Lúc này, không riêng gì ba người Tâm Vinh mà ngay cả những Tôn Giả của các đại gia tộc cũng là một bộ dạng kinh dị,tất cả bọn đều là Tôn Giả, bọn họ đều hiểu muốn lĩnh ngộ ra lực lượng Hợp Thế Thiên Địa là khó khăn cỡ nào? Như thế nào cũng không nghĩ đến, một tên Địa Tướng cảnh vậy mà lại có thể làm đến một bước này. Nói như vậy thì thiên tư của tên tiểu tử kia phải là cái loại yêu vật gì mới làm được.
Nhìn cảnh tượng hiện tại, Tôn Dương tĩnh lặng ngồi giữa không trung, từng tiếng đàn theo nhịp tay hắn vang lên, mỗi một nhịp đều mang theo lực lượng chồng chất cực đại và hơi thở khủng bố của Thiên Địa. Trong lòng bọn không cách nào tránh khỏi sự rung động, họ thật sự không dám tin, nguồn sức mạnh càn quét hủy diệt kinh nhân này là do một Địa Tướng cảnh làm ra.
Mười mấy cường giả Thiên Tướng lúc này đang tận lực kháng cự nguồn sức mạnh kinh khủng đó, trong lòng ai nấy đều dâng lên một loại cảm giác sợ hãi cùng khuất nhục, mười mấy cường giả Thiên Tướng lại bị một tên Địa Tướng ép cho đến tình trạng này, nếu như để ngoại nhân biết được thì mặt mũi của bọn hắn đều đã ném đi rồi.
Tôn Dương ngồi tĩnh lặng trên cao, hắn chú tâm theo pháp quyết của Tuyệt Khúc Khuynh Thành mà gảy đàn, chỉ là lúc này trong lòng hắn còn đang phiền muộn than thở." Ài… Vậy mà ta vẫn không thể phát huy được hết sức mạnh của Tuyệt Khúc Khuynh Thành, sáu vầng trăng khuyết kia thật sự cần phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng… Nhưng mà dù thế nào cũng phải giết hết đám người này…" Nghĩ đến đây, trong lòng hắn chợt nổi lên một tia hung ác, toàn bộ tinh thần đều được nâng lên ở trạng thái hoàn mỹ nhất, lực lượng trong cơ thể tuôn ra, không ngừng quán chú vào Hắc Cầm.
Ầm ầm ầm sức mạnh tựa như bão lũ phóng thích, làm cho Hắc Cầm đột nhiên rung lên dữ dội, lần đầu tiên dường như nó cảm nhận được Tôn Dương nổi lên sát y cực thịnh, mặc kệ cho những sợi xích kia xiếc chặt, thân đàn vẫn không ngừng rung lên, ở phía hai đầu có quấn xích sắt giường như có thứ gì đó đang muốn phá phong thoát ra, từng đoàn quang vựng màu đen len lỏi chui ra ngoài. Cuối cùng ở trên thân đàn, những quang mang màu đen này tụ lại thành ba cái vòng màu đen.
Ngay tại khoảnh khắc khi ba cái vòng màu đen đó vừa tụ lại, toàn bộ mọi người đều nhìn rõ, kể cả những người đang xem chiến cũng không khỏi run rẩy lắc bắp thốt lên…" Linh Linh Ấn Hoàn biến dị… Hơn nữa còn là ba cái… Má ơi, một cái binh khí biến dị, lại còn có ba cái Linh Ấn Hoàn màu đen…"
Linh Ấn Hoàn cũng tương tự như Linh Ấn Châu cũng đều là Linh Ấn do Chú Linh hình thành, chỉ khác mỗi chỗ là hình dáng và năng lực của cả hai đều có chỗ hữu dụng riêng. Nếu nói Linh Ấn Châu là thiên về lực công kích dồn sát thương cực mạnh, vậy thì Linh Ấn Hoàn lại hoàn toàn trái ngược, nó tồn tại dưới dạng vòng tròn bao quanh binh khí, loại Linh Ấn này chủ yếu là gây ra lực sát thương quần thể cho nhiều mục tiêu, còn mức độ uy lực như thế nào thì còn phải xem vào phẩm chất của Linh Ấn. Linh Ấn phẩm chất càng cao thì uy lực bạo phát càng thêm đáng sợ.
Mà lúc này thanh Hắc Cầm của Tôn Dương lại có đến ba cái Linh Ấn Hoàn màu đen, loại Linh Ấn này chính là loại biến dị cực kỳ khan hiếm và khó luyện ra nhất, vậy mà lại có đến ba cái. Trong lòng những người xung quanh không khỏi một trận khiếp sợ, bọn họ cũng thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho những cường giả Thiên Tướng kia. Trước lúc Linh Ấn Hoàn xuất hiện thì bọn họ đã bị ép đến gian nan như vậy rồi, hiện tại lại có thêm Linh Ấn Hoàn biến dị phụ trợ, đám người kia lần này khẳng định dù không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Quả nhiên, chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, lực lượng bạo ngược đè ép hư không như muốn sụp đổ, những cường giả Thiên Tướng kia đều bị lực lượng cộng dồn liên tục xung kích, tự như họ đang gian nan nâng một quả ta một trăm ký, sau đó lại liên tục có thêm từng quả tạ như vậy đè xuống, đến cuối cùng lực lượng đã vượt quá sức chịu đựng, không thể chống đỡ nổi nữa. Cả đám người đều bị chấn đến thần hồn điên đảo, ngay tại không trung phun ra máu tươi, sau đó mỗi người một ngã bị kình lực cực mạnh quét đi sạch sẽ, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Cũng tại thời điểm đó, Tôn Dương cũng phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt đi, hắn thu lại Hắc Cầm đứng giữa không trung, lại đột nhiên tóc gáy dựng thẳng, sát cơ không biết từ nơi nào ập đến khoá chặt lấy hắn, một xích cũng không cử động được, hắn liền kinh hoảng thốt lên… " Là Tôn Giả.." Ý nghĩ trong đầu vừa hiện thì hắn đã thấy một cái đại thủ to lớn, đen ngòm che khuất bầu trời từ trên đỉnh đầu mình vỗ xuống.
Tôn Dương lúc này có một loại bi phẫn khó tả trong lòng, hắn thật sự phải chết như vậy? Thế rồi chỉ trong một sát na đó, khí thủ ấn cực đại kia chỉ còn cách đỉnh đầu hắn không đến một mét, dị biến lại đột nhiên phát sinh, chỉ thấy một ánh lưu quang màu tím xẹt qua, trong vài nhịp hô hấp, ánh lưu quang đó giống như một lưỡi đao xoắn quanh đại thủ ấn kia vài vòng, sau đó liền tiêu tán đồng thời thủ ấn màu đen cực đại kia cũng tan ra, bị vòng lưu quang cắt ra thành từng mảnh rồi tiêu tán ngay trên đỉnh đầu Tôn Dương. Một chiêu của Tôn Giả liền như thế nhẹ nhàng bị người phá giải, kèm theo đó là một âm thanh trong trẻo vang lên giữa thiên địa.
" Tôn Giả cũng thật sự có mặt mũi đấy nhĩ? Vậy mà lại có thể ra tay với một Địa Tướng cảnh… Cẩn thận cắn người không được lại bị người cắn cho, đến lúc đó mặt mũi cũng có đâu nha…" m thanh lanh lãnh như đang chọc tức, người này không phải là ai khác, chính là Nguyệt Ly. Hiện tại ở nơi này, nữ nhân duy nhất có thể mở miệng nói chuyện kiểu này, ngoài nàng ra thì sẽ không có người thứ hai.
Mà người ra tay cũng chính là Tôn Giả của Lăng gia, bọn họ vốn đã kết thù với Tôn Dương, hiện tại lại nhìn thấy tiềm lực của Tôn Dương thật sự quá mức có thể chấp nhận được, nếu lão không nhân cơ hội trừ bỏ Tôn Dương, đợi đến một ngày khác khi hắn trưởng thành thì sẽ là đại hoạ của Lăng gia hắn.
Chỉ có điều lão không ngờ mình đã ra tay nhanh như vậy, lại có người còn có tâm đề phòng giúp cho Tôn Dương, càng làm lão kinh dị hơn là cô gái trẻ tuổi kia lại có thể một kích, đem một phần ba lực lượng của lão triệt tiêu trong nháy mắt, mà lực lượng của nàng ta sử dụng vậy mà lại vừa đủ để phá giải thủ ấn của lão, không hề có một chút dư thừa. Cái này cũng quá mức kinh khủng rồi, lão không hiểu vì sao cô nàng kia lại có thể đo lường được lão đã sử dụng bao nhiêu lực lượng, để rồi lại canh chiêu phá giải chuẩn xác như vậy?
Tuy nhiên lúc này lão cũng không có thời gian để phân tích, việc cần làm lúc này là lão nhất định phải lấy mạng Tôn Dương. Lão liếc mắt nhìn về phía Nguyệt Ly hừ một tiếng nói." Kẻ này ta đã muốn giết… Các ngươi không ngăn được ta…" Nói xong lão cũng đột nhiên biến mất, mà cũng không phải là biến mất, chỉ là do tốc độ qua nhanh cho nên không ai nhìn rõ.
Chỉ vài cái hô hấp tiếp theo bóng người kia đã xuất hiện trước mặt Tôn Dương, bàn tay khô gầy bao hàm lực lượng kinh khủng ép tới như muốn đem đầu của Tôn Dương bóp nát. Bang bang một tiếng va chạm vang lên, phía trước người Tôn Dương kim quang chợt lóe, Tâm Vinh toàn thân chìm trong kim quang thánh khiết tung ra một chưởng, đem một trảo của Tôn Giả Lăng gia đánh lui.
" Thí chủ không nên phạm vào quy cũ a…" Tâm Vĩnh đứng trước người Tôn Dương đối diện với Tôn Giả kia nói. Tiếp đến lại có hai bóng người bay đến, chính là Nguyệt Ly và Lưu Nhất Sinh, bọn họ chính là xem trọng Tôn Dương, muốn kết giao với hắn cho nên mới ra tay cứu hắn, còn về phần Tâm Vinh, hắn được ý niệm của Hoạ Thiên truyền đạt, nhờ hắn giúp đỡ đi cứu Tôn Dương cho nên hắn mới ra tay.
" Hừ hay cho một đám tiểu tử… Ta muốn xem, bọn hắn có thể bảo vệ ngươi được bao lâu…" Tôn Giả Lăng gia hừ lạnh một tiếng, lão biết những tên trẻ tuổi trước mặt này không phải dễ đối phó, kìm nén lại giận dữ trong lòng lão phất ống tay áo lại đứng sang một bên, không tiếp tục ra tay với Tôn Dương nữa.
Đúng lúc này lại một tiếng hét thảm vang lên, đem sự chú ý của mọi người kéo trở về. Mọi người di chuyển ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy hỏa diễm bay múa đầy trời, còn có một bóng người dường như bị lửa đốt đến trầy da bong thị, cháy đến bốc mùi khét, toàn thân đều đã bị nám đen thui, thật khiến cho người nhìn vào đều phải giật mình run sợ, một người bị lửa đốt đến tình trạng này mà vẫn còn có thể đứng vững, đủ thấy nghị lực của hắn phải cứng cỏi đến mức nào.
Người này chính là Viêm Khai, tình trạng hắn lúc này có thể nói là cực kỳ thê thảm. Trên không trung có tất cả mười bậc thang lửa máu ắc khác nhau, nhưng lúc này hắn đã vượt qua bậc thứ năm, toàn thân hắn đã bị đốt đến gần như biến dạng, nhưng bước chân hắn vẫn không ngừng lại, hắn vẫn gắng gượng đặt chân lên bậc thứ sáu.
Bước chân vừa dẫm xuống, một cột lửa lại bắn lên cao sau đó lại ngưng tụ thành hỏa nhân, hỏa nhân này cũng là mang một bộ dáng giống với Viêm Khai. Hỏa nhân vừa hình thành, Viêm Khai lập tức lao đến, lực lượng hỏa diễm trong tay điên cuồng công kích, chỉ là hỏa nhân kia vẫn đứng yên một chỗ để tùy ý hắn dùng bất cứ phương thức gì công kích, có vẽ như hỏa nhân kia thân thể cực kỳ kiên cố, mặc cho Viêm Khai sử dụng lực lượng mạnh như thế nào cũng không thể đem nó lay động. Đổi lại cứ mỗi lần Viêm Khai công kích hỏa nhân xong thì hắn lại hét thảm một tiếng, tựa như thứ hăn đang đánh không phải là hỏa nhân kia, mà là đang đánh chính mình, hắn công kích càng mạnh bạo thì hắn càng chịu đau đớn tương ứng.
Viêm Khai một lần lại tiếp tục một lần công kích liên hồi mạnh mẽ, hắn liên tục tru lên đau đớn khiến cho người xem cũng phải sợ hãi, dùng lực lượng thì chính là bản thân hắn bị thương, dùng lửa đốt thì chính là bản thân hắn bị cháy. Nhưng Viêm Khai biết, nếu hỏa nhân này không thể phá vỡ thì hắn sẽ không thể dung hợp thành công Viêm Thần hoả ở tầng này.
Sự đau đớn do thương thế chồng chất từ lúc bắt đầu đến giờ, gần như đã vắt kiệt sức lực của hắn, hiện tại toàn thân đều là cảm giác bỏng rát cùng khó chịu vô cùng, nhưng hắn không cam lòng buông xuôi, hắn chính là chỗ dựa của gia tộc, hắn nhất định phải trở nên mạnh mẽ. Viêm Khai ngửa đầu lên trời thét dài một tiếng, sau đó ánh sáng loé lên, toàn thân hắn lại bùng cháy hỏa diễm, lúc này trên vai hắn lại có thêm một thanh trường côn màu đen gồ ghề, bên trên còn có những đường màu đỏ tựa như dung nham đang chảy ra, lan tràn trên thân Hắc Côn màu đen đó, trông cực kỳ nổi bậc.
Càng làm cho người ta hoảng sợ hơn là trên thân Hắc Côn mà Viêm Khai đang vác trên vai đó, lúc này lại có thêm ba cái vòng tròn, hai cái màu đen còn một cái màu đỏ. Đây chính là Linh Ấn Hoàn hai cái biến dị và một cái phẩm chất đỏ cực phẩm.
" Mẹ ơi lại thêm một cái binh khí biến dị… Hai Linh Ấn Hoàn màu đen và một cái màu đỏ… Những kẻ này lấy đâu ra lại lắm thứ đồ chơi cực phẩm thế chứ? "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT