Tám giờ rưỡi sáng, Tô Vận bồi Điền Điềm đi trung tâm kiểm soát sinh sản.
"Điền Điềm." Một giọng nói ngọt ngào từ phía sau truyền đến.
Tô Vận cùng Điền Điềm cùng nhau quay đầu.
Điền Điềm không ngờ sẽ gặp phải Tưởng Tiểu Mễ ở đây, mặc dù cô và Tưởng Tiểu Mễ không thân lắm, nhưng lúc hai kênh có hợp tác, các cô là cộng sự, gặp mặt sẽ chào hỏi.
Lúc Điền Điềm thấy người đàn ông bên cạnh Tưởng Tiểu Mễ, bụng không khỏi thắt lại, cmn, khí chất của người này cũng quá mạnh mẽ đi, ngay cả con trai của cô cũng bị ảnh hưởng.
Điền Điềm quẹt tay Tô Vận, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô ấy chính là Tưởng Tiểu Mễ, người đàn ông kia không phải chồng cô ấy, không biết có phải là chú cô ấy hay không?"
Nói xong, Tưởng Tiểu Mễ cũng đến gần.
"Thật là khéo, không ngờ tới đây cũng có thể gặp được cô, cô được mấy tháng rồi?" Tưởng Tiểu Mễ cười hỏi Điền Điềm, bởi vì cùng là phụ nữ có thai, khoảng cách lập tức được rút ngắn.
"Hơn bốn tháng, còn cô chắc sắp đến ngày dự sinh rồi ha?"
"Ừ, đúng, còn hai tuần nữa là đến ngày dự sinh, không biết là có sinh sớm hay không."
Bô lô ba la, hai người phụ nữ có thai không coi ai ra gì trò chuyện, trò chuyện một lúc, các cô còn kéo tay nhau đi về phía trung tâm kiểm soát sinh sản.
Tưởng Mộ Thừa như có gì suy nghĩ nhìn cô không đáp.
Tô Vận đổ mồ hôi, anh sẽ không biết cô là 'Nghe đồn nửa thật nửa giả' đêm đó chứ?
Chắc là không, Lâm Việt không nói, không ai biết.
Cô không thể để chí khí của người khác diệt oai phong của mình.
Tô Vận có chút ngước đầu lên, đối mặt Tưởng Mộ Thừa, điềm nhiên như không hỏi: "Mỹ nữ vừa nãy là cháu gái anh à?"
"Ừ." Tưởng Mộ Thừa hếch cằm về phía hai thai phụ phía trước: "Đi thôi."
Tô Vận cùng anh đi về hướng bên đó.
Ngoài mặt cô yên lặng nhưng trong lòng đã như sóng trào, cảm giác căng thẳng ùn ùn kéo đến lấp đầy lồng ngực mình.
Nghĩ đến bình luận trước kia của mình, trong lòng cô lại càng hoảng hơn.
Nếu Tưởng Mộ Thừa biết cô chính là 'Nghe đồn nửa thật nửa giả', anh sẽ đánh giá cô thế nào?
Vẫn sẽ không tiếc hi sinh hình tượng của mình tại ở bữa tiệc để dẫn cô ra sao?
Vẫn sẽ nói ra câu nói đêm đó: "Tô Vận, về sau cô có thể giống như Nhiên Nhiên, thích làm gì thì làm, không cần nhìn sắc mặt của ai hết" sao?
Có lẽ không, chắc chắn sẽ cảm thấy cô là người mưu mô.
"Hôm nay không có ca phẫu thuật à?" Tưởng Mộ Thừa bỗng nhiên mở miệng.
Tô Vận run lên, hoàn hồn: "À, buổi sáng không có, buổi chiều có một ca."
"Anh Tư!" Giọng nói của một người đàn ông truyền đến.
Tô Vận ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc lịch lãm tiến tới.
Tưởng Mộ Thừa cười nhạt: "Ở đây mà cũng gặp được."
Người đàn ông cũng cười: "Em đi khám thai với bà xã." Sau đó nhìn về phía Tô Vận, vươn tay: "Chào chị dâu, chúng ta đã gặp rồi, ở tiệc sinh nhật của Lâm Việt."
Tô Vận: "..."
Ngại đến đỏ cả tai.
Anh ta gọi cô là 'chị dâu'.
Tô Vận vội đưa tay: "Xin chào."
Sau khi nhẹ nhàng nắm tay, tay của hai người lập tức tách ra.
Người đàn ông nhìn Tô Vận, lại nhìn Tưởng Mộ Thừa, khóe miệng ý cười vị không rõ: "Anh cũng là đưa chị dâu đến..." Hai chữ khám thai anh ta không nói ra miệng.
Lúc này điện thoại di động của anh ta vang lên, anh ta lấy ra, xin lỗi bọn họ cười cười: "Lần sau trò chuyện, bà xã tìm em."
Rồi khoát tay với bọn họ, rời đi.
Tô Vận càng xấu hổ, còn bị người khác hiểu lầm hai bọn họ có con nữa chứ.
Tưởng Mộ Thừa liếc mắt nhìn cô: "Tô Vận."
"Dạ?" Tô Vận mờ mịt ngẩng đầu.
"Cô thuê nhà của Lâm Việt à?"
"Đúng, căn phòng ở tiểu khu đối diện bệnh viện."
Tưởng Mộ Thừa gật đầu: "Tôi có để quên đồ ở đó, lúc nào tiện cô gọi tôi qua lấy." Dứt lời, liền lấy điện thoại ra: "Số di động của cô là bao nhiêu? Rảnh thì gọi cho tôi."
Tô Vận: "..."
Hai mắt trợn tròn.
Bởi vì trước đây cô đã gọi điện thoại cho Tưởng Mộ Thừa, chính là buổi tối gọi điện để giải thích về tin nhắn.
Lỡ như, lỡ như Tưởng Mộ Thừa vẫn còn lưu lại số của cô, hiện tại nói lại lần nữa, chẳng phải sẽ lộ sao?
Làm sao bây giờ?
Tưởng Mộ Thừa hơi nhíu mày, muốn cười nhưng không cười: "Không nhớ rõ số mình?"
Tô Vận cắn môi dưới, không lên tiếng.
Tưởng Mộ Thừa: "Không nhớ rõ cũng không sao, tôi đọc số cho cô, cô lưu vào máy."
Tô Vận vẫn cúi đầu giả chết.
Tưởng Mộ Thừa vẫn giữ giọng trêu đùa: "Điện thoại cũng không mang hả?"
Sắc mặt của Tô Vận còn đặc sắc hơn cả bảng màu nữa.
Anh tuyệt đối là cố ý!
Tưởng Mộ Thừa giống như đùa con nít, xoa xoa đầu cô: "Biết cô bận bịu, trí nhớ không tốt cũng bình thường. Không sao, tôi đi hỏi Lâm Việt."
Tưởng Mộ Thừa cười khẽ: "Thì ra biết tôi là ai rồi."
Thấy cô trong cảnh bị ức hiếp như vậy, tâm tình của anh không hiểu sao lại rất tốt.
Tô Vận vừa khẩn trương lại xấu hổ, so kè với mình hơn nửa ngày, hỏi anh: "Anh biết tôi là Nghe đồn nửa thật nửa giả từ khi nào?"
"Khu phục vụ."
"Tôi..." Móa! Tô Vận lạnh cả sống lưng.
Điện thoại Tưởng Mộ Thừa rất thức thời vang lên, anh nhìn thông báo, là điện thoại trợ lý.
"Alo."
Bên kia điện thoại không biết nói gì, vẻ mặt Tưởng Mộ Thừa nghiêm túc, cuối cùng nói: "Cậu tự mình qua đây đi."
Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Mộ Thừa cầm điện thoại như có điều suy nghĩ, vuốt trong lòng bàn tay.
Tô Vận suy đoán chắc là điện thoại công việc của anh, chỉ là cuộc gọi này làm anh không vui.
Anh không nói lời nào, cô cũng không dám lên tiếng.
Trầm mặc một lát, Tưởng Mộ Thừa cất điện thoại, nhìn như hững hờ hỏi Tô Vận một câu: "Khi găp cô ở khu phục vụ là đang về nhà?"
Tô Vận trả lời thật lòng: "Về nhà thăm cậu tôi."
Tưởng Mộ Thừa gật gật đầu, nhưng trong nháy mắt nói sang chuyện khác, hỏi: "Vẫn còn ấn tượng về chuyện mượn thuốc của tôi ở khu phục vụ chứ?"
Ấn tượng không nên quá khắc sâu.
Sẽ không quên, cũng không muốn quên.
Tưởng Mộ Thừa hài lòng với phản ứng của cô, sau đó như cười như không nói: "Có ấn tượng thì tốt."
Tô Vận hơi mờ mịt, trừng mắt nhìn, không hiểu anh có ý tứ gì.
Anh nói: "Tô Vận, khi nào cô chuẩn bị thuốc lá trả tôi?"
Tô Vận: "..."
Cô có thể mắng chửi người không?
*
Sau khi Tưởng Tiểu Mễ kiểm tra sinh kiểm rồi về nhà, liền lấy giấy bút liệt kê những nhà hàng cô thích ăn mà gần đây không có dịp đi.
Điền Điềm nhắc nhở cô, ở cữ cần ăn kiêng đủ kiểu, không được ăn đồ có tính hàn, phải tranh thủ trước khi sinh ăn nhiều một chút, tránh cho sau khi ở cữ thèm gần chết.
Cô sắp xếp hai tuần còn lại chu toàn, ngoại trừ bữa sáng, hai bữa còn lại đều ăn ở nhà hàng.
Toàn bộ thời gian mang thai cô hầu như không ăn ở ngoài, bây giờ thai nhi đã phát triển hoàn thiện, cô có thể tranh thủ buông thả bản thân một chút.
Tưởng Mộ Thừa tan tầm trở về, cô liền quấn lấy đòi cùng đi ăn tiệc, Tưởng Mộ Thừa không cho phép: "Bảo mẫu đã làm cơm xong, ăn ở nhà."
Tưởng Tiểu Mễ cười mỉm: "Cháu đã nói với bác Trương không cần làm cơm tối. Bây giờ cháu đói muốn đau dạ dày rồi, chú Tư cứ liệu mà làm thôi."
Cô lại bổ sung: "Cháu cũng nói với Nhiên Bảo tối nay muốn dẫn con bé đi ăn tiệc, chú nhẫn tâm để con bé thất vọng sao?"
Đào Nhiên là điểm yếu của chú, Tưởng Tiểu Mễ giỏi nhất là dùng Đào Nhiên làm lá chắn.
Tưởng Mộ Thừa liếc cô một cái, không nói một lời đi ra ngoài.
Tưởng Tiểu Mễ vui vẻ đi theo phía sau anh.
Đi đón Đào Nhiên xong, bọn họ liền ghé nhà hàng mà Tưởng Tiểu Mễ đã đặt trước.
Trên đường đi Đào Nhiên cùng Tưởng Tiểu Mễ líu ríu không ngừng, Đào Nhiên thỉnh thoảng sờ sờ bụng Tưởng Tiểu Mễ, đột nhiên cái bụng sưng lên một cái, Đào Nhiên bị dọa đến rụt tay lại.
Đào Nhiên vừa mừng vừa sợ: "Đây chính là thai động trong truyền thuyết sao ạ?"
Tưởng Tiểu Mễ: "Đúng đó, thần kỳ không?"
"Dạ, chơi vui. Ai nha, chị, còn hai tuần nữa là em được làm dì rồi, ha ha." Đào Nhiên nghĩ đến chuyện mình vẫn còn trẻ con mà được làm dì, cảm giác rất thú vị, cô bé lại phát hiện ra một chuyện còn thú vị không kém.
Tưởng Mộ Thừa ngồi ở ghế lái phụ, Đào Nhiên ôm lấy thành ghế phụ, "Cậu, cậu sắp trở thành ông ngoại rồi đó, có phải rất mong chờ không? Có muốn phát biểu cảm nghĩ một chút không?"
Tưởng Mộ Thừa không có phản ứng, kết quả Tưởng Tiểu Mễ cười như điên.
Đào Nhiên còn đổ thêm dầu vào lửa, vỗ vỗ bả vai Tưởng Mộ Thừa: "Cậu, sao cậu không nói gì?"
Tưởng Mộ Thừa mặt buồn rầu, quay đầu nhìn chằm chằm Đào Nhiên nhìn mấy giây, hỏi cô bé: "Sắp kiểm tra cuối tháng rồi, đã ôn tập Ngữ văn chưa?"
Đào Nhiên trong nháy mắt ấm ức, bởi vì từ nhỏ đến lớn, điểm Ngữ văn của cô bé chưa bao giờ trên trung bình, càng lên cao càng thấp. Đây là điểm yếu của cô bé, người khác không được nhắc đến.
Nhưng Tưởng Mộ Thừa hết lần này đến lần khác đụng vào điểm yếu của cô bé.
Đào Nhiên tức giận đập anh hai cái.
Cô bé là kẻ tiểu nhân có thù tất báo, làm bộ điềm nhiên như không có việc gì mà hỏi: "Cậu ơi, ba người chúng ta đi ăn tiệc rất chán, cậu có muốn gọi bác sĩ Tô qua chung không?"
Tưởng Tiểu Mễ không biết bác sĩ Tô là ai, tối hôm đó không đến hội sở, đương nhiên không biết trong đó có 'yêu hận rối rắm', thế là tò mò hỏi: "Bác sĩ Tô là ai? Bác sĩ nữ sao?"
Đào Nhiên cười tủm tỉm: "Bác sĩ Tô là bác sĩ chủ trị của cậu."
"Cậu bị sao à?" Tưởng Tiểu Mễ cũng khẩn trương.
Tưởng Mộ Thừa nhìn Đào Nhiên cảnh cáo, nhưng Đào Nhiên giả bộ không thấy, nói với Tưởng Tiểu Mễ: "À, bác sĩ Tô là bác sĩ chuyên khoa Nội thận."
'Khụ, khụ' một tiếng, Tưởng Tiểu Mễ thất thố bật cười, cô hậu tri hậu giác hiện, đây là Đào Nhiên đang trả thù Tưởng Mộ Thừa chuyện nói cô bé học Ngữ văn không tốt đây mà.
Tưởng Mộ Thừa nghiêm nghị quát lớn: "Nhiên Nhiên, đừng có không biết lớn nhỏ như vậy, cháu bây giờ ngay cả một chút phép tắc cũng không có! Từ bé đã dạy cháu thế nào?"
Đào Nhiên liếc mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Thiếu tiền rồi quỵt nợ cháu mà còn nói người ta! Hừ!"
Tưởng Mộ Thừa: "..."
Anh không ngờ cũng có ngày mình đuối lý triệt để như thế này.
Đây hết thảy đều bắt nguồn từ Tô Vận.
Sau khi tại vị ở nhà hàng, Tưởng Tiểu Mễ nói chuyện với Đào Nhiên về bộ phim sắp công chiếu gần đây.
Tưởng Tiểu Mễ tiếc nuối nói mình không thể đến rạp xem được, bởi vì khi đó cô đang ở cữ, hết cữ thì bộ phim đó cũng hết chiếu.
Đào Nhiên an ủi cô: "Không sao, đến lúc đó để cậu đặt bao hết cho chị xem, đừng nói là phim hết chiếu, ngay cả phim từ năm ngoái, chỉ cần chị muốn xem, cậu cũng sẽ nghĩ cách để chị có thể xem ở rạp."
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: "Được rồi, quá đốt tiền, để chị xem trên mạng được rồi."
"Em nghĩ chị là kiểu phá của như em à, đầu tư một bộ phim hết mấy ngàn vạn, nói không thích xem là không xem." Tưởng Tiểu Mễ đột nhiên nghĩ đến cái gì, lấy một phong bì từ trong túi đưa cho Đào Nhiên: "Nhặt được trên đường, không muốn vứt đi nên thưởng cho em."
Đào Nhiên mở phong bì ra, bên trong là một tấm chữ kí của Tô Nịnh Nịnh, thêm mấy tấm ảnh đời thường, không có tấm nào là có trên mạng.
Đào Nhiên cất phong bì vào túi, cho Tưởng Tiểu Mễ một cái hôn gió: "Chị, yêu chị chết mất, sao chị có những tấm hình này?"
"Tô Nịnh Nịnh muốn cuối năm quay phim, công ty anh rể em là một trong những nhà đầu tư, muốn mấy tấm ảnh chữ kí giới hạn của cô ấy chỉ là chuyện nhỏ."
Đào Nhiên suýt nữa vui đến phát khóc: "Chị, có phải chị nói anh rể chỉ định Tô Nịnh Nịnh đóng vai chính không? Em biết chị yêu em nhất mà."
Tưởng Tiểu Mễ đả kích cô bé: "Nhiên Bảo, nếu tự luyến mà là bệnh thì em bệnh nặng lắm rồi đó."
Nhưng mà trên thực tế, chính cô đã nói với chồng mình là Đào Nhiên thích Tô Nịnh Nịnh, mà khả năng diễn xuất của Tô Nịnh Nịnh không tệ, cả khí chất hay hình tượng đều rất hợp để diễn nữ chính.
Tưởng Mộ Thừa bị bỏ quên thật lâu rốt cục mở miệng nói: "Nhiên Nhiên, cậu không phản đối cháu theo đuổi thần tượng, nhưng phải có chừng mực, đừng làm ảnh hưởng đến học tập."
Đào Nhiên qua loa: "Được được được, cháu biết rồi. Sau này cháu thỉnh thoảng mới theo đuổi Tô Nịnh Nịnh, sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học tập."
Tưởng Tiểu Mễ uống nước trái cây, hỏi Đào Nhiên: "Nhiên Bảo, sao bỗng nhiên em không thích Diệp Tình Lam vậy?"
Đào Nhiên nhìn về phía sau Tưởng Tiểu Mễ, hếch cằm nhẹ: "Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến."
Tưởng Tiểu Mễ quay đầu, chỉ thấy Diệp Tình Lam đeo khẩu trang, kéo theo Viên Dĩnh đi về phía bọn cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT