Trong phòng thoáng yên tĩnh, rồi lại ồn ào trở lại.
"Ôi chao, đây không phải tiểu công chúa của chúng ta sao?"
"Là Nhiên Bảo đó, mau đến đây, vẫn để lại đồ ăn cho cháu nè."
"Nhiên Nhiên, mau tới đây để dì nhìn xem, mấy tháng không thấy lại xinh hơn rồi."
Lời nói nịnh nọt lấy lòng sóng sau cao hơn sóng trước.
Tô Vận ngồi ở đó, không thấy rõ người đến là ai, cũng không biết cậu trong miệng tiểu công chúa là ai.
Sau khi Diệp Tình Lam nhìn thấy là ai đến, vội đứng dậy đi đến khu thức ăn.
"Cậu ơi!" Đào Nhiên chạy ngồi xuống bên cạnh Tưởng Mộ Thừa, ánh mắt quét về phía Tô Vận, sau đó ôm lấy cổ Tưởng Mộ Thừa, kề sát vào tai anh hỏi: "Thật sao?"
Tưởng Mộ Thừa hơi gật đầu: "Ừ."
Đào Nhiên cười, ánh mắt giảo hoạt ngây thơ, bắt đầu nói điều kiện: "Vì đến giúp cậu diễn kịch, bài tập Ngữ văn của cháu còn chưa viết xong, làm sao bây giờ?"
Tưởng Mộ Thừa nhìn chằm chằm cô bé, im lặng mấy giây: "Câu gọi điện cho giáo viên Ngữ văn của cháu, nói cháu không khỏe."
Khó có khi được Tưởng Mộ Thừa thỏa hiệp, Đào Nhiên cực kỳ hưng phấn.
Tưởng Mộ Thừa lại nhỏ giọng hỏi cô bé: "Biết sau đó phải làm thế nào chưa?"
Đào Nhiên đảo mắt vài vòng: "Bám lấy người ta."
Tưởng Mộ Thừa vốn dĩ còn muốn căn dặn Đào Nhiên vài câu, thoáng thấy Diệp Tình Lam bưng đĩa trái cây đi về phía này, lập tức ngừng chủ đề.
Diệp Tình Lam bưng hoa quả tới: "Nhiên Nhiên ăn chút trái cây đi, đều là những món cháu thích ăn đó."
Đào Nhiên: "Hai ngày nay cháu bị tiêu chảy."
Diệp Tình Lam: "..." Ngượng ngùng cười một tiếng, "Vậy cháu muốn ăn gì, cô đi lấy giúp cháu."
Đào Nhiên nghiêng đầu: "Cái gì cũng không muốn ăn."
Diệp Tình Lam lúng túng đặt đĩa trái cây trên bàn trà, mắt nhìn Tưởng Mộ Thừa, anh không có phản ứng gì, dung túng cho hành vi không lễ phép của Đào Nhiên.
Đột nhiên mắt Đào Nhiên sáng lên: "A, đây không phải là mợ sao? Sao mợ lại ngồi đó?"
"Mợ! Mợ! Mợ!" Đào Nhiên sợ người khác không nghe thấy, cứ thế dùng hết sức mình thoải mái gọi liên tiếp ba tiếng.
Tô Vận nhìn chằm chằm cô bé xinh xắn, thấy cô bé thân thiết với Tưởng Mộ Thừa như vậy, cô liền nhớ đến cậu của mình.
Khi còn bé cô cũng bám cậu như vậy, cậu chính là cây đại thu che nắng che mưa cho cô, thế nhưng về sau...
Nghĩ đến khi còn bé, lại nhìn hiện tại, hốc mắt cô hơi nóng lên.
Chẳng biết tại sao, tiểu nha đầu vậy mà chạy về phía mình gọi mợ.
Tô Vận nhìn xung quanh mình không có ai.
Trong nháy mắt, tiểu nha đầu đã chạy đến bên cạnh cô, rất thân mật kéo cánh tay cô nũng nịu: "Mợ, mợ không biết mấy ngày qua cháu như thế nào đâu, mợ không để ý tới cậu, cậu liền nổi đóa với cháu."
Tô Vận nghệt ra.
Sau một lúc lâu hoàn hồn, thầm nghĩ, tiểu nha đầu, cháu uống say rồi à?
Đào Nhiên đong đưa cánh tay của cô, tiếp tục: "Mợ, mợ tha thứ cho cậu đi, chắc chắn lần sau cậu không dám chọc tức mợ nữa, nha mợ~" Âm cuối kéo dài.
Tô Vận nháy mắt mấy cái, nhìn cô bé bám dính trên người mình, lại đờ đẫn nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, hoàn toàn mơ hồ.
Ý gì đây?
Sau đó chính là, xử lý như thế nào?
Ngầm thừa nhận sao?
Vậy thì quá vô sỉ rồi.
Đẩy ra tiểu nha đầu này ra sao?
Không nỡ nha.
Con bé gọi mình là mợ đó.
Cách gọi rất hay.
Một phòng yên tĩnh.
Trên mặt mọi người đều viết in hoa chữ nghẹn lời.
Sau mấy giây đại não trống rỗng, tất cả mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Chẳng trách Lâm Việt lại cao ngạo rời đi với bạn gái cũ mang thai như vậy, hóa ra Tô Vận không phải vợ chưa cưới của anh ta, mà là bạn gái Tưởng Mộ Thừa.
Vấn đề là, Tưởng Mộ Thừa có bạn gái khi nào?
Còn giấu bạn gái kín như vậy.
Mặc kệ ánh mắt khác thường của người ngoài, Tưởng Mộ Thừa đứng dậy đi đến đứng bên cạnh Tô Vận, hai mắt nhìn cô.
Tô Vận ngửa đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Tưởng Mộ Thừa hắng giọng, giọng nói không coi là nhỏ: "Về nhà đi, Nhiên Nhiên ngày mai còn phải dậy sớm đi học."
Tô Vận trong lúc khiếp sợ vẫn chưa hoàn hồn.
Không nói một lời ngơ ngác nhìn anh, xuyên qua đôi mắt đen nhánh sâu xa, muốn xem xem trong lòng anh thế nào.
Trong mắt người khác, cô cố chấp như vậy, là đang cùng Tưởng Mộ Thừa phân cao thấp, làm nũng.
Đột nhiên Đào Nhiên bị một người quen xách qua một bên.
"Này, chú định làm gì?" Đào Nhiên bất mãn đập tay một thanh niên đang cầm cổ áo mình.
"Tiểu nha đầu, sao cháu lại gọi vợ chưa cưới của chú Lâm là mợ?"
Một đám bát quái đều bu lại, an vị đợi cô bé giải đáp nghi vấn.
Đào Nhiên nhướng mày, quét một vòng người bên cạnh: "Tối này mọi người không phải xem rất vui, rất high chứ?"
Anh chàng thúc giục cô bé: "Mau vào chủ đề chính đi."
Đào Nhiên sửa sang cổ áo, mới không nhanh không chậm nói: "Ai nói Tô Vận là vợ chưa cưới của chú Lâm? Chẳng qua là chú Lâm với mợ hợp tác diễn một vở kịch đặc biệt để phạt cậu cháu thôi."
Hơi dừng lại, cô bé bổ sung thêm: "Mấy hôm trước cậu về nhà muộn, mợ cháu không vui, nhưng cậu cháu cảm thấy mình không sai, quả thực là không xin lỗi, vậy nên mới có màn kịch tối nay."
Đào Nhiên kéo dây balo lên xuống, nhàm chán nói: "Đương nhiên, cháu với mợ cùng một phe, chuyên môn đánh bụp bụp bụp vào mặt cậu."
Tất cả mọi người nháy mắt không thể tin, từ khi nào Tưởng Mộ Thừa lại nuông chiều phụ nữ như vậy?
Có người hiếu kì hỏi: "Anh Tư có bạn gái khi nào? Sao bọn chú không biết?"
Đào Nhiên tiếp tục bịa: "Cũng sắp hai năm rồi ạ, ông bà ngoại cháu cũng đã gặp mợ. Mợ cháu là bác sĩ, tính tình khiêm tốn, không cho phép cậu cháu công khai tình cảm. Có điều bọn họ đang chuẩn bị kết hôn, muốn gạt nữa cũng không được, cho nên mợ mới chọn cách này để chào hỏi, khiến cho mọi người quen mặt mợ."
Đám người: "..."
Đào Nhiên cười nói: "Chú cho rằng cậu cháu giống như lời đồn, cao lãnh cấm dục?" Cô bé hạ giọng, "Còn không phải bởi vì có mợ cháu, cậu không dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!"
Lúc này ở khu nghỉ ngơi.
Tưởng Mộ Thừa cũng không nói lời vô ích với Tô Vận, nắm chặt cổ tay kéo cô đi, gọi Đào Nhiên ở cách đó không xa: "Nhiên Nhiên!"
Đào Nhiên đáp lại: "Dạ, có chuyện gì ạ?"
"Về nhà."
"Dạ, cháu đến ngay!"
Đào Nhiên nháy mắt ra hiệu với đám người: "Những chuyện cháu vừa nói tuyệt đối phải giữ bí mật nha~, nếu cậu cháu biết cháu kể chuyện cậu bị vợ quản nghiêm ra ngoài, cậu sẽ không tha cho cháu. Cháu phải đi rồi, bái bai~ "
Sau đó trước mắt bao người, Tưởng Mộ Thừa mạnh mẽ kéo Tô Vận rời đi.
Sau đó, trong phòng nổ tung.
Trong thang máy, Tưởng Mộ Thừa một mực nắm Tô Vận, từ đầu đến cuối không buông.
Mà Tô Vận cũng không hất ra, mặc cho anh cầm.
Bàn tay của anh to khỏe.
Rất giống cảm giác lúc nhỏ được cậu nắm tay, vừa ấm áp, vừa an tâm, không cần sợ gì hết.
Đi ra khỏi hội sở, ô tô của Tưởng Mộ Thừa đã chờ sẵn ngay cửa ra vào, bảo vệ đi theo mở cửa xe.
Tưởng Mộ Thừa lúc này mới buông tay Tô Vận, hất cằm chỉ vào trong xe, ra hiệu Tô Vận ngồi vào.
Tô Vận vẫn còn như đang bay trên mây, đầu óc mơ màng, Tưởng Mộ Thừa nói cô làm gì, cô liền ngoan ngoãn nghe lời làm theo, ngồi lên xe, nhìn người bên ngoài.
Ý thức của cô dần trở về.
Bên ngoài xe.
Đào Nhiên đưa tay: "Cậu ơi, mau thanh toán cho cháu, cháu còn phải về nhà đọc tiểu thuyết nữa."
Tưởng Mộ Thừa nhìn xem cô bé, làm bộ nghe không hiểu: "Thanh toán cái gì?"
Đào Nhiên biểu lộ vẻ mặt cậu muốn trốn nợ.
Tưởng Mộ Thừa xoa xoa đầu cô bé, liếc mắt nhìn chiếc xe hơi kia: "Xe của cháu đến rồi, về ngủ sớm một chút."
Đào Nhiên không làm: "Cậu, ngay cả chút tiền lẻ mà cậu cũng không cho? Cháu đã hi sinh thời gian học tập quý báu mà ra sức diễn kịch cho cậu, làm người không thể không tử tế như thế."
Cô bé còn cố ý dừng lại: "Đàn ông hẹp hòi, rất dễ không có vợ, đúng không bác sĩ Tô?" Ánh mắt rơi trên người Tô Vận.
Tô Vận: "..."
Anh keo kiệt đến mấy cô cũng thích nha.
Tưởng Mộ Thừa bất đắc dĩ, đành phải thẳng thắn nói Đào Nhiên: "Cậu không mang ví tiền."
Đào Nhiên: "Sao cậu không nói sớm!" Sau đó ghé vào cửa sổ xe, cười tủm tỉm nhìn Tô Vận: "Mợ ơi, cho cháu xin ít tiền tiêu vặt với ạ. À, đúng rồi, suýt nữa quên tự giới thiệu, cháu là Đào Nhiên, là cháu gái của mợ."
Tô Vận nhìn Đào Nhiên, lại nhìn người đàn ông bên cạnh xe, do dự, đây là cho hay là không cho?
Nếu cho, tức là thừa nhận mình là mợ, có chút cảm giác chiếm tiện nghi của người ta.
Nếu hông cho, vậy thì hẹp hòi quá rồi, lại còn đả thương lòng tự tôn của trẻ con nữa.
Cô không quản được nhiều như vậy.
Tô Vận cúi đầu mở túi, lấy ra một cái ví da, đếm, ngước mắt hỏi Đào Nhiên: "Không đến chín trăm, đủ không?"
Đào Nhiên hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu ạ?"
"890."
Đào Nhiên chỉ chỗ tiền lẻ của cô: "Chỗ này có bao nhiêu đồng ạ?"
Tô Vận: "..."
Đây là mê tiền cỡ nào chứ? Ngay cả tiền lẻ của cô cũng không tha.
Đào Nhiên lắc đầu thở dài: "Quả nhiên là vợ chồng." Bổ sung thêm: "Mợ có bao nhiêu thì cho cháu bấy nhiêu cũng được ạ."
Đào Nhiên lấy ví tiền trong balo, ví tiền phình căng, toàn là tờ tiền đỏ (*), tám trăm chín mươi đồng Tô Vận cho cô bé suýt thì không có chỗ nhét vào.
(*) Tờ tiền đỏ là tờ 100 tệ - tờ tiền có mệnh giá cao nhất, 100 tệ ≈ 330 nghìn.
Tô Vận: "..."
Cô nhóc này rõ ràng không thiếu tiền nha, nhưng sao lại so kè tiền bạc với cô?
Đào Nhiên vất vả nhét tiền vào, còn lại tám đồng năm hào cầm trong tay, ngọt ngào nói với Tô Vận: "Hẹn gặp lại mợ."
Sau đó nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, "Cậu nhớ kỹ cho mợ thêm tiền tiêu vặt ~" rồi lặp lại: " Đàn ông hẹp hòi rất dễ không có vợ." Nói xong vui mừng hớn hở nhảy chân sáo về phía xe của mình.
Tô Vận nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tưởng Mộ Thừa sẽ giúp cô.
Bất ngờ.
Còn thụ sủng nhược kinh.
Cho đến giờ phút này, cô vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Nhưng giấc mơ này quá đẹp rồi, cô không nỡ lòng tỉnh lại.