Trong phòng bệnh, làn mi   Phương Tiểu Lương khẽ rung động, và rồi mở hẳn sau một hồi khó khăn để làm quen với ánh sáng, lúc sau cũng chưa thể rõ ràng mình đang ở đâu.

Đồng… Anh đang ở đâu?

Cô nặng nề ngồi dậy, vén chăn mền trên người hết cả mới thảng thốt giật mình bản thân đang nằm trong phòng bệnh đầy mùi thuốc khử.

Hình như cô đã ngất đi nên Đồng mới đưa cô đến viện … có lẽ vậy...

Một thân một mình nằm trong phòng bệnh, lòng cô không khỏi dâng lên chút cảm giác lạnh lẽo.

Bước chậm trên sàn nhà lạnh ngắt, cô nhanh chóng đi về phía cửa.

Nhưng, cánh cửa cô vừa vặn ra thì cũng đúng lúc có người đẩy vào.

“Lương, sao em lại xuống giường?” Đồng Liệt Lâm không nói nhiều bế  cô trên tay mang về giường, lại thận trọng đắp cho cô 2 lần chăn.

“Đồng, sao em lại ở đây?” Có lẽ cô đang rất yếu thì phải, đến giọng nói phát ra tựa hồ cũng chẳng có chút khí lực nào, “Em rốt cuộc bị bệnh gì? Vì sao cả người cứ như bị rút cạn hết hơi sức thế này?”

“Bác sĩ bảo thân thể em có chút yếu, cần nghỉ ngơi nhiều. Chuyện công ty anh đã xin nghỉ phép một tuần dưỡng bệnh.” Anh nhìn cô dịu dàng mà nói.

“Không nói không rằng mà đột nhiên ngất xỉu như vậy, em không biết anh đã sợ thế nào đâu.” Bàn tay to lớn của hắn ôn nhu vuốt tóc cô, ngọt ngào hôn vào vầng trán trắng noãn của cô, thấp giọng nói, khóe miệng nở nụ cười nho nhỏ.

“Em xin lỗi, có lẽ do gần đây bận rộn quá.” Cô không cách nào phát hiện biểu hiện bất thường của anh mà chỉ chuyên tâm thể hiện áy náy của mình, “Lần sau em sẽ giữ gìn sức khỏe, sẽ không sao nữa.”

Cô chưa từng nghĩ bệnh tình hay sức khỏe của mình sẽ mang lại lo lắng cho anh, Đồng Liệt Lâm thật sự đã sợ hãi sao?

“Về sau không cần nhắc anh cũng phải chú ý đến em.” Bởi giờ đây quan tâm đến cô  đâu chỉ là quan tâm một người.

“Bác sĩ nói khi nào thì em có thể xuất viện?” Gạt bỏ đi cảm giác áy náy, còn lại cô chỉ muốn biết khi nào mới có thể thoát thân khỏi chốn này.

“Ít nhất em phải ở lại nghỉ ngơi một ngày một đêm nữa, sáng sớm ngày mai anh đã sắp xếp một buổi khám tổng quát để kiểm tra sức khỏe, đảm bảo em đã khỏe thật sự.” Nói rồi anh cúi xuống hôn nhẹ vào tay cô, sau đó đưa bàn tay đó đặt lên bụng, “Nghỉ ngơi nhiều vào, anh lúc nào cũng ở đây với em.” Lần này sẽ không chỉ có anh, mà còn là kết tinh tình yêu của hai chúng ta, em sẽ không sợ cô độc trong căn phòng này nữa.

Cô thật tâm rất muốn tin lời anh, nhưng không hiểu sao… hình như anh vẫn giấu cô chuyện gì… rốt cuộc là chuyện gì…

Hay là cô đã mắc một căn bệnh nan y nào? Cho nên anh mới không muốn nói cho cô biết?

Liên tiếp đó trong đầu cô xuất hiện những giả thiết không có giải đáp…

Có điều chỉ chốc sau đã thấy Tiểu Lương Lương chìm vào mộng cảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play