Trần Thần dè dặt trả lời trong nhóm chat, cô vốn muốn thừa dịp trong nước đang là nửa đêm nói một câu, thế thì mới không bị đánh chết.

Kết quả cô vừa đăng lên biểu tượng cảm xúc thả tim. Trong vòng một giây, ba người còn lại thế mà đều có động tĩnh.

Ngải Nhã Nhã: [Cậu mau nói thật cho tớ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả?]

Nhan Hàm: [Không tệ đó, tớ còn ở trong nước lo lắng có lẽ nào cậu đau lòng nghĩ không thoáng không. Xem ra là tớ suy nghĩ nhiều rồi.]

Nghê Cảnh Hề: [Tiến bộ rồi.]

Trần Thần nơm nớp lo sợ nhìn tin nhắn của mấy cô bạn, Ngải Nhã Nhã quả thật kinh ngạc, dù sao hồi trước các cô luôn nói đùa về Trần Thần và Bùi Tri Lễ, nào là Bùi phu nhân cũng đã gọi qua. Lúc trước Bùi Tri Lễ còn cùng các cô trải qua ngày lễ Giáng Sinh, khi anh chủ động trò chuyện với Trần Thần, tất cả mọi người đều dõi mắt nhìn qua.

Cho dù sau đó xảy ra biến cố, Trần Thần lại chẳng hề nhắc tới Bùi Tri Lễ.

Mọi người đều tưởng rằng hai người cách nhau quá xa, Trần Thần dự định từ bỏ, chuyện này cũng gác lại.

Nhưng chẳng ai nghĩ tới Trần Thần mới đến Cambridge mấy tháng, vậy mà thật sự ở bên Bùi Tri Lễ. Người đàn ông lạnh lùng điềm tĩnh kia còn khoe tình cảm trong vòng bạn bè.

Trần Thần run rẩy hỏi: [Các cậu còn chưa ngủ hả?]

Cô đặc biệt chọn thời điểm đêm dài tĩnh lặng trong nước, ai ngờ ba cô nàng này như là cầm di động đợi cô, tất cả lập tức trả lời cô.

Lúc Trần Thần đang lo lắng nên nói thế nào thì Ngải Nhã Nhã đăng lên chat bằng giọng nói trong nhóm.

Trần Thần biết Nghê Cảnh Hề luôn dửng dưng, khẳng định không có hứng thú buôn chuyện tán dóc, huống hồ hiện tại Nghê đại nhân đã đi làm, nhất định bận rộn nhiều việc, không rảnh quan tâm tới việc nhỏ của cô, chắc chắn sẽ không nhận cuộc gọi đâu.

Kết quả cô thấy điện thoại nhóm được cả đám kết nối.

Cuối cùng cô chỉ có thể bấm vào.

Vừa vào tới, giọng Ngải Nhã Nhã truyền ra trước tiên: “Trần Thần, cậu không biết suy nghĩ gì hết. Thế mà để tớ từ chỗ người khác biết được cậu và đàn anh Bùi ở bên nhau. Cậu có biết khi tớ lắng nghe người khác tớ ngỡ ngàng bao nhiêu không?”

Tuy rằng đều đã tốt nghiệp, có điều Bùi Tri Lễ vẫn là nhân vật quan trọng của đại học A.

Hồi trước khi anh còn ở trường từng đảm nhiệm chức vụ tại hội sinh viên, bởi vậy rất nhiều người đều có WeChat của anh, nhưng anh bình thường không đăng gì trong vòng bạn bè, cảm giác tồn tại trong vòng bạn bè căn bản là con số không.

Nhưng cảm giác tồn tại của bản thân anh từ đầu đến cuối vẫn nằm trên cao chưa bao giờ hạ xuống.

Cho dù Bùi Tri Lễ ở nước Anh xa xôi, xa tận Cambridge, trong nhóm bạn học trong nước vẫn tồn tại truyền thuyết về anh.

Thế nên sau khi anh đăng lên bài kia, lập tức có người đăng vào nhóm bạn học, sau đó Trần Thần bị nhận ra.

Trong phòng ký túc các cô, Nghê Cảnh Hề và Nhan Hàm là hai người có liên hệ ít ỏi với bạn trong trường, có thể dò hỏi tin tức chỉ có mình Ngải Nhã Nhã.

Bởi vậy Ngải Nhã Nhã không ngờ, mình còn biết tin này muộn hơn người khác.

Nhan Hàm đang nằm trên sofa đắp mặt nạ, tối nay Bùi Dĩ Hằng đánh cờ tại viện cờ vây đến giờ vẫn chưa về, thế nên cô ở nhà chờ anh.

Cô cười nói: “Nếu không chúng ta đánh chết cậu ấy đi.”

Trần Thần lập tức nói: “Tớ thật sự không phải cố ý muốn gạt cậu đâu.”

Nhưng mà, nhưng mà có cảm giác không biết nói thế nào với các cô. Lẽ nào cô phải bỗng dưng nói ra, mình và Bùi Tri Lễ ở bên nhau? Có phải tỏ vẻ hơi khoe khoang không?

Huống hồ bọn họ cũng vừa mới xác nhận quan hệ, tối thiểu phải ổn định một chút rồi mới nói với bạn bè.

Trần Thần cảm thấy mình thế này là nghĩ sâu tính kỹ.

Sau khi nghe xong lời giải thích của cô, Nhan Hàm cười lạnh ha ha hai tiếng: “Vậy cậu có biết tớ lo lắng cậu sẽ nghĩ không thoáng bao nhiêu không?”

Từ khi cô nói chuyện về tờ giấy với Trần Thần, cô nàng này giống như mất tích, WeChat cũng không trả lời, ngay cả người thường ngày đăng lên tám weibo cũng không cập nhật.

Nhan Hàm thật sự cho rằng Trần Thần bởi vì chuyện bạn gái của Bùi Tri Lễ mà bị tổn thương quá nặng nề, lúc này đang một mình ở Anh liếm miệng vết thương. Hôm qua Nhan Hàm còn nói với Bùi Dĩ Hằng, nếu không cô tìm thời gian sang Anh một chuyến, cùng Trần Thần giải sầu.

Cô cảm thấy nếu không phải mình nói chuyện này với Trần Thần, cô bạn cũng không đến nỗi sa sút tinh thần thành ra thế này.

Bây giờ…

Cô mới biết được cô bạn gái mới từ miệng Bùi Tri Lễ chính là Trần Thần.

Ngải Nhã Nhã lập tức hỏi: “Nhan Nhan, tại sao cậu sợ cậu ấy nghĩ không thoáng?”

Nhan Hàm chưa nói chuyện về tờ giấy với hai cô bạn còn lại, dù sao đây là việc riêng của Trần Thần, huống hồ cô cảm thấy chuyện Trần Thần và Bùi Tri Lễ bỏ lỡ nhau rất khiến người ta thổn thức, nếu Trần Thần muốn cho người khác biết thì phải từ chính miệng cô.

Nhưng hiện tại hai người kia thông đồng sau lưng cô từ sớm, Nhan Hàm dứt khoát không thay cô bạn giấu giếm nữa.

Sau khi Nhan Hàm kể lại đại khái, Ngải Nhã Nhã thán phục nói: “Mợ nó, khi ấy đàn anh Bùi thế mà đã ra tay với Trần Thần của chúng ta rồi.”

Trần Thần lập tức nói: “Cũng không có đâu, anh ấy đã nói khi đó cảm thấy tớ tốt lắm, muốn thử tìm hiểu tớ.”

Cô vừa cất tiếng, trong giọng nói tràn ngập vẻ ngọt ngào của người con gái mới yêu đương, quả thực là sắp ngọt đến ba người cách trùng dương.

Đột nhiên, Nghê Cảnh Hề vẫn không lên tiếng rốt cuộc nói chuyện.

“Hai người đến bước nào rồi?”

Trần Thần: “…”

Ngải Nhã Nhã như là được tăng thêm sức lực, truy hỏi tới cùng: “Nghê đại nhân hỏi ra điều tớ muốn biết nhất, hai người đến bước nào rồi?”

Nếu Trần Thần ở trước mặt Ngải Nhã Nhã, có thể nhìn thấy cô nàng nháy mắt rồi.

Trần Thần xấu hổ không biết nói sao cho phải, cuối cùng cô chỉ thốt ra một câu: “Các cậu sao chỉ quan tâm đến những cái đó.”

“Ngủ rồi.” Dưới câu trả lời ấp úng của cô, âm thanh lạnh nhạt của Nghê Cảnh Hề lại truyền ra, giọng điệu chắc chắn hoàn toàn không cho Trần Thần phản bác.

Trần Thần: “…”

Ngải Nhã Nhã trợn mắt há mồm hồi lâu, rốt cuộc nghẹn ra một câu: “Nghê đại nhân, chúng ta không được thua.”

Bạn học dò hỏi tin tức từ Ngải Nhã Nhã đã nói phòng ký túc bọn họ đều là sói lang, một người là bạn gái của Bùi Dĩ Hằng, một người là bạn gái của Bùi Tri Lễ, e rằng muốn nghịch thiên mà.

Ngải Nhã Nhã cảm thấy mình không thể làm tấm phông.

Thế là cô thành khẩn nói với Nghê Cảnh Hề: “Thật đó, Nghê đại nhân, chúng ta nhất thiết không thể chờ hai cậu ấy kết hôn rồi mà còn chưa tìm được bạn trai, rất bi thảm đó.”

Nghê Cảnh Hề cười nhẹ một tiếng: “Cậu cố gắng lên.”

Ngải Nhã Nhã gật đầu, đúng, mình phải cố gắng. Nhưng ngẫm lại cô đột nhiên nhận ra điểm bất thường, hỏi: “Nghê đại nhân, cậu có ý gì hả?”

Nghê Cảnh Hề thở dài một hơi, nói: “Tớ thoát trước đây, tớ còn một bản thảo chưa hoàn thành.”

Không đợi ba người khác nói chuyện, Nghê Cảnh Hề đã rời khỏi cuộc gọi.

Cô cúp máy, nhìn máy tính trên bàn, còn có một chiếc hộp gần trong gang tấc, cô vừa nhận được nó tối nay. Cô vươn tay cầm lên chiếc hộp, khi mở ra bên trong là một chiếc nhẫn.

Tìm được bạn trai, cô cúi đầu mỉm cười.

Nghê Cảnh Hề vừa thoát ra, Ngải Nhã Nhã lập tức luôn miệng hỏi: “Các cậu nói xem Nghê đại nhân có ý gì hả?”

Nhan Hàm ngửa cổ tựa vào sofa, trên mặt còn đắp mặt nạ, có điều cô nhẹ nhàng cười nói: “Ý là bảo cậu tự cố gắng đi.”

Ngải Nhã Nhã hoàn toàn muốn khóc, các cậu đều ức hiếp người ta.

Trần Thần ngược lại không hề nghĩ tới chuyện này gây ra sự chú ý lớn đến vậy, thế nên khi cô cùng Bùi Tri Lễ ăn trưa bên ngoài đều có ánh nhìn chằm chằm xung quanh.

Hôm nay bọn họ tới quán ăn Trung Quốc mà Phương Cần giới thiệu, nơi này vẫn đông đúc như trước.

Bùi Tri Lễ cầm thực đơn xem một lúc, đang định hỏi Trần Thần có muốn ăn cá luộc không, anh vừa ngẩng đầu đã thấy cô bối rối nhìn xung quanh, anh buồn cười hỏi: “Em làm gì đó?”

Trần Thần thấy thế hạ giọng nói: “Anh nói xem xung quanh đây có fan của anh không?”

Bùi Tri Lễ thất thanh cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Em nghĩ gì đó hả, nếu A Hằng ở đây thì còn có fan. Anh đâu có fan gì chứ.”

Hai tay Trần Thần chống cằm, cô nháy mắt với anh, cười nói: “Vậy cũng không hẳn. Lần trước em cùng đàn chị ăn ở đây, bàn bên cạnh có người nhắc tới anh đấy.”

Bùi Tri Lễ sửng sốt.

Thực ra bản thân anh không biết, nhưng tiếng tăm của Bùi Tri Lễ rất lớn, đặc biệt trong nhóm du học sinh Trung Quốc.

Bằng cấp giỏi, gia thế tốt, thậm chí ngay cả diện mạo cũng không thua kém thần tượng giới giải trí, được người khác chú ý quả thật là chuyện thường. Trái lại bản thân Bùi Tri Lễ không thèm để ý, cả ngày anh không phải ở phòng thí nghiệm thì là thư viện, không thích tụ tập với người khác.

Bùi Tri Lễ không định tiếp tục đề tài này với cô, anh cười hỏi cô: “Em muốn ăn cá luộc không?”

Trần Thần gật đầu: “Muốn.”

Cô rất thích ăn cay, không cay không vui, nhưng đồ ăn Trung Quốc ở nước ngoài phần nào bị thay đổi để chiều theo khẩu vị của người ngoại quốc.

Hai người vừa gọi món xong, có vài người quả thật tới bàn bên cạnh, nam nữ đều có, thoạt nhìn là người Châu Á, thậm chí là người Trung Quốc.

Quả nhiên bọn họ vừa sang đây, có người để ý tới bên này, hơi kinh ngạc hô lên một tiếng: “Bùi Tri Lễ?”

Bùi Tri Lễ xoay đầu nhìn thấy bọn họ, anh hơi gật đầu: “Các cậu cũng đến ăn cơm à?”

Chào hỏi với anh là một chàng nam sinh, anh ta nhìn thoáng qua Trần Thần, cười nói: “Cậu cùng bạn gái ra ngoài ăn cơm à?”

Bùi Tri Lễ gật đầu.

Về phần những người khác anh cũng chào hỏi một tiếng thôi, bởi vì không quen thân Bùi Tri Lễ thậm chí cũng không mời họ ngồi cùng, ngay sau đó nhân viên phục vụ sắp xếp chỗ ngồi khác cho bọn họ.

Quán Trung Quốc ở nước ngoài không nhiều, thế nên du học sinh cũng chỉ thích đến vài quán quen, tình cờ gặp nhau cũng không tính là hiếm thấy.

Sau khi nhóm người kia ngồi xuống, các nữ sinh vẫn không nói chuyện rốt cuộc bắt đầu líu ríu.

“Trước đó có người nói Bùi Tri Lễ tìm được bạn gái rồi, mình còn không tin đấy.” Có một nữ sinh tóc ngắn thổn thức nói.

Bởi vì nam nữ tách ra hai bên bàn ngồi xuống, lúc này anh chàng vừa chào hỏi Bùi Tri Lễ ngồi đối diện cười nói: “Cái này có gì mà không tin, người ta khoe bạn gái trong vòng bạn bè rồi mà.”

Nữ sinh tóc ngắn nói: “Nhưng mình nghe nói Đường Hiểu Mạn theo đuổi Bùi Tri Lễ rất sít sao.”

Một nữ sinh đeo kính khác ngồi một bên chưa nói gì, rốt cuộc chậm rãi cất tiếng: “Đường Hiểu Mạn hay là thôi đi.” Giọng nói rất khinh thường.

Nữ sinh đeo kính ăn mặc rất giản dị, vừa thấy là biết kiểu người không quá chú trọng cách ăn mặc, một lòng vùi đầu học tập, cô ta nhìn lướt qua nam sinh đối diện nói: “Không tin cậu hỏi bọn họ thử xem, sẽ tìm nữ sinh như Đường Hiểu Mạn làm bạn gái chứ?”

Nam sinh đối diện bật cười ha ha: “Cũng đừng nói xấu Đường Hiểu Mạn, tốt xấu cũng coi là bạch phú mỹ mà.”

Đường Hiểu Mạn trong miệng bọn họ quả thật là một bạch phú mỹ, dù sao ở tại đất nước này nếu trong nhà không có chút tiền thì thật không nỡ qua đây học hành, dù sao thành tích phải đủ xuất sắc.

Đường Hiểu Mạn chính là một loại khác trong nhóm du học sinh, thi đại học trong nước thật sự không đỗ được đại học tốt, dứt khoát bắt đầu sang đây đi học từ hồi cấp ba.

Cơ mà qua đây học cấp ba vẫn không đậu được đại học tốt.

Cô nàng kiểu này đoán chừng số lần đi dạo cửa hàng nổi tiếng còn nhiều hơn số lần đến thư viện.

Mấy người chào hỏi Bùi Tri Lễ lần này đều là du học sinh Trung Quốc học tại Cambridge, điều kiện trong nhà không kém là mấy, thật chướng mắt loại con gái như Đường Hiểu Mạn.

Thật sự không thể cùng nói chuyện.

Nữ sinh đeo kính liếc nhìn nam sinh kia, thản nhiên nói: “Cậu cũng không muốn tìm, cậu cho rằng người như Bùi Tri Lễ sẽ thích à?”

Tuy nói gia đình bạch phú mỹ có tiền, nhưng nhìn xem Bùi Tri Lễ người ta, trong nhà còn có công ty niêm yết, em trai ruột còn là bậc thầy cờ vây đứng nhất thế giới hiện giờ, người ta tìm bạn gái không xem những thứ kia mà tìm người con gái mình thích.

Nếu Bùi Tri Lễ thích loại con gái như Đường Hiểu Mạn, đối phương theo đuổi không bỏ như vậy, anh cần gì đợi đến hôm nay.

Nam sinh kia nghe vậy vừa mang cảm giác tức giận nhưng lại chẳng biết nói gì mới được, cuối cùng anh ta bất đắc dĩ nói: “Cậu nhìn Đường Hiểu Mạn đã chướng mắt, làm gì phải hạ thấp tôi theo chứ.”

Lúc này người xung quanh mau chóng nhắc tới đề tài khác, không nói tới chuyện này nữa.

Về phần Trần Thần đương nhiên không biết bọn họ đang thảo luận việc này, chỉ là bữa ăn này rất có mùi vị riêng. Bởi vì người ở bàn bên cạnh thường dời tầm mắt sang đây.

Bùi Tri Lễ đương nhiên biết, có điều anh cười nhẹ nói: “Nếu em không muốn ăn, bây giờ chúng ta đi nhé?”

Trần Thần lập tức nói: “Dựa vào gì chứ? Em còn chưa ăn xong đâu.”

Thế là Trần Thần nghiêm túc ăn hết bữa cơm này, dù sao cũng rất đắt tiền mà.

*

Từ khi Trần Thần và Bùi Tri Lễ ở bên nhau, chuyện đến nhà Bùi Tri Lễ làm việc Trần Thần coi như hoàn toàn không làm được. Vốn tưởng là một tên nhà giàu nhiều tiền ngốc nghếch nào đó muốn tặng tiền cho cô, hiện giờ phát hiện lại là Bùi Tri Lễ.

Cô còn không biết ngượng lừa dối bạn trai mình sao?

Trần Thần không có mặt mũi này, đương nhiên phải tìm một công việc khác.

Thực ra trong nhà gửi đủ phí sinh hoạt cho cô, nhưng khoản tiền ông Trần lén gửi cho cô đã bị cô làm mất, Trần Thần làm sao không biết xấu hổ, dự định tự làm thêm kiếm về khoản tiền này.

Cũng may chỉ cần muốn làm thêm thì vẫn có thể tìm được cơ hội.

Tuy nhiên trước đó nhờ Phương Cần giúp đỡ, Trần Thần rất ngại ngùng, lần này cô không tìm Phương Cần, tự mình đi tìm. Sau khi Phương Cần biết cô muốn làm thêm thì thuận miệng hỏi một câu: “Bây giờ Bùi Tri Lễ còn tìm người dọn dẹp nhà cửa không? Nếu không để chị đi nhé.”

Một giờ mười lăm bảng Anh, quả thật rất tốt.

Sắc mặt Trần Thần tái mét, cô bất đắc dĩ nói: “Đàn chị, chị không phải cố tình trêu em chứ.”

Phương Cần mỉm cười, nói: “Đùa với em đấy, giá cả này là cậu ta đưa cho em, giá cả làm thêm bình thường chỉ một nửa thôi.”

Cơ mà điều kiện du học của thế hệ này tốt hơn hồi trước nhiều lắm, lúc trước người ra nước ngoài du học, ai mà không rửa bát đĩa cho người khác ở nhà hàng. Hiện giờ những sinh viên học khoa chính quy tại Anh, điều kiện trong nhà đều rất tốt.

Về phần nghiên cứu sinh đến học thì rất nhanh, tuy rằng chi phí đắt nhưng thời gian lại ngắn.

Thế nên rất nhiều người du học thực ra chưa từng làm thêm.

Vào lúc Trần Thần định tìm công việc, đột nhiên có một bạn học đại học A liên lạc với cô, cô gái này tên là Tiêu Đình Đình, đang học nghiên cứu sinh tại Anh.

“Làm thêm tại buổi tiệc?” Trần Thần hơi kinh ngạc nói.

Tiêu Đình Đình cười nói: “Đúng vậy, cậu cũng biết ở nước ngoài thích tổ chức đủ loại tiệc tùng, có một số buổi tiệc sang trọng cần nhân viên phục vụ. Mức lương của loại tiệc tùng này đều rất cao.”

Trần Thần cũng biết Tiêu Đình Đình, dù sao đều là sinh viên đại học A, hồi hai người còn ở đại học A bởi vì chuyện tư vấn du học mà gặp nhau vài lần.

Có điều thành tích của Tiêu Đình Đình không tốt bằng cô, trường học xin vào tuy rằng cũng là trường nổi tiếng, nhưng vẫn kém xe Cambridge.

Tiêu Đình Đình cười nói: “Tôi không muốn đi một mình, thế nên muốn tìm một người đi cùng.”

Sau khi hỏi mức lương Trần Thần liền động lòng, vì thế hẹn cô ta cùng đi phỏng vấn.

Bùi Tri Lễ biết mỗi ngày Trần Thần bận rộn còn muốn đi làm thêm, anh bất đắc dĩ nói: “Nếu không em vẫn tiếp tục đến nhà anh đi?”

Trần Thần lập tức nói: “Không cần.”

Sau đó cô từ trong túi lấy ra một bì thư, đưa tới trước mặt anh: “Cho anh này.”

Bùi Tri Lễ vốn tưởng là thư từ, anh mỉm cười nhận lấy, nhưng khi cầm trong tay thì mới phát hiện điểm bất thường. Thế là anh trực tiếp mở ra trước mặt Trần Thần, bên trong lại là tiền.

Anh nhíu mày hỏi: “Cái này là ý gì?”

Trần Thần thấp giọng nói: “Em biết lúc trước anh là vì em mới đưa ra mức lương cao như vậy.”

Cô cầm số tiền này không hợp lý cho lắm.

Bùi Tri Lễ nhìn cô, sau một lúc lâu anh mới lên tiếng: “Nhưng em có biết không, đây là do em làm việc nhận được. Anh chưa từng thấy ai trả tiền lại cho chủ cả.”

Trần Thần nói đương nhiên: “Vậy nên em không trả lại toàn bộ cho anh, chỉ trả lại một nửa.”

Quả thật đây là kết quả lao động cô nhận được, có điều Trần Thần còn chưa tự tin cảm thấy mình quét dọn làm vệ sinh sạch sẽ hơn người khác, có thể nhận được tiền lương gấp đôi người khác.

Trước đó Trần Thần đã muốn trả lại phần lương cao cho Bùi Tri Lễ, chỉ là chưa tìm được cơ hội mà thôi.

Cũng chính là hôm nay anh hỏi tới cô mới dứt khoát đặt bì thư này trong ba lô giao cho anh.

Bùi Tri Lễ đưa bì thư trở về, nhìn chằm chằm cô nghiêm túc nói: “Trần Thần, cầm lấy.”

Trần Thần không động tay, con người cô có đôi khi cũng là một người cứng rắn.

Cho đến khi Bùi Tri Lễ lại cất tiếng: “Cầm lấy, đây là số tiền em nên nhận, không có đạo lý trả lại cho anh.”

Trần Thần đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, sau khi cắn môi một lúc lâu cô rốt cuộc mang theo chút ý cười tự giễu, thấp giọng nói: “Em biết phân lượng của mình.”

Cuối cùng Trần Thần vẫn kiên trì đưa bì thư cho Bùi Tri Lễ, hình như sợ anh không buông tha mình, cô đạp xe bỏ chạy.

Bùi Tri Lễ đứng tại chỗ, nhìn cô càng chạy càng xa.

Đáy lòng Trần Thần cũng rất khó chịu, thực ra ai cũng nói môn đăng hộ đối, có lẽ nhắc tới đều sẽ bị khinh bỉ nào là quan niệm cũ kỹ, tư tưởng phong kiến. Nhưng hai người xuất thân từ gia đình khác nhau mà đến bên nhau, vốn đã gặp rất nhiều vấn đề.

Ví dụ như Nhan Hàm và Bùi Dĩ Hằng, hai người họ khẳng định sẽ không vì chuyện một hai trăm bảng Anh mà xảy ra tranh chấp.

Lúc Trần Thần trở lại phòng mình, cô ngã đầu nằm trên giường.

Cô cũng không phải oán trách bố mẹ, cô tuyệt đối không oán trách bố mẹ. Nhưng cho dù cố tình lảng tránh, gia cảnh giữa hai người chênh lệch, còn cách nhau lớn như vậy, lớn đến mức cho dù là Trần Thần cũng không thể nào coi nhẹ.

Mấy hôm sau, bởi vì Bùi Tri Lễ lại bận rộn, bài vở của anh nhiều hơn Trần Thần lắm. Có khi phải nộp luận văn chịu đựng mấy chục tiếng cũng không nói gì.

Cũng may tới cuối tuần, Trần Thần và Tiêu Đình Đình cùng đi phỏng vấn, không ngờ rất dễ dàng thông qua. Dù sao trình độ khẩu ngữ của cô không tệ, diện mạo đáng yêu ngọt ngào, đối phương rất hài lòng, thậm chí trực tiếp sắp xếp công việc.

“Tối mai đi ư?” Trần Thần hơi giật mình. Cô kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ không cần huấn luyện sao?”

Tiêu Đình Đình thấp giọng nói: “Yên tâm đi, nhân viên phục vụ thôi, lanh lợi chút là được rồi.”

Kết quả thật sự là buổi sáng hai người huấn luyện hai tiếng đồng hồ, buổi tối trực tiếp đi làm. Nghe nói buổi tiệc lần này là tiệc sinh nhật, hơn nữa khách khứa chính là du học sinh Trung Quốc.

Đợi khi tới địa điểm tổ chức buổi tiệc, Trần Thần có phần không nói nên lời.

Đây là một căn biệt thự độc lập, diện tích khu vườn xung quanh rất lớn, bọn họ phải làm chuẩn bị cho buổi tiệc trước bởi vậy tới sớm.

Trần Thần thấp giọng hỏi Tiêu Đình Đình: “Là buổi tiệc do du học sinh tổ chức ư?”

Tiêu Đình Đình nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô, cô ta thu lại cảm xúc ở đáy lòng, cười nhẹ nói: “Đúng vậy, có một số kẻ có tiền vì để con mình đi học ở Anh mà mua thẳng bất động sản tại đây. Chúng ta kém xa người ta.”

Trần Thần gật đầu, ngược lại chẳng có tâm tư đặc biệt hâm mộ gì cả.

Cô chỉ cảm thấy căn biệt thự này rất xinh đẹp.

Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, ngọn đèn xung quanh được bật lên, cả biệt thự tựa như một hộp châu báu lấp lóe phát sáng, nhìn từ xa cảm thấy lóng lánh hoa lệ.

Trần Thần đã thay quần áo nhân viên phục vụ, bởi vì nam nữ đều có cả, nam thì mặc quần dài, nữ thì mặc váy.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc váy, chiều dài vừa trên đầu gối, chỉ là hơi bó sát.

Khi cô đi ra, Tiêu Đình Đình nhìn cô, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, cô ta cười nhẹ nói: “Nhìn không ra đó, thân hình của cậu có mông có ngực đầy đủ.”

Vòng eo Trần Thần đặc biệt nhỏ, đồng phục nhân viên phục vụ là áo sơ mi trắng và váy đen, bên ngoài còn có một chiếc áo gi-lê.

Chiếc váy của cô cho dù là số nhỏ nhất vẫn còn hơi rộng, tôn lên vòng eo đặc biệt nhỏ, mặc trên người thực sự có cảm giác có ngực có mông.

Ngay sau đó, khách khứa lần lượt tới nơi, tuy rằng chủ nhân là du học sinh Trung Quốc, cơ mà khách khứa có đủ loại người.

Trần Thần nhìn chằm chằm một cô trông như người Nga một hồi lâu, chủng tộc ưu việt à chủng tộc ưu việt, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, hốc mắt đặc biệt sâu, ánh mắt tựa như mái ngói xanh, ánh lên tia sáng xanh trong suốt.

Còn có chóp mũi thẳng đứng kia, Trần Thần cảm thấy mũi mình đã rất đẹp trong những cô gái, ai ngờ cái mũi của đối phương rất thẳng lại mảnh, đặc biệt lập thể.

Cũng may Trần Thần không nhìn chằm chằm lâu, cô lập tức bận việc của mình.

Trần Thần còn bận bịu trong biệt thự thì có mấy chiếc xe thể thao chạy đến cổng biệt thự. Dẫn đầu là một chiếc xe thể thao màu đỏ, sau khi đỗ lại thì có một người bước xuống từ ghế lái phụ.

Mấy chiếc xe sau đều bước xuống mấy người nam nữ.

Đặc biệt các cô nàng này từ đầu đến chân đều là hàng hiệu.

“Hiểu Mạn, hôm nay cậu phải oai phong một chút đó.” Có một cô gái mặc áo khoác da màu trắng đi lên vài bước, kéo cánh tay Đường Hiểu Mạn, cười hì hì nói.

Đường Hiểu Mạn liếc nhìn cô ta một cái, rồi nhìn sang mấy cô gái đằng sau.

Trong một nhóm con gái đều có một người đứng đầu, Đường Hiểu Mạn chính là người như vậy.

Chỉ là gần đây xảy ra một chuyện khiến cô ta bực bội, cô ta biết trong mấy người này có người chờ xem cô ta làm trò cười đấy. Ai cũng biết cô ta có ý với Bùi Tri Lễ, lúc trước cô ta còn từng thề thốt Bùi Tri Lễ sớm muộn gì là của cô ta.

Kết quả mặc kệ cô ta tìm tới cửa cũng được, nghĩ biện pháp tiếp cận anh cũng được, tất cả đều không có tác dụng.

Ngược lại một thời gian trước người ta trực tiếp công bố tin tức có bạn gái trong vòng bạn bè.

Ngày hôm ấy không ít người gửi tin nhắn cho Đường Hiểu Mạn, đều là mượn danh quan tâm để chê cười cô ta. Cả đám con gái vây quanh Đường Hiểu Mạn ăn không ngồi rồi, dù sao cũng không thích học hành, ngược lại rất thành thạo gây chuyện thị phi.

Thế là có người đưa ra chủ ý với Đường Hiểu Mạn, cho dù không theo đuổi được Bùi Tri Lễ cũng phải dạy dỗ bạn gái anh đàng hoàng.

Nhưng Trần Thần luôn hoạt động xung quanh Cambridge, ít khi đến Luân Đôn.

Đường Hiểu Mạn đương nhiên không tới cửa tìm cô, cơ mà chỉ cần phí chút tâm tư thôi. Đường Hiểu Mạn tiến vào biệt thự, cô ta nhìn thấy Tiêu Đình Đình trước bèn nở nụ cười với Tiêu Đình Đình.

Tiêu Đình Đình vốn đang rót rượu cho người khác, lúc nhìn thấy đám Đường Hiểu Mạn tiến vào, cô ta cúi đầu thấp xuống.

Cô ta và Trần Thần là bạn học, thậm chí trước đó còn có duyên mấy lần. Nhưng cô ta và Trần Thần là sinh viên cùng khóa, nói cách khác hồi trước khi nhập học, cô ta cũng nhìn thấy Bùi Tri Lễ phát biểu tại lễ mừng sinh viên mới.

Chàng trai sáng chói như vậy, cho dù tới hôm nay vẫn còn lưu lại trong đầu cô ta.

Tiêu Đình Đình vốn không ghét Trần Thần, cô ta ghét Trần Thần trở thành bạn gái của Bùi Tri Lễ.

Dựa vào gì cái người mà mọi người chỉ có thể nhìn lên hiện giờ lại thành của một mình Trần Thần. Cho dù Bùi Tri Lễ không yêu đương cũng được, mặc dù cô ta chẳng thể tới gần Bùi Tri Lễ, cô ta cũng cảm thấy mỹ mãn.

Có lẽ đây là sự ích kỷ của tính người, biết rõ là thứ mình không thể chiếm được. Nhưng không sao, cô ta không chiếm được thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần mọi người không lấy được là tốt rồi, ai cũng trơ mắt nhìn là được.

Đương nhiên, sau khi đám người Đường Hiểu Mạn tiến vào cũng không lập tức đi tìm Trần Thần gây rắc rối, dù sao buổi tiệc vừa mới bắt đầu, chuyện thú vị như vậy tối thiểu cũng phải đợi tới thời điểm náo nhiệt nhất.

Trần Thần không hề biết những điều này, cô vẫn đang nghiêm túc làm việc. Trước đó huấn luyện hai tiếng, Trần Thần cũng biết là nhân viên phục vụ tại buổi tiệc quan trọng nhất là phải lanh lợi.

Dù sao cô qua lại tới lui trong đám người, chẳng hề nhàn hạ.

Giờ đây đám người Đường Hiểu Mạn ở lầu hai nhoài người nhìn xuống dưới, nữ sinh bên cạnh hất cằm chỉ đối diện nói: “Người kia phải không, một đứa con gái rất bình thường, cũng không biết Bùi Tri Lễ thích cô ta chỗ nào.”

Trong tay Đường Hiểu Mạn cầm ly rượu, bên trong là rượu sâm banh màu vàng.

Khóe miệng cô ta nhếch lên, rất bực tức nói: “Để cô ta chờ đi.”

Lần này sẽ khiến cô nhìn rõ bản thân.

Sau khi giúp một cô gái đổi ly rượu, Trần Thần đang bưng khay trở về, ai ngờ có một bàn tay ngăn cản đường đi của cô, cầm lấy ly rượu sâm banh cuối cùng trên khay của cô.

“Trần Thần?” Đoàn Thư Thành hơi kinh ngạc hô một tiếng.

Trần Thần ngẩng đầu còn tưởng rằng mình gặp người quen ở đây, nhưng cô nhìn thấy một chàng trai xa lạ trước mặt, trong đầu chẳng hề có ấn tượng gì.

Cô hỏi ngượng ngùng, mỉm cười hỏi: “Anh là?”

Đoàn Thư Thành thật sự rất kinh ngạc, anh ta theo bản năng hỏi: “Sao em lại ở chỗ này?”

Trần Thần vẫn không nhớ ra anh ta là ai, cơ mà nếu người ta đã hỏi, cô cười trả lời: “Bạn học của tôi giới thiệu tôi đến làm thêm.”

Cô thấy anh ta đã uống nửa ly rượu sâm banh vừa cầm lấy, cô mỉm cười nói: “Nếu không tôi lấy thêm mấy ly nữa cho anh nhé.”

Đoàn Thư Thành còn chưa lấy lại tinh thần, thật không ngờ Trần Thần lại làm thêm ở đây.

Cho đến khi anh ta uống một ngụm rượu nữa, tùy ý ngẩng đầu nhìn một cái, lúc này tại lan can lầu hai có mấy người tụ tập trông rất náo nhiệt. Nhưng khi nhìn thấy Đường Hiểu Mạn, sắc mặt anh ta hơi thay đổi.

Nếu anh ta nhớ không nhầm, người tổ chức tiệc sinh nhật lần này là một nam sinh, cơ mà bạn gái anh ta chơi thân với đám người Đường Hiểu Mạn.

Anh Quốc có nhiều chỗ làm thêm như vậy, nhiều nơi tổ chức tiệc tùng như thế, Trần Thần lại xuất hiện tại nơi này.

Sẽ không như anh ta suy nghĩ chứ?

Trong lòng Đoàn Thư Thành căng thẳng, cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, trùng hợp đến mức có điểm kỳ lạ, giống như là có người cố tình sắp đặt.

Thế là Đoàn Thư Thành bỏ xuống ly rượu trong tay, đi tới một chỗ yên tĩnh, gọi điện thoại cho Bùi Tri Lễ.

Ai ngờ cú gọi đầu tiên không ai bắt máy.

Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm trong đại sảnh, lúc này Trần Thần lại bưng rượu ra. Mặc kệ thế nào cũng phải nói trước một tiếng với Bùi Tri Lễ, bằng không nếu thật sự xảy ra chuyện thì cũng phiền toái.

May mà lần này Bùi Tri Lễ bắt máy, anh nói: “Tôi ở phòng thí nghiệm.”

Ý là có chuyện thì nói mau có rắm thì mau thả, không có nhiều thời gian lắng nghe lời thừa thãi.

Đoàn Thư Thành lập tức nói: “Tôi đang dự tiệc…”

“Tôi không rảnh.” Bùi Tri Lễ tưởng rằng anh ta lại gọi mình đi chơi, anh lập tức ngắt lời anh ta, từ chối ngay.

Đoàn Thư Thành vừa nghe vậy sợ anh tắt cuộc gọi với mình, anh ta mau chóng nói: “Tôi nhìn thấy bạn gái cậu.”

Bùi Tri Lễ quả thật định cúp máy, lúc này rốt cuộc khựng lại, anh cất tiếng: “Là thế nào?”

Thấy anh rốt cuộc cho mình thời gian nói chuyện, Đoàn Thư Thành cũng không chậm trễ, nói ngay: “Hôm nay tôi tới dự tiệc của một người bạn, kết quả lại gặp được bạn gái cậu. Cô ấy đến làm thêm tại buổi tiệc này, là nhân viên phục vụ.”

Bùi Tri Lễ nhịn không được day mi tâm của mình, anh cho rằng Trần Thần đã vứt bỏ ý tưởng làm thêm. Mấy hôm nay anh thật sự quá bận rộn, thời gian gặp mặt mỗi ngày cũng không có, nhiều lắm là gửi tin nhắn trước khi ngủ.

Không nghĩ tới Trần Thần lại chạy đi làm thêm tại buổi tiệc.

“Kết quả tôi nhìn thấy nhóm người Đường Hiểu Mạn cũng ở đây, cậu nói xem Luân Đôn nhiều buổi tiệc vậy, bạn gái cậu sao lại trùng hợp làm thêm ở đây. Cậu cũng biết Đường Hiểu Mạn vẫn chưa từ bỏ ý định với cậu, cậu nói xem có thể có vấn đề không?”

Bùi Tri Lễ đáp: “Trước hết cậu giúp tôi trông chừng cô ấy, bây giờ tôi qua ngay.”

Gần như không có một câu nói thừa, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Đoàn Thư Thành nhìn thoáng qua di động, lại quay đầu nhìn Trần Thần cách đó không xa, cô gái mắt to cười tươi lên trông rất ngọt ngào.

Anh ta thật sự lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, đám con gái này không có tâm tư xấu xa gì khác chứ.

*

Buổi tiệc lần này cung cấp nước không giới hạn, vừa mới bắt đầu Trần Thần bưng khay ổn thỏa, nhưng qua thời gian dài cánh tay đặc biệt mỏi. Nhìn đi nhìn lại người trong cả biệt thự, tuổi tác không tính là lớn, đám người này uống rượu cũng được lắm.

Trần Thần nhờ thời gian đi toilet mà nghỉ ngơi một chút.

Ai ngờ cô mới từ toilet đi ra, trông thấy một cặp nam nữ gặm cắn đối phương, mở ra cửa phòng chứa đồ rồi chui vào trong.

Ặc, cô coi như không nhìn thấy là được rồi.

Đợi khi cô trở lại, quản lý thấy cô lập tức chỉ cái khay trên quầy bar, nói: “Cô bưng cái này đến hồ bơi bên kia.”

Trần Thần rùng mình một cái, bây giờ đã là tháng mười một, khẳng định không thể nào bơi lội.

Nhưng bên ngoài lạnh hơn bên trong nhiều, thế mà còn có người chạy tới bên hồ bơi.

Có điều bọn họ lạnh hay không, chẳng phải chuyện Trần Thần phải lo lắng.

Lúc Trần Thần bưng khay tới cạnh hồ bơi, cô phát hiện người ở đây rất nhiều, vả lại còn có không ít nữ sinh ngồi trên ghế dài cạnh hồ bơi.

Trần Thần nhìn bọn họ, cô biết chủ nhân tổ chức buổi tiệc này là du học sinh Trung Quốc, khách tới dự cũng có rất nhiều người Trung Quốc.

Những người này hẳn là cũng vậy, thế nên cô dùng thẳng tiếng Trung hỏi: “Xin hỏi là ai cần rượu sâm banh?”

Cô vừa cất tiếng nói xong, mấy nữ sinh ngồi trên ghế dài không hẹn mà cùng quay đầu nhìn cô.

Trần Thần chớp mắt, chẳng lẽ cô nói sai rồi ư?

Cho đến khi một nữ sinh trong đó dùng tiếng Anh nói: “Nhân viên phục vụ hiện giờ sao thế hả, một chút quy củ cũng không có.”

Mà một nữ sinh khác nhuộm tóc màu xám bạc thì đánh giá Trần Thần từ trên xuống dưới, cô ta hơi châm biếm nói: “Cô không phải ngay cả tiếng Anh cũng không biết chứ?”

Trần Thần lắng nghe bọn họ dùng tiếng Anh châm biếm khinh thường, cô đột nhiên phát hiện sao mình có nỗi xung động muốn tạt rượu sâm banh trên mặt bọn họ.

Quả nhiên, ở cùng Nghê đại nhân thời gian dài, gần mực thì đen mà.

Cơ mà khí thế “không phục thì xử” trên người Nghê đại nhân, cô vẫn chưa học được triệt để. Bằng không lúc này cô sẽ không im lặng đứng đây, mà đã ra tay xử lý.

Đường Hiểu Mạn thấy Trần Thần không nói gì, cô ta mỉm cười, ngược lại rất điềm tĩnh.

Cô ta nhìn trái phải một cái, sau đó một nữ sinh đứng lên đi tới trước mặt Trần Thần, cầm lấy một ly rượu từ trong khay cô bưng trên tay.

Trần Thần thấy có người lấy rượu, đang định đi qua đặt khay lên chiếc bàn tròn nhỏ nằm cạnh băng ghế dài, đột nhiên người cầm rượu nâng ly lên rồi nện trên cái khay.

Ly rượu nện xuống khiến cho những ly rượu còn lại trên khay không may mắn thoát khỏi, gần như chỉ trong nháy mắt, toàn bộ ly rượu lảo đảo, cũng có cái rơi xuống đất vỡ nát.

Về phần sâm banh trong ly đương nhiên bắn tung tóe xung quanh.

Cô nàng nện ly rượu xuống cố tình lộ ra biểu cảm kinh ngạc, cô ta cười nói: “Ô xin lỗi nhé, tôi bất cẩn.”

Nói là bất cẩn, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười ác ý.

Áo Trần Thần ướt đẫm, tất cả rượu trên khay cô bưng đều tạt lên người cô.

Ha ha, thật sự coi cô là người ăn chay mà.

Nhưng cô nàng kia vừa nói xong, bên cạnh lại có người lên tiếng châm biếm: “Có một số người thật sự thấp hèn mà không tự biết, cũng không soi gương nhìn xem, bản thân rốt cuộc có xứng với người ta không. Chỉ là một đứa bưng đồ uống, cũng dám có ý với gia đình quyền thế.”

“Đừng nói vậy, lỡ như thủ đoạn của người ta rất cao thì sao, cuối cùng kết hôn đấy. Các cậu còn không phải gọi người ta một tiếng Bùi phu nhân à.”

“Mẹ nó, Bùi Tri Lễ cũng hạ giá quá đi, tìm một đứa bưng đồ uống làm bạn gái.”

Đối với những lời châm chọc khiêu khích này, đầu tiên Trần Thần sửng sốt, sau đó cô mới hoàn toàn hiểu được, hóa ra là bởi vì Bùi Tri Lễ.

Tuy rằng đám người này mở miệng là nói đứa bưng đồ uống, gia cảnh Trần Thần bình thường, nhưng có thể từ nhỏ đã học trường nổi tiếng là dựa vào sự chăm chỉ của cô, còn có đủ thông minh.

Đúng, Trần Thần gần như trong nháy mắt nối lại tất cả sự việc.

Vì sao Tiêu Đình Đình lại đột nhiên tìm mình cùng đến làm thêm, tại sao bọn họ không trực tiếp huấn luyện mà bắt đầu làm việc, còn nữa tại sao ban nãy bên trong có nhiều người như vậy, nhưng quản lý chỉ bảo mình cô bưng rượu sang đây.

Trần Thần nhìn xung quanh một vòng, tuy rằng mấy nam sinh không lên tiếng, nhưng rõ ràng ở một bên chế giễu.

Những nữ sinh kia ngược lại lải nhải không dứt, mỗi câu bưng đồ uống làm như thật sự có thể đoán được tới lòng bàn chân Trần Thần. Có điều bọn họ cũng không ngẫm lại, dù rằng giờ đây Trần Thần bưng đồ uống, nhưng cô sẽ bưng đồ uống cả đời ư?

Đám người này chỉ dựa vào sự che chở của ba mẹ mà diễu võ dương oai thôi.

Trần Thần không muốn nhẫn nhịn nữa, cô trực tiếp ném xuống cái khay vang lên tiếng phịch giòn tan, lần này ly rượu trên khay lại vỡ nát, mảnh vụn ly rượu tung tóe khắp nơi.

Thậm chí còn rơi trúng trên cánh tay một nữ sinh, khiến cô ta thét lên một tiếng chói tai.

Trần Thần biết đám người này tìm mình tới chỉ là muốn sỉ nhục, cơ mà cô dựa vào gì, dựa vào gì phải bị đám rác rưởi này sỉ nhục.

Cô liếc nhìn bọn họ một cái, kể cả đám nam sinh ngồi ngoài hả hê: “Một đám rác rưởi.”

Một nữ sinh cách cô gần nhất vươn tay đẩy cô một cái: “Cô nói ai hả?”

Trần Thần không ra tay, ngược lại nhìn bọn họ cười lạnh nói: “Đương nhiên là nói các người rồi, phải, hôm nay tôi ở đây bưng đồ uống. Có điều tôi dùng năng lực của mình kiếm tiền, không có gì cảm thấy hổ thẹn.”

“Huống hồ các người tính là gì chứ.” Trần Thần tức giận cười ra tiếng, cô nhìn đám người này nói tiếp, “Tôi dựa vào bản thân thi đậu Cambridge, còn các người là đồ ăn hại nếu không có ba mẹ thì đừng nói tới đại học, ngay cả cao trung cũng không lên được.”

Những lời này lập tức chọc giận một nam sinh trong đó, anh ta chạy tới, miệng hùng hổ nói: “Cô nói ai là đồ ăn hại hả, ông đây thật sự muốn đánh phụ nữ đó.”

Kết quả anh ta vừa đi tới trước mặt Trần Thần, còn chưa kịp ra tay thì cả người thoáng cái giống như bay lên, ngã thẳng xuống hồ bơi bên cạnh.

Nước trong hồ bơi bắn tung tóe cao mấy mét, tiếng động rất lớn, gần như ngay cả mọi người trong đại sảnh đều nghe được.

Trần Thần quay đầu nhìn thấy Bùi Tri Lễ thu lại chân mình, sau đó anh đi đến bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Em không sao chứ?”

Cô lập tức lắc đầu, tỏ vẻ mình không có việc gì.

Về phần người ngã trong nước thì bắt đầu vùng vẫy rốt cuộc nổi trên mặt nước, anh ta nổi giận mắng: “Đứa nào, mẹ nó đánh lén tao.”

Nhưng khi anh ta nhìn thấy Bùi Tri Lễ ở bên hồ bơi thì chợt sửng sốt.

Nhóm du học sinh vốn không lớn, những sinh viên nhà giàu gần như đều quen biết lẫn nhau, huống hồ cho dù không quen thì cũng biết bối cảnh của đối phương.

Người như Bùi Tri Lễ không ai sẽ cố ý mạo phạm.

Đám nữ sinh thì muốn đùa bỡn bạn gái anh, đám nam sinh này chỉ coi là xem diễn, dù sao bọn họ cũng bực Bùi Tri Lễ lâu rồi. Vốn nghĩ rằng sỉ nhục cô gái này là được rồi, dù sao Bùi Tri Lễ có thể làm gì chứ.

Nhưng không ai ngờ tới, anh lại đột ngột xuất hiện tại đây.

Đường Hiểu Mạn cũng không nghĩ tới anh sẽ đến, cô ta nhất thời kinh ngạc từ trên ghế bật dậy.

Bùi Tri Lễ nhìn người còn nổi trong nước, giọng anh hết sức lạnh lẽo nói: “Lần này cậu chưa động tới cô ấy là cậu gặp may. Nếu dám có lần sau…”

Anh cười lạnh một tiếng: “Nhà họ Trần các người có ba đứa con trai, cậu tính là gì chứ.”

Người ở đây nghe được những lời này, đáy lòng ai cũng lạnh run.

Nhưng Bùi Tri Lễ cũng không định buông tha cho bọn họ như vậy, đặc biệt mấy nữ sinh kia, anh nhìn đám người đó, lạnh lùng nói: “So với cô ấy, các người quả thật cũng không coi là gì.”

Con người anh tính nết ôn hòa, quả thật không nên nói lời hung hãn với con gái, có điều phải nói rõ ràng.

Theo anh thấy đám nữ sinh kia cả ngày không phải tính kế này nọ thì hoàn toàn là một đám ăn hại không đầu óc, nếu không phải lần này liên lụy tới Trần Thần, anh hoàn toàn không liếc nhìn những người này một cái.

“Chúng ta đi thôi.” Bùi Tri Lễ dịu dàng nắm tay Trần Thần, thấp giọng nói.

Trần Thần gật đầu, có điều khi cô vừa muốn xoay người, đột nhiên nói: “Anh chờ em một chút.”

Dưới cái nhìn chăm chú của Bùi Tri Lễ, Trần Thần xoay người, vươn tay dùng sức đẩy nữ sinh đứng gần mình nhất một cái, ban nãy cô ta cũng đẩy cô, phải có qua có lại.

Trần Thần cũng không phải người chịu thiệt, cô ta đẩy mình một cái, mình cũng đẩy cô ta một cái, tuyệt đối không đẩy nhiều.

Nhưng khẳng định không thể chịu thiệt thòi.

Tuy nhiên cô không nghĩ tới đối phương đứng gần hồ bơi, cô dùng sức đẩy trực tiếp đẩy người vào trong hồ bơi, bọt bước bắn tung tóe.

Lúc Bùi Tri Lễ kéo Trần Thần rời khỏi, Đoàn Thư Thành đứng một bên giơ ngón cái về phía anh.

Ban nãy vì anh ta ra ngoài đón Bùi Tri Lễ, thế nên lúc đó mới không thấy hành động Trần Thần, nhưng Bùi Tri Lễ cũng không thua kém, một cước đá người vào hồ bơi, thật đủ lợi hại.

Trước khi rời khỏi Trần Thần lấy đồ rồi đi, lúc này mới theo Bùi Tri Lễ rời khỏi biệt thự.

Cho đến lúc sắp tới bên cạnh chiếc xe, Trần Thần cất tiếng nói: “Em xin lỗi.”

Bùi Tri Lễ quay đầu nhìn cô, nhìn cô hồi lâu, rốt cuộc anh lên tiếng: “Trần Thần, ngẩng đầu nhìn anh.”

Trần Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng vừa ngẩng lên cô đã bị Bùi Tri Lễ ôm lấy. Ánh trăng trên đầu rọi xuống tia sáng, còn có biệt thự tựa như hộp đá quý cách đó không xa, tiếng người vẫn ồn ào.

Thực ra vừa rồi cô sợ hãi.

Có điều cô không muốn người ta nhìn ra sự sợ sệt trong lòng mình, thế nên cô lấy can đảm nói những lời kia, nhưng khi anh xuất hiện, Trần Thần hoàn toàn thả lỏng.

Bởi vì anh đến rồi.

Bùi Tri Lễ hơi buông cô ra, dưới ánh trăng, anh nhìn đường nét khuôn mặt cô, còn có cặp mắt phát sáng kia.

“Em đừng sợ.” Anh nhẹ giọng an ủi cô.

Ánh mắt Trần Thần nhìn anh chăm chăm, như là muốn gắn kết toàn thân anh vào trong hai mắt mình.

Anh vươn tay vuốt ve từ hai má cô đi xuống, lòng bàn tay anh đặc biệt ấm áp, Trần Thần không nhịn được càng muốn kề sát lòng bàn tay anh.

“Trần Thần, anh xin lỗi, đã để em chờ anh lâu như vậy.”

Anh luôn muốn nói những lời này, bởi vì là cô thích anh trước, trong những ngày tháng anh không biết, cô luôn cố gắng để được tới gần anh. Đều là một mình cô nỗ lực.

Trần Thần đột nhiên cắn cánh môi, sao cô lại có nỗi xung động muốn khóc thế.

Bùi Tri Lễ cất tiếng nói tiếp: “Thế nhưng sau này anh sẽ ở bên cạnh em, luôn luôn, mãi mãi.”

Rốt cuộc trong bóng tối có một giọt nước mắt chảy xuống.

Cô không hề hối hận, không hối hận đã thích anh, cũng không hối hận mình đã chờ lâu như vậy.

Bởi vì anh đáng giá.

*

Ba năm sau.

Lại là buổi lễ tốt nghiệp mỗi năm một lần tại Cambridge, mặc kệ cách nhau rất xa, các vị phụ huynh đều muốn chạy sang đây, tới tham dự khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của con mình.

Ngày này sẽ có nhân vật nổi tiếng phát biểu đủ loại đạo lý cho những sinh viên sắp bước vào xã hội.

Thế nhưng trong một trang viên cách nơi này không xa, bãi cỏ xanh thẫm dường như liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối. Mà cách đó không xa có người đang bận rộn, phía sau sân khấu chính to lớn là tạo hình do hoa tươi xếp thành, trên đó còn có hai chữ cái rõ ràng.

P&C, đây là họ của cô dâu chú rể ngày hôm nay.

Đây là một buổi hôn lễ cỡ nhỏ chỉ mời người nhà và bạn bè, tuy nhỏ nhưng không tùy tiện chút nào.

Cả hiện trường hôn lễ đều tỉ mỉ, tất cả đều là từng li từng tí về đôi vợ chồng mới cưới sắp tiến vào cung điện.

Mà trong phòng nghỉ cô dâu, Ngải Nhã Nhã đưa điện thoại của Trần Thần cho cô, cười nói: “Cậu phải nhận cuộc gọi này.”

Nhan Hàm ở bên cạnh mỉm cười nhìn.

Trần Thần cầm di động, chợt nghe bên kia vang lên giọng của Nghê Cảnh Hề: “Tớ xin lỗi, hôm nay không thể nào tham dự hôn lễ của cậu.”

Lúc này Nghê Cảnh Hề đang ở Israel cầm lấy chai rượu bên cạnh, rót cho mình một ly, nghiêm túc nói: “Tuy rằng không thể tham dự, nhưng tớ thành tâm chúc phúc cậu được vui vẻ hạnh phúc mãi mãi.”

“Ly rượu này tớ kính trước.” Nói xong, cô ngửa đầu uống hết ly rượu.

Trần Thần nghe được tiếng cô uống rượu, đột nhiên có phần không nhịn được, nước mắt sắp rơi xuống: “Nghê đại nhân…”

Nghê Cảnh Hề nghe ra giọng nghẹn ngào của cô bạn, cô lập tức nói: “Hôm nay là ngày cậu kết hôn, không được khóc.”

Trần Thần sụt sùi một cái.

“Cậu đừng cho rằng tớ hù dọa cậu, đợi tớ về nước cậu cũng gần về nước rồi. Nếu dám khóc, đến lúc đó tớ tìm cậu tính sổ.”

Quả nhiên một câu của Nghê Cảnh Hề thành công hù dọa Trần Thần, cô thật sự không dám khóc.

Lúc này Nghê Cảnh Hề còn muốn nói chuyện, nhưng cửa phòng cô vang lên tiếng gõ, bên ngoài có người hô lên: “Mau lên, điện thoại vừa gọi tới, bên ngoài có vụ nổ tập kích.”

Nghê Cảnh Hề từ trên ghế bật dậy: “Tớ phải cúp máy, Trần Thần.”

Hình như sau cùng cô vẫn nói một câu: “Phải hạnh phúc cả đời nhé.” Sau đó cô cúp máy, vội vàng thu xếp hành lý, mở ra cửa phòng.

Rất nhanh cô đi theo đồng nghiệp ra cửa, nhưng sau khi bọn họ ra ngoài, Nghê Cảnh Hề trông thấy một chiếc xe đậu bên ngoài, khoảnh khắc cô nhìn qua, cửa kính xe hơi hạ xuống.

Cho đến khi lộ ra một bên mặt của người trong xe, khi anh hơi quay đầu nhìn qua, trên khuôn mặt quá khôi ngô kia lộ ra vẻ trơn bóng của chất ngọc.

Chỉ tiếc bởi vì khuôn mặt không biểu cảm mà trông đặc biệt lạnh lùng bạc bẽo.

Nghê Cảnh Hề đứng tại chỗ nhìn anh, anh cũng nhìn thấy Nghê Cảnh Hề.

Cho đến khi Nghê Cảnh Hề từ miệng nhẹ nhàng thốt ra ba chữ: “Hoắc Thận Ngôn.”

……

Khi âm nhạc hôn lễ vang lên, Trần Thần khoác cánh tay ông Trần đứng ở cuối con đường rải hoa tươi.

Ông Trần nhìn người đàn ông cao lớn mặc lễ phục màu trắng đằng trước, trong lòng thật sự vui buồn lẫn lộn, con gái của ông sắp lấy chồng, sắp bị thằng nhóc thối nhà người khác dắt về nhà.

Ai ngờ khi ông đang đắm chìm trong buồn bã, Trần Thần kéo nhẹ ông: “Bố, chúng ta cần phải đi rồi.”

Ông Trần nhướn mày, con bé này không kiên nhẫn gì cả.

Dù trong đầu nghĩ vậy, nhưng ông Trần cũng không chậm trễ thời gian. Bởi vì trước khi đi, vợ ông nói nếu dám làm khó Bùi Tri Lễ, cái nhà này từ nay về sau không có chỗ cho ông dung thân.

Xem kìa, thằng nhóc này không chỉ muốn bắt cóc con gái ông, ngay cả vợ ông cũng bị mua chuộc.

Giờ phút này Trần Thần không biết ý nghĩ trong lòng ông Trần, trong mắt cô chỉ có Bùi Tri Lễ cách đó không xa, anh mặc lễ phục màu trắng thuần khiết, toàn thân cao ngất, đứng trước bức tường hoa hồng, anh tuấn đến thế.

Từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ trở thành vợ chồng.

Bùi Tri Lễ nhìn cô gái đi từng bước hướng về phía mình, anh nhớ tới trong hành lang dài ở vườn hoa đại học A năm đó, cô gái kia cầm quyển sách đang khóc, cô gái sau này muốn làm vợ Bùi Tri Lễ.

Hôm nay anh rốt cuộc cưới cô rồi.

Khi bàn tay ông Trần giao Trần Thần cho Bùi Tri Lễ, đôi mắt ông đỏ lên, Trần Thần ở bên cạnh thì trông như sắp khóc. Bùi Tri Lễ dùng hết sức nắm chặt lòng bàn tay cô. Tựa như là đang nói với Trần Thần, cả đời này anh sẽ nắm chặt lòng bàn tay cô, tuyệt đối không buông ra.

Thời khắc hai người đeo nhẫn cưới cho nhau, Bùi Tri Lễ nghiêng người hôn lên bờ môi cô dâu của mình.

Lúc cái hôn nhẹ này chấm dứt, anh nhẹ giọng nói: “Bùi phu nhân.”

Từ nay về sau, em cũng là tín ngưỡng của anh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play