Sáu bóng người từ phía sau vừa hiện ra, tất cả đều là thanh thiếu niên ba nam ba nữ, nam thì khí chất bén nhọn ung dung, nữ thì thanh hoa tú lệ phong tao, từ một góc độ mà nhìn thì tự nhiên sẽ nhận ra những người mới tới này, mỗi một người đều mạnh hơn những người vừa rồi rất nhiều. Tia chớp vừa rồi chính là do một trong số những người này phóng ra, hắn là một tên nam thanh niên bề ngoài thanh tú, vẻ mặt điềm tĩnh không gợn sóng, một thân áo bào xám bay phất phơ, không gió mà lay động, quanh thân người này dường như tảng ra một loại kiếm khí vô hình ẩn vào cùng thiên địa. Tia chớp vừa rồi cũng chính là loại kiếm khí này tạo thành, vì tốc độ quá nhanh cho nên Viêm Khai cũng chỉ có thể nhìn thấy một vầng sáng như tia chớp loé lên vậy thôi.
Một thiếu nữ mặc váy ngắn màu hồng vẻ mặt khinh thường nhìn Viêm Khai và Tôn Dương, giọng điệu có chanh chua nói. " Thật không nghĩ đến nha, ở tại cái nơi khỉ ho cò gáy này mà cũng còn có vài tên có chút bản lĩnh… "
" Hừ cũng chỉ là một đám man di mà thôi, lại dám đem người của chúng ta hạ sát thủ… Để ta đi giết bọn hắn… " Một tên thanh niên khác cũng mặt mày âm u như muốn giết người, hắn đang định đi lên trước ra tay thì lại bị tên thanh niên áo bào xám kia cản lại.
" Dũ Chi không được hồ đồ… Hai kẻ này cũng không phải dễ đối phó như ngươi nghĩ… Đặc biệt là tên kia, người có thể đem một tia kiếm ý của ta vô thanh vô thức hoá giải, nếu không phải là cao thủ thì cũng là một kẻ có lĩnh ngộ cực sâu về lực lượng thiên địa… Việc này đến đây thôi, ngươi đừng quên chúng ta còn phải đến Đại Hàn Các có việc… Chờ khi làm xong mọi chuyện rồi, nếu ngươi muốn thì có thể lại đi tìm bọn hắn… "
Tên thanh niên định ra tay và bốn người khác vừa nghe xong thì chợt tỉnh ngộ, lúc này bọn hắn mới nhớ lại cảnh vừa rồi Tôn Dương đã đem một tia kiếm ý kia hoá giải trong gang tấc như thế nào, nhất thời bọn hắn tuy không cam lòng, nhưng vẫn biết lời của thanh niên áo bào xám kia nói cũng có lý, bọn hắn còn có việc cần làm, không thể ở nơi này so đo vì mấy kẻ man di mà hao tổn thực lực. Còn chuyện người của hai gia tộc bị đánh giết bọn hắn căn bản cũng chẳng thèm quan tâm, dù sao trong mắt những kẻ đến từ những nơi cao cấp như bọn hắn thì đám người này cũng chỉ là mọi rợ mà thôi, chết thì cứ chết, cũng không cần vì những người này mà hao tổn lực lượng.
" Ta sẽ nhớ rõ các ngươi, chờ ta làm xong việc sẽ lại đến tìm các ngươi tính lại chuyện này… " Tên thanh niên kia hậm hực chỉ tay vào mặt hai người Tôn Dương và Viêm Khai nói.
" Đi thôi, các ngươi cũng mang người trở về… Báo với gia chủ của các ngươi chúng ta có việc phải đi trước, việc ngày hôm nay bọn hắn muốn tìm Viêm gia quản như thế nào thì tùy ý, chúng không nhúng tay… " Thanh niên áo bào xám kia nói chuyện cũng rất dứt khoát, nói đi liền đi tuyệt không dong dài, còn tất cả những chuyện đã xảy ra hắn nói một câu liền đem toàn bộ trách nhiệm ném lại cho hai gia tộc kia, phủi tay trắng trợn mà đi, để cho một đám người hận đến ngứa răng, nhưng cũng không ai dám lên tiếng.
Tôn Dương nhìn sáu người kia dứt khoát rời đi hắn cũng không ngăn cảng, hắn cũng rõ ràng sáu người này đều là tinh Anh trẻ tuổi, khí tức của mỗi người đều là được khống chế nội liễm vô cùng thành thạo nhuần nhuyễn, nếu thật sự phải đánh nhau thì hắn cũng không ngại, nhưng hiện tại hắn đã ngốc ở Lăng Sương thành quá lâu rồi, việc bây giờ hắn cần làm là phải nhanh đưa Tiên Liên và Tiên Linh đến Bách Thảo Tiên Cung giao phó, sau đó còn phải tranh thủ đến Nhân môn một chuyến để thăm Nhược Hi nửa.
Nửa ngày sau, Tôn Dương đã thu xếp ổn thoả, cùng mấy người Tiên Liên Tiên Linh, Thiên n, Bảo Nhi và cả tên hoà thượng Tâm Vĩnh đang chuẩn bị cáo biệt với Viêm Chính và Viêm Khai để rời đi, khi bọn hắn vừa dắt nhau đến đại sảnh của Viêm gia thì vừa lúc Viêm Chính cũng đang định cho người đi mời bọn hắn đến, nhìn thấy đám người Tôn Dương kéo nhau đi đến, Viêm Chính liền đứng dậy cười cười mời bọn họ ngồi vào ghế rồi nói.
" Tôn tiểu hữu lúc này có phải muốn đi Bách Thảo Tiên Cung? "
" Đúng vậy… Ta nhận được phó thác, nhất định phải đưa hai tỷ muội Tiên Liên đến Bách Thảo Tiên Cung giao phó… Không biết Viêm gia chủ có gì muốn nói… " Tôn Dương gật đầu tự nhiên đáp.
" Không có gì? Nếu là như vậy thì tiện đường phiền ngươi mang luôn Viêm Khai cùng đi, coi như giúp ta chiếu cố nó một đoạn đi đến Đại Hàn Các ở Tứ Vực Hải Dương…" Viêm Chính gật đầu chậm rãi lên tiếng, y cẩn thận quan sát nhìn thấy vẻ mặt Tôn Dương có chút khó hiểu liền vội nói tiếp… " Chuyến đi lần này là một cơ hội… Thật không giấu gì ngươi, ta vừa rồi được mật báo tin tức, nói là ở Đại Hàn Các của Tứ Vực Hải Dương sắp có kỳ ngộ xuất thế, nghe nói là một toà Thần Cung viễn cổ ở Thần Giới sắp toạ lạt đến khu vực của Đại Hàn Các… "
" Cái gì? Thần Cung viễn cổ ở Thần Giới… " Tôn Dương và Thiên n đồng thời kinh hô lên.
" Đúng vậy. Có lẽ đám thanh niên lúc trước cũng là vì mục đích này mà đến… Ta cũng không rõ ràng lắm bên trong Thần Cung có cái gì, nhưng vật đến từ Thần Giới khẳng định không phải là đồ tầm thường… " Viêm Chính gật đầu xác nhận nói.
" A di đà phật… Thần Cung lại hiện thế, lần này có lẽ sáu phiến đại lục sẽ lại loạn thành một đoàn ở Tứ Vực Hải Dương rồi… " Lúc này Tâm Vĩnh đột nhiên chắp tay niệm phật lên tiếng.
" Ngươi biết về lai lịch Thần Cung này? " Tôn Dương ánh mắt có chút sáng lên hỏi.
" Tiểu tăng không hiểu nhiều, nhưng cũng biết một chút… " Tâm Vĩnh vẫn an nhiên chậm rãi nói.
Nghe nói Thần Cung viễn cổ chính xác là một phần tổ địa của một tông môn trên thần giới. Là nơi chất chứa toàn bộ tinh hoa truyền thừa của cả một tông môn đó, sau khi bị diệt môn, những đại năng ở kia đã dốc hết lực lượng đem phần cốt lõi Thần Cung này ném vào hư không vũ trụ, để nó trôi dạt trong tinh không vô số năm tháng, ý đồ rất rõ ràng là chờ đợi người có duyên đến tiếp nhận truyền thừa. Từ thời viễn cổ đến nay, có lẽ đã có rất nhiều tông môn ở Thần Giới bị diệt, những Thần Cung trôi dạt này cũng không chỉ có toạ lạt ở mỗi Lục Địa giới của chúng ta, có lẽ ở những thế giới khác cũng đã từng xuất hiện những Thần Cung tương tự. Cứ mỗi một lần Thần Cung hiện thế thì y như rằng sẽ dẫn đến một trận đại loạn, cường giả khắp nơi sẽ như sói đói không cần mạng tiến đến để tranh dành.
Lại nói đến Thần Cung tuy mang nhiều tàng bảo thế gian không có, nhưng nếu không có đủ duyên phận để nhận lấy, cố gắng cưỡng cầu thì kết cục cũng rất bi thảm, chưa nói đến muốn xâm nhập vào bên trong Thần Cung còn phải trải qua vô số nguy hiểm trùng trùng, nếu không cẩn thận thì có thể sẽ phải ở lại nơi đó làm ma canh cửa.
Hít… Nghe Tâm Vĩnh nói xong, toàn bộ đám người trong đại sảnh đều hút lấy một hơi thật sâu, nếu đúng như lời Tâm Vĩnh nói thì, một khi có người đạt được cơ duyên, nhất định sẽ một bước lên trời, tàng bảo truyền thừa của Thần Giới há có phải là vật tầm thường.
" Nếu đã như vậy, vậy thì lần này chúng ta đi cũng phải đi một chuyến… Ta cũng không cưỡng cầu duyên phận với Thần Cung, nhưng vì thực lực cường đại, ta cũng muốn thử một lần… " Tôn Dương thần sắc không do dự liền dứt khoát làm ra quyết định.
Cứ như vậy, sau khi từ biệt Viêm Chính, đám người Tôn Dương lại có thêm Viêm Khai gia nhập, vừa hay muốn đi đến Tứ Vực Hải Dương thì cũng phải đi thông qua Nhiệt Đới sâm lâm, Bách Thảo Tiên Cung cũng chính là phải đi qua con đường này mà đến, trên đường đi, vì Viêm Khai là người quen thuộc nơi này, cho nên việc dẫn đường đều giao cho hắn, một đường đi tới thuận lợi hơn rất nhiều, chỉ có hai tỷ muội Tiên Liên và Tiên Linh là vẻ mặt trầm lặng, càng đi sâu vào bên trong rừng thì các nàng càng ít nói chuyện, vẻ mặt có chút lo âu buồn bã. Tôn Dương đương nhiên biết tâm trạng các nàng đang nghĩ gì? Nhưng hắn cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy, bản thân hắn hiện tại là kẻ phải lang bạt khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể lâm vào hiểm cảnh thập tử nhất sinh, cho nên cũng không tiện chiếu cố cho bất kỳ ai, cũng không có khả năng mang theo hai nàng bên mình khổ sở phơi nắng dầm sương, mền trời chiếu đất được, các nàng đều là y sư, lựa chọn nơi như Bách Thảo Tiên Cung để tiến lên là hợp lý nhất rồi.
Sau năm ngày, cuối cùng đoàn người cũng đi được đến lãnh địa của Bách Thảo Tiên Cung, mặc dù trên đường đi đám người bị rất nhiều yêu thú vây chặn, nhưng lại không có hung hiểm, thuận lợi vượt qua. Bước vào lãnh địa của Bách Thảo Tiên Cung dường như là bước vào một thế giới khác được ngăn cách với bên ngoài, nơi này xinh đẹp diệu kỳ, khắp nơi đều là hương thơm ngào ngạt của hoa cỏ, có rất nhiều cây cỏ với đủ loại hình dáng màu sắc đẹp mắt, linh khí xung quanh tụ tập dày đặc, đem những mẫu hoa cỏ này ôn nhưỡng đến tươi tốt khoe sắc. Xa xa có thể nhìn thấy từng bụi cây cao, từng thác nước trắng xoá, có từng ngọn dã sơn cao thấp không đồng đều, bên trên đó là từng toà lầu các mọc lên san sát nguy Nga, cả không gian như một chốn thế ngoại đào nguyên, tiên cảnh của nhân gian tuyệt đẹp và yên tĩnh.
Cũng không phải chờ đợi quá lâu, sau khi có người đến, Tôn Dương chỉ tùy tiện nói vài câu để cho họ đi bẩm báo, chỉ qua một lúc liền có cao tầng của Bách Thảo Tiên Cung chạy vội ra đón đám người, sự tính nửa năm trước Bách Thảo Tiên Cung cũng là rõ mồn một, chuyện Tôn Dương lúc đó có cường giả tuyệt thế bảo hộ cũng làm cho vô số người rung động lẫn kiêng kỵ, một cái búng tay liền đem một cường giả Tôn Giả đỉnh phong búng chết, đây không phải là hạng nhân vật mà bất cứ thế lực nào ở nơi này có thể chọc đến. Vì vậy sau khi nghe ngươi báo tên Tôn Dương, ngay cả lão tổ của Bách Thảo Tiên Cung cũng phải chủ động ra mặt tiếp đón, chỉ là bọn hắn cũng không dự tính ở lại lâu, Tôn Dương chỉ nán lại một ngày, sau khi đem sự ủy thác của Tiên Y lão nhân phân phó xong, đợi cho người của Bách Thảo Tiên Cung sắp xếp ổn thoả cho hai tỷ muội Tiên Liên và Tiên Linh hắn liền rời đi. Hướng về Tứ Vực Hải Dương mà đi đến, một bước ngoặc mới của hắn tại nơi này sẽ được mở ra, Tứ Vực Hải Dương sẽ là vũ đài tiếp theo trên con đường lớn mạnh của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT