Đợi nửa ngày thời gian, cái ôm của Triệu Linh Nhi vẫn không chút nào rời đi, dường như nàng đã dính chặt vào Triệu Minh Long vậy. Mà nhìn thấy vậy, hắn nghĩ cũng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn đành phải nói ra:

" Tỷ tỷ a, nếu không chúng ta vào trong nhà lại tiếp tục, ở ngoài có vẻ không tốt lắm đâu "

Giọng điệu của hắn tuy nhỏ, nhưng đủ lọt vào tai Triệu Linh Nhi, khiến nàng không nhịn được giật mình một cái, khuôn mặt nét hồng càng hiện rõ lên, ngay lập tức đẩy mạnh Triệu Minh Long ra phía sau, khiến hắn suýt chút nữa không đứng vững nổi.

Ngay lập tức nàng cố gắng ổn định với chính mình, có chút ngượng ngùng mà nói:

" Thật xin lỗi, ta chỉ là hơi kích động mà thôi, chúng ta mau vào trong nhà đi "

Nhìn đôi má hồng thiếu nữ này, Triệu Minh Long chỉ cười nhẹ một cái, quay về một hướng nói:

" Hiện tại ta có thể vào đi? "

Triệu Linh Nhi dường như cũng cảm nhận được hắn đang ám chỉ ai đó, liền ngẩng mặt mà hướng Triệu Minh Long nhìn lại, đó đúng là vị trí của đám thủ vệ cùng lão trung niên lúc trước.

Lúc này, đám thủ vệ đã cúi thấp đầu xuống tỏ vẻ cung kính, mà lão trung niên kia, khuôn mặt hiện lên vẻ sừng sờ, nhưng vẫn cung kính hướng về phía hai người.

Nhìn đám lão trung niên, Triệu Linh Nhi lộ ra vẻ ngạc nhiên nói:

" Dương thúc, ngươi tại sao lại ở đây? "

Nàng lúc trước chỉ chú ý đến Triệu Minh Long mà không hề quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh, còn tưởng rằng lão trung niên này vừa mới đến mà thôi.

Lão trung niên nghe vậy, bất đắc dĩ mà cười khổ một cái, đám người của mình đã đứng đây bao lâu rồi, chính mình còn không biết đây, vậy mà tiểu thư lại coi bọn hắn như vô hình tồn tại a. Đương nhiên hắn cũng biết lý do vì sao nàng lại như vậy, cũng không có vẻ khó chịu đối Triệu Linh Nhi cười nói:

" Ta chỉ mới đến được một lúc mà thôi, ngươi quá không cần để ý đâu "

Nói xong, hắn nhìn về phía Triệu Minh Long, khuôn mặt không còn như trước giận dữ, chỉ có thật sâu cúi người nhận lỗi:

" Thiếu chủ, thứ lỗi cho ta không nhận ra ngươi, lão hủ tại đây xin nhận mọi hình phạt, chỉ mong thiếu chủ không cần ra tay với đám thủ vệ này "

Quá trình hai người Triệu Linh Nhi trò chuyện, lão trung niên đã nghe toàn bộ, cuối cùng cũng chắc chắn được, người trẻ tuổi này đúng là Triệu gia thiếu chủ Triệu Minh Long.

Mà khi biết được điều đó, hắn cũng không có vẻ sợ sệt, thậm chí nhẹ nhàng thở ra, không hề lo lắng việc mình sẽ bị hình phạt gì.

Nhìn thấy giữa Triệu Minh Long và Dương thúc dường như có khúc mắc, Triệu Linh Nhi đã hiểu ra chút ít, ngay lập tức ghé vào tai Triệu Minh Long thì thầm.

Nghe xong, hắn cũng thông suốt một điểm, người này, là một quản gia tại Dương gia gia tộc, thường phụ trách những việc bình thường tại Dương gia, đồng thời làm người cùng phi thường đáng tin cậy, không vì ỷ lại gia tộc mà khinh thường bất kì kẻ nào. Mà chính vì như vậy mà được đại thẩm Dương Minh Châu coi trọng, mang về Triệu gia làm y nguyên công việc như vậy.

Lúc đầu Triệu gia cũng có chút bài xích, nhưng dần dần cũng đã chấp nhận hắn, đây cũng được coi là một mối liên kết chặt chẽ giữa hai nhà.

Dương thúc người này, không vì khác gia tộc mà thay đổi cách làm, vẫn giữ nguyên phong thái như vậy, đối với mọi việc trong Triệu gia đều làm hết mình, cho dù việc vừa nãy cũng như vậy, đối Triệu Minh Long hiện ra hận ý, cũng vì hắn cảm thấy Triệu Minh Long có mục đích xấu mà thôi.

Nghĩ ra điểm này, hắn bình thản đối lão trung niên nói:

" Dương thúc không cần phải như vậy, ta biết ngươi cũng vì muốn tốt cho Triệu gia mà thôi, xin lỗi là ta mới phải, hi vọng sau này ngươi có thể chiếu cố ta một chút "

Mà lão trung niên nghe xong, khuôn mặt có chút ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức cười ôn hoà nói:

" Vậy lão hủ cung kính không bằng tuân mệnh, nếu có việc không hiểu, ngươi có thể hỏi ta, mặc dù ta không tinh thông vạn vật, nhưng cũng quen thuộc vài thứ, chắc có thể giúp thiếu chủ một chút "

" Đa tạ Dương thúc, nếu có việc gì, ta nhất định sẽ tìm ngươi giúp đỡ " - Nhìn vẻ nhã nhặn của lão trung niên, Triệu Minh Long cũng cảm giác gần gũi hiện lên, đối hắn cười nói.

Nói xong, hắn cùng Triệu Linh Nhi đi vào trong đình viện, mà đám thủ vệ kia, cũng không còn cản đường nữa, cung kính mặc cho bọn hắn đi qua.

Đợi khi Triệu Minh Long hai người đi xa, lão trung niên nghi hoặc lẩm bẩm:

" Đều nghe người trong tộc nói, thiếu chủ là một cái tự ti nhút nhát người, người này đâu có giống vậy a "

Hắn đích xác chưa từng gặp qua thiếu chủ, nhưng vẫn nghe được một chút chuyện trong đó. Một vài Triệu gia đám người thường nói, thiếu chủ rất ít khi gặp người khác, cả ngày đều ru rú trong phòng mà trốn. Nhưng mà hắn gặp cái này thiếu chủ, lại hoàn toàn trái ngược, giọng điệu lẫn khí chất, dường như đều so với cùng tuổi thiếu niên đều phải mạnh mẽ hơn nhiều lắm.

" Kệ vậy, dù sao ta cũng không thể quản hết việc trong gia tộc được, việc nào xảy đến thì cứ để nó tiến đến đi thôi " - Nói xong, hắn khoát tay một cái, đám thủ vệ cũng trở lại việc canh gác, mà hắn cũng đi làm việc của mình.

Lúc này, Triệu Minh Long phủ đệ, cả hai người Triệu Linh Nhi đều hướng về phía đó mà đến, mà trên đường đi, nàng khuôn mặt chỉ có tươi cười cùng tươi mát dáng vẻ, để bất cứ nam nhân nào cũng vì đó mà cảm thấy như được đứng dưới hoa đào lá rơi, vì đó mà thư giãn, vì đó mà yên tĩnh hưởng thụ.

Triệu Minh Long nhìn nàng, cũng bị cảm xúc của nàng lây sang, trên đường cũng vui vẻ không ít.

Chạy lên một đoạn, Triệu Linh Nhi quay lại đối Triệu Minh Long hỏi:

" Đệ đệ, chuyện ngươi khôi phục, đã có ai biết chưa? "

" Mới có đại thẩm cùng Triệu Tiên Kiên huynh muội mà thôi, giờ này chắc đại thẩm đang đi tìm đại thúc nói rồi " - Triệu Minh Long đáp.

Mà nàng nghe vậy, cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, cười nói:

" Hì hì, vậy là tiểu muội ngươi chưa biết, cũng đúng a, nếu mà nàng biết rồi, ta chỉ sợ giờ này khắp nơi đều nghe thấy tiểu muội tiếng vang mất "

Triệu Linh Nhi lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, mà Triệu Minh Long nghe vậy, cũng cười thầm, đúng thật là như vậy, muội muội tính tình, hắn đương nhiên biết rõ, luôn hoạt bát đáng yêu, thiên chân vô tà, nếu biết được rằng hắn đã khôi phục kinh mạch, sợ là không giống như Linh Nhi tỷ tỷ đơn giản như vậy, chắc nàng sẽ hét to vang vọng cái Tề Tôn Thành này mất.

Hai người trên đường đi, đều nói chuyện rất nhiều, không chỉ vì Triệu Minh Long khôi phục kinh mạch, còn là vì Triệu Linh Nhi cũng mới về nhà được vài ngày, đương nhiên là có chuyện để kệ, vì thế muốn đến hắn phủ đệ chậm hơn không ít thời gian.

Nhưng khi đến Triệu Minh Long phủ đệ thời điểm, một tiếng nói vọng ra, khiến hai người ngừng lại mà nhìn về phía thanh âm nhìn lấy.

" Triệu Tiên Kiên, nếu ngươi hiện tại không tránh ra, đừng trách chúng ta Chấp Pháp Đội ra tay tàn nhẫn, ngươi chỉ là Triệu gia nô tài mà thôi, cho dù chết đi cũng không thể gây ra ảnh hưởng gì " - Đứng tại Triệu Minh Long phủ đệ bên trong, một thanh niên 20 21 tuổi khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn về phía trước.

Hắn mặc dù không mặc áo giáp như những binh sĩ hay đám thủ vệ ngoài kia, nhưng thân hình rắn chắc cùng dáng người cao to đã tô đậm thêm vẻ cường tráng của hắn, đặc biệt bên hông hắn còn có một thanh kiếm sắc bén, kết hợp lại tạo lên hình ảnh một cái hoàn hảo chính nhân quân tử, để người ta vì đó mà thán phục.

Nhưng là, cái này " chính nhân quân tử ", hắn hiện tại lại đang lạnh nhìn về phía trước, đôi mắt hiện lên vẻ khinh thường, để hình ảnh đó cũng vì thế mà biến mất.

Trước mặt, 5 6 thanh niên y phục đều giống như hắn, bên hông đồng dạng có thanh kiếm, chỉ là khí chất có chút thua kém cái này nguỵ quân tử. Mà bọn hắn, hiện tại lại đang xoay vòng quanh, liên tiếp đánh vào trung tâm, bên trong đó, có một cái thiếu niên quần áo rách rưới, thân thể đầy máu me, đang ôm đầu mà nằm xuống, tuỳ tiện cho bọn hắn chà đạp.

Hắn cứ như vậy bị chà đạp không biết bao lâu, nhưng khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ bất khuất không chịu cúi đầu, dù bị đánh lâu như vậy vẫn cố cắn răng chịu đựng, không thèm nói câu nào, càng không để lời nói tên kia vào trong mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play