Gã đại ca Nhỏ Thó rít một hơi thuốc lào, ngồi xuống bên cạnh người bị thương: “Đây là nước của Hoàng Quỳ, rít nhiều vào, rít vài hơi là hết đau.” Nói đoạn, hắn cho gã kia hút một hơi. Trong thuốc như chứa thành phần gì đặc biệt, vừa rít một hơi, cơn đau đớn của gã thuộc hạ lập tức dịu hẳn lại.
Hai mắt gã lộ ra vẻ cảm kích. Đại ca Nhỏ Thó cho gã rít nhiều thêm vài hơi, rồi nói: “Một gã ăn mày vì lẽ gì mà muốn xử lý chúng mày? Chúng mày lại làm gì khuê nữ nhà người ta rồi phỏng?”
Gã thuộc hạ lắc đầu, ánh mắt lờ đờ hẳn, như thể đang hồi tưởng lại chuyện đêm qua: “Không biết vì sao, nhưng mà, hắn có một tấm vải miễn thuế, cứ luôn miệng hỏi, đây là của người nào.”
Pháo Đầu ngồi phía sau sắc mặt trắng bệch, lau mồ hôi trên tay, hai bàn tay cứ run lên bần bật không ngừng. Trường Bào bên cạnh cười khẩy một tiếng. Hai mắt Pháo Đầu đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào y, cả da thịt trên mặt cũng giần giật.
“Vải miễn thuế? Vậy mày nhớ mặt mũi gã ăn mày đó không?” Đại ca Nhỏ Thó cho gã thuộc hạ rít thêm một hơi rồi cầm lấy ống điếu về, gã bị thương liền gật đầu: “Có nhớ, có nhớ, thưa đương gia, ông chuẩn bị cho con một cái loan giá, con dẫn các anh em đi hái Hoa Cổ của hắn đem về đây ngay.” Nhỏ Thó liền thở dài, khoát tay: “Ấy thôi, kẻo lại chết người nữa, đêm qua đã chết một lèo mười hai người, mày muốn bao nhiêu anh em nữa chết mới đủ.” Rồi hắn nhẹ nhàng đặt tay lên bịt mồm miệng gã thuộc hạ bị thương.
Gã lập tức không thể hít thở được gì, giãy giụa muốn vùng thoát ra khỏi bàn tay của đại ca Nhỏ Thó, nhưng dường như tay chân và cổ gã đều đã mất hết sức lực. Hoàn toàn không thể cựa quậy được, hai mắt gã nhìn đăm đăm vào bàn tay đang bịt mũi miệng mình, bất lực.
Đại ca Nhỏ Thó không quay đầu lại, có vẻ không vui, hỏi: “Không phải cậu nói là đã đốt sạch lá cờ kia rồi hay sao? Sao vẫn còn nằm trong tay một gã ăn mày?”
Hai mắt Pháo Đầu đỏ ngầu như máu, và liền mấy miếng cạn sạch bát cơm: “Thằng này không tìm thấy, bèn đốt sạch cả con thuyền đó rồi, làm sao biết thằng ranh con đó lại cho người khác cầm?”
“Chưa tìm được, mà dám nói là đã ổn thỏa, chú mày mấy tuổi rồi? Đầu óc hỏng rồi à?” Đại ca Nhỏ Thó thản nhiên nhìn gã thuộc hạ bị thương hai mắt dần trợn trắng, mặt mũi căng phồng đỏ bừng, nước đái vãi ra từ dưới đũng quần, toàn thân bắt đầu co giật kịch liệt.
“Đại ca, làm gì mà nói khó nghe như thế? Hoa Cổ tôi cũng đã hái về rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Không phải chỉ là một miếng vải rách hay sao?” Pháo Đầu vừa nói vừa bước ra ngoài.
“Đi đâu đấy?” Trường Bào phía sau hỏi.
“Ông đây đi kiếm miếng giẻ rách của các người đấy, lằng nhà lằng nhằng.” Vừa nói, Pháo Đầu vừa nhảy qua mấy cái xác, bước ra ngoài.
Đại ca Nhỏ Thó cau mày nhìn theo, không nói gì cả. Đến khi gã thuộc hạ dưới tay cuối cùng cũng tắt thở, ngừng co giật, hắn mới nhấc chân đến mép bè, rửa tay bằng nước sông. Nhìn sang thì thấy Pháo Đầu đã lên bờ rồi, khuôn mặt đại ca nom có vẻ mệt mỏi. Hắn oán trách nói: “Cái tên Ban Đà trường bào này, ta đã nói rồi, gã Pháo Đầu này không thể dùng lâu được, sớm muộn cũng gây họa, sao anh không thu xếp ổn thỏa chứ? Anh muốn ta cũng thay luôn cái chức Ban Đà của anh à?”
“Không có gã Pháo Đầu này, thì bốn xà tám cột cũng không cân được, lúc trước đại ca xử lý nó, mà nó vẫn hái về đúng số Hoa Cổ, quả thực không thiếu lấy một cái. Làm việc gì cũng cần danh chính ngôn thuận, quân Nhật đánh tới đánh lui, lòng người bất ổn, nếu không có mấy tên tuổi làm trụ cột, thì lòng người phân tán.” Ban Đà nói.
“Vậy anh nắm cho chắc cái danh chánh ngôn thuận này đi!” Đại ca Nhỏ Thó hít sâu một hơi, như thể tức giận quá mức, hắn chỉ vào mấy cái xác: “Nhìn xem ra cái gì rồi đây này.”
“Đại ca, gã ăn mày này là một tay mới, thủ pháp này chắc chắn chưa từng học bao giờ, nhưng hắn một đường chém giết nhiều người của ta như vậy, ắt là một ‘hoa thiêm tử’. Tôi đã chú ý đến hắn từ lâu rồi, một thời gian trước hắn còn bày sạp một trăm xu giết một người, đoán chừng là có người cho hắn một trăm xu, ủy thác hắn đi lấy cái mạng của Pháo Đầu.”
“Một trăm xu. Pháo Đầu của Hoàng Quỳ chúng ta chỉ đáng giá một trăm xu thôi à.” Đại ca Nhỏ Thó cười một tiếng, đứng lên, đi đến bên bếp lò. Hắn xách một nồi thuốc nóng lên, đưa cho bà lão mù trong lều. Bà lão vừa thổi vừa uống, Trường Bào liền thấy, hình như bà già đang ôm một thứ gì trong ngực, nom như thể đang bú sữa mẹ, thứ đó đã bị bao quần áo che đi mất, không nhìn rõ được. Nhưng thứ đó vừa ngửi thấy mùi thuốc, nóng nảy hẳn lên, bắt đầu cựa quậy không ngừng.
“Anh đi tìm gã ăn mày đó, hỏi xem hắn có hứng thú muốn làm Pháo Đầu cho chúng ta hay không, tiền do hắn tự báo. Không được thì xử luôn, đừng để Pháo Đầu làm việc này, tôi chẳng muốn nghe nó cằn nhằn.” Đại ca Nhỏ Thó vỗ vai Trường Bào một cái, rồi bỗng nhiên, hắn khẽ giọng nói bằng giọng Quan Thoại cực kỳ tiêu chuẩn: “Hai mươi năm làm châu chấu nước anh vẫn chưa ngán à, con sông này sắp có biến lớn rồi, bây giờ nên làm cái gì, đạo lý này chỉ có anh với tôi là hiểu.”
“Tôi sẽ xử lý thỏa đáng.” Trường Bào liếc nhìn cái bọc trong ngực bà già, lặng lẽ nói.
Nói rồi, Trường Bào cũng bỏ đi. Đại ca Nhỏ Thó xoa xoa cái hông của mình rồi thở dài, đỡ bà già kia dậy, nói một tràng dài xì xà xì xồ bằng tiếng địa phương nào đó không ai hiểu. Bà già cũng đáp lại hắn bằng tiếng địa phương nọ, vừa nói vừa vỗ vỗ vào thứ trong ngực, như thể muốn nó bình tĩnh lại. Hắn dìu bà già vào trong một cái lán khác trên bè, nhìn vào trong, trong bóng tối, dường như bên trong đó đã chật ních đầy người.
Đại ca Nhỏ Thó nói vài câu với bóng tối phía ấy, rồi hắn khóa cửa gian lán này lại, sau đó dọn bát đũa trên bàn đem ra bờ sông rửa.
Vừa rửa bát, hắn vừa nhìn xuống mặt sông, trong ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT