, không ai có thể ngăn chặn điều này trước sự hủy diệt của hàng trăm yêu thú to lớn, điên cuồng.
Vụt!
Bá Thiên Vũ quay trở Bá gia, nhanh chóng hỗ trợ cho tộc nhân của mình rời đi. Đồng lúc đó, hắn cũng khuếch tán âm thanh, hô lớn giữa đường đi để cảnh báo cho những ai chưa biết chuyện gì đang và chưa biết bản thân nên làm gì.
- Yêu thú tấn công ở phương nam! Mau chóng rời khỏi trấn thông qua cổng bắc, đông, tây! Chạy càng xa càng tốt!
- Yêu thú tấn công ở phương nam! Mau chóng rời khỏi trấn thông qua cổng bắc, đông, tây! Chạy càng xa càng tốt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT