Tôi bật máy, đợi màn hình hiển thị, ấn vào dấu mốc Red Alert, khoảnh khắc ấy, trái tim tôi nhảy loạn, ký ức lặng lẽ chảy qua đầu ngón tay.

Hoắc Thời An nhìn tôi mãi mà không động đậy, bèn kéo tay tôi, “Ấn đi.”

Tôi chọn game một người chơi, chọn cách chiến đấu, hắn ngồi bên cạnh tôi léo nhéo không yên.

Thế là tôi ném chuột đi, “Anh đi mà chơi.”

“Chơi cái rắm.” Hắn ra hiệu tôi xem giao diện trò chơi trong máy tính, “Mau chọn vị trí bản đồ.”

Tôi xem qua, bàn tay gõ lạch cạch trên bàn, kiềm chế sự kích động gõ một chuỗi ký hiệu, hoài niệm thao tác trâu bò hồi trẻ, “Anh không để em làm quen thao tác được à?”

Hắn, “Em chơi trò này thuộc hàng cụ kị rồi mà.”

Tôi cau mặt nói, “Gọi là hardcore.”

“Ờ, hẳn là hardcore.” Hắn khinh bỉ nói, “Đã đến đẳng cấp này rồi còn cần phải làm quen lại à?”

“Mấy năm không chơi, có những cái em quên rồi.”

Tôi đang chọn bản đồ, đến lúc chọn đội ngũ thì khựng lại, “Anh có nhớ trước đây em chơi nước nào giỏi nhất không?”

Lần này không biết chạm tới chỗ nào trong hắn, sắc mặt hắn trầm xuống, “Quên rồi!”

Thấy tôi quay đầu nhìn, hắn lạnh lùng nói, “Đến em còn có thể quên được, anh không được à?”

Tôi biết nhất định hắn chưa quên đâu, ngay cả mấy lời tôi thuận miệng nói ra hắn còn nhớ được cơ mà, nói như vậy là trách tôi đã quên cả Red Alert, giận tôi.

Mấy năm qua tôi ở nước ngoài bạt mạng học lập trình, cố gắng biểu hiện mình trước giáo sư, có thể giành vị trí số một tuyệt đối sẽ không làm số hai, tóc không rụng, nhưng đúng là trí nhớ không được như ngày trước.

Làm việc quá sức.

Tôi chọn quốc gia, bắt đầu chơi game.

Chiếc máy này rất đỗi cũ kỹ, đầu đạn chạy, game chẳng mấy mà tải xong, không bị giật chút nào.

Lúc tôi xây căn cứ, bên tai vang lên giọng nói: “Shift+A.”

Hoắc Thời An hờ hững bảo, “Ngay cả tổ hợp phím tắt cơ bản này mà em cũng quên mất.”

“Chưa quên.” Tôi giải thích cho bản thân, “Đó là buộc xây căn cứ, em không cần làm như vậy.”

Hắn nghẹn họng.

Tôi cười phá lên, “Ngày xưa em dạy anh ấn mấy phím tắt kia, cũng là em dạy anh chơi…”

Hắn từ từ cắt ngang, “Sau đó thú vui mỗi ngày của em là hành anh.”

“………….”

Tôi chơi một lúc thì tìm lại được cảm giác quen thuộc, áp suất trên người tên Hoắc Thời An cũng từ từ biến mất, chỉ cần tôi chơi chậm một chút, hoặc sai ở đâu, hắn liền cười cợt tôi.

“Bây giờ không thể tạo tháp lăng kính, lính chúng ta vẫn còn chưa chuẩn bị xong, đợi lát nữa.”

Tôi nghe hắn lải nhải, bực mình gào lên, “Anh lắm chuyện thế?”

Hắn không những không giận mà còn cười, bộ dạng hưởng thụ, thở dài thỏa mãn nói, “Đây đúng là hiện thực rồi, trong mơ lấy đâu ra chuyện em quát anh như vậy, đâu có được thoải mái.”

Động tác gõ phím của tôi dừng lại, ánh mắt đen tối nhìn hắn nói, “Anh như vậy em không muốn chơi game nữa, muốn chơi anh.”

Hắn trố mắt ra rồi chớp chớp mắt, cười mắng, “Đậu.”

Tôi tới gần cùng hắn hôn triền miên, sau đó tiếp tục chơi game.

Chơi xong một ván, dây thần kinh trong tôi bởi vì hưng phấn mà rung động mãi thôi, cảm giác nhiệt huyết sục sôi đã lâu không có.

“Sao không chơi dư sinh?” Hoắc Thời An chăm chú nhìn sang bên cạnh, giọng hơi khàn, “Phía bên anh có cả 2 và 3, còn có map mở rộng thời đại khoa học kỹ thuật.”

Tôi vuốt mặt, “Để lần sau đi, nhiều phiên bản như vậy, em không thể chơi hết trong một lần.”

“Biết tại sao cái máy này chỉ toàn em chơi không?”

Hoắc Thời An đẩy xe tới gần, sờ sờ bức hình dán đã cũ trên đó, “Anh nhận dạy thêm cho con trai ông chủ, nên ông ấy mới giữ lại cho em.”

Tôi không kịp lấy lại phản ứng, cứ như vậy ngẩn ra.

Qua nửa buổi, tôi mới nói, “Sao lúc đó anh không nói với em?”

Hắn nhếch môi, lười biếng cười, “Sợ em bảo anh mới làm được có vậy đã kể công với em.”

Tôi biết không phải vì lý do này, “Nghiêm túc đi có được không hả?”

“Hồi đó không nói là bởi không thấy có gì ghê gớm.”

Hoắc Thời An chuyển sang bộ dạng thật lòng, nhìn xoáy sâu vào tôi, bộ dạng không có vẻ gì là ngạo mạn, rất khiêm tốn, “Giờ anh dẫn em tới đây, nói cho em chuyện này, để em xem anh làm cái ổ chó này vì em, là muốn em hiếm lạ anh nhiều hơn một chút, sau này anh có chọc em giận rồi, em đừng chạy đi nữa.”

Hắn ủ rũ thở dài, “Nếu em chạy ra nước ngoài, có thể anh sẽ không tìm được em.”

Tôi nhạy cảm hỏi, “Mấy năm qua anh từng tìm em à?”

“Ra ngoài tắm nắng đi.” Hắn đổi đề tài, “Giờ không đi mặt trời xuống núi mất.”

Yết hầu tôi cuồn cuộn, không nói gì đẩy hắn ra khỏi phòng game.

Bên ngoài gió núi hiu hiu, ánh dương rạng rỡ.

Tối qua tôi tới đây lúc trời đen ngòm, lại ngủ cả sáng, buổi chiều bận việc nọ việc kia, giờ mới có tâm trạng thưởng thức phong cảnh nơi này, cùng với mấy món đầu lâu được treo trên cây.

Ban ngày xem không sợ hãi như vậy, nhưng cũng không thể coi là đáng yêu.

Thật sự không yêu thương nổi.

Tôi hỏi Hoắc Thời An, “Mấy người tới đây không hỏi sao anh lại treo mấy thứ kia à?”

Hắn như ông cụ bảy mươi tám mươi tuổi rúc mình trong xe đẩy, mi mắt nhắm hờ, mơ màng ngủ, “Mấy kẻ ngốc đều hỏi.”

Tôi tò mò nói, “Thế anh trả lời thế nào?”

Hắn không nhanh không chậm liếc nhìn tôi, “Anh nói bởi vì anh nằm mơ, mơ thấy Quan Thế Âm, nói rằng chỉ cần anh treo món đồ kia, anh sẽ tìm được thứ mình để mất.”

Tôi bồi hồi ngẩn ngơ trong dòng hồi ức ngổn ngang, “Chém gió thế mà họ cũng tin à?”

Hắn phát ra tiếng hừ từ lỗ mũi, “Em đoán xem?”

“………”

Hoắc Thời An để tôi đẩy hắn đi dạo quanh trong biệt thự, tôi đi chưa đầy một vòng đã nản rồi.

Tôi vốn là một trạch nam IT thiếu rèn luyện, hôm qua còn bị mần tới nửa đêm, hôm nay eo mỏi lưng đau, bước đi yếu ớt, có thể cùng hắn đi tới tận bây giờ, đến chính tôi cũng không ngờ tới.

Cảm giác đã vượt qua cực hạn.

Lương tâm Hoắc Thời An lên tiếng kêu tôi tìm chỗ nào có ghế ngồi.

Dưới sự chỉ dẫn của hắn tôi tìm được vị trí, mặc kệ bụi và lá rụng trên ghế, đặt mông ngồi xuống, sau đó liền ngồi liệt.

“Không có xe à? Nơi này rộng quá, có xe ngồi thì tốt, không cần phải đi.”

Hắn nở nụ cười săn sóc, “Thế để em nằm quách trên giường, anh mở bản đồ 3D biệt thự cho em xem nhé?”

Tôi không thèm cãi nhau với hắn, mặt trời rạng rỡ như vậy, cái ghế thoải mái thế kia, phong cảnh đẹp vậy, thôi bỏ đi, tôi nhường hắn.

Hắn đẩy xe lăn tới trước mặt tôi, “Nếu là trong phim, bây giờ anh sẽ nắm tay nói với em, đã thấy chưa? Đây là giang sơn trẫm dựng vì ngươi.”

Tôi nhìn xung quanh.

Hắn hỏi tôi, “Tìm gì hả?”

Tôi nói, “Da gà nó rơi.”

Tôi rời lưng ghế dựa phía sau, nửa người ngả lên đùi Hoắc Thời An.

“Nhẹ nhàng chút nào, anh không muốn đến lúc đi được, phát hiện chân mình có vấn đề, thành tên thọt đâu.”

Hoắc Thời An dở chứng hỏi, “Phương Hoài à, nếu anh bị thọt rồi, em còn theo anh nữa không?”

Tôi nghiêng cổ nhắm mắt tắm nắng, “Không theo.”

“Tiên sư cha, em chọc anh điên lên à.”

Hắn hung dữ nặn mặt, bóp mũi tôi, “Khắp thế gian bao nhiêu người như vậy, sao anh lại để ý tới cái tên dở người như em chứ?”

“Bao năm qua có không biết bao nhiêu người muốn đến với anh, anh đều xa lánh thủ thân như ngọc vì em, em nói xem có phải kiếp trước anh nợ em rồi hay không?”

Có lẽ tối qua tôi chơi quá hăng, lúc nãy đi xương cốt như muốn tan vỡ, bây giờ đầu óc không được tỉnh táo, nghe vậy liền ngồi bật dậy, liều mạng đáp trả.

“Chỉ anh mới có người theo đuổi thôi hả, em thì không có chắc? Anh là ngôi sao lớn, phải lo lắng đủ bề, em đâu có như anh, yêu em không sợ bị paparazi chụp trộm, em ở nước ngoài không phải vẫn phải tránh xa người ta hay sao? Miêu Miêu vì giúp em ngăn cản mấy người theo đuổi kia mà phải giả làm bạn gái em, lông nhiều lông ít em đều không thèm!”

Hắn ngước mắt nhìn tôi, qua một lúc sung sướng cười ha hả, “Thật á?”

Tôi mặt đỏ tía tai trả lời.

Hắn xoa đầu tôi, “Em phải nói với anh nhiều câu như vậy vào, để anh được vui, tốt cho sức khỏe, kéo dài tuổi thọ.”

“Với cả, anh phải sửa lại một chút, anh không tìm không phải vì nhiều chuyện cần lo lắng, sợ bị paparazi chụp được, sợ ảnh hưởng tới sự nghiệp diễn xuất, bởi vì anh là gay, còn có bạn trai gay, chỉ là hai đứa mình chiến tranh lạnh mấy năm, bây giờ làm lành rồi, phải không?”

Tôi không lên tiếng, hắn liền giữ lấy gương mặt tôi, nắn bóp cả gương mặt, tôi đau đến hít vào, “Ừ ừ ừ.”

Hoắc Thời An tự nhiên nói với tôi hắn còn có nghề tay trái, tôi nghe mà trợn mắt ngoác miệng.

“Quay về anh giao hết tiền mặt trong tay cho em, mấy cái cổ phiếu bất động sản hạng mục đầu tư, em xem mà làm.” Giọng hắn tùy ý như mấy xu mấy đồng, “Để anh dẫn em đi xem mấy căn nhà khác của anh một chút, xem em thích nhà nào, nếu không thích thì không giữ nữa, bán đi nhé.”

Tôi nghe hắn nói như nghe thiên thư, câm nín, vô thức nhìn về phía hắn, đầu óc rối bời, không biết nên nghĩ gì, hoặc có lẽ không nghĩ ngợi gì cả.

“Nhìn anh làm gì?” Hắn híp mắt nhìn ra nơi phương xa, hờ hững bảo, “Dù sao anh cũng phải rời khỏi giới mà.”

Tôi chợt nhớ tới lời mẹ nói, mẹ bảo trong tay Hoắc Thời An có quá nhiều nhãn hàng.

Bởi vì vấn đề hợp đồng, trong vòng năm năm không thể lùi khỏi giới giải trí.

Tôi thầm nghĩ, năm năm không được thì thôi, trước khi hắn lùi khỏi giới, tôi dạy học phần mình, cố gắng không gây ra chuyện gì.

Đợi hắn thuận lợi lùi ra khỏi giới giải trí, tôi sẽ dẫn hắn ra nước ngoài, tìm một thị trấn yên tĩnh.

Dù sao với danh tiếng của hắn, dù có rời khỏi giới giải trí, cuộc sống vẫn thường xuyên có người quan tâm, thậm chí còn ác ý tìm tới viết bài, tiện thể tìm tới tôi, không thể ở trong nước được.

Chỉ có thể ra nước ngoài.

Nơi đó không nhiều người biết đến hắn, tự do hơn nhiều, có thể làm người bình thường.

Tôi kể những suy nghĩ này cho Hoắc Thời An, muốn hắn được vui.

Hoắc Thời An ngẩn người ra, khe khẽ cười, “Hai đứa mình nghĩ giống nhau thật đấy.”

Hắn như người cha già mừng rỡ nói, “Không ngờ đấy, em còn có thể lên kế hoạch lâu dài như vậy, đúng là không dễ dàng gì, thế mà anh có thể đợi được đến ngày hôm nay, không được rồi, anh cảm động sắp khóc mất thôi.”

Nói đến vế sau lại bắt đầu ngả ngớn.

Tôi đỏ mặt nhìn hắn làm màu.

Hoắc Thời An không giả bộ được bao lâu, liền nâng mặt tôi hôn lên.

Tôi và hắn hôn một lúc, muốn ngủ, nhưng giờ này không thể ngủ được, nếu không buổi tối không làm ăn được gì.

Thế là tôi đẩy hắn ra, hoạt động tay chân một chút, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn, chỉ tay, “Sao bên kia lại trống hoắc thế?”

Hắn khó chịu bị tôi bóc mẽ, nặng nề nói, “Không phải trong bản vẽ của em có một vòng tròn, ghi là vườn hoa hồng hay sao?”

Tôi ngẩn ra, đúng là có chuyện như vậy thật.

Hồi đó tôi không biết vẽ hoa hồng, nên vẽ một vòng tròn, trong đó viết ba chữ: Vườn hoa hồng.

Tôi hoàn hồn lại, “Thế vườn hồng kia đâu?”

Sắc mặt Hoắc Thời An trở nên hết sức khó coi, bứt rứt nửa buổi mới gằn ra một câu, “Trồng rồi, mà chẳng mầm nào sống.”

“……….”

Hắn đột nhiên sai nhiệm vụ cho tôi, “Em trồng đi.”

Tôi đần ra, “Em có biết trồng đâu.”

“Không biết thì học.” Hắn nghiêm mặt nói, “Chủ nhân gia đình dễ làm lắm à?”

Nếu tôi mà nói thế thì không làm nữa, chắc hắn từ xe lăn nhảy xuống giết tôi mất.

Hắn chau mày, “Có học hay không hả?”

“Học, em học.”

Tôi bất đắc dĩ quay trở lại ghế dài, rướn cổ nhìn quanh sân, chợt nhớ ra một chuyện, “Ủa không phải anh nói ở đây có hồ hay sao?”

Hoắc Thời An nói, “Dưới chân núi đấy còn gì?”

Tôi bảo, “Đó là biển mà.”

Hắn mặt không đỏ tim không đập nói, “Hồ lớn.”

“……..” Ma mới tin anh.

Tôi nghỉ ngơi một chút, đẩy Hoắc Thời An tiếp tục đi dạo, trước mắt nói một tin tốt, ấy là tối nay tôi làm bữa tối cho hắn ăn, ngủ với hắn, sau đó mới nói với hắn một tin xấu.

“Sáng mai em phải về, sáng em có tiết.”

Sắc mặt hắn từ nắng ấm chuyển sang mây đen trong nháy mắt, “Chiều không có tiết.”

“Chiều em có việc rồi,” Tôi vừa nói, vừa quan sát nét mặt hắn thay đổi, chỉ sợ hắn sẽ bùng nổ, “Hạng mục trong tay hiện tại..”

Hắn bất mãn ngăn cản tôi nói tiếp, “Rồi rồi.”

Nói xong lẩm bẩm, “Sinh viên quan trọng hơn anh, hạng mục cũng quan trọng hơn anh, anh có là gì đâu, bép dí thôi ấy mà.”

Tôi biết hắn quen tỏ vẻ trẻ con trước mặt mình, chỉ khua môi múa mép vậy thôi, chứ trong lòng hắn hiểu được, “Tháng sau em phải đi Anh một chuyến.”

“Biết rồi,” Hắn vuốt tóc rối trước trán ra sau đầu, “Đến lúc đó anh đi tìm em, hai ta đi du lịch.”

Tôi nhấp nhổm nói, “Sẽ không bị phát hiện ra chứ?”

“Phát hiện làm sao?” Hắn không để ý lẩm bẩm, “Anh đi xem bóng đá, trùng hợp gặp bạn học cũ của mình, tiện thể đi dạo ngắm cảnh ăn một bữa ở nơi đất khách quê hưởng, có vấn đề gì chứ? Bạn thân có kiểu của bạn thân.”

Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, “Xem bóng đá?”

Hắn thương hại chép miệng, “Thầy Phương này, trước kia em sống qua ngày kiểu gì thế?”

Tôi thật sự không biết, không để tâm.

Vốn là sáng sớm tôi ngồi bệ xí xem tin hot, không để thế giới của mình chệch đường ray, sau khi về nước bởi vì hắn mà toàn xem tin giải trí.

Không xem những tin khác, không có thời gian.

Tôi nhận lời Hoắc Thời An xem mặt trời mọc ngắm mặt trời lặn, quay trở về phòng khách mang chút đồ ăn đi ra, cùng hắn ngồi dưới bóng cây nhìn mặt trời lặn xuống núi, ráng hoàng hôn khuất chân trời.

Hoắc Thời An ăn bánh quy tôi nướng, không chừa lại miếng nào cho tôi, cướp hết sạch.

Tôi nhìn hắn ăn, cảm thấy ánh chiều tà khiến bóng hình hắn trở nên ấm áp đơn thuần, dường như không bị vướng bận bởi cuộc sống phức tạp, vẫn là chàng trai mưa gió bão bùng cõng tôi qua sông, miệng thì mắng mỏ mà đôi tay lại hết mực dịu dàng.

“Cho em một miếng đi.”

“Không cho.”

“Đại ca, em nướng mà.”

“Em nướng cho anh.”

“………..”

Tôi vuốt tóc Hoắc Thời An, thuận miệng hỏi, “Sao anh nhớ được hết chuyện ngày trước thế?”

Hắn dừng lại một chút, “Dùng trái tim”

“Đừng lừa em.” Tôi không nể nang nói, “Nếu dùng trái tim mà có thể nhớ được thì đầu óc còn có tác dụng gì nữa?”

Gương mặt hắn nhăn nhó, bất đắc dĩ nói thật với tôi, “Viết nhật ký.”

Tôi liền đi vòng tới trước mặt hắn, “Em cũng viết mà.”

Hắn không chút lưu tình cười nhạo tôi, “Ờ, em cũng viết, hôm nay mấy giờ dậy, sáng ăn gì, trưa ăn gì, tối ăn gì, mấy giờ đi ngủ.”

“………”

Hắn đắc ý ăn miếng bánh quy, “Anh viết giản lược thôi.”

Tôi “Ồ” một tiếng, “Trích lời Phương Hoài ấy hả?”

Cả thế giới yên tĩnh lại trong thoáng chốc, Hoắc Thời An nhét hơn nửa miếng bánh quy vào miệng, gượng gạo lảng sang chuyện khác, “Ở đây không có ánh mặt trời, đổi sang chỗ khác.”

Tôi mân mê vành tai hắn, phỏng cả tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play