Hai giờ sau, Tô Vận cuối cùng cũng ngồi trên tàu cao tốc trở về Bắc Kinh.
Lúc ngồi xuống, cô thở phào một hơi, lấy chai nước trà ướp lạnh lăn trên mặt để hạ nhiệt. Vừa nãy cô soi gương trong toilet, mặt đỏ như con tôm luộc, cánh tay bị phơi nắng cũng đỏ ửng một mảng. Mười mấy phút sau, Tô Vận mới thấy mát hoàn toàn, không còn đầm đìa mồ hôi.
Cô cúi đầu nhìn cái váy mua bị hố này, quyết định chuyện đầu tiên làm khi về ký túc xá là đem vứt nó đi. Chỉ là đến khi vô tình nhìn thấy sợi chỉ không còn thấy rõ kia nữa, gương mặt trắng của cô lại đỏ lên một lần nữa, sắc đỏ lan đến tận mang tai. Cô chưa từng nghĩ trong đời mình cũng có lúc trồng cây si ai đó.
Gặp được tình yêu trên đường đi?
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tốc độ xe quá nhanh, không kịp thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhưng không hiểu sao tâm trạng cô rất tốt. Thật ra cô cũng rất kinh ngạc, lúc đi ngang qua, sao lại có dũng khí hỏi mượn thuốc của anh ta?
Trước khi thi đại học, cô đã từng thích một người, là do người đó theo đuổi cô trước, cô từ đầu đến cuối không có dũng khí chủ động thổ lộ với người ta.
Sao hôm nay có thể?
Rốt cuộc dũng khí của cô ở đâu ra nhiều vậy?
Cuối cùng Tô Vận quy kết hành vi não tàn hôm nay là do trời quá nóng, cô mặc váy kín gió, lúc đó não bị thiếu oxy.
Điện thoại trong túi xách kêu lên, cô đặt đồ uống trên cửa sổ, mở túi lấy di động, là em họ Tô Nịnh Nịnh.
"Alo, Nịnh Nịnh."
"Chị, sao hôm nay chị về rồi? Không phải nói muốn ở nhà thêm hai ngày sao?"
Tô Vận trả lời cô: "Tối qua chủ nhiệm gọi cho chị, nói trong khoa nhiều việc, nhân lực không đủ."
Thật ra khoa ở đây là lãnh đạo khoa, mà người lãnh đạo này rất thích nói chuyện phiếm giải buồn với cô...
Cô được người ta thích như vậy à?
Chuyện công việc của Tô Vận, Tô Nịnh Nịnh cũng không hỏi nhiều, hiểu được bệnh viện của cô không phải bệnh viện bình thường, bề bộn nhiều việc, chẳng những thế, còn lắm chuyện râu ria, hỏi Tô Vận: "Chị, tinh thần mẹ em mấy ngày nay tốt không?"
Tô Vận: "Ừm, không tốt lắm, bệnh viện bên kia không tìm ra bệnh, chờ thời tiết mát mẻ một chút, chị muốn đưa mợ đến Bắc Kinh kiểm tra tổng quát luôn."
Tô Nịnh Nịnh: "Cũng được."
Bên phía Tô Nịnh Nịnh khá ồn, chắc là tạm nghỉ giữa giờ quay phim ở phim trường.
Tô Vận hỏi cô: "Em vẫn còn quay phim à?"
"Dạ, sắp xong rồi, hôm nay là cảnh cuối. Ban đầu không có vai phụ này, nhưng sau đó đạo diễn thêm em vào, hì hì. Đúng rồi, chị, cuối tuần em được nghỉ ba ngày, đến lúc đó em đến tìm chị nha."
"Được." Tô Vận còn muốn nói thêm với em họ vài câu, nhưng hình như nghe được tiếng người đại diện ở kêu Tô Nịnh Nịnh, Tô Vận dặn dò cô vài câu, rồi vội vàng ngắt điện thoại.
Tô Vận đến Bắc Kinh khi trời đã chạng vạng, lúc nãy chủ nhiệm gọi điện, nói là muốn đến bến xe đón cô. Cô mới đi ra khỏi bến xe, nghe được ở phía xa lẫn trong đám đông có người gọi cô: "Tô Vận, bên này."
Tô Vận nhìn về phía người gọi cô, chủ nhiệm Hà đáng yêu của bọn cô đã đến chờ cô từ sớm. Cô bước nhanh về phía đó.
Khi đến gần, Tô Vận đưa hành lý cho chủ nhiệm Hà, cười cười: "Chủ nhiệm, xem sắc mặt của ông, chắc chắn là bị mắng, đúng không?"
Nếu không bị mắng đến sốt ruột, sẽ không đích thân đến bến xe đón cô.
Chủ nhiệm Hà: "... Tô Vận, cô không muốn nhận tiền thưởng tháng này hả?"
Tô Vận nín cười, chủ nhiệm của các cô chỉ biết duy nhất một câu uy hiếp này, cô không muốn tiền thưởng tháng này hả?
Sau đó tất cả đồng nghiệp đồng thanh: Không muốn.
Trực tiếp làm chủ nhiệm Hà tắt đài.
Ngồi trên xe sau, Tô Vận cố ý hỏi: "Ôi chao, chủ nhiệm, trưởng khoa Lưu thật sự nổi đóa với ngài?"
Chủ nhiệm Hà liếc cô một cái, không lên tiếng, bày ra bộ dạng uất ức.
Tô Vận quay mặt ra ngoài nhìn cảnh đêm thành phố, im lặng phì cười.
Lúc này điện thoại trong túi rung hai cái, cô mở điện thoại, là tin nhắn QQ của Điền Điềm: [Tô Tô, đại sự không ổn, tin tức tin cậy hai phút trước nói xe của Tưởng Mộ Thừa đã đến đường vành đai 3.]
Xem hoàn sau, nụ cười của Tô Vận cứng đờ, cảm giác cả người không ổn lắm.
*
Khi Tưởng Mộ Thừa về nhà đã là tám giờ tối. Quản gia Trương và vài người giúp việc ra nghênh tiếp. Tưởng Mộ Thừa mở miệng hỏi: "Dạo này Nhiên Nhiên có qua đây không?"
Bác Trương lắc đầu: "Không qua."
Tưởng Mộ Thừa trong lòng thầm mắng không có lương tâm, bước nhanh vào biệt thự.
Bác Trương theo sát phía sau, nhỏ giọng nói: "Tiểu Mễ đến đây, mới tới được nửa tiếng."
Bước chân Tưởng Mộ Thừa ngừng lại, quay đầu nhìn quản gia: "Nó tới đây làm gì?"
Quản gia đáp: "Cô ấy không nói."
Ông cũng không dám hỏi.
Tưởng Mộ Thừa như có điều suy nghĩ gật gật đầu, ý bảo quản gia lui xuống.
Đi vào biệt thự, Tưởng Mộ Thừa thấy một người phụ nữ nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, tóc đen như suối đổ trên chiếc gối sau đầu. Cô gái nằm đó, phần bụng nhô lên. Sau khi nghe tiếng, cô gái quay mặt lại, ánh mắt rất sáng, lúm đồng tiền bên khóe miệng như ẩn như hiện, cất giọng mềm mại: "Chú Tư, cuối cùng chú cũng về, cháu nhớ chú muốn chết."
Tưởng Mộ Thừa nhìn hai mắt cô, thay giày rồi đi đến bên cạnh sô pha, khoanh tay, liếc mắt nhìn chiếc vali bên cạnh bàn trà.
"Cháu cãi nhau với chồng? Bỏ nhà trốn đi?"
Tưởng Tiểu Mễ bày ra vẻ mặt oan uổng: "Chú Tư, cháu trong mắt chú kém vậy à?"
Cô không muốn vòng vo với Tưởng Mộ Thừa, đi thẳng vào vấn đề: "Chú Tư, mấy tháng tới cháu muốn ở chỗ chú."
Cô vỗ bụng mình: "Mọi người nói đây là con trai, cháu với chồng bàn bạc rồi, trước khi cháu sinh thì sẽ tạm ở đây."
Tưởng Mộ Thừa: "..."
Anh buồn bực nhìn cháu gái mình, ý gì đây?
Tưởng Tiểu Mễ thận trọng ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Tưởng Mộ Thừa: "Hai vợ chồng cháu đều nói nhiều, sợ thằng bé sau này cũng như vậy, sẽ không được con gái thích, nên đến chỗ chú để trung hòa một chút."
Tưởng Mộ Thừa trầm mặc ít nói lại cao lãnh có tiếng trong vòng bạn bè của bọn họ. Trước khi kết hôn, hình mẫu lý tưởng của Tưởng Tiểu Mễ là chú Tư, thế nhưng vận mệnh trêu ngươi, lấy phải một người còn nói nhiều hơn cô. Sau khi kết hôn, nguyện vọng của cô à sinh được một đứa con trai vừa cao lãnh vừa vừa đẹp trai. Nếu muốn sinh một đứa con cao lãnh, còn có chỗ nào dưỡng thai tốt hơn nhà Tưởng Mộ Thừa sao?
Chắc chắn không có.
Nơi này có thể so với Nam Cực đó.
Sau khi Tưởng Mộ Thừa nghe được lý do ngược đời này, vừa bực mình vừa buồn cười, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tưởng Tiểu Mễ, không đành lòng đả kích cô, nhưng không thể để cô ở nhà mình.
"Tiểu Mễ, hai vợ chồng cháu nói nhảm như vậy, hay là tìm một sa mạc hoang tàn vắng vẻ nào đó, đến lúc đó cháu có thể sinh ra được một đứa con trai như ý muốn."
Tưởng Tiểu Mễ: "..." Biểu hiện bị tổn thương một vạn lần.
Cô công khai lên án Tưởng Mộ Thừa: "Chú Tư, bình thường chú đả kích cháu thì thôi, bây giờ cháu là phụ nữ đang có thai!"
Tưởng Mộ Thừa ngồi một ngày xe, mệt mỏi vô cùng, không dư thừa tinh lực giảng đạo lý với Tưởng Tiểu Mễ, hạ lệnh đuổi khách: "Mau về đi, ở đây chú không có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai."
Tưởng Tiểu Mễ đã chuẩn bị dính chặt lấy, một khóc hai nháo ba treo cổ (*), nằm trên sô pha, bày ra bộ dạng lợn chết không sợ phỏng (**).
(*) Một khóc hai nháo ba treo cổ (一哭二闹三上吊): chỉ việc các cô gái làm nũng với bạn trai.
(**) Lợn chết không sợ phỏng (死猪不拍开水烫): ý chỉ sự bất hảo, vô đạo đức, kiêu ngạo, thường được dùng với nghĩa châm biếm hoặc khinh miệt.
Bắt đầu chơi xấu: "Cháu không đi, có bản lĩnh thì chú sai người ném cháu ra đi."
Tưởng Mộ Thừa: "... Tùy cháu."
Nói xong xoay người lên lầu.
Tưởng Tiểu Mễ giơ tay chữ V với bóng lưng của anh.
Cô lại gọi: "Chú Tư, mai cháu muốn đi bệnh viện sản kiểm tra, lúc đó chú đi với cháu nha."
Tưởng Mộ Thừa không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Tưởng Tiểu Mễ, mau cút về nhà đi!"
Tưởng Tiểu Mễ cười ha ha, làm gì có chuyện cô cút đi dễ như vậy.
Cô gọi quản gia: "Bác Trương, cháu muốn ăn khuya, ăn đồ chua."
*
Lúc này, ở bệnh viện.
Tô Vận trở lại ký túc xá tắm sạch sẽ một lượt, thay quần áo rồi đến thẳng phòng bệnh VIP.
Đã hơn chín giờ, khu nội trú rất yên ắng.
Tô Vận gõ cửa vào, trong phòng bệnh chỉ có mình giám đốc Lưu đang nằm dựa vào giường đọc sách.
"Dì Lưu." Tô Vận khép cửa lại.
Lưu Văn Ngọc hạ kính mắt, đặt sách lên tủ đầu giường, cười dịu dàng nhìn Tô Vận, chỉ vào ghế bên mép giường: "Tiểu Tô, lại đây."
"Dạ được."
Tô Vận đi sang ngồi, tựa vào giường: "Dì Lưu, bây giờ dì cảm thấy thế nào ạ?"
Lưu Văn Ngọc nửa đùa nửa thật: "Nhìn thấy cháu là khỏe hơn nửa rồi. Nghe lão Hà nói cháu về nhà sao? Cậu mợ cháu có khỏe không?"
Tô Vận gật đầu: "Cũng không tệ lắm, làm phiền dì Lưu lo lắng."
Cô và Lưu Văn Ngọc quen biết nhau được ba năm, cũng nhờ nhập viện mà quen.
Lưu Văn Ngọc là lãnh đạo bệnh viện bọn cô, là một nữ cường nhân nóng tính, mạnh mẽ vô cùng, đối với cấp dưới rất khắc nghiệt, trong khoa gần như không có ai không sợ bà.
Lúc trước Lưu Văn Ngọc nằm viện, cả khoa không ai dám khám bệnh lưu động, bởi vì bà luôn bất ngờ hỏi những vấn đề chuyên môn phức tạp vô cùng, các đồng nghiệp sợ không cẩn thận phạm sai lầm thì khó giữ được bát cơm.
Khi đó cô vừa tới bệnh viện, làm người mới, công việc khổ sai khó nhằn này đương nhiên rơi vào tay cô. Có thể cô có duyên với Lưu Văn Ngọc, bà rất thích nói chuyện phiếm với cô. Nhưng hai người chỉ nói chuyện phiếm trong phòng bệnh, dừng ở giữa hai người. Ra khỏi phòng bệnh, cô và Lưu Văn Ngọc là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Tô Vận đang tán gẫu với Lưu Văn Ngọc về hôn lễ xa hoa của con trai một ông trùm nào đó ở Bắc Kinh mấy ngày trước. Lưu Văn Ngọc chợt hỏi: "Tiểu Tô, năm nay cháu 28 đúng không?"
Tô Vận cười: "Dì Lưu, trí nhớ dì tốt thật, mỗi ngày trăm công nghìn việc mà vẫn nhớ tới việc nhỏ như vậy."
"Tiểu Tô, nói thật với dì, vẫn chưa có bạn trai sao? Nếu có thì đưa đến đây gặp dì, cậu mợ cháu ở xa, không quan tâm cháu được, dì sẽ thay mặt trưởng bối của cháu kiểm định."
Chỉ một câu đơn giản làm Tô Vận cảm thấy ấm lòng. Ngoại trừ cậu, Lưu Văn Ngọc là trưởng bối duy nhất quan tâm đến chuyện đại sự của cô, dù Lưu Văn Ngọc không có quan hệ thân thích gì với cô.
"Cám ơn dì, có điều cháu thật sự không có."
Lưu Văn Ngọc ý vị sâu xa: "Con gái 28 tuổi cũng không còn nhỏ, sang năm là 29. Trong bệnh viện nhiều thanh niên tài giỏi đẹp trai vậy mà cháu không ưng ý được ai sao?"
Tô Vận cười lắc đầu.
"Được rồi, lát nữa dì sẽ coi lại, nhìn xem dì có quen nhà ai có con trai thích hợp sẽ giới thiệu cho cháu, cháu ở tuổi này không thể kéo dài được nữa."
Cuối cùng Lưu Văn Ngọc lại thở dài: "Nếu cha mẹ cháu còn sống, chắc hẳn cũng vội vã thúc giục cháu. Làm cha mẹ ai cũng muốn con gái mình sớm ổn định."
Lưu Văn Ngọc hỏi luôn: "Cháu có yêu cầu gì với bạn trai tương lai không? Dù sao chúng ta cũng không giống các cháu bây giờ, chúng ta khi đó chỉ cần một người thật thà, có thể sống chung là được, không giống bọn trẻ các cháu bây giờ, còn muốn cái gì mà duyên phận, nhan sắc." Nói xong chính bà cũng cười rộ lên.
Tô Vận cũng cười theo. Thật ra cô muốn nói, cô là người nhan khống, còn là thủ khống (*) nữa.
(*) Khống (控): (ngôn ngữ mạng) chỉ người có sở thích đặc biệt. 'Nhan khống': thích mặt đẹp, 'thủ khống': thích tay đẹp.
Chớp mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông đứng hút thuốc lúc trưa ở khu phục vụ, nhưng người đàn ông tốt như vậy chắc đã sớm thuộc về người khác.
Tô Vận ở cùng Lưu Văn Ngọc tới mười hai rưỡi, cuối cùng Lưu Văn Ngọc ngáp một cái, nói rằng đã lâu rồi không được thư giãn như vậy, đoán chừng ban đêm có thể yên giấc rồi.
Tô Vận đi ra khỏi khu nội trú, vào cửa hàng tiện lợi mua mấy ly mì, cô đói bụng từ trưa đến giờ.
Tô Vận cầm mì ly, đi bộ trên đường trong bệnh viện, cảm thấy hơi cô đơn. Lúc này, không hiểu sao cô muốn hút thuốc. Giống khi ở khu phục vụ, bị sặc khói thuốc không có gì không tốt, có thể tạm quên đi cảm xúc của mình.
Điện thoại trong túi vang lên âm báo có tin nhắn Weibo.
Cô trước kia không để ý đến Weibo, nhưng từ khi đắc tội Tưởng Mộ Thừa, cô còn đặc biệt tải ứng dụng Weibo về, thường xuyên chú ý đến những biến động nhỏ của anh ta.
Tô Vận mở điện thoại, không phải tin nhắn, có người bình luận trên Weibo của cô.
Trong lòng cô hồi hộp, bởi vì trước đó Weibo bị fan cuồng của Tưởng Mộ Thừa công kích chửi rủa, cô đã tắt chức năng bình luận rồi, sao bây giờ lại có người bình luận?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT