Editor: peeWan

______________________

Cô ôm phần hông rắn chắc của anh qua lớp áo sơ mi, lại gọi: "Anh Tư."

Tưởng Mộ Thừa cười, "Xác định về sau đều gọi anh là anh Tư?"

Tô Vận ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, "Đúng, có vấn đề gì không?"

"Không có vấn đề."

Tô Vận lần nữa vùi mặt trong lòng anh, giọng nói buồn buồn: "Anh Tư."

"Hả?"

"Những chuyện xảy ra sau khi em mất việc năm năm trước, anh không ngại sao?"

Tưởng Mộ Thừa hỏi lại: "Sao lại muốn anh để ý?"

"Bởi vì cảm thấy... em không xứng với anh."

Hơi dừng lại, Tưởng Mộ Thừa nói giọng nhẹ nhàng: "Rất tự biết mình, vậy sau này tốt với anh một chút, cho anh thêm chút tiền tiêu vặt nha."

"Được." Tô Vận siết tay quanh eo anh một chút.

Một lúc sau, Tưởng Mộ Thừa buông cô ra để cô cùng anh đi thăm Đào Nhiên, nói hai ngày này Đào Nhiên vẫn luôn nhắc đến cô, cơm cũng không ăn.

Tô Vận nghe xong cảm thấy áy náy, "Vậy em về nhà trọ nấu chút cháo cho Nhiên Nhiên."

Tưởng Mộ Thừa: "Được, anh đi với em."

Hai người lên xe lái về nhà trọ.

Tô Vận hỏi Tưởng Mộ Thừa: "Anh mua con Phaeton (*) này khi nào vậy?"

(*) Phaeton là một dòng xe sedan sang trọng của hãng sản xuất xe nổi tiếng của Đức Volkswagen.

Tưởng Mộ Thừa: "Hôm qua mua để đón em cho tiện." Anh chăm chú nhìn về phía trước rồi quay qua nhìn cô một cái, thình lình nói một câu: "Tô Vận, em phải học hỏi Tô Nịnh Nịnh nhiều một chút."

"Học nó cái gì?"

"Khi bị phụ thì biết trả lại đối phương gấp bội."

Vậy mà giật dây cho cô đánh người.

Tô Vận biết Tưởng Mộ Thừa nói đến chuyện gì, cô cười nhạt, không lên tiếng.

Tưởng Mộ Thừa nhìn kính chiếu hậu, rẽ lên đường cái.

"Về sau bất kể gặp chuyện gì, em cũng không cần chịu đựng, muốn làm gì thì làm, cục diện rối rắm để anh dọn cho."

"..." Tô Vận ấn nhẹ ngón tay vào lòng bàn tay, được một người yêu thương vô điều kiện đã là chuyện của rất nhiều năm trước.

Ô tô rất nhanh đã đến trước cư xá, xe Tưởng Mộ Thừa vừa tới cổng chính, hệ thống cổng của cư xá tự động mở ra, lan can gác cổng chậm rãi nâng lên.

Tô Vận trợn mắt há mồm, tiểu khu này bất kể là xe cộ hay người dân đều bắt buộc phải quẹt thẻ để ra vào, xe bên ngoài không được vào.

Thế nhưng Tưởng Mộ Thừa rõ ràng chưa tới gần, còn chưa quét thẻ sao bảo an lại chủ động cho đi?

Tưởng Mộ Thừa hạ cửa sổ xe, lúc đi ngang qua trạm bảo an, anh lịch sự gật đầu với người bên trong rồi nâng cửa sổ xe lên.

Lý do duy nhất có thể giải thích cho hành vi kì quặc này của bảo an là người bảo an này thích Tưởng Mộ Thừa.

Tưởng Mộ Thừa liếc cô một cái, biết ngay tâm tư nhỏ kia của cô: "Khu cư xá này là của công ty bất động sản dưới trướng quản lý tập đoàn Trung Xuyên."

Thì ra là thế.

Sau khi đến nhà trọ, Tưởng Mộ Thừa tự nhiên lấy một đôi dép nam từ trong tủ giày ra thay, cởi áo khoác của mình cũng Tô Vận rồi treo chung một chỗ trong phòng giữ quần áo.

Tô Vận cuối cùng hậu tri hậu giác phát hiện một chuyện, chủ nhân căn phòng này họ Tưởng.

Lúc Tưởng Mộ Thừa đi từ phòng giữ quần áo ra, Tô Vận vẫn đứng ngây ngốc tại cửa, anh đi qua nhéo mặt cô: "Hồn treo ngược cành cây rồi?"

Tô Vận xoa xoa chỗ bị anh nhéo, tự luyến hỏi: "Anh có âm mưu với em từ lâu rồi đúng không?"

Tưởng Mộ Thừa tựa ở cửa trước, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, trong ý cười lẫn một chút chế nhạo: "Từ lâu đã không có em rồi."

Còn nhắc nhở về lời nhắn trên Weibo của cô.

Tô Vận lườm anh một cái, đi vào phòng bếp.

Tưởng Mộ Thừa xoay người đi trên lầu.

Tô Vận bất giác nhìn chằm chằm bóng lưng của anh mấy lần, dù chỉ là bóng lưng cũng khiến người ta không thể kìm lòng được. Ai có thể nghĩ được người đàn ông này bây giờ thuộc về cô chứ.

Đúng lúc cô đang nhìn đến xuất thần, chợt Tưởng Mộ Thừa quay đầu.

Tô Vận khẽ giật mình, cũng không kịp thu hồi ánh mắt tham lam.

Tưởng Mộ Thừa nghiêm túc nói: "Lúc anh không mặc quần áo còn đẹp hơn bây giờ."

Ầm một tiếng, máu toàn thân Tô Vận tràn lên não, cả người như bị cháy, cô thề, nãy giờ là cô đang thưởng thức anh, tuyệt đối không có ý YY anh.

Tô Vận sau khi bình ổn lại cảm xúc kích động thì bắt đầu nấu cháo, Tưởng Mộ Thừa vẫn bận bịu trên lầu, cũng không biết bận cái gì.

Lúc thuê phòng, Lâm Việt đã dặn cô đừng đi vào căn phòng trên lầu, đặc biệt là thư phòng. Mỗi lần cô đến đây đều ở dưới lầu, không biết trên lầu có gì, chắc là không gian riêng tư của Tưởng Mộ Thừa.

Sau một tiếng, cháo đã nấu xong. Tưởng Mộ Thừa nói Đào Nhiên không ăn sáng, không có khẩu vị gì, cơm trưa cũng chỉ ăn một chút canh nên cô xào cho Đào Nhiên hai món chay thanh đạm.

Tưởng Mộ Thừa từ trên lầu đi xuống, Tô Vận đang bỏ đồ ăn vào hộp giữ ấm.

"Em biết nấu ăn à?"

"Dạ, lúc cấp ba đã biết nhưng không giỏi lắm, chỉ có thể nấu ăn hàng ngày."

Tưởng Mộ Thừa cầm chiếc nồi trong tay cô: "Để anh rửa."

"Không cần, em đang mặc tạp dề, sẽ làm bẩn áo sơ mi của anh đó." Tô Vận bỏ nồi vào chậu nước, mở vòi nước.

Tưởng Mộ Thừa cũng không cố chấp vì anh sẽ không chà nồi... Trước kia ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào làm trứng chiên cho Đào Nhiên ăn, còn bị Đào Nhiên ghét bỏ nói khó nuốt, mấy năm này ở nước ngoài anh lại càng không xuống bếp.

Anh ôm lấy Tô Vận từ sau lưng: "Về sau dạy anh nấu cơm."

"Không phải anh bề bộn nhiều việc sao? Làm sao còn thời gian nấu cơm?"

"Cũng may, ban nãy anh mới hỏi về một số công việc cụ thể của tập đoàn, cùng lắm là đi họp, xã giao cũng ít, chắc chắn sẽ có thời gian nấu cơm."

"Trước kia bề bộn nhiều việc sao?"

"Ừ. Ngay cả thời gian đi tìm phụ nữ còn không có, em nói có bận không?"

Tô Vận chà nồi xong, cất kỹ, rồi rửa tay, chua lét chế nhạo anh: "Anh không có thời gian đi tìm phụ nữ thì phụ nữ có thể đi tìm anh mà."

Tưởng Mộ Thừa như có điều suy nghĩ: "Cũng đúng, giống như em..."

Tô Vận cắt lời anh: "Tưởng Mộ Thừa, anh đủ rồi nha!"

Lại nhắc lại tin nhắn trên Weibo, vẫn chưa để cô yên.

Tưởng Mộ Thừa buông ra, tựa vào bàn kính, Tô Vận lấy khăn lau tay.

Rồi như nhớ đến chuyện gì: "Trên người em có tiền mặt không?"

"Có." Trong ví tiền còn khoảng hai ngàn.

"Cho anh một ngàn."

"Được." Tô Vận lại hỏi anh: "Một ngàn đủ không?"

"Ừ, bình thường cũng ít khi dùng, để trong người phòng thân."

Chủ yếu là hôm qua Đào Nhiên nhất thời tâm huyết dâng trào nói muốn ăn mứt quả, anh liền tự mình xuống dưới mua, kết quả trong ví không có tiền mặt mà mứt quả chỉ có mấy đồng, anh muốn quét thẻ, cuối cùng người ta không chịu bán cho anh...

Tô Vận đi đến lấy ví, Tưởng Mộ Thừa đi theo đến phòng khách, lấy tiền trong ví đưa cho anh: "Bỏ vào là được."

Tô Vận cho thêm năm trăm, cô bỏ một ngàn rưỡi vào ví anh. Cô luôn cảm thấy đây là lần đầu tiên Tưởng Mộ Thừa mở miệng hỏi tiền phụ nữ, vì vậy cô cho nó là lẽ dĩ nhiên.

Anh luôn dùng cách tầm thường nhất cho cô cảm giác ưu việt.

Tô Vận mở ví tiền của anh, một tấm ảnh đập vào mắt, là tấm ảnh khi anh thuở thiếu niên ôm Đào Nhiên, khi đó Đào Nhiên mập mạp như một cục thịt nhỏ.

Cô nhớ trong ví tiền của cậu cũng có một tấm hình, cậu oai phong và cô đáng yêu.

Về sau tấm hình đó đã bị cậu xé toang lúc phát bệnh, cô đã đi kiếm từng mảnh về nhưng vẫn thiếu rất nhiều, không thể phục hồi lại như cũ.

Tưởng Mộ Thừa xoa xoa tóc của cô: "Chờ sau khi Nhiên Nhiên xuất viện, anh sẽ đi thành phố C đón cậu mợ, anh đã hỏi bác sĩ rồi, bệnh của cậu có hy vọng khống chế."

Tô Vận tiến lên hai bước, ghé vào trong ngực của anh.

Vì sao cô không được gặp anh sớm hơn?"

Tưởng Mộ Thừa sau khi đưa đến cổng bệnh viện thì dừng lại, "Anh phải ghé qua công ty, em tự đi thăm Nhiên Nhiên đi. Ban đêm anh còn phải họp video nên kết thúc sẽ rất muộn, không thể cùng em ăn cơm, em ăn tối đàng hoàng rồi đi trực đêm, nghe được không?"

Tô Vận: "Nghe được nha." Cười vẫy tay với anh.

Đến phòng bệnh, Đào Nhiên đang ngẩn người tựa vào đầu giường, sau khi thấy cô thì vừa mừng vừa sợ.

"Mợ, cuối cùng mợ cũng đến thăm cháu, cháu còn tưởng mợ không để ý đến cháu nữa chứ." Cô bé luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng.

Tô Vận cười: "Sao lại thế? Đói bụng không?"

"Dạ, đói muốn chết." Nhìn thấy hộp giữ ấm trong tay Tô Vận, mắt Đào Nhiên sáng lên: "Mợ, mợ làm món ngon cho cháu đúng không?"

"Sợ không hợp khẩu vị của cháu." Tô Vận bắt đầu múc cháo cho cô bé.

"Không có, cơm mợ nấu chắc chắn ngon."

Có thể do đói bụng thật, Đào Nhiên ăn hai bát cháo, hai khay đồ ăn cũng ăn hết, sau khi ăn xong sờ sờ dạ dày: "Hình như cháu ăn hơi no."

"Mợ đi dạo với cháu một lát."

"Được." Đào Nhiên vui sướng đồng ý.

Tô Vận dìu Đào Nhiên, chậm rãi đi về phía thang máy, hỏi cô bé: "Nếu đau quá thì chúng ta đi chậm lại một chút."

Đào Nhiên lắc đầu: "Đau cỡ nào cũng không bằng tối hôm đó, không sao, cháu đi được."

Lúc các cô đi đến một khu phòng bệnh khác, cửa phòng bệnh vừa vặn mở ra, khi nhìn thấy người bước ra, Tô Vận đột nhiên giật mình, không ngờ lại gặp ở đây.

Tầng lầu này là phòng bệnh VIP, tất cả đều là phòng bệnh chuyên dụng của lãnh đạo, không phân chia bệnh khu, việc Phó Minh Diễm xuất hiện ở đây cô cũng không quá bất ngờ.

Phó Minh Diễm nhìn cô chằm chằm nửa ngày, hỏi: "Buổi chiều rảnh không?" Lúc ăn cơm cô đi vội như vậy, hắn liền đoán được là vì tránh hắn.

Tô Vận giật giật khóe miệng, lúng túng nói: "Vừa làm xong."

Đào Nhiên là tiểu yêu tinh, sớm cảm giác được giữa họ là cuồn cuộn sóng ngầm, cô bé vội ôm lấy Tô Vận cánh tay, "Mợ, lúc nãy mợ vội nấu cơm cho cháu đúng không?"

Tô Vận: "..." Quả thật là đứa trẻ Tưởng Mộ Thừa nuôi lớn, xấu bụng y như nhau.

Mợ?

Nơi nào đó trong tim Phó Minh Diễm thắt lại nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường: "Bên trong khoa còn có việc, anh đi qua đó một chuyến."

Tô Vận cười đến mức khóe miệng cứng nhắc không tưởng tượng nổi: "Được."

Sau khi Phó Minh Diễm rời đi, Đào Nhiên không kịp chờ đợi hỏi: "Mợ, bác sĩ Phó kia thích mợ đúng không?" Cô bé nhìn thấy tấm thẻ tên trên ngực người đó, Phó Minh Diễm, bác sĩ chủ nhiệm trong khoa Nội tim mạch.

Không đợi Tô Vận trả lời, Đào Nhiên nói tiếp: "Có điều thích mợ cũng vô dụng, có cậu cháu, chú đó đừng hòng!"

Tô Vận: "..."

Đúng là giống Tưởng Mộ Thừa, tự tin kinh khủng.

Tô Vận bồi Đào Nhiên đi dạo đến bên hồ, mới đi một vòng, Đào Nhiên liền la hét mệt mỏi, đi không được rồi, các cô an vị nghỉ ngơi trên ghế dài.

Đào Nhiên bởi vì vết thương còn đau, đi một vòng đã thở hồng hộc.

Còn không kịp đợi đến khi thở lại bình thường, cô bé nói liên tục không ngừng: "Mợ, cháu phải nói xin lỗi với mợ."

"Xin lỗi?"

"Đúng, chính là chuyện của dì Nịnh Nịnh, là lỗi của cháu, không liên quan đến cậu." Đào Nhiên tròn mắt nhìn Tô Vận, vẻ mặt thành khẩn, "Đêm đó nếu không phải cháu, cậu sẽ không xen vào việc của người khác, cháu chỉ nghe từ phía dì Viên Dĩnh, cháu cảm thấy dì là người lớn sẽ không gạt cháu, nên mới tin."

Tô Vận sờ sờ đầu cô bé: "Không sao, không ai trách cháu đâu."

"Còn nữa, mợ không nên hiểu lầm cậu thích Diệp Tình Lam, bộ phim kia của Diệp Tình Lam cũng là cháu nói cậu đầu tư, bởi vì khoảng thời gian đó cháu vẫn còn thích cô ấy."

Tô Vận không ngờ chuyện là như vậy, Tưởng Mộ Thừa nói Diệp Tình Lam không phải bạn gái anh, nàng vẫn cho là Tưởng Mộ Thừa cùng Diệp Tình Lam là gặp dịp thì góp vui, gặp nhau vì nhu cầu mỗi bên.

(*) Éc éc, có vẻ mình dịch câu này tối nghĩa quá. Theo mình nghĩ là hai bên gặp nhau vì nhờ vả các kiểu chứ không phải theo hướng FwB đâu nha.

Mặc dù trong lòng cô không thoải mái, nhưng không có quyền tức giận, dù sao những chuyện kia xảy ra trước khi Tưởng Mộ Thừa quen biết cô, nếu cô so đo lại giống như cố tình gây sự.

Nhưng Tưởng Mộ Thừa hiển nhiên không có ý muốn giải thích, mặc cho cô hiểu lầm, cũng có thể là anh vốn cũng không giỏi giải thích, cũng có lẽ việc nhỏ như vậy anh hoàn toàn không để trong lòng.

Sau khi đưa Đào Nhiên về phòng bệnh, Tô Vận liền trở về ký túc xá, mấy ngày liền cô chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, chuẩn bị về kí túc xá ngủ một chút, chuẩn bị trực ca đêm tiếp.

Mới ngủ chưa được hai tiếng, Tô Vận liền bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô sờ điện thoại, là số lạ, tưởng là đồng nghiệp nào bên khoa Cấp cứu gọi.

"Alo, xin chào, ai vậy?"

Không có người trả lời, cuộc gọi rơi vào trầm mặc.

Tô Vận lại alo một tiếng, vẫn không có động tĩnh. Cô tưởng là ai đó gọi nhầm số, muốn cúp máy, bên kia thấp giọng nói: "Tô Tô, là anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play