Tô Vận nghe thấy là đi làm phiền Tưởng Mộ Bình, đương nhiên cô không đồng ý.
Dù gì đi chăng nữa, Tưởng Mộ Bình cũng là người nhà của Tưởng Mộ Thừa, còn lớn hơn Tưởng Mộ Thừa gần ba mươi tuổi, ông giống như cha anh vậy, sao cô có thể công khai phê bình trưởng bối với Tưởng Mộ Thừa được chứ?
Huống hồ, Tưởng Mộ Bình cũng không làm gì quá đáng hay gay gắt, chỉ là đưa quá khứ của cô ra ánh sáng, tuy rằng cách làm tàn nhẫn, nhưng cô có thể hiểu được.
Dù sao cũng đâu ai muốn người nhà mình cưới một cô gái 'không rõ ràng' chứ.
Sau khi Tưởng Mộ Thừa nghe được lí do từ chối của cô, không đành lòng nhíu mày: "Có phải bị anh Hai anh doạ sợ rồi đúng không?"
"Đâu có! Em chỉ không muốn anh vì chuyện của em mà cãi nhau với người nhà thôi. Ông ấy tìm đến em cũng là chuyện thường tình mà."
Tô Vận tựa vào ngực Tưởng Mộ Thừa, "Anh Hai anh không láy tiền bạc hay quyền lực ép em phải rời xa anh như những trưởng bối khác, ông ấy chỉ cho em thấy hiện thực mà thôi."
Tưởng Mộ Thừa không nói gì, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô, thầm nghĩ, không phải Tưởng Mộ Bình không dùng quền lực trấn áp cô, không ép cô rời đi, mà là chưa đến lúc.
Anh rất hiểu Tưởng Mộ Bình, đầu tiên sẽ cho người ta cơ hội tự rút lui, nếu còn ngoan cố ở lại, ông sẽ dùng thủ đoạn của mình.
Vậy nên sao anh có thể cho Tưởng Mộ Bình cơ hội coi thường Tô Vận nữa chứ?
Tô Vận cắn cắn môi dưới, còn nói: "Tuy rằng lúc đó em thấy buồn thật, nhưng rồi lại cảm thấy may mắn, ít nhất sau này em không phải sợ hãi nữa, không phải lo nếu người nhà anh biết quá khứ của em thì sao, em phải làm gì mới được. Như vậy không phải rất tốt sao? Là phúc không phải hoạ."
Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Chuyện này cho qua đi, được không?"
Tưởng Mộ Thừa là người cô quan tâm, Tưởng Mộ Bình lại là người thân của Tưởng Mộ Thừa, dù cô có bị thiệt cũng không muốn Tưởng Mộ Thừa phải khó xử với người nhà.
Trong chuyện này, bất kể đúng sai thế nào, chỉ cần có người chịu xuống nước trước, khi cô kết hôn với Tưởng Mộ Thừa, mọi người mới có thể hoà thuận với nhau.
Mà Tưởng Mộ Bình là người đang đứng trên đỉnh quyền lực, đã quen được người khác thuận theo, ngay cả con gái ruột là Tưởng Tiểu Mễ, ông còn không đồng ý, nói gì đến người dưng nước lã như cô?
Một khi đã như vậy, cô cứ cố gắng nhẫn nại, xem chuyện tối qua như nước đổ lá môn. Không phải vì cô hào phóng, mà vì người đàn ông tên Tưởng Mộ Thừa này, cô tủi thân một chút cũng đáng.
Tưởng Mộ Thừa gẩy môi dưới bị cô cắn, cảm thấy bất mãn: "Sau này không được cắn nữa!"
Tô Vận khẽ đánh anh một cái, "Vừa nãy em nói gì anh có nghe không?"
"Không!"
"..."
Tưởng Mộ Thừa kéo cô ra khỏi ngực, cho cô nhìn thằng mình, "Tô Vận, không ai được bắt nạt em, kể cả gia đình anh. Người phụ nữ của anh, không tới lượt người khác khoa tay múa chân, cho dù là anh Hai anh cũng không được!"
Anh cầm tay cô đi bộ đến khu nội trú, "Bây giờ đi tìm anh Hai tính sổ trước, sau đó tâm trạng thoải mái có thể ăn nhiều cơm hơn."
Tô Vận cố gắng vùng tay mình ra: "Em không đi!"
"Sợ sao?"
"Không phải sợ hay không sợ, dù sao em không đi!"
Tưởng Mộ Thừa dừng lại, bất lực nhìn cô, "Anh cam đoan sẽ không cãi nhau với anh ấy, cũng không chất vấn anh ấy, nhưng mà..." Anh ngưng lại.
"Mà cái gì?"
"Em đi với anh."
Anh đang thương lượng với cô?
Có điều vẫn đi cùng anh, chỉ là chuyện đó... Sau này mỗi khi nghĩ lại, cô vẫn toát hết mồ hôi hột.
Bởi vì đi cùng Tưởng Mộ Thừa, nên đã lược bớt được cơ số bước đăng kí kiểm tra lằng nhằng, đi thẳng vào phòng bệnh của Tưởng Mộ Bình ở tầng trệt.
Trước cửa phòng bệnh có người đứng chắn phía trước, bọn họ nhận ra Tưởng Mộ Thừa nên tự nhiên tránh đi, nhưng lại vươn tay cản Tô Vận.
Tưởng Mộ Thừa mặt không biến sắc, giọng nói lạnh lùng, "Vợ tôi tối qua đã bị tủi thân rời khỏi đây, đừng nói với tôi mấy người không biết cô ấy?"
Khoé miệng mấy vệ sĩ giật giật, từ trước đến nay Tưởng Mộ Thừa nói chuyện không hề nể mặt ai, may là bọn họ đã quen.
Thư kí của Tưởng Mộ Bình nghe thấy bên ngoài ồn ào, đi ra mở cửa xem xét tình hình, không ngờ lúc mở cửa lại gặp ngay ánh mắt lạnh thấu xương của Tưởng Mộ Thừa.
Tuy thư kí đã gặp không ít người, trường hợp nào cũng đã gặp rồi, nhưng khi thấy ánh mắt sâu không thấy đáy của Tưởng Mộ Thừa, ông vẫn không khỏi rùng mình.
Bí thư khẽ hắng giọng: "Tưởng tổng."
Tưởng Mộ Thừa cười nhạt, nét cười không rõ hàm ý, cong môi nói một câu: "À, không dám nhận!" Rồi kéo Tô Vận vòng qua người thư kí đi thẳng vào phòng bệnh.
Tô Vận bấm móng tay vào tay Tưởng Mộ Thừa một chút, ý bảo anh không được vô phép tắc như vậy, nhưng Tưởng Mộ Thừa ngoảnh mặt làm ngơ, không liếc cô đến một lần.
Khoé mắt Tô Vận nhìn thư kí, vẻ mặt không phải khó coi bình thường, nghĩ thầm, địa vị của bí thư bây giờ chẳng biết có bao nhiêu người muốn nịnh bợ ngon ngọt, mà Tưởng Mộ Thừa ngay cả một bậc thang cũng không cho ông.
Tưởng Mộ Bình đang xem văn kiện, nghe tiếng ngẩng đầu, thấy hôm nay Tưởng Mộ Thừa đi cùng Tô Vận đến đây, ông cũng không kinh ngạc, như đã dự đoán được.
Ông rất hiểu người em trai này, rất bênh người, không ai động được vào người của anh.
Tưởng Mộ Bình gỡ kính mắt xuống đặt sang một bên, nhìn nhìn Tưởng Mộ Thừa, không nói chuyện.
Tưởng Mộ Thừa vẫn nắm tay Tô Vận ngồi xuống ghế sô pha trong khu vực tiếp khách, Tô Vân muốn đứng dậy, nhưng bị Tưởng Mộ Thừa kéo lại.
Tô Vận xấu hổ muốn chết, dù sao chuyện xảy ra tối qua không tốt đẹp tí nào, vậy mà hôm sau tìm ngay đến cửa, chẳng khác nào muốn khiêu khích sự uy nghiêm của Tưởng Mộ Bình.
Cô không tin vào sự bình đẳng giữa mọi người, đó chỉ là một cách nói tự lừa mình dối người mà thôi. Tuy đau lòng nhưng lại là sự thật.
Sau khi Tô Vận bị bắt ngồi xuống, lại đứng lên, khẽ cúi người về phía Tưởng Mộ Bình, "Chào bí thư Tưởng."
Cho dù cô không thích Tưởng Mộ Bình, cũng vẫn nên tôn trọng ông, cô muốn sống cùng Tưởng Mộ Thừa cả đời, đương nhiên sẽ phải hoà thuân với người nhà anh.
Tưởng Mộ Thừa hai tay ôm eo cô kéo vào lòng, lời nói của anh mang ý châm chọc: "Sau này nếu ăn cơm chung, em vẫn muốn cúi chào anh ấy sao?"
Tô Vận: "..." Có cần phải làm anh mình tổn thương đến thế không hả?
Vẻ mặt Tưởng Mộ Bình sầm xuống, nhưng vẫn nói: "Tiểu Tô, không cần khách khí, cô ngồi đi."
Về chuyện tối hôm qua, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, không cần nói nhiều, Tưởng Mộ Bình vẫn giữ thái độ kiên quyết như cũ, không được xía vào.
Trước mặt người trong nhà, Tưởng Mộ Bình cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Xem tư thế này là đến hỏi tội anh sao?"
Tô Vận ngượng ngùng nhìn mắt Tưởng Mộ Bình, cô không giữ được vẻ mặt mỗi khi đối diện với ông.
Tưởng Mộ Thừa cười lạnh một tiếng, gọi thẳng tên: "Tưởng Mộ Bình, nếu anh không phải anh Hai em, anh nghĩ mình mặt mũi lớn đến mức để em tự mình đến đây nói chuyện sao?"
"Cậu!!!" Tưởng Mộ Bình trợn mắt, tức không nói được gì, ông không ngờ Tưởng Mộ Thừa không nể mặt ông tí nào mà nói thẳng trước mặt Tô Vận.
Nghĩ lại mà nói, anh đến đây để trút giận thay Tô Vận, ý là thế này?
Tô Vận lấy tay đánh vào chân anh, ý bảo anh đừng nói chuyện vô lễ như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ gây rắc rối không cần thiết, đó là tình huống tối nay cô không muốn nhìn thấy nhất.
Tưởng Mộ Thừa liếc cô một cái, làm cô im bặt.
Tưởng Mộ Bình càng nghĩ càng giận, lớn tiếng cảnh cáo: "Tưởng Mộ Thừa, cậu đừng có không biết tốt xấu!"
"Từ bé em đã như vậy rồi, đây đâu phải ngày đầu anh biết em!" Tưởng Mộ Thừa đón tầm mắt của ông, "Anh Hai, có một số việc, dù em không nói thẳng ra, trong lòng mọi người cũng biết rõ lý do!"
Sắc mặt Tưởng Mộ Bình thay đổi một lượt vừa đỏ vừa trắng.
Ông không phủ nhận việc mình không đồng ý hôn sự của Tưởng Mộ Thừa là vì có lòng riêng, tuy rằng Tưởng Mộ Thừa là em trai ông nhưng ông vẫn xem anh như con trai, dù Tưởng Mộ Thừa trời sinh phản nghịch, nhưng không thể không thừa nhận, bây giờ Tưởng Mộ Thừa chính là niềm kiêu ngạo của ông.
Ông muốn tìm cho Tưởng Mộ Thừa một cô vợ môn đăng hộ đối, không những vừa củng cố được vị trí của mình, còn vừa mang lại vẻ vang cho Tưởng gia, nhưng nếu Tưởng Mộ Thừa cưới Tô Vận, tâm huyết mấy năm nay của ông sẽ thành công cốc.
Dù là ai cũng không cam tâm.
Sau đó Tưởng Mộ Thừa hỏi Tô Vận: "Đúng rồi, câu tiếp theo câu 'phong thanh, vũ thanh, độc thư thanh, thanh thanh nhập nhĩ' (*) là gì?"
Tô Vận không nghĩ nhiều, trả lời anh: "Gia sự, quốc sự, thiên hạ sự, sự sự quan tâm (*)." Trả lời xong lại thấy có gì sai sai.
(*) Hai câu trên là hai câu đối được treo trước thư viện Đông Lâm, Trung Quốc, nghĩa như sau:
Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng đọc sách, tiếng tiếng đều nghe
Việc nhà, việc nước, việc thiên hạ, việc nào cũng quan tâm.
Khoé miệng Tưởng Mộ Thừa như có ý cười, khẽ hất cằm về phía Tưởng Mộ Bình: "Anh ấy là đại biểu điển hình của câu này đấy, cái gì cũng quan tâm, ngay đến chuyện kết hôn của anh cũng mất ăn mất ngủ, em nói xem, có phải anh nên tặng cờ thưởng cho anh ấy không?"
Rõ ràng Tô Vận không uống nước nhưng lại bị sặc, cô cúi thấp đầu, không dám nhìn Tưởng Mộ Bình, không nhìn cũng biết vẻ mặt Tưởng Mộ Bình khó coi cỡ nào.
Cô dùng mũi chân đá mắt cá của anh, nhắc anh nói chuyện chú ý chừng mực.
Tưởng Mộ Bình im lặng nhìn thẳng Tưởng Mộ Thừa, nhưng Tưởng Mộ Thừa vẫn không hề sợ hãi, một mực làm theo ý mình.
"Anh Hai, tối qua anh tìm nhầm người rồi, anh nên tìm đến em, là em trai anh sống chết bám lấy Tô Vận, kết quả anh không biết tốt xấu đi tìm con gái nhà người ta tính sổ, đây không phải bênh người nhà bắt nạt người ngoài sao?"
"Một vị quan phụ mẫu có danh tiếng và tu dưỡng, không quan tâm dân sinh đại sự, lại mang theo thư kí với vệ sĩ đi uy hiếp một cô gái không cha không mẹ trói gà khôn chặt, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, không biết anh phải giấu mặt đi đâu đây!"
Khóe miệng Tô Vận giật giật, lời nói của Tưởng Mộ Thừa đúng là ác độc, có thân phận, có tu thân dưỡng tính, có danh dự, không phải là đang vòng vo mắng Tưởng Mộ Bình sao?...
Mặt Tưởng Mộ Bình xanh mét, nhưng ngại Tô Vận ở đây, không thể đánh mất tu dưỡng của bản thân, chuyện hôm qua đúng là ông có lỗi, bây giờ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Tưởng Mộ Thừa, ý bảo anh câm miệng.
Nhưng Tưởng Mộ Thừa nào ngoan ngoãn đến thế, bây giờ anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tưởng Mộ Thừa căng mặt, tiếp đón ánh mắt của Tưởng Mộ Bình, anh nói từng chữ: "Anh Hai, tác phong của anh đã làm mất mặt nhà họ Tưởng rồi."
Tưởng Mộ Bình tức giận đập vào tủ đầu giường, chỉ vào mặt Tưởng Mộ Thừa: "Tưởng Mộ Thừa, giờ cậu quá đáng rồi đấy! Trong mắt cậu còn có người anh Hai này nữa không hả!"
"Mắt em nhỏ quá, không thấy được vị Phật lớn như anh!"
Tim Tô Vận muốn vọt lên họng, nếu lỡ bọn họ trở mặt thành thù, lỗi của cô sẽ rất nghiêm trọng, cô dùng sức nhéo đùi Tưởng Mộ Thừa, nhắc nhở anh nói chuyện phải chừng mực.
Trước đó anh đã nói thế nào? Nói là không chất vấn cũng không phê bình công khai ông, sắp đánh nhau đến nơi rồi, anh có nghĩ đến tình cảnh của cô không?
Tưởng Mộ Thừa bị cô nhéo đau, nhíu mày nói, "Tô Vận, em có bị ngốc không? Không phải bây giờ nên giúp anh mắng ông già kia sao? Em hoan hô ngược, khuỷu tay xoay ra ngoài (*), còn giúp anh Hai chỉnh anh nữa, có người vợ nào như em hả!"
(*) Khuỷu tay xoay ra ngoài (胳膊肘朝外拐): nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không giúp người nhà.
Tô Vận: "..."
Tưởng Mộ Bình theo bản năng liếc Tô Vận, sắc mặt cuối cùng cũng dịu đi.
Vài giây sau, Tô Vận mới nhận ra, Tưởng Mộ Thừa đang cho Tưởng Mộ Bình bậc thang, đồng thời cho cô một ấn tượng tốt trong mắt Tưởng Mộ Bình.
Cái người này, đánh một cái thì cho một cục kẹo, làm cho người ta cảm động rớt nước mắt.
Tưởng Mộ Thừa thả lỏng người, tựa vào sô pha, giong điệu lười biếng: "Đúng rồi, anh Hai, em tính mùa xuân năm sau sẽ cử hành hôn lễ với Tô Vận."
Tô Vận quay mặt nhìn anh, hồi nào, sao cô không biết?
Trước khi Tưởng Mộ Bình kịp nói gì, Tưởng Mộ Thừa giành nói trước: "Có điều em cũng không định mời ông cụ trong nhà đi, sợ anh luống cuống, tim vốn dĩ đã không khoẻ bằng ông cụ rồi, lỡ hôm đó mà ngất xỉu, em lại phải gọi xe cấp cứu, ngày tốt mà nghe tiếng xe cấp cứu, thể nào cũng gặp chuyện xui, em nói vậy anh thấy có đúng không?"
Tưởng Mộ Bình thật sự không thể nhịn được nữa, không quan tâm có Tô Vận hay không, nổi điên: "Tưởng Tiểu Tứ, cậu mau cút ra ngoài cho tôi!"
Tưởng Mộ Thừa cười: "Anh đừng vội, em nói xong đi ngay!"
Chớp mắt, anh lấy lại vẻ nghiêm túc, "Anh Hai, hôm nay em đến đây nói với anh một tiếng, Tô Vận sẽ kết hôn với em, bất kể ai cũng đừng mong tách cô ấy khỏi em."
Anh tạm ngừng, cố ý nhấn mạnh: "Con người em rất ích kỉ, lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, nếu ai động đến người của em, em sẽ không nhận người thân đâu nhé!"
Tưởng Mộ Thừa đứng dậy, nhân tiện kéo Tô Vận, anh đi thẳng đến bên giường bệnh của Tưởng Mộ Bình, cầm chén trà trên tủ đầu giường đưa cho ông: "Anh Hai, việc duy nhất anh phải làm bây giờ là chấp nhận sự thật này, chứ không phải bới móc quá khứ của Tô Vận đâu."
Rồi lại cười đùa: "Này, anh uống một ngụm trà hạ nhiệt đi!"
Tưởng Mộ Bình nghiêm mặt nhìn anh, không tiếp, chỉ vào cửa: "Bây giờ anh cút đi cho tôi!"
Tưởng Mộ Thừa không quan tâm, đặt tách trà ở nơi gần ông nhất, còn nói: "Anh Hai, có thể anh không biết, sáng nay Tiểu Mễ đã sinh một bé trai rồi đấy, 7 cân 2 (*)."
(*) ~ 3,6 kg ở Việt Nam.
Sắc mặt Tưởng Mộ Bình càng thêm âm u, nhếch môi, lồng ngực phập phồng vì tức.
Tưởng Mộ Thừa như cười như không: "Anh có muốn đi thăm cháu ngoại không?" Sau khi nói xong thì làm bộ như chợt nhận ra gì đó, "Ối, em quên mất, Tiểu Mễ cắt đứt quan hệ với anh rồi, dù anh có đi, tụi nó cũng sẽ không cho anh thăm. Có điều nếu anh thật sự muốn thăm, thật ra em có cách."
Anh nói xong, giọng điệu hơi giễu cợt, "Anh cứ mặc đồ lao động vào, đội mũ đeo khẩu trang, trang bị vũ khí đầy đủ rồi lẻn vào thăm, sẽ không bị bắt."
Môi Tưởng Mộ Bình tức giận run lên, hôm nay danh dự của ông đều bị đánh bay sạch sẽ trước mặt Tô Vận, ông sống lâu như vậy rồi nhưng chưa bao giờ chịu nhục như vậy, nhưng lại không cãi được.
Nói xong, Tưởng Mộ Thừa lui về phía sau mấy bước, xoay người bước về phía khu nghỉ ngơi, kéo Tô Vận đi về phía cửa phòng bệnh, Tô Vận vội vàng quay đầu, "Bí thư Tưởng, anh nhớ nghỉ ngơi, chúng ta..."
Tưởng Mộ Thừa không kiên nhẫn kéo cô vào lòng, "Em có mắt không thế? Anh ấy đuổi chồng em đi vậy rồi, em còn khách sáo với anh ấy làm gì!"
Tô Vận: "..."
Vừa đi tới cửa, cửa phòng chưa kịp đóng, chợt nghe đến bên trong 'rầm' một tiếng, Tô Vận sợ rúm người, có vẻ cái chén màu tím xinh đẹp kia đã hy sinh anh dũng mất rồi.
Tô Vận lo lắng nói: "Anh vào xem đi, anh ấy vốn là người bệnh, không thể chọc tức anh ấy như vậy được."
"Không sao, vừa rồi anh đặt ly nước trước mặt để anh ấy tiện mà ném đấy. Già rồi có không ít tật xấu, giả bệnh, đập chén, bản lĩnh của anh ấy đấy."
Tô Vận toát mồ hôi, mấy người trong nhà này đúng là!
Bước ra khỏi khoa nội trú, Tô Vận cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Tưởng Mộ Thừa cho cô sự bảo vệ chưa từng có, nhưng vẫn tự trách, cô cảm thấy hành vi của Tưởng Mộ Thừa hôm nay hơi quá đáng.
Cô giật tay áo anh, "Này, chúng ta quá đáng lắm đấy, dù gì anh Hai tuổi cũng lớn, lại là người bệnh, hơn nữa... dù gì anh ấy cũng muốn tốt cho anh, hôm nay anh đối xử với anh ấy như vậy, anh ấy có thể không buồn sao?"
Tưởng Mộ Thừa xoa xoa má cô, nhân sinh phức tạp, cô có biết cũng chỉ thêm phiền muộn, sao phải bận tâm?
"Đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến em, trước giờ anh với anh ấy vẫn như vậy rồi, bây giờ đã tốt hơn nhiều, trước kia thường xuyên cãi nhau, có khi nửa năm anh mới về nhà."
Tô Vận nghe xong thở phào nhẹ nhõm, "Sau này đi xin lỗi anh ấy nhé."
Tưởng Mộ Thừa gật gật đầu, cầm tay cô đi về phía bãi đỗ xe.
Vừa ngồi lên xe, di động của Tưởng Mộ Thừa vang lên, anh nhìn màn hình một lúc lâu, không định nghe. Đến khi vang lên lần thứ hai, anh mới từ từ bấm nghe.
Giọng của Viên Dĩnh hơi sốt ruột, "Anh Tư, tối nay anh có rảnh không? Em đến gặp anh một chút."
Tưởng Mộ Thừa 'à' một tiếng, nói với giọng điệu bình tĩnh thường ngày: "Từ khi nào tôi là người cô muốn gặp là gặp? Hả?"
Viên Dĩnh cắn môi, im lặng không nói gì.
"Bố tôi muốn gặp tôi cũng phải hẹn trước với thư kí, cô lại tự tin thái quá như vậy, gọi điện thoại mà muốn gặp tôi sao? Cô càng ngày càng không có phép tắc rồi đấy!"
Tưởng Mộ Thừa thẳng tay ngắt cuộc gọi, kéo số của Viên Dĩnh vào sổ đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT