Editor: peeWan

______________________

Tối thứ sáu, Tô Vận hẹn gặp Điền Điềm.

Lúc Tô Vận đến phòng ăn, Điền Điềm đã đợi đến mức ngủ gà ngủ gật.

"Đại tỷ, mày có tí khái niệm thời gian nào không hả? Tao đợi mày ở đây từ lúc 6 giờ, mày coi bây giờ mấy giờ rồi!"

Điền Điềm tức giận chỉ vào đồng hồ phàn nàn, bất mãn liếc Tô Vận.

Tô Vận sau khi ra khỏi thang máy, gần như là chạy đến sảnh ăn, bây giờ vẫn còn thở hồng hộc. Sau khi uống một ngụm trà, cô nói: "Không trách tao được, tao đang chuẩn bị tan ca thì trưởng khoa Lưu gọi điện thoại đến, nói tao qua phòng bệnh của bà ấy, tao có thể không đi sao?"

Điền Điềm chế nhạo: "Lão thái thái đến thời mãn kinh rồi? Bây giờ vậy mà không rời mày được một khắc."

Tô Vận trừng mắt nhìn cô: "Đừng nói như vậy!"

Điền Điềm chép miệng: "Được rồi được rồi, không nói về bà ấy nữa, hại bà cô là tao đợi mày ba tiếng rưỡi, tao đói muốn chết, gọi món trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện."

Điền Điềm vẫy tay gọi phục vụ, bắt đầu chọn món ăn. Bọn cô chọn một phần ăn đơn giản kèm nước ép trái cây.

Tô Vận chống cằm nhìn chằm chằm Điền Điềm, không nói chuyện. Điền Điềm liếc mắt, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại: "Muốn nói gì thì nói đi!"

Tô Vận tạm thời không rảnh để ý đến lời nói thô lỗ của cô ấy, cắn môi dưới, dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Điền Điềm sốt ruột: "Đại tỷ, có gì cứ nói."

"Điền Điềm, biết trưởng khoa Lưu lúc nãy gọi tao có chuyện gì không?"

"Tao không đi guốc trong bụng mày."

Tô Vận: "... Trưởng khoa Lưu giới thiệu một thanh niên tài tuấn cho tao."

Thanh niên chắc là không sai, còn có tài tuấn hay không thì cô không biết, nhưng trưởng khoa Lưu nói như vậy, còn nhiệt tình khen người đó một lúc.

Tô Vận tiếp tục miêu tả người kia cho Điền Điềm: "Anh ta tự mở công ty, nghe nói cũng coi như có chút thành quả, năm nay ba mươi tuổi, rất đẹp trai, cao 1m82, cân nặng là... Tao quên rồi, dù sao cũng là mọi mặt không tệ. Trưởng khoa Lưu mời tao cuối tuần này đi gặp anh ta."

Điền Điềm nhất thời hào hứng, đặt di động sang một bên: "Bà mẹ nó, điều kiện tốt vậy! Vậy mày còn do dự cái gì, người này còn là do trưởng khoa Lưu giới thiệu, chắc là đáng tin cậy. Đi, việc này tao quyết thay mày, đi, nhất định phải đi, mày không đi tao cũng phải ép mày đi!"

Tô Vận: "... Sao mày còn gấp hơn tao vậy!"

"Tao có thể không vội sao?" Điền Điềm vừa nói vừa lấy một tờ giấy từ trong túi ra phe phẩy trước mặt Tô Vận, giọng khoe khoang: "Tao không muốn tới khi con tao sinh ra, gọi mày là mẹ nuôi mà mày vẫn còn độc thân."

Tô Vận lấy tờ giấy nhìn thử, con mẹ nó, hóa ra là siêu âm B (*), mang thai bảy tuần.

(*) Siêu âm B: một phương pháp siêu âm.

Nhìn thời gian siêu âm, là xế chiều hôm nay.

Cô khiếp sợ nhìn Điền Điềm: "Không phải mày nói trong vòng năm năm sau khi kết hôn không muốn có con sao?"

Điền Điềm xếp tờ siêu âm lại rồi bỏ trong túi: "Lập kế hoạch nhưng cuối cùng không thoát được. Lần này mang thai là ngoài ý muốn, nhưng đã có con rồi, bọn tao đành phải chào mừng nó đến thôi."

Sau đó ngước mắt nhìn Tô Vận: "Có phải kích thích mày không? Nếu như kích thích, vậy thì mau đi coi mắt, người đàn ông kia nếu không tệ thì cuối năm kết hôn luôn."

Tô Vận im lặng, coi mắt mà làm như dạo phố mua quần áo, ưng ý là xách về nhà?

Nháy mắt lại hăng hái nói: "Ăn cơm xong chúng ta đi dạo phố đi, tao phải đưa con nuôi của tao đi mua đồ chơi, mua quần áo, mua..."

"Ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng!!" Điền Điềm làm động tác dừng lại: "Bây giờ mới được bảy tuần, ai mà biết là trai hay gái. Trước tiên nói đến chuyện quan trọng đã."

Điền Điềm chuyển đề tài, hỏi cô: "Nói đi, tối nay hẹn tao có việc gì?"

Tô Vận chớp chớp mắt, nhất thời chưa nghĩ từ thích hợp.

Điền Điềm gian xảo nhìn cô: "Liên quan đến Tưởng Mộ Thừa? Anh ta lại làm phiền mày?"

Tô Vận: "..."

Điền Điềm cười nham hiểm, nhoài người về phía trước, hạ giọng bà tám: "Không phải anh ta đi tìm mày chứ?"

"Mày thấy anh ta là người nhạt nhẽo vậy à?"

Điền Điềm nhún nhún vai, tiếc nuối nói: "Cũng đúng."

Tô Vận nhìn Điền Điềm, biểu cảm thẹn thùng: "Sáng nay tao gặp lại người đàn ông kia."

Điền Điềm mù mờ: "Người nào?"

"Người ở khu phục vụ."

"Mẹ kiếp, đỉnh vậy! Mau nói, mau nói, mày dụ được anh ta rồi?"

Tô Vận liếc Điền Điềm, ra hiệu cô nhỏ giọng một chút.

Điền Điềm nhìn chung quanh thấy có người đang nhìn về phía bên này. Cô vội chống cằm, hạ giọng hỏi: "Không phải anh ta đến bệnh viện khám bệnh, sau đó hỏi số của mày?"

Tô Vận thầm nghĩ, tao làm gì tốt số vậy, rồi thở dài kể lại chuyện hồi sáng cho Điền Điềm. Sau khi kể xong thì hỏi Điền Điềm: "Tao hết thuốc chữa rồi sao?"

"Bình thường mà, phụ nữ cũng sẽ có lúc trồng cây si ai đó thôi, bây giờ mày có hứng thú như vậy chứng tỏ mày là một người phụ nữ bình thường, lúc trước tao còn lo sau khi chia tay Phó Minh Diễm mày..."

Điền Điềm phát hiện hình như mình nói sai, nhìn qua Tô Vận, sắc mặt cô không tồi, tiếp tục nói: "Tao cứ nghĩ mày định sống một mình hết đời."

Tô Vận cười nhạt: "Sao lại thế được? Chỉ là mấy năm này không gặp được người thích hợp hơn thôi."

Không gặp được người tốt hơn người đó mà thôi.

Bởi vì anh trước giờ là tốt nhất, nên cô mãi vẫn không thoát khỏi vũng lầy đó.

Thật ra phần lớn thời gian, cô đều sống trong chấp niệm của mình, không thể thoát ra được.

Dù sao năm năm trôi qua, có bao nhiêu tình cảm có thể vượt qua thử thách của thời gian chứ.

Điền Điềm đổi chủ đề đúng lúc, hỏi cô: "Mày hẹn tao ra gấp vậy, chắc chắn không chỉ đơn giản nói về chuyện mày gặp người đàn ông kia." Những việc này hoàn toàn có thể tán gẫu qua điện thoại, không cần gặp mặt nói chuyện.

"Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Tô Vận không vòng vo: "Tao muốn nhờ mày tìm giúp tao một bức ảnh của Tưởng Mộ Thừa."

Điền Điềm không tin được nhìn cô: "Mày muốn ảnh của Tưởng Mộ Thừa?"

Theo lẽ thường, không phải là nhờ cô dò la về người đàn ông ở khu phục vụ kia sao?

Tô Vận: "Đúng, mày không nghe lầm, tao muốn một tấm ảnh của Tưởng Mộ Thừa."

Cô luôn cảm thấy giọng Tưởng Mộ Thừa rất giống giọng của người đàn ông kia, muốn xác nhận một chút xem có phải là cùng một người hay không.

Nếu như người kia không phải Tưởng Mộ Thừa, rất tốt.

Nếu như là, Tưởng Mộ Thừa sẽ nghĩ về cô như thế nào?

Nhất định là nghĩ cô đã có mưu đồ với anh từ lâu.

Từ bình luận kia, đến mượn bật lửa ở khu phục vụ, lại đến đòi số điện thoại, hết lần này đến lần khác... Nghĩ đến đây da đầu Tô Vận tê rần, nếu là thật, cô có mười cái miệng cũng không giải thích được.

Điền Điềm cũng bắt đầu lúng túng, suy cho cùng Tưởng Mộ Thừa rất ít xuất hiện ở nơi công cộng, cho dù là tiệc rượu, hay là buổi đấu giá từ thiện, vẫn luôn là CEO của tập đoàn Trung Xuyên thay mặt anh.

Nghe nói nhân viên công ty Tưởng Mộ Thừa rất khó nhìn thấy anh, anh rất ít khi đến công ty, cho dù đến, cũng là lên thẳng phòng làm việc từ thang máy riêng trong hầm để xe, chỉ có trợ lý thư kí với những quản lý cấp cao của công ty mới có thể gặp được. Cũng chỉ năm nay mới thường ở Bắc Kinh, trước đó chuyên phụ trách mấy công ty ở nước ngoài.

Mà bây giờ, người duy nhất biết được tin tức của anh lại xin nghỉ.

Điền Điềm nghĩ ngợi hồi lâu, nói với Tô Vận: "Khi nào có thể cầm được ảnh chụp đúng là khó mà nói, đồng nghiệp kênh Tài chính và Kinh tế của bọn tao xin nghỉ phép, phải chờ cô ấy về mới biết được có lấy được ảnh chụp hay không."

Tô Vận: "Đồng nghiệp kênh Tài chính và Kinh tế của bọn mày rất quen thuộc với Tưởng Mộ Thừa à?"

Điền Điềm gật đầu: "Không phải quen bình thường, là cháu gái Tưởng Mộ Thừa, tên là Tưởng Tiểu Mễ."

Hai ngày trước cô có thể nghe ngóng được Tưởng Mộ Thừa đi đâu, mấy giờ đến Bắc Kinh, đến chỗ nào của Bắc Kinh, đều là do Tưởng Tiểu Mễ nói.

Tưởng Tiểu Mễ không chỉ phát sóng trực tiếp hành tung của Tưởng Mộ Thừa, tất cả tin tức ngầm liên quan đến anh đều là từ cô ấy mà ra.

Từ khi đám kia có người biết quan hệ của Tưởng Tiểu Mễ và Tưởng Mộ Thừa, không có chuyện gì cũng xin Tưởng Tiểu Mễ phát đường.

Tô Vận hỏi: "Mày rất thân với cháu gái anh ta sao? Thân thì dễ xin một tấm ảnh hơn, không phải cô ấy còn là người nhà Tưởng Mộ Thừa sao?" Chụp ảnh cũng tiện.

Điền Điềm: "Tao không thân với cô ấy lắm, không cùng tần số. Nhưng một đồng nghiệp phòng tao với đồng nghiệp bên phòng Tưởng Tiểu Mễ có quan hệ không tồi, hành trình hôm trước của Tưởng Mộ Thừa cũng là do dây mơ rễ má như vậy mới hỏi thăm được."

Điền Điềm nhấp một hớp nước ép trái cây, nhìn về phía Tô Vận, vô tâm vô tính hỏi một câu: "Đúng rồi, những chuyện này không phải tao đã nói qua cho mày rồi à?"

Tô Vận khẽ giật mình, hình như là nói lúc ở khu phục vụ. Nhưng khi đó bao nhiêu tâm tư của cô đặt hết lên người đàn ông kia, hoàn toàn không nghe rõ Điền Điềm nói gì. Cô chột dạ giải thích: "Mấy ngày nay ngủ không ngon, đầu óc hỗn loạn, nhất thời không nhớ ra được."

Điền Điềm không nói gì.

Liên quan đến chuyện ảnh chụp, Điền Điềm cảm thấy cần phải tiêm cho Tô Vận một mũi dự phòng, tránh cho hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

"Đúng rồi, Tô Tô, tao không chắc có thể lấy được ảnh chụp của Tưởng Mộ Thừa. Tưởng Tiểu Mễ từng nói, thi thoảng bàn về chuyện của chú cô ấy thì được, nhưng nếu muốn ảnh chụp hay số điện thoại của anh ta thì đừng tìm cô ấy, cô ấy sẽ không cho."

Nhưng Điền Điềm cũng an ủi cô: "Nhưng tao sẽ cố hết sức."

Nếu không được thì sẽ một khóc hai nháo ba treo cổ với Tưởng Tiểu Mễ, nhìn Tưởng Tiểu Mễ không đồng ý!

Tô Vận suy nghĩ một chút: "Được rồi, mày đừng đi hỏi Tưởng Tiểu Mễ, nếu như mày mở miệng mà cô ấy không cho, sau này các mày gặp nhau sẽ rất lúng túng. Việc này mày đừng quản, để hôm nào tao hỏi thăm trưởng khoa Lưu một chút..."

Chưa nói xong, Tô Vận hắt hơi một cái, Điền Điềm cười: "Ôi trời ơi, nói không chừng người đàn ông kia đang nghĩ về mày đấy!"

"Mày biến đi!"

*

Mà Tưởng Mộ Thừa bên này, đúng là đang nói về Tô Vận.

Lâm Việt nghe Tưởng Mộ Thừa nói một lúc, theo bản năng sờ mũi, mẫu hậu đại nhân của anh ta vậy mà đổ việc lên đầu Tưởng Mộ Thừa, xem ra là quyết tâm thật.

Nhưng anh ta không muốn đi coi mắt.

Lỡ như dáng dấp đối phương không được lắm, anh ta đi ngủ sẽ bị dọa sợ.

Lâm Việt cười cợt nhả, thương lượng với Tưởng Mộ Thừa: "Anh Tư, em có thể không đi không? Gần đây em bề bộn nhiều việc, ngay cả thời gian ngủ..."

Tưởng Mộ Thừa ngắt lời anh ta: "Không thể! Đừng trả giá với anh! Nhất định phải gặp mặt, không thể qua loa!"

Đây là lời Lưu Văn Ngọc dặn đi dặn lại, anh đã đáp ứng, chắc chắn sẽ giám sát tốt Lâm Việt.

Ảo tưởng của Lâm Việt bị phá vỡ. Anh ta quá rõ tính cách Tưởng Mộ Thừa, tính nguyên tắc cực mạnh, đã nói là làm. Trước mắt chỉ có con đường đi đến cuộc hẹn là đi được, Lâm Việt chỉ có thể đối diện với hiện thực.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, uể oải hỏi Tưởng Mộ Thừa: "Anh Tư, không phải anh gặp cô bác sĩ kia rồi sao? Dáng dấp thế nào? Không dọa em sợ chứ?"

Tưởng Mộ Thừa ngước mắt, nhìn Lâm Việt ý vị thâm trường, trả lời hắn: "Cậu gặp rồi."

Lâm Việt hồ nghi nhìn chằm chằm Tưởng Mộ Thừa: "Em gặp rồi?"

Nhưng trong ấn tượng của hắn, chưa từng cua bác sĩ, hình như cũng không biết nhiều bác sĩ nữ.

"Ừ, cô gái ở khu phục vụ."

Lâm Việt ban đầu còn mặt ủ mày ê, bộ dạng uể oải suy sụp, sau khi Tưởng Mộ Thừa nói là cô gái ở khu phục vụ, trong nháy mắt tươi cười rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, giống như biến thành một người khác.

Hắn vội vã đồng ý: "Anh Tư, anh là anh ruột của em, lời của anh sao lại không có đạo lý được. Ngày mốt gặp mặt đúng không? Đi, em chắc chắn sẽ đến đúng giờ, à không, em nhất định sẽ đến sớm, sớm hơn một giờ."

Tưởng Mộ Thừa: "..."

Nhìn Lâm Việt mấy giây, cuối cùng không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play