Phương Tiểu Lương liên tục nhìn đồng hồ, lo lắng về buổi hẹn hôm nay đến mất hết cả tinh thần.
Chuyện sáng hôm nay xảy ra đến giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt, bỗng chốc hai gò má cô đột ngột nóng lên, nhưng anh làm như vậy, chỉ là đùa giỡn thôi sao?
Có điều, tại sao nụ hôn kia lại kịch liệt đến mức muốn thiêu đốt cả người cô vào anh?
Hay là do cô nghĩ quá nhiều?
“Chị Phương, đang nghĩ gì vậy?” Một phụ tá có tình cảm rất tốt với cô tò mò hỏi thăm, giọng của cô bé này khiến cô như bị dọa, “ A!...... . ..
Xin lỗi, chị bị hù rồi.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại hiện lên vẻ áy náy, khiến cho người ta không thể không tha thứ, đến mức trời đất nhất định sẽ không dung thứ cho kẻ nào muốn tàn nhẫn cô.
“Chị không sao, chẳng qua là đang nghĩ một chuyện thôi.” Phương Tiểu Lương lắc lắc đầu, nói lảng, “Cũng sắp 6h rồi, sao em còn chưa về?” Những kẻ bình thường đến 5h đã muốn về nhà sớm một chút chuẩn bị hò hẹn.
“Không không!” Ái Lâm cười cười gãi đầu, “Nhà em không có máy tính, còn một ít báo cáo nên phải ở đây làm nốt.”
“Vậy sao? Vẫn chưa làm xong à? Cần giúp không?” Gia cảnh nhà Ái Lâm cô có biết qua, cô ấy trên vai phải mang cả một gánh nặng gia đình lớn, kế sinh nhai chỉ mình cô chịu, thật khiến người ta bội phục.
“Không cần, không cần, em làm loáng cái là xong.” Nụ cười Ái Lâm nở trên khuôn mặt trắng nõn, vừa xinh đẹp, lại vừa vô cùng kiên cường, giống như dù thực tế tàn khốc đến mấy cô cũng sẽ không bị đánh ngã, “Nhưng mà phần nhỏ của báo cáo này em định để đến ngày mai cơ!” Cô nàng lè lưỡi, bày ra bộ mặt lười biếng.
“Ngày mai làm cũng được, đừng về trễ quá là được.” Phương Tiểu Lương nhắc nhở, nhân tiện đưa tay vỗ vỗ gò má Ái Lâm.
“Dạ!” Sau cô đưa tay chào theo kiểu ngụy quân tử, cố ý chọc cười Phương Tiểu Lương.
“Chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Một giọng nam trầm vang lên từ sau lưng hai người.
Phương Tiểu Lương và Ái Lâm cùng quay lại, là Đồng Liệt Lâm.
“Anh đến thật đúng giờ.” Nhìn trên đồng hồ mà xem, kim phút và kim giờ vừa vặn chỉ đúng 6h.
“Thói quen mà thôi.” Anh từ trước đến nay chưa bao giờ bỏ lỡ từng giây từng phút nào--- chỉ trừ thời gian mười năm hai người đã vô tâm bỏ lỡ.
“Chị Phương à, là bạn trai của chị sao?” Ái Lâm đưa ánh mắt mập mờ nhìn hai người.
“Anh ấy…”
Không đợi cô giải thích, Ái Lâm đã cong môi nói, “ Uầy! Chị Phương à ~~, chị thật là quá đáng, còn nói tụi em là chị chưa có bạn trai, thiếu chút nữa đã giới thiệu cho chị một người đàn ông để chị làm quen với quan hệ nam nữ.” Hại bọn họ suýt chút nữa đã làm phiền đến đôi uyên ương này rồi.
“Không phải vậy đâu, từ nhỏ đến lớn anh ấy là bạn thân nhất của chị.” Sợ Đồng Liệt Lâm sẽ vì lời nói hồ đồ này mà không vui, cô vội vàng giải thích.
Có điều chỉ thấy đôi mày Đồng Liệt Lâm nhăn lại, anh chỉ mong muốn cô sẽ sớm sáng tỏ quan hệ của hai người.
Ái Lâm lại chẳng có chút tin tưởng với lời giải thích của cô, giải thích kiểu này có khác gì đang cố tình che giấu đâu, chuyện kiểu này cô rất rành đó.
“Ai ~~, hai người rất là xứng đôi mà!” Soái nam cùng mỹ nữ đứng chung một chỗ, thật không khỏi làm người ta thấy thích mắt.
“Chúng ta thật sự chỉ là….” Phương Tiểu Lương vẫn nỗ lực thuyết phục nàng ấy.
“Được mà được mà, không cần nói nữa, em hiểu rồi.” Người Trung Quốc bọn họ có một câu nói: “giấu đầu hở đuôi” mà, cô hiểu, cô hiểu.
“Ái Lâm….”
Sau một lúc cười khúc khích, Ái Lâm vội vàng nói, “Thôi được rồi, em không làm phiền hai người nữa, đi trước đây.” Nói xong, cô xách túi, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
“Ái Lâm, Ái Lâm….” Phương Tiểu Lương vội gọi cô, nhưng cô ấy đã một đi không trở lại.
“Thật xin lỗi, là do cô ấy hiểu lầm thôi.” Anh sẽ không tức giận với cô chứ? Cô quay người lại, hướng cái nhìn về Đồng Liệt Lâm tỏ ý xin lỗi.
“Không sao.” Anh lắc lắc đầu.
Tức giận, anh tuyệt đối sẽ không tức giận, hơn nữa còn rất muốn gọi cô nàng Ái Lâm kia trở lại, nhờ tuyên bố giúp mối quan hệ hai người, để cho tất cả mọi người đều biết cô là của anh.
“Thật khó khăn mới nhìn thấy anh không tức giận.” Thấy anh không có dấu hiệu nào nổi đóa, tâm tình cô cũng buông lỏng phần nào, bắt đầu tìm lời chế nhạo anh.
“Chẳng lẽ anh trong mắt em, là một người rất thích tức giận sao?” Không ngại bị cô chọc, anh buồn cười hỏi lại, “Cũng có thể trước kia anh là người rất hay tức giận, nhưng nhiều năm qua như vậy, chẳng lẽ không có chút thay đổi nào? Hay em quên rồi? Chúng ta đã có mười năm không bên nhau.” Anh cất lời nhàn nhạt, lại như có như không lên án cô.
Là lên án cô năm xưa không một lời từ biệt mà biến mất.
Mười năm trôi qua, không ngắn cũng không dài nhưng đối với anh là rất dài.
Cô cười cười, rõ ràng biết anh lên án cho nên đuối lý, cũng không còn gì để nói.
Những năm qua, thậm chí đến ngày hôm nay, cô cũng không biết mình nên đối mặt anh với kiểu tình cảm và địa vị như thế nào, cho nên ngày ấy, không lời tạm biệt mà ra đi đối với cô là đáp án tốt nhất.
“Sao lại không nói gì nữa?” Cô không lẽ muốn biệt luôn lời giải thích sao?
“Em…. Không có lời nào để nói.” Cô cắn môi.
Đồng Liệt Lâm nheo con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, trong lòng đột nhiên hình thành nên một ý niệm mà anh không cách nào giải thích được, cũng không sao kiềm chế được.
Anh muốn cố, muốn cô hoàn toàn thuộc về anh, anh muốn cô không có chút cơ hội nào trốn thoát như trước được nữa, sẽ không bao giờ nữa.
Tốt nhất là phải làm cho cô mang thai đứa con của hai người, bởi anh biết rõ quan niệm gia đình cô rất bảo thủ, nhất định sẽ vì đứa bé trong bụng mà cho phép cô ở bên anh mãi mãi.
Nói là hèn hạ cũng chả sao, dù sao đó cũng là phương pháp để có được cô.
Chủ ý quyết định, anh cũng không muốn cô phải đối mặt với quá khứ, bởi lúc này cái anh cần là tất cả tương lai của cô.
“Hiện tại chúng ta đi ăn cơm, được không?” Anh nhẹ nhàng nói, giọng điệu không khác gì như một cặp tình nhân đang đùa giỡn.
Có phải cô đã nhìn lầm nghe lầm rồi không? Mới vừa rồi nhìn tròng mắt của anh cô nhìn không ra tâm tình tốt xấu ra sao, cho nên cô cứ vậy đứng ngay chỗ cũ nhìn anh.
“Lương?” Anh tạm thời thu lại giọng điệu quá mức nhiệt tình vừa nãy, lấy vẻ mặt vô tội nhìn cô.
Ở trên thương trường nhiều năm nay, anh thừa biết chuyện diễn trò quan trọng thế nào. Cho nên bây giờ, anh cũng đang tính toán dùng tất cả thủ đoạn để có được trái tim của cô.
Chắc có lẽ vừa nãy là cô nhìn lầm rồi.
Phương Tiểu Lương không nghi ngờ gì nữa, gật đầu một cái, “Chúng ta cùng đi ăn cơm!”
Một nụ cười rất ngụ ý in trên môi anh, “Được, chúng ta đi nhanh lên một chút!”
Bởi vì sau khi ăn xong, bọn họ sẽ rất vội, rất bận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT