Trong căn phòng, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất, một mảnh tĩnh lặng.
Mọi người chẳng dám chớp mắt, hình như sợ bỏ lỡ bất cứ hình ảnh nào.
Nhưng sau khi Bùi Dĩ Hằng nói xong câu đó, anh lạnh lùng liếc Lam Tư Gia một cái, rồi xoay người bỏ đi.
Đôi chân dài sải bước, anh gần như biến mất tại cửa trong mấy giây.
Nhan Hàm sửng sốt, lập tức đi theo. Vừa rồi khi Lý Viện rót rượu, cô ta chẳng hề khách sáo, rượu trong ba cái ly đoán chừng hơn phân nửa chai rượu.
Đợi người đi khỏi rồi, bàn tay cầm thẻ của Lam Tư Gia run lên.
Rốt cuộc đánh rơi xuống đất.
Lý Viện bên cạnh nhìn qua mọi người trong căn phòng, cô ta không hề biết Bùi Dĩ Hằng và Lam Tư Gia biết nhau, chỉ coi đây là sinh viên mới của lớp một khoa báo chí, cô ta thẹn quá hóa giận nói: “Sinh viên lớp các người thật là hết thuốc chữa, đàn chị Lam biết các người liên hoan, đặc biệt qua đây quan tâm một chút, kết quả thế nào, làm bẩn cái túi hơn hai vạn của đàn chị, lại còn có người càn quấy như vậy.”
“Nam sinh kia tên gì? Là thuộc lớp các người phải không, cậu ta tên là gì hả.” Lý Viện thở hổn hển hỏi.
Đột nhiên có một nam sinh lên tiếng: “Thay uống rượu cũng không được ư, tiền túi chẳng phải bồi thường rồi à.”
Một câu thốt ra, trong phòng liền vang lên tiếng xôn xao.
Trong đầu Lam Tư Gia rối loạn, cô ta chỉ muốn ra oai phủ đầu Nhan Hàm. Nhưng cô ta không ngờ Bùi Dĩ Hằng đột ngột xuất hiện, hơn nữa anh còn ở trước mặt mọi người khiến cô ta khó xử.
Lúc này trong phòng đã có tiếng xì xào.
Rốt cuộc Lam Tư Gia lấy lại tinh thần, cô ta giữ chặt Lý Viện, ngăn cản Lý Viện nói tiếp.
Sau đó, cô ta đỏ mắt liếc nhìn mọi người một cái, rồi xoay người bước ra ngoài.
Sau khi Lam Tư Gia rời khỏi, nữ sinh khác đi theo cô ta đuổi theo ra ngoài, ngược lại Lý Viện còn ở trong phòng, nhìn bọn họ: “Lớp các người rất ghê gớm, cả cái lớp này đều thuộc dạng không vừa nhỉ.”
Mà lúc này Lam Tư Gia ra ngoài, đứng ở cuối hành lang, đá mạnh một cước vào vách tường.
Khuôn mặt thanh tú đã méo mó đến mức hoàn toàn thay đổi.
Trước kia Bùi Dĩ Hằng hoàn toàn không đối với cô ta như vậy, khẳng định là bởi vì Nhan Hàm. Lam Tư Gia gần như tức giận đến phát điên, từ khi vào đại học cô ta đã không thích Nhan Hàm.
Lần đó trên diễn đàn trường, học viện truyền thông bình chọn hoa khôi của khoa, hoàn toàn không có tên của cô ta.
Không nêu tên Nhan Hàm thì chính là Nghê Cảnh Hề.
Cho đến khi có một câu trả lời nói rằng, dáng vẻ Lam Tư Gia cũng không tệ, rõ ràng chỉ là một câu đơn giản, lại khiến cô ta vui vẻ không thôi.
Nhưng cô ta còn chưa vui được bao lâu, lại có người trả lời dưới đó, Lam Tư Gia nhiều lắm chỉ là một tiểu mỹ nữ, cùng với loại đại mỹ nhân Nhan Hàm hoàn toàn không thể so sánh.
Hơn nữa lại có rất nhiều người bấm like cho câu trả lời này.
Đúng, chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, nhưng cô ta khó chịu, không thoải mái.
Cô ta chán ghét Nhan Hàm, thế nên cô ta tham gia hoạt động của học viện truyền thông, tham gia hoạt động trong trường, khoe khoang chơi nổi, dốc sức đàn áp Nhan Hàm.
Bạn xem, hiện tại mọi người vừa nói tới học viện truyền thông, ai chẳng biết tới Lam Tư Gia chứ.
Thậm chí năm nay cô ta còn đặc biệt đi tham gia chương trình tivi, thậm chí lúc nhắc tới đại học A sẽ có người nói một câu Lam Tư Gia là hoa khôi trường.
Lam Tư Gia nghĩ rằng cô ta không cần chịu đựng Nhan Hàm nữa, thậm chí còn cho rằng Nhan Hàm đã sớm không thể so sánh với cô ta.
Nhưng cô ta chẳng ngờ, rõ ràng là mình quen Bùi Dĩ Hằng trước, rõ ràng cô ta mới là thanh mai trúc mã với anh, nhưng dựa vào gì anh muốn giúp Nhan Hàm chứ.
Nghĩ đến đây, Lam Tư Gia rốt cuộc lấy ra di động của mình.
Cô ta nhanh chóng tìm một dãy số trong danh bạ, bấm gọi. Chưa đến một lúc, bên kia bắt máy, cô ta lập tức ấm ức hô lên một tiếng: “Dì Trình, cháu là Tư Gia đây.”
……
Bên này Nhan Hàm đi theo Bùi Dĩ Hằng xuống lầu, ra khỏi quán ăn, tiếp theo nhìn thấy anh hướng về một phía góc đường.
“Cậu có cần gấp gáp vậy không?” Cuối cùng cô vẫn đuổi theo, nhìn anh.
Cái nhìn này khiến cô hơi sửng sốt.
Bởi vì vành mắt anh đã ửng đỏ, đặc biệt là ánh mắt, bóng nước óng ánh, không phải loại trạng thái tỉnh táo, là loại mông lung chuếnh choáng.
Anh không phản ứng Nhan Hàm, mà tiếp tục đi về phía trước.
Nhan Hàm cũng không biết làm sao bây giờ, không dám tùy tiện túm lấy anh, chỉ đành đi theo anh.
Cho đến khi anh đi tới tiệm tiện lợi 7-11 ở ven đường, đi thẳng vào trong. Nhan Hàm chạy theo vào, nhưng người ta chỉ im lặng lấy ra một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh, chờ anh đi tới quầy thu ngân, lúc chuẩn bị lấy ra di động trả tiền, anh lục lọi trong túi hồi lâu, làm sao cũng không tìm ra được.
Anh còn hơi nghiêng đầu, tự nói: “Di động của mình đâu rồi?”
Nhan Hàm từ trước tới giờ chưa từng thấy dáng vẻ của anh đáng yêu như vậy, trên người chẳng hề có chút lạnh lùng, anh hơi cau mày, dường như thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
“Để tôi trả tiền, để tôi trả.” Nhan Hàm mau chóng nói với nhân viên thu ngân.
Lúc cô lấy ra di động, cô vươn tay kéo ống tay áo của Bùi Dĩ Hằng, dỗ dành anh nói: “Cậu ngoan ngoãn chờ một chút, sắp trả tiền xong rồi.”
Nhân viên thu ngân vẫn luôn nhìn anh, có lẽ cũng cảm thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của anh đặc biệt đáng yêu, thế là bật cười một tiếng khẽ khàng.
Ai ngờ người ta vừa cười một tiếng, anh lập tức nhìn sang đối phương.
Sau đó anh cúi đầu nhìn Nhan Hàm, dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc nói: “Cô ấy cười tôi.”
Chỉ thiếu lấy ngón tay chỉ vào người ta.
Nhan Hàm lập tức xụ mặt, nói với nhân viên thu ngân: “Cô đang cười cậu ấy sao?”
Nhân viên thu ngân sớm đã nhìn ra Bùi Dĩ Hằng say rồi, mau chóng mím môi lắc đầu.
Vì thế Nhan Hàm vươn tay vỗ lưng anh trấn an, dịu dàng nói: “Cô ấy không có.”
“Hừ.” Trong cánh mũi chàng trai phát ra một tiếng hừ lạnh.
Nhan Hàm mau chóng nhìn nhân viên thu ngân, sợ cô ấy lại cười nữa, cũng may nhân viên thu ngân rất nể mặt, kiềm nén nhẫn nhịn, được rồi, rốt cuộc không cười ra tiếng.
Nhưng cô nhân viên ngừng rồi, Nhan Hàm lại hơi có phần không nhịn được.
Muốn cười.
Sao anh có thể đáng yêu vậy chứ.
Cũng may cô cố ý xụ mặt, sau khi trả tiền xong, chuẩn bị kéo anh rời khỏi.
Tuy nhiên Bùi Dĩ Hằng lại không muốn đi, anh đi tới cửa, đột nhiên thấy chiếc bàn dài và ghế ở bên cạnh, đó là nơi của tiệm tiện lợi để cho khách dùng bữa.
Anh đi qua, ngồi xuống đó.
Nhan Hàm thấy thế, cũng không ép buộc kéo anh đi, mà ngồi xuống vị trí bên cạnh anh, yên lặng ngồi cùng anh.
Đối diện chiếc bàn dài là một tấm kính, lúc này bên ngoài xe cộ như thoi đưa, đèn xanh đèn đỏ không ngừng thay đổi.
Đèn đỏ dừng, đèn xanh chạy.
Cho đến khi người bên cạnh xoay người qua, mặt đối mặt với cô. Nhan Hàm xoay người theo, cô tưởng rằng anh hơi khó chịu, vì thế lo lắng hỏi han: “Bây giờ cậu còn khó chịu không? Nếu không tôi gọi xe nhé, chúng ta về nhà.”
Nhưng cô vừa muốn vươn tay lấy ra di động, chàng trai đối diện nhẹ nhàng nhích lại gần.
Anh khẽ khàng tựa đầu trên vai cô, Nhan Hàm như bị bấm nút dừng, cố định tại chỗ.
Quần áo cô mặc hôm nay, cổ áo hơi rộng, vốn để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, nhưng lúc này gò má anh nhẹ nhàng vùi ở cổ cô, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên làn da cô, hơi nóng lại hơi ngứa ngáy.
Thế giới tựa như hoàn toàn lặng yên trong khoảnh khắc này.
Âm thanh ầm ĩ bên ngoài bị ngăn cách, chỉ còn lại anh và cô.
Cho đến khi Nhan Hàm nghe được tiếng anh, rất trầm thấp nói: “Khó chịu.”
*
Sáng hôm sau, Trần Thần nhìn chằm chằm cánh cửa, miệng cắn há cảo chiên: “Tớ đã gọi mười cú điện thoại cho Nhan Hàm, hôm nay cậu ấy sẽ không tới đâu.”
“Không thì cậu gọi thử lần thứ mười một xem.” Nghê Cảnh Hề rất bình tĩnh, cô đang gõ lốp bốp trên bàn phím, đang chỉnh sửa gì đó.
Trần Thần lại gật đầu, đồng ý nói: “Đúng, để tớ gọi lần nữa.”
Kết quả vẫn không ai nhận máy.
Tiếng chuông vào học vang lên, Nhan Hàm vẫn chưa tới.
Cũng may giáo viên lớp này không điểm danh, thế nên Trần Thần cũng không lo lắng, cô thong thả uống sữa đậu nành, thuận tiện lướt weibo, lướt vòng bạn bè.
Kết quả khi đang lướt weibo, đột nhiên có một nữ sinh cùng lớp gửi tin nhắn cho cô.
Nữ sinh cùng lớp hỏi: [tối qua Nhan Hàm và Lam Tư Gia choảng nhau sao?]
Trần Thần tỏ vẻ mù mờ, đây là tình huống gì?
Sau đó nữ sinh này gửi cho cô một đường link, là bài viết đăng trong diễn đàn trường.
[sinh viên năm nhất bây giờ đều càn quấy, không tôn trọng người khác vậy sao?]
Tiêu đề này rất thu hút người khác, Trần Thần nhìn thấy phần trả lời đã hơn một ngàn tầng lầu.
Sau khi cô bấm vào, thấy chủ thớt nói nguyên nhân trong bài viết chính.
Chủ thớt: [hôm qua tôi nhìn thấy một màn này, quả thực đáng sợ. Lúc ăn cơm gặp phải sinh viên năm nhất đang mở tiệc liên hoan, vì thế đàn chị của đoàn chủ tịch đi qua xem, thuận tiện tâm sự với mọi người. Ai ngờ vừa qua đó, cái túi của cô ấy bị người ta hắt nước dừa. Nhưng mà cái túi này rất đắt, người hắt nước cũng chẳng nói bồi thường, cuối cùng người giúp đỡ lớp này đứng ra nói chuyện, tự mình thay sinh viên này uống ba ly rượu, coi như nhận lỗi với đàn chị. Đàn chị vốn không muốn như vậy, nhưng cái cô giúp đỡ kia khăng khăng tự mình uống rượu. Nhưng không ngờ có một nam sinh lớp này tiến vào, trực tiếp giành lấy rượu uống hết, còn nói này nọ đàn chị ức hiếp người khác.]
[nói thật, nếu túi của bạn bị hắt nước bị hỏng như vậy, các bạn không tức giận sao, kết quả cuối cùng còn bị vu cáo thành mình ức hiếp người ta.]
Chủ thớt còn đăng lên một tấm ảnh, tuy rằng logo của cái túi trên ảnh bị che chắn, nhưng ai nấy đều thấy được đó là Chanel.
Quần chúng ăn dưa trở nên xôn xao.
Lầu 2: [làm phiền vạch trần lớp này, loại sinh viên năm nhất này cũng quá TM* không biết tốt xấu.]
(*) mẹ nó
Lầu 3: [đó là Chanel đấy, đau lòng quá, không phải túi của tôi, tôi thấy cũng đau lòng. Nói thật, nếu ai lấy nước dừa hắt vào túi của tôi, tôi nhất định vặn gãy đầu chó của cô ta.]
Lầu 4: [nói thật, các người không cảm thấy sinh viên năm nhất hiện giờ càng ngày càng không có tố chất sao? Trên đường nhìn thấy đàn anh đàn chị làm như không nhận ra, còn cố ý xoay mặt đi thẳng qua. Quả thật hết sức càn quấy, huống hồ làm bẩn túi của người ta, chẳng phải nên bồi thường à? Sao lại là ức hiếp người ta.]
Lầu 5: [được rồi, tôi đã tìm thấy trang web báo giá chính thức của kiểu túi này, 25600. Ha ha, bảo cô ta uống ba ly rượu là ức hiếp cô ta sao? Bảo cô ta uống ba chai rượu cũng còn nhẹ.]
Cơ mà khi tới lầu sáu mươi mấy, đột nhiên xuất hiện một tin tức khác.
Lầu 67: [cái gì gọi là kẻ xấu tố cáo trước, hôm nay tôi coi như mở mang kiến thức rồi, nếu mấy vị đàn chị định đắp nặn lớp một báo chí của chúng tôi thành cái lớp tội ác tày trời, vậy tôi cũng sẽ không giúp mấy vị giấu diếm nữa.]
Ở đây lại có người biết rõ sự việc xuất hiện, người chờ ăn dưa nhốn nháo.
Lầu 80: [xin lỗi, bởi vì hơi dài cho nên trả lời chậm một chút. Cuối tuần lớp chúng tôi liên hoan, sau đó vị đàn chị này thuộc đoàn chủ tịch hội sinh viên mang theo hai vị bộ trưởng qua đây. Sau khi bọn họ vừa vào, một vị bộ trưởng bảo một nữ sinh lớp chúng tôi nhường chỗ cho phó chủ tịch, lúc nữ sinh này đứng lên, quả thật bất cẩn hắt nước dừa trúng cái túi của phó chủ tịch.]
Lầu 81: [lúc ấy nữ sinh này liền xin lỗi phó chủ tịch, kết quả vị bộ trưởng đại nhân kia không chịu bỏ qua, nói cái túi kia rất đắt. Vậy đó, thế là đàn chị giúp đỡ lớp chúng tôi không nhìn được nữa, đàn chị đã nói cái túi này để chị ấy bồi thường. Kết quả phó chủ tịch lại nói với nữ sinh làm đổ nước, cái túi đắt tiền như vậy, bạn ấy không biết xấu hổ để đàn chị thay bạn ấy bồi thường sao?]
Lầu 85: [vì thế bạn học lớp chúng tôi đã nói bạn ấy nhất định sẽ đi làm thêm bồi thường, hỏi có thể trả góp không. Kết quả bộ trưởng đại nhân tức giận, nói đợi đến khi phó chủ tịch tốt nghiệp, đoán chừng cái túi này cũng chưa bồi thường xong. Sau đó lớp chúng tôi bảo phó chủ tịch giơ cao đánh khẽ, kết quả phó chủ tịch nói thẳng, đàn chị giúp đỡ lớp chúng tôi uống ba ly rượu trắng thì sẽ cho qua chuyện này. Kết quả khi đàn chị muốn uống thì một nam sinh của lớp chúng tôi đến nơi, trực tiếp giúp đàn chị uống hết, còn đưa ra một tấm thẻ, là tiền bồi thường cái túi.]
Lầu 89: [phó chủ tịch, tôi nhớ chị còn cầm đi tấm thẻ kia mà, là chê chưa thỏa nguyện, còn đăng bài lôi bọn tôi ra.]
……
Lầu 135: [dài quá, có thể tổng kết ngắn gọn không.]
Lầu 172: [nói ngắn gọn, thực ra chính là thảm án do một cái túi gây ra. Cái túi của phó chủ tịch bị hắt nước, người ta muốn đền, cô ta muốn người ta uống rượu nhận lỗi, kết quả bị một nam sinh làm mất mặt. Đây là một câu chuyện mất thể diện.]
Lầu 201: [tổng kết phía trên chuẩn rồi, nhưng tôi thấy đây là một câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân.]
Lầu 234: [mẹ nó, tôi xin lỗi, tôi tưởng làm bẩn túi không đền, không ngờ là vầy. Nói thật, vị phó chủ tịch này làm trò gì hả? Người ta bồi thường, cô ta không cần, nhất định bảo người ta uống rượu, có bệnh à.]
Lầu 256: [chỉ có tôi cảm thấy đàn chị giúp đỡ rất ngầu sao? Cái túi hai vạn năm, nói đền là đền.]
Lầu 311: [lầu trên nói mình là lớp một báo chí, vậy phó chủ tịch hẳn là học viện truyền thông rồi, tôi tìm danh sách học viện truyền thông, có hai vị nữ phó chủ tịch, cơ mà theo tiết lộ thì chắc là Lam Tư Gia rồi. Cô ta xem gia cảnh không tệ, rất có tiền.]
Trần Thần xem tới đây đã trợn mắt há mồm, nhưng cô nghĩ, hơn một ngàn tầng lầu thì hơi khuếch trương rồi.
Cho đến khi cô lướt tới phần sau, đột nhiên có người đăng lên một tấm ảnh, còn là chụp ngay lúc đó.
Trong tấm ảnh, nam sinh cao thẳng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lam Tư Gia, trong tay cầm tấm thẻ, thoạt nhìn muốn đưa cho cô ta.
Lầu 539: [khoan đã, tôi nhìn khuôn mặt nghiêng của nam sinh này, trông có vẻ là Bùi Dĩ Hằng.]
Lầu 540: [lầu trên +1]
Sau một hàng +1, đột nhiên lại có một nhân sĩ biết chuyện tiết lộ.
[cậu ấy tên là Bùi Dĩ Hằng đó, cơ mà rất trầm lặng, thoạt nhìn không hòa đồng, nhưng tính tình quả thật không tệ, thời điểm quan trọng dũng cảm đứng ra.]
[mẹ nó, thật là Bùi Dĩ Hằng, đại ca lầu trên, bạn thật sự không biết Bùi Dĩ Hằng là ai hả?]
[biết chứ, nam thần mới tới của lớp một báo chí chúng tôi, hot boy của lớp, có điều tôi cảm thấy cậu ấy đủ khả năng làm hot boy của trường.]
Giọng điệu hoạt bát lại nghịch ngợm này, thật sự khiến cho một đám quần chúng ăn dưa đều kinh ngạc.
Cho đến khi có người đăng lên một tấm ảnh từ Baidu bách khoa toàn thư.
“Bùi Dĩ Hằng, nam, tuyển thủ cờ vây chuyên nghiệp, hiện nay là cửu đẳng chuyên nghiệp trong làng cờ vây, đứng nhất thế giới. Nội trong năm 2016 đoạt liền ba giải ‘Giải vô địch thế giới cúp Bách Linh lần 3’, “Giải vô địch thế giới cúp Thế Tôn lần 5’, “Giải vô địch thế giới cúp Thiên Tinh lần 7’…”
[bạn học lầu trên, bây giờ bạn khẳng định bạn thật sự biết Bùi Dĩ Hằng là ai sao?]
Đừng nói bạn học lầu trên giật mình, khi Trần Thần nhìn tới đây, một hớp sữa đậu nành uống vào miệng bị phun ra.
Nghê Cảnh Hề bên cạnh nhìn cô một cái, mau chóng dời máy tính của mình sang bên cạnh.
Khi Trần Thần đang muốn lau miệng, chỗ trống bên cạnh chợt có người ngồi xuống.
Nhan Hàm thấp giọng nói: “Cô có điểm danh không?”
Trần Thần không trả lời cô, mà trực tiếp nhét di động vào trong tay cô.
Nhan Hàm không hiểu ý cô bạn, lại hỏi: “Tớ hỏi cô có điểm danh không?”
Nhưng Trần Thần ấn đầu cô để cô cúi đầu nhìn màn hình di động của mình, cho đến khi đầu Nhan Hàm gục xuống, màn hình đúng lúc dừng tại tấm ảnh từ Baidu bách khoa toàn thư.
Ảnh đi cùng thông tin đúng lúc là một tấm ảnh đánh cờ, người đàn ông mặc âu phục áo vét, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, anh đang vươn tay đặt quân cờ đen trên bàn cờ, ngón tay thon dài trắng nõn, xinh đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt.