“ Đám nữ nhân phiền toái đều cút hết cho ta “ Một tiếng quát như sấm vang lên làm cắt đứt đi hết tâm tư của đám người, người vừa lên tiếng rõ ràng là lão già Ma Pháp sư dùng hỏa diễm kia, vốn dĩ Tôn Dương đã rất khó chơi rồi, bây giờ lại nhảy ra thêm hai cô nàng này nữa thì chỉ sợ khó càng thêm khó, một phần là vì mấy tên thiếu niên này cư nhiên không để lão vào trong mắt, vừa xuất hiện là nói nói cười cười hoàn toàn coi lão là không khí.
Ba người còn lại ở một bên cũng nheo mắt đánh giá hai người Kiều Mộng Cầm và Tuyết Kỷ, ba tên nam nhân này dù sao cũng là đang ở tuổi trung niên huyết khí mười phần, khi nhìn thấy hai thân hình yểu điệu kinh nhân kia cũng không tránh khỏi một trận thất thần tâm tình rung động. Nhưng cũng chỉ là trong chốc lát sau đó bọn hắn khôi phục rất nhanh, địch nhân dù sao cũng là địch nhân có đẹp hơn nữa thì cũng phải ra tay, các nàng không chết thì người chết sẽ là bọn hắn. Nghĩ đến đây ba tên trung niên kia cũng biết tình huống đã có chút bất ổn vì vậy cho nên không hẹn mà đồng thời cùng lao lên, Bách Biến Phong Linh là đại biểu cho thực lực tăng vọt, lúc này ở ngay trước mặt lại xuất hiện một con, bảo bọn hắn buông tay bỏ đi là chuyện không có khả năng, ở độ tuổi của bọn hắn mà mới chỉ đạt đến một bước này muốn tăng lên thêm một bước nữa là chuyện rất khó khăn, nhưng nếu như bọn hắn cướp được Bách Biến Phong Linh thì sẽ khác thực lực nhất định sẽ tăng vọt, thậm chí có thể nhất cử đột phá Vương giai, vì thế cho nên bọn hắn nhất định phải cướp.
Một tên trung niên Áo bào xám kiếm quang trong tay khẽ động, một dải kiếm quang kéo ra thành kiếm ảnh xếp chồng chất vào nhau như một cái quạt, một đạo kiếm quang dài hơn mười mét chém ra kéo theo vô số tàn ảnh uy thế kinh người hướng ba người Tôn Dương mà bạt xuống, sát khí rét lạnh phủ đến như muốn đem cả ba người khóa chặt lại rồi một kiếm miểu sát tại chỗ. Kiếm chưa chém đến kiếm khí đã đè ép xuống, hai cô nàng đang muốn cường ngạnh phá kiếm thì đột nhiên bả vai bị người dữ lại, quay mặt nhìn lại thì thấy Tôn Dương đang nhìn các nàng nở nụ cười đạm bạc nhẹ phun ra một câu “ Để cho ta “ nói xong trên cánh tay hắn lại hiện ra cây búa lớn, thân ảnh chớp lên liền vọt tới một búa mạnh mẽ đập ra cường hoành đối cứng với kiếm quang, hai bên va chạm nhau một búa của Tôn Dương không có sử dụng chiêu thức không có hoa mỹ, chỉ là một búa bình thường liền đem kiếm quang lăng lệ kia đánh cho tiêu tán, thân hình hắn lui về chỗ cũ ánh mắt không lạnh cũng không uy nhìn về phía năm người phía trước, chỉ là một ánh mắt đạm bạc bình thường nhưng lại khiến cho cả năm người kia tâm đều bất giác sinh ra một tia không ổn, giọng nói của hắn cũng bình thản phun ra một câu như cũ “ Các ngươi đã cất công đến đây giết ta, vậy thì để mạng lại đây đi, một tên cũng đừng hòng trốn “ thanh âm của hắn bình thản như thế ngữ khí nhẹ nhàng như thế, nhưng mà vì sao người nghe lại chói tai như thế mỗi một câu đều như có hàng loạt những thanh chủy nhỏ đâm vào nội tâm bọn hắn khó chịu vô cùng.
Mà Kiều Mộng Cầm như cũng nhận ra sự biến hoá của Tôn Dương, hắn hiện tại và lúc trước đều khác nhau rất nhiều, phảng phất như là hai người khác nhau vậy, Tôn Dương trước đó rất là ngạo khí tính tình bốc đồng nói đánh là đánh vô cùng cường ngạnh, thế nhưng hiện tại hắn lại có phần nội liễm trầm ổn hơn rất nhiều cũng không bốc đồng tùy tiện ra tay lao vào chém giết nữa, nàng nghĩ nghĩ có lẽ là bởi vì vừa nãy hắn đã có cảm ngộ, nếu không phải lúc nãy hắn truyền âm cho nàng nhờ nàng lên cảng đám người kia giúp hắn kéo dài thời gian thì nàng cũng không biết là hắn đã tiêu hao gần hết lực lượng, bởi vì đối với Tôn Dương nàng căn bản không nhìn ra bất cứ một điểm gì trên người hắn, cũng không biết thức lực của hắn là ở mức độ nào, đây chính là điều làm cho nàng kỳ quái ngay từ khi gặp Tôn Dương cho đến giờ.
Tôn Dương vừa mới trở lại vị trí đứng bên cạnh hai cô gái, đang định lên tiếng cảm tạ các nàng thì Tuyết Kỷ đã vội vàng ôm lấy cánh tay hắn một bộ như sợ hắn lại chạy mất, trên miệng còn cười hì hì khiến cho Tôn Dương nhìn mà xém rớt tim ra ngoài “ Tôn Dương ca ca thật là lợi hại nha “ Một câu nói của nàng làm cho Tôn Dương ngơ ngơ ngẩn ngẩn chẳng hiểu chuyện gì cả, hắn quay sang Kiều Mộng Cầm nhìn nàng ý hỏi cô nàng này là bằng hữu của nàng hả? Nhưng mà đáp lại hắn chỉ là một cái trừng mắt lắc đầu. Tôn Dương đầu to như cái đấu, hắn nhìn cánh tay mình đang bị cô nàng quấn lấy mà ôm như bảo bối không khỏi có chút dở khóc dở cười thầm rủa trong lòng “ Bà mẹ nó, tự nhiên lại nhảy đâu ra bà nương đẹp đến yêu nghiệt này gọi ta ca ca thân mật như thế chứ… Ta nhớ hai chữ ca ca này trước giờ chỉ có Nhược Hi gọi ta thôi mà “ hắn không khỏi buồn bực không nhịn được liền dứt khoát nhìn cô nàng này hỏi “ Nói ta biết, giữa ta và nàng có quan hệ gì? Vì sao biết tên ta, vì sao gọi ta là ca ca “
Tuyết Kỷ nghe Tôn Dương hỏi như vậy nàng cũng thoáng hơi đỏ mặt xấu hổ, sau đó liền rất nhanh ném bộ mặt đó đi lại nở nụ cười hì hì ghé sát vào tai Tôn Dương nói nhỏ một câu “ Tỷ tỷ của ta là Chúa Tể của rừng rậm U Minh “ chỉ một câu này Tôn Dương liền hiểu ra tất cả, chúa tể của rừng rậm U Minh ngoại trừ cô nàng khủng bố Huyền Trân ra thì còn có thể là ai, mà cô gái này đã tự nhận là muội muội của nàng thì chuyện nàng biết hắn cũng không có gì kỳ quái, bởi vì lúc trước Huyền Trân đã có nói qua là sau khi vào Chiến Cổ Hoang Nguyên nàng sẽ đặc biệt căn dặn thủ hạ của mình phải tận lực bảo hộ hắn. Nói như vậy cô nàng xinh đẹp này hẳn cũng là Linh thú hóa hình đi, thảo nào vẻ đẹp cũng yêu mị giống hệt như Huyền Trân vậy.
Tôn Dương gật đầu cũng không có gì nghi vấn nàng nửa nếu nàng đã nhận biết Huyền Trân thì chắc chắn không dã, hắn thu lại tâm tình quét mắt nhìn về phía đám người rồi lại quay sang nhìn hai cô nàng hỏi “ Các nàng có thể giúp ta giữ chân hai tên kia một lát không? “
Kiều Mộng Cầm nghe thấy hắn hỏi như vậy thì kỳ quái không hiểu hắn định làm gì, các nàng cầm chân hai người nhưng vẫn còn lại ba người không lẽ hắn muốn tự mình đi đối phó cả ba người kia sao, nhưng nàng cũng không có nghĩ nhiều liền gật đầu “ Ta không có vấn đề gì “ “ Muội cũng không có vấn đề gì “ Tuyết Kỷ cũng hưng phấn nói.
“ Vậy được “ Tôn Dương nói xong cả người giống như đạn pháo bắn ra ngoài thành, năm người kia cho là Tôn Dương đang muốn chạy trốn liền cười lạnh một tiếng lập tức phóng người đuổi theo, thế nhưng phóng đi chỉ có ba người, còn hai lão già Ma Pháp sư kia vừa muốn đi liền đã bị hai cô nàng xinh đẹp chặn lại trước mặt buộc phải đứng lại chỗ cũ căm hận mà nhìn các nàng.
Tôn Dương thi triển Pháp Tắc Không Gian thân ảnh lúc ẩn lúc hiện lướt đi, mỗi vị trí biến mất và xuất hiện đều kỳ dị vô cùng biến ảo bất định làm cho đám người đuổi theo phía sau cũng dị thương kinh ngạc, hắn một đường lao ra bên ngoài thành thẳng đến cách xa một đoạn rồi mới dừng lại đứng lơ lửng giữa không trung nhìn ba người đối diện. Tên trung niên Áo bào xám cầm kiếm thấy Tôn Dương dừng lại không tiếp tục chạy, ánh mắt hắn như lợi kiếm nhìn chằm chằm Tôn Dương cười lạnh nói “ Không nghĩ tới ngươi như vậy mà bỏ lại hai nữ nhân xinh đẹp kia một mình chạy trốn, ngươi muốn trốn cũng trốn không thoát đâu “
“ Trốn… Ai nói với các ngươi là ta muốn trốn “ Tôn Dương ngữ khí như lừa được khỉ đap.
“ Tiểu thí chủ để kết thiện duyên ta khuyên ngươi hay là nên buông tha cho vật kia đi.. “ Lúc này người lên tiếng là một tên đầu trọc bóng loáng có màu da cổ đồng, thấy hắn lên tiếng lúc này Tôn Dương mới để ý thì ra tên này là hòa thượng, một tên hòa thượng không có đạo tâm đây hiển nhiên là khiến hắn càng thêm khinh Bỉ không khỏi mắng một tiếng “ Mặt dày vô sỉ “ Tên hòa thượng kia lắc đầu không cho là đúng, liền như cao tăng đắc đạo trực tiếp ra tay đầu tiên, bàn tay hắn vẻ lên không trung tức thì một đạo chưởng ấn màu kim sắc to lớn nặng nề giáng xuống, trên chưởng ấn còn có một hình chữ thập đặc biệt chói mắt, một chưởng như cuống động hư không mang theo vô số âm thanh tụng niệm kỳ dị hướng Tôn Dương mà phách đi.
Nhưng điều đáng sợ là khi một chưởng to lớn uy thế kia còn chưa kịp rơi xuống thì Tôn Dương đã lập tức cảm nhận được sát cơ nồng đậm ập tới, một sát na không biết từ lúc nào tên Áo bào xám kia đã một kiếm từ trên đỉnh đầu hắn chém xuống rồi lập tức biến mất, trong một tích tắc khi Tôn Dương theo bản muốn đỡ lấy một kiếm đó thì kiếm quan lại biến mất, lúc này hắn mới nhận ra là mình đã mắc lừa trong một khoảnh khắc trì hoãn đó chưởng Ấn đã đè xuống đỉnh đầu, không còn cách nào khác một chưởng này hắn đã vô phương tránh né vì vậy đành cắn răng dứt khoát cường ngạnh chống đỡ, Thần Phách đang ngồi lơ lửng trên đoá Tinh Liên bỗng mở mắt, ánh sáng màu tím trong mắt lưu chuyển quỷ dị, theo điều động của Tôn Dương Thần Phách rũ người đứng dậy trên tay năng lượng cấu thành cây búa lớn cầm trên tay, đầu đội tướng khôi, Áo giáp trên người càng phát ra quang mang cường thịnh, một bước bước ra liến trực tiếp bước ra ngoài ly khai thân thể, một búa trên tay mạnh mẽ oanh kích đối cứng với chưởng ấn sau đó lao thẳng đến không nói hai lời liến quấn lấy tên hòa thượng không buông, Thần Phách đã ngưng thành thức chất hơn nữa còn đạt đến Thiên Tướng cảnh, muốn đầu với tên hòa thượng này tự nhiên là có lực chiến một trận, mà Tôn Dương lúc này thì thân hình lui về phía sau ánh mắt quét qua tên trung niên còn lại vẫn chưa lên tiếng kia.
Pháp Tắc Không Gian thi triển hắn quỷ dị trực tiếp bỏ qua trung niên Áo bào xám lao đên tiếp cận tên này, chỉ là lúc này trên tay Tôn Dương có nhiều ra một đoá Tinh Liên chưa nở, đây là hình ảnh thức chất của Tinh Liên không phải là hư ảnh, đây là Tôn Dương tự nhiên quyết đoán toàn lực phóng thích Tinh Liên ra ngoài áp chế tên này trước, lực định trụ của Tinh Liên hắn hoàn toàn tin tưởng một khi thi triển toàn lực thì đừng nói là cường giả Thiên giai, cho dù là Vương giai đỉnh phong cũng dư sức để áp chế, bản chất của Tinh Liên vốn là một đoá hoa sen của Ngải Sư ngải Đế Yêu Liên Tỏa Định là thuộc hàng Đế giai tự nhiên là lực lượng cường đại có thể áp chế tất cả dưới Đế giai, ngày đó Tôn Dương hắn cũng thật điên cuồng lắm mới dám đem Ly Châu đi thôn phệ đóa Yêu Liên này, may mắn thành công thôn phệ được cho nên mới lột xác trở thành đoá Tinh Liên như bây giờ, thử nghĩ mà xem một phần Nội Đan của bán Thánh thú dung hợp với Yêu Liên Đế giai thì uy lực sẽ cường hãn đến mức nào, thậm chí từ lúc đó tới giờ hắn còn chưa từng chân chính sử dụng ra Tinh Liên chân chính, chỉ là tạo ra hư ảnh thôi mà lực áp bức đã vô cùng cường đại rồi.
Không ngoài dự liệu Tôn Dương vừa mới phóng thích Tinh Liên ngay lập tức tên trung niên kia đã bị lực định trụ đính ngay tại chỗ, cơ hồ muốn ép hắn thành thịt vụn, Tôn Dương cũng không thèm quan tâm trực tiếp xoay người đứng đối diện với tên Áo bào xám khoé miệng nổi lên tiếu ý “ Thế nào bây giờ chỉ còn ngươi và ta chiến công bằng rồi nhỉ? “
Trung niên Áo xám một trận mồ hôi lạnh đầy đầu, hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới tên thiếu niên chỉ mới mười bảy tuổi này lại đáng sợ như vậy thật sự quá đáng sợ, giờ phút này hắn đã thật sự sợ hãi người trẻ tuổi đứng trước mắt này rồi, nhưng chung quy trên đời này không có bán thuốc hối hận cho hắn dùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT