Tại một nơi nằm ở phía Tây Bắc Ngọa Long thành, một sơn trang rộng lớn có diện tích dung nạp gần một ngàn người, được bao bọc xung quanh bởi những hàng cây cao lớn, sơn trang được dựng nên theo kiểu cách thần bí, âm u. Sơn trang chỉ có một ra vào duy nhất, mặt sau sơn trang bị bịt kín bởi một ngọn núi cao, phía trong sơn trang có rất nhiều gian phòng to nhỏ không đồng đều, chính giữa là một cái hồ nước có trồng hoa, một cây cầu nhỏ nhỏ được bắt ngang cái hồ nếu muốn tiến vào phía trong thì bắt buộc phải đi qua chiếc cầu đó.

Mục Vân đứng ở phía ngoài sơn trang mà A nhất đã mua lại, hắn có đánh giá xung quanh, địa hình rất tốt để có thể ở hay là tu luyện, thành lập một thế lực cho riêng mình. Mục Vân nhận ra rằng không phải bất cứ chuyện gì hắn cũng phải tự tay đi làm, hơn nữa hắn còn có thân nhân, hắn cũng không phải lúc nào cũng ở cạnh chăm sóc hay bảo vệ thân nhân của hắn. Cũng chính vì vậy hắn đã có ý nghĩ thành lập riêng cho mình một thế lực, một thế lực sẽ vang danh toàn thiên hạ, một thế lực có đầy đủ thực lực bảo vệ người thân bên cạnh hắn, một thế lực có thể vì hắn làm bất cứ điều gì!

Nhìn thấy Mục Vân đang đứng trước cổng sơn trang, A nhất liền nhanh bước đến quỳ xuống một chân lên tiếng: - Thuộc hạ A nhất chào thiếu gia!

- Ừm!Đứng lên đi! Mục Vân phất tay.

- Bẩm thiếu gia, đây chính là sơn trang mà thuộc hạ đã mua lại, không biết thiếu gia có hài lòng? A nhất sau khi đứng dậy liền thận trọng dò hỏi ý kiến Mục Vân.

- Đi vào bên trong trước đã! Nói rồi Mục Vân bước nhanh vào sơn trang. Khi thấy bối cảnh của sơn trang, hắn gật gù hài lòng, so với trí tưởng tượng của hắn tốt hơn nhiều a!

- Ừm. Ngươi làm rất tốt, đám người A nhị đâu gọi bọn chúng tập hợp lại ta có chuyện muốn nói, tất nhiên trừ Như Tâm cùng mẹ của ta!

- Vâng thiếu gia! A nhất gật đầu đi gọi.

Sau khi mọi người tập trung đầy đủ, tất cả đều đồng thanh gọi Mục Vân là thiếu gia, Mục Vân liếc mắt thấy ngoài A nhất cùng A nhị thì có khoảng hơn 20 người nữa, 10 nam cùng 10 nữa, 20 người này hầu hết không có tu vi của võ giả, chỉ tầm khoảng 4 5 người là có cảnh giới tam đoạn đến lục đoạn mà thôi! Theo như A nhất nói lại với hắn thì 20 người này đều là người được A nhất cùng A nhị mua tại chợ nô lệ, A nhị thấy hoàn cảnh đáng thương của bọn chúng nên mới bỏ tiền ra mua bọn chúng về làm việc cho sơn trang.

Mục Vân gật đầu, hắn cũng từng là cô nhi ở kiếp trước, may thay được người khác nhận nuôi nên hắn vẫn rất thông cảm cho những người này.

Mục Vân tiến lên một bước, ánh mắt của hắn đảo quanh một lượt rồi cất tiếng: - Chào tất cả mọi người, ta giới thiệu một chút, ta họ Mục tên một chứ Vân, cũng là trang chủ của nơi này. Ta không cần biết tất cả các ngươi là người như thế nào, quá khứ ra làm sao, nhưng một khi bước vào đây thì phải tuân thủ quy định của ta đặt ra, ta không áp bức các ngươi làm cái gì cả, chỉ cần làm những điều hằng ngày ở trong sơn trang là được, nếu các ngươi muốn rời khỏi ta sẽ không ngăn cản.

Sau khi dứt lời, tất cả những nô lệ được A nhất cùng A nhị chuộc thân đều lo lắng suy nghĩ, họ đang băn khoăn do dự có nên ở lại hay không, mặc dù họ đã được chuộc thân khỏi kiếp nô lệ nhưng hầu hết bọn họ đều là dân chạy nạn của vương quốc khác. Bọn họ đều có chung một suy nghĩ rằng cho dù có thoát khỏi nơi đây ra bên ngoài thì không lâu sau cũng sẽ bị bắt làm nô lệ lại mà thôi, không bằng ở đây làm việc còn có chỗ nương thân, nhìn thấy thái độ hòa nhã của Mục Vân tất cả đều đồng thanh trả lời!

- Chúng tôi muốn sinh sống ở đây thưa trang chủ!

- Đã như vậy thì hoan nghênh các người gia nhập, sau đây ta tuyên bố nơi này chính là Âm Ti sơn trang. Vì sao hắn đặt tên là Âm Ti vì hắn là chủ nhân của sơn trang này, huyết mạch của hắn chính là Âm Ti huyết mạch.

- Nghe thấy trang chủ đặt tên sơn trang là Âm Ti sơn trang, tất cả đều quỳ xuống đồng thanh hô to: - Chúng thuộc hạ bái kiến Mục trang chủ!

- Sau này gọi ta là thiếu gia, không cần phải gọi là Trang Chủ hiểu chứ?

- Đã rõ a! Tất cả đồng thanh!

- Mục Vân gật gật cái đầu, hắn giao phó cho hai người A nhất cùng A nhị phân công công việc cho 20 người đó.

Phân phó xong Mục Vân liền đi vào trong phòng của hắn, căn phòng của hắn được đặt ngay sau cùng của sơn trang cạnh dưới chân ngọn núi, căn phòng không rộng lớn nhưng được một cái là có một mật thất rất yên tĩnh để luyện đan. Tiến vào mật thất, Mục Vân bây giờ chỉ là một tên luyện đan sư trung cấp học đồ, hắn tự hiểu ra rằng, muốn thành lập một thế lực riêng cho mình cần rất nhiều tài phú cũng như nhân lực, muốn làm được hai điều đó thì hắn rõ ràng nhận thức được là hắn cần nhanh chóng chính thức là một tên luyện đan sư chân chính, chỉ khi trở thành một tên luyện đan sư chân chính hắn mới có đủ khả năng chiêu mộ nhân lực để làm lớn mạnh thế lực của riêng mình. Không suy nghĩ nữa, Mục Vân liền lấy lò luyện chế đặt ra ngoài, trong người hắn bây giờ còn tổng cộng dược liệu cùng kim tệ không ít. Những thứ này là hắn vơ vét tại phủ đệ của Lương Sơn, tổng cộng bây giờ trên người của hắn có tất là là gần 500 vạn kim tệ, rất nhiều dược liệu chia làm các phẩm chất từ nhất phẩm đến tam phẩm dược liệu.

Rà xoát một hồi đống dược liệu, hắn nhận thấy có một nhóm dược liệu có thể luyện chế ra Cường Lực Đan, Cường Lực Đan phổ là hắn lấy từ trong tay Trương Bất Tài khi trước. Cường Lực Đan này chỉ là đan dược nhất phẩm nhưng có công dụng rõ rệt, khi người phục dụng Cường Lực Đan có thể gia tăng lực lượng cơ thể, tuy có một chứt tác dụng phụ nhưng không đáng ngại. Mục Vân định luyện chế một số Cường Lực Đan đem đến giao cho Trương Bất Tài để kiếm một số lợi nhuận sau này còn lo cho cái sơn trang vừa thành lập.

Cường Lực Đan tuy chỉ là nhất phẩm đan dược giống như Tương Tư Đan mà hắn đã luyện chế, nhưng mà khi luyện chế mức độ khó khăn rất nhiều, bởi vì lúc trước hắn luyện chế Tương Tư Đan chỉ có hai loại dược liệu nhưng Cường Lực Đan thì cần đến bốn loại phân biệt là Cường Lực Thảo, U nhân nhân sâm, Bách Hoa ngọc cùng mật rắn.

Đinh.. Chúc mừng kí sinh luyện chế thành công đan dược nhất phẩm Cường Lực Đan nhận được 10 vạn EXP, Tích lũy 1000, Độ thành thục + 10.000.

Phù... Sau một hồi dùng tinh thần lực luyện chết Cường Lực Đan, hắn rốt cuộc cũng luyện chế ra được một viên, bình thường một tên luyện đan sư cao giai luyện chế một lô đan dược thì ít nhất cũng luyện đến 5 viên đan dược, nhiều cũng tới 12 13 viên. Nhưng Mục Vân luyện chế chỉ có một viên không phải là hắn quá kém cỏi, mà là bởi vì hắn chỉ là một tên luyện đan sư trung cấp học đồ, vẫn chưa chính thức trở thành một tên chân chính luyện đan sư, vả lại còn có một số nguyên nhân quan trọng dẫn ra hắn luyện chế một lô đan dược chỉ có một viên nữa chính là lò luyện đan quá yếu, luyện đan bằng lửa thông thường cùng dược liệu cũng không phải loại tốt. Nhưng tính ra hắn cũng chân chính luyện ra một viên nhất phẩm đan dược chính thức Cường Lực Đan, nếu hắn muốn khảo hạch luyện đan sư để trở thành một tên nhất phẩm luyện đan sư thì không khó khăn bao nhiu cả!

Suốt hơn một tháng ròng rã, ở trong mật thất, có một người thanh niên ai chân xếp bằng, hai tay chuyển động liên tục, mắt mở hờ đối diện với một cái lò đang được nung nấu. Mục Vân cả tháng nay đều bế quan luyện đan, mỗi ngày đều có thị nữ tiến vào lo chuyện cơn nước cho hắn, hắn không để cho người khác biết hắn đang luyện đan, cũng là bởi vì sợ ảnh hưởng đến quá trình luyện đan nên hắn căn dặn chỉ mang cơm để trong phòng không được tiến vào mật thất nữa bước. Hằng ngày Mục Vân luyện đan 4 canh giờ rồi lại trở lên phòng ăn uống rồi lại tiếp tục trở xuống mật thất để luyện đan, suốt một tháng đó, hắn luyện chế ra một số lượng đan dược Cường Lực Đan, trong tay hắn bây giờ có tầm khoảng gần 100 viên Cường Lực Đan, phẩm chất như hắn định là thượng phẩm có 60 viên, cực phẩm thì 30 viên, còn hoàn mĩ chỉ có 10 viên mà thôi. Suốt một tháng đều luyện chế một loại đan dược làm Mục Vân có một chút buồn chán, hắn nhất định nhân cơ hội đem 100 viên Cường Lực Đan này giao cho Trương Bất Tài thì phải lấy cho được một tờ đan phương đan dược cấp hai mới được! Hắn muốn lấy đan phương cấp hai bởi vì luyện chế được 100 viên Cường Lực Đan suốt một tháng thì độ thành thục Luyện đan sư đã đạt đến nhất phẩm đỉnh phong, hắn đang muốn thử sức luyện chế đan dược nhị phẩm.

Bước ra khỏi căn phòng, Mục Vân hít thở không khí trong lành buổi sáng, hắn rốt cuộc rời khỏi cái mật thất vừa ít ánh sáng vừa có mùi thối thối, cả tháng không có người vào đó dọn dẹp biểu sao không thối cho được. Thấy Mục Vân xuất quan, A nhất liền tến đến nói: - Thiếu gia, Phu nhân có chuyện muốn nói với thiếu gia ngài!

- Ừ đã lâu rồi không gặp mẫu thân của ta, ngươi đi nói một tiếng rằng ta đi tắm rửa một lát sẽ đến liền! Mục Vân gật đầu!

Helo tất cả các đọc giả, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Thân gửi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play