Editor: peeWan

Chương này dài quá, gần 9k chữ lận nên mình sẽ chia thành 3 chương nhỏ cho mọi người dễ đọc nhé.

______________________

Tô Vận ngồi bên hồ đợi đến gần mười hai giờ để đi giao ca, trước đó cô về kí túc xá rửa mặt rồi sửa soạn tóc tai.

Triệu Tinh tối nay cũng trực ca đêm.

Ký túc xá vắng ngắt.

Tô Vận ngồi bên giường bắt đầu ngẩn người.

Tiếng chuông điện thoại dồn dập kéo suy nghĩ của cô trở về, là bên khoa Cấp cứu gọi đến, nói có một bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp tính, chỉ định muốn bác sĩ nữ giải phẫu để cô mau chóng tới.

Tô Vận đến khoa Cấp cứu mới biết được hóa ra người bị viêm ruột thừa cấp tính là Đào Nhiên.

Đào Nhiên đau đến nỗi quần áo đều ướt đẫm, Tưởng Mộ Thừa cởi âu phục ra đắp lên người cô bé.

"Cậu, nhất định phải là bác sĩ nữ sao?" Đào Nhiên đau chịu không được.

Cô bé nghĩ mãi mà không hiểu, Tưởng Mộ Thừa đã sống ở nước ngoài nhiều năm mà sao vẫn cứng nhắc như vậy. Bây giờ còn có ai để ý bác sĩ phẫu thuật là nam hay nữ chứ? Có thể cứu người là được.

Tưởng Mộ Thừa trả lời cô bé: "Nhất định phải bác sĩ nữ."

Đào Nhiên lại hỏi: "Cậu, giữa chết người với giới tính bác sĩ thì cậu chọn cái nào?"

Tưởng Mộ Thừa: "Viêm ruột thừa cấp tính không chết người được."

Đào Nhiên: "..." Người đau không phải là cậu, đương nhiên là đứng đó nói chuyện không đau lưng rồi (*).

(*) Đứng đó nói chuyện không đau lưng (站着说话不腰疼): là một câu tục ngữ Hán ngữ, chỉ những người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà chỉ biết ba hoa khoác lác, được tiện nghi mà còn khoe mẽ; cũng ví von một người không hiểu rõ tình huống thực tế, chỉ biết nói mồm, xa rời thực tế, cũng ví von đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng.

Cô bé vẫn bướng bỉnh hỏi: "Bỏ qua một bên chuyện bệnh tật của cháu đi, bây giờ giữa chết người với giới tính bác sĩ, cậu chọn cái nào?"

Tưởng Mộ Thừa nói đơn giản: "Cháu còn sống."

Đào Nhiên thầm nghĩ, hóa ra cậu cũng không phải không có tình người, muốn trách thì trách cái viêm ruột thừa cấp tính này thực sự không được tính là bệnh gì nặng.

Cô bé nửa đùa nửa thật: "Cậu, chắc chắn ngày mai khắp bệnh viện này sẽ đồn là nhân tài kiệt xuất giới kinh doanh Tưởng Mộ Thừa không chỉ cao lãnh cấm dục mà còn là một ông già cổ hủ."

Tưởng Mộ Thừa sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ: "Nhiên Nhiên, cháu như con gái cậu vậy nên cậu rất ích kỉ." Sao có thể để bác sĩ nam làm giải phẫu viêm ruột thừa cho con bé?

Đào Nhiên nghe xong cảm động không thôi, đây câu nói sĩ diện mà buồn nôn nhất Tưởng Mộ Thừa từng nói, bị đau cũng đáng.

Những lời này không chỉ khiến Đào Nhiên cảm động mà Tô Vận đứng ngay cửa cũng bị xúc động.

Cô nghĩ đến cậu mình, khi còn bé cô cũng từng mổ viêm ruột thừa, cậu cũng là người hiếm thấy yêu cầu bác sĩ mổ chính là bác sĩ nữ, có điều bây giờ ngay cả cô cậu cũng không nhận ra.

Tô Vận hít một hơi thật sâu, đi vào.

"Bác sĩ Tô." Đào Nhiên thấy cô trước tiên.

Tô Vận cười cười, "Sẽ mổ cho cháu ngay, sao không đến phòng phẫu thuật gây mê trước?"

Đào Nhiên ra hiệu bằng mắt, là Tưởng Mộ Thừa không cho, nhất định phải chờ bác sĩ nữ, bác sĩ gây mê nữ, mà bác sĩ gây mê còn chưa tới nên có lẽ phải chờ thêm một lát.

Ánh mắt Tô Vận lúc này mới rơi trên người Tưởng Mộ Thừa, anh cũng đang nhìn cô, có lẽ từ lúc cô bước vào anh vẫn luôn nhìn cô.

Tưởng Mộ Thừa mở miệng liền hỏi: "Sao cô lại chuyển đến khoa Cấp cứu rồi?"

Tô Vận há to miệng, cuối cùng không nói gì. Lần thứ hai nhìn thấy anh, cô cảm thấy tủi thân, khổ sở xen lẫn chút oán trách.

Cô đến an ủi Đào Nhiên vài câu rồi đến phòng giải phẫu làm công tác chuẩn bị.

Mổ viêm ruột thừa đối với cô mà nói không tính là giải phẫu, sau một tiếng Đào Nhiên liền được đẩy ra khỏi phòng mổ, cô không muốn nhìn thấy Tưởng Mộ Thừa nên không đi cùng đến phòng bệnh.

Buổi chiều hôm sau.

Sau khi Tô Vận ngủ bù xong liền đi thăm Đào Nhiên, vốn dĩ cô không muốn đi nhưng tối hôm qua trước khi Đào Nhiên giải phẫu đã liên tục dặn cô nhất định phải đi thăm cô bé.

Trước cửa phòng bệnh, cửa khép hờ nên có tiếng cười nói truyền ra, nhìn qua khe cửa, cô nhìn thấy Viên Dĩnh và Diệp Tình Lam.

Diệp Tình Lam ngồi bên cạnh Tưởng Mộ Thừa đang gọt táo.

Tô Vận quay người rời đi.

Hôm nay ban ngày cô nghỉ ngơi, ban đêm tiếp tục trực, cô không biết ca đêm do ai sắp xếp nhưng nhiều bác sĩ như vậy mà một tuần cô phải trực đến ba ca đêm.

Tô Vận về nhà trọ một chuyến, không ngờ Tô Nịnh Nịnh phát sốt.

Cô tìm thuốc cho Tô Nịnh Nịnh uống, "Một lúc nữa không hạ sốt thì chúng ta đi truyền nước biển."

Tô Nịnh Nịnh lắc đầu: "Không sao, có thể hai ngày này em nghỉ ngơi không tốt."

Tô Vận đau lòng nhìn Tô Nịnh Nịnh, đến bây giờ cô chẳng giúp được gì. Buổi sáng gọi điện thoại cho Lâm Việt, anh ta không nghe máy, đến bây giờ vẫn chưa gọi lại.

Cô không biết là Lâm Việt biết chuyện này nhưng không muốn xen vào, hay là anh ta bận bịu không nghe điện thoại.

Ở trong căn hộ chăm sóc Tô Nịnh Nịnh mấy tiếng, Tô Vận lại đi trực ca đêm.

Nửa đêm khoa Cấp cứu không có bệnh nhân giải phẫu nên Tô Vận ngủ gật trong phòng trực ban, thoáng chốc cửa bị đẩy ra, cô mơ mơ màng màng mở mắt, còn tưởng rằng hoa mắt không nhìn rõ, không ngờ Tưởng Mộ Thừa đến tìm cô.

Tưởng Mộ Thừa bưng một ly nước ấm đưa cho cô, "Uống chút nước đi, môi khô rồi."

Tô Vận không nhận, cũng không nói chuyện.

"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại bị điều đến khoa Cấp cứu?"

Tô Vận không nhìn anh, nói qua loa: "Không có gì."

"Ra ngoài nói chuyện." Tưởng Mộ Thừa đặt ly nước xuống, muốn kéo cô nhưng Tô Vận lại tránh đi.

Một phòng trầm mặc.

Tô Vận lại nghĩ tới chuyện của Tô Nịnh Nịnh, nói không chừng mở miệng nhờ anh có lẽ còn có con đường sống, cô đứng lên, "Tôi đúng lúc có việc xin anh."

Tưởng Mộ Thừa nhíu mày: "Cô nói gì?"

Xin anh?

Tô Vận đi ra ngoài cửa, Tưởng Mộ Thừa theo sát phía sau.

Vẫn là con đường nhỏ bên hồ, hơn hai giờ sáng, nơi này đặc biệt yên tĩnh.

Bọn họ đối mặt đứng đấy, Tô Vận mấy lần muốn nói lại thôi, có mấy lời khi nói trước mặt người mình thích vừa xót xa lại vô lý.

Tưởng Mộ Thừa vẫn cố chấp hỏi cô: "Sao cô lại bị điều đến khoa Cấp cứu?"

Tô Vận không dám nhìn thẳng vào anh mà nhìn mặt hồ mờ mịt, cô không trả lời câu hỏi này của Tưởng Mộ Thừa bởi vì không thể nào trả lời, chính cô cũng không biết vì sao mình bị điều đến khoa Cấp cứu.

"Tưởng Mộ Thừa." Lần đầu tiên Tô chính thức xưng hô như thế với anh.

Tưởng Mộ Thừa nhìn thẳng vào cô.

Tô Vận lần nữa nhìn về phía anh: "Em họ Tô Nịnh Nịnh của tôi không hiểu chuyện làm bạn gái anh chịu uất ức, tôi có thể thay con bé xin lỗi không? Nịnh Nịnh đánh bạn gái của anh, con bé bị phong sát cũng không đủ, thế nhưng diễn xuất chính là..."

Tô Vận nghẹn ngào.

"Tôi biết các người không thiếu tiền, một lời xin lỗi càng không lọt nổi vào mắt xanh của các người. Nịnh Nịnh đánh bạn gái của anh hai cái, anh có thể... xin anh đi nói với bạn gái anh, tôi có thể... có thể để cô ta... đánh bốn cái, các người có thể đừng phong sát Nịnh Nịnh được không? Các người phong sát nó thì về sau ai dám mời nó đi đóng phim nữa, cuộc đời nó..."

Tô Vận cảm giác môi của mình sắp bị cắn rách đến nơi, móng tay cũng đã đâm sâu vào thịt.

Cô nén đau: "Anh Tư, nể tình chúng ta... chúng ta quen biết nhau như vậy, giúp tôi chuyện này được không? Tôi biết có thể sẽ làm anh khó xử, nhưng tôi thực sự hết cách rồi, tôi không biết nên đi tìm ai, chỉ có thể mặt dày mày dạn đi xin anh. Nịnh Nịnh với tôi mà nói quá quan trọng, tôi đã không còn mấy người thân, tôi không thể trơ mắt nhìn mơ ước của nó bị hủy được."

Tưởng Mộ Thừa không nói một lời nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.

Tô Vận cắn môi dưới, lau khóe mắt, "Anh Tư, tôi cầu xin anh, được không?"

Đây là lần đầu tiên cô hèn mọn cầu xin người ta như thế, lại còn là người cô thích, cảm thấy mình thấp như bụi (*), thế nhưng Tưởng Mộ Thừa lại thờ ơ.

(*) Có lẽ bắt nguồn từ câu nói "Thấp như bụi bặm, nở ra đóa hoa" của Trương Ái Linh. Câu này có hai cách hiểu:

Một, tự hạ mình trong cuộc sống, không vướng chuyện đời, không dính phiền não, lẳng lặng làm chính mình thật tốt, thường xuyên dùng để ví von không giống như gió, không nịnh nọt, không hào nhoáng, không nước chảy bèo trôi, không tranh chấp với người, không nóng vội vì danh lợi. Tựa như hạt giống, gieo mình trong bụi đất, về sau nở ra một bông hoa tự tại mà kiêu ngạo;

Hai, dáng vẻ khiêm nhường của bản thân trong tình yêu, thích một người, trước mặt người đó, mình trở nên rất khiêm tốn, cảm thấy đối phương cái gì cũng tốt, cũng hoàn mỹ, sau đó trong lòng chỉ yên lặng thích đối phương, không nói ra. Mặc dù như thế, nhưng trong lòng vẫn rất vui, sẽ âm thầm nở một bông hoa niềm vui. Đây có lẽ là ý đồ ban đầu của Trương Ái Linh khi viết câu nói này.

Tưởng Mộ Thừa vẫn không nói lời nào, Tô Vận hết ôm hi vọng, "Thật xin lỗi, làm anh khó xử rồi." Cô xoay người rời đi.

Vừa đi hai bước liền bị Tưởng Mộ Thừa kéo trở về, cổ tay bị anh nắm đến phát đau, Tô Vận không dám động, cô đang chờ Tưởng Mộ Thừa có thể thả ra.

Tưởng Mộ Thừa cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: "Anh không biết anh phải làm gì thì em mới có thể tin anh. Chuyện phong sát Tô Nịnh Nịnh đúng là có liên quan đến anh, nhưng anh không biết cô ấy là Tô Nịnh Nịnh, cũng không ngờ cô ấy bị phong sát nặng như vậy."

Nghe được Tưởng Mộ Thừa chính miệng thừa nhận, Tô Vận có chút sụp đổ, nhưng vẫn cố chịu tủi thân, nhẹ giọng hỏi: "Cho nên Nịnh Nịnh có thể không cần bị phong sát sao? Con bé vẫn có thể đi đóng phim đúng không?"

Tưởng Mộ Thừa không nói chuyện, dùng sức kéo cô ôm vào lòng, anh tự trách không biết nói gì cho thích hợp, người anh muốn bảo vệ nhất lại bị anh làm thương tích đầy mình.

Tô Vận trong lòng anh không nhúc nhích, cô biết Tưởng Mộ Thừa là thương nhân, đương nhiên sẽ không hảo thi nhạc thiện (*), tìm anh giúp đỡ có nghĩa cô phải đưa phỉnh để đổi lấy sự giúp đỡ của anh.

(*) Hảo thi nhạc thiện (好施乐善): thích bố thí, vui với việc làm từ thiện để giúp đỡ người khác.

Cô chớp chớp mắt, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, "Anh Tư, tối mai tôi đi tìm anh, anh muốn bao lâu cũng được, nếu như anh vui vẻ thì để Nịnh Nịnh đóng phim như trước đây, được không?"

Tưởng Mộ Thừa trong lòng thấy đau đến hô hấp cũng không thông, "Thật xin lỗi, Tô Vận, thật xin lỗi." Anh cúi đầu hung hăng cắn bờ vai của cô.

Tô Vận càng khóc dữ, cô không biết bởi vì đau lòng hay là vì đau vai, hay là bởi vì vài câu thật xin lỗi của Tưởng Mộ Thừa.

Tưởng Mộ Thừa hai tay nâng mặt cô nhìn thẳng vào anh, "Anh không biết những tin đồn thất thiệt kia em nghe được từ đâu, lần này anh nói em nghe cho rõ, Diệp Tình Lam không phải bạn gái của anh, anh có thích một người con gái, cô ấy tên là Tô Vận."

Tô Vận hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh: "Tưởng Mộ Thừa, anh lặp lại những lời vừa nói một lần nữa đi."

Cô sợ mình nghe nhầm.

Tưởng Mộ Thừa dùng ngón cái lau đi nước mắt của cô, "Diệp Tình Lam không phải bạn gái của anh, anh yêu một cô gái tên là Tô Vận."

Tô Vận ngây ngốc, chớp mắt, lại chớp mắt, cả người đều choáng váng, giống như là mơ giữa ban ngày.

Trong đầu xuất hiện mấy chữ rất to, người Tưởng Mộ Thừa yêu là mình.

Nhiều đến mức khó tin.

Tô Vận thừa nhận, trước khi Tưởng Mộ Thừa thổ lộ, cô có một sự oán trách phức tạp khó hiểu đối với anh, hơn phân nửa là bởi vì anh có người phụ nữ mình thích, lại còn vì cô ấy mà làm nhiều việc như vậy.

Cô ghen tị, còn có ghét, ghét anh không yêu cô mà còn cho cô ảo tưởng, càng ghét bản thân vô sỉ đi xin anh.

Nhưng đột nhiên tình thế xoay chuyển, người anh thích là cô.

Xác suất này giống như bạn tình cờ đi ngang qua cửa hàng xổ số, phát hiện trong túi có hai đồng tiền, đột nhiên máu dồn lên não mua một tờ vé số, cũng mong mình sẽ trúng giải thưởng vô cùng lớn nhưng chỉ là ảo tưởng trong đầu, không dám hi vọng xa vời.

Nào nghĩ tới hôm mở thưởng phát hiện mình trúng giải độc đắc.

Thế là, vui quá hóa buồn òa khóc, sau đó ngất đi.

Mặc dù ví dụ này rất không thỏa đáng, càng không thích hợp, nhưng tâm tình của cô bây giờ giống như trúng giải thưởng lớn, trông thấy tiền tài nhà cửa chạy vèo vèo vào lòng cô, rất giống rất giống.

Tưởng Mộ Thừa lại ôm cô vào lòng, gắt gao siết chặt lấy, ôm lấy cô đang sững sờ: "Tô Vận, em thật sự cho rằng anh ăn no rửng mỡ mới giúp em nhiều lần như vậy sao? Người khác ra sao anh không rõ, nhưng anh tuyệt không phải bởi vì mới mẻ kích thích mới giúp em. Em mới vừa nói rõ buổi tối tìm anh, bồi anh bao lâu cũng được đúng không?"

Đại não Tô Vận hiện đang đình công, không hoạt động nổi, nhất thời nghĩ mãi mà không rõ anh lại nhắc lại lời này là có ý gì, thế là rầu rĩ đáp: "Vâng."

Tưởng Mộ Thừa: "Tô Vận, vậy em bồi anh ngủ cả một đời đi. Đồng ý không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play