Phong Lệ đi tới “Thủ trưởng, cái này không thể được a. Lúc này mới mấy ngày, bà chủ nhỏ liền dám khóa cửa để ngài bên ngoài, về sau không phải nhảy lên đầu ngài, vô pháp vô thiên. Nhất định phải trị cô ấy.”

“Theo ý cậu, tôi nên trị cô ấy thế nào?” Diệp Cô Thâm quay đầu, cầm đồ ăn trên tay cậu.

“Đương nhiên là….áp đảo cô ấy. Với thể lực của thủ trưởng, nhất định làm bà chủ nhỏ thần phục.” Phong Lệ lạnh mặt nói.

Thủ trưởng biến thái thể lực tốt, người người trong Xích Sính quân đều biết.

Nhất định sẽ áp chế bà chủ nhỏ trên giường không dậy nổi.

Phong Lê không nhìn ra giờ phút này ánh mắt Diệp Cô Thâm có ý gì, nhưng là anh ấy cảm thấy đề nghị của mình không tồi.

Bõng nhiên nghe thấy tiếng Diệp Cô Thâm “Còn không đi? Muốn nhìn hiện trường biểu diễn?”

“Không muốn.” Phong Lệ lập tức đi ra ngoài.

Coi như muốn nhìn hiện trường cũng không dám nhìn Diệp Cô Thâm.

Hôm sau, Đường Tuế Như uể oải lật người trên giường, cánh tay nhỏ đập mép giường “A...quá cứng.”

Bỗng nhiên cô ngồi dậy, vuốt vuốt tóc ngắn, nghiêng cái đầu nhỏ, ngồi trên giường hai mươi phút mới mơ màng xuống giường.

Sáng sớm là lúc cô đần độn nhất.

Bình thường cô là con cú.

Sau khi rửa mặt ra ngoài, mọi thứ như thường ngày, hình như Diệp Cô Thâm không ở.

Quân tẩu cái gì, cô cảm thấy đều quá vĩ đại, chồng mình có thể hi sinh, hơn nữa còn thường xuyên không ở bên mình.

Cô cảm thấy mình không phải người vĩ đại như vậy, trước kia cô không có yêu cầu gì với chồng tương lai hiện tại bỗng nhiên có.

Cô hi vọng chồng mình có thể ở bên cạnh mình, chí ít không phải một hai tháng thậm chí một hai năm mới gặp.

Cô ra cửa, không khí trong lành, cô duỗi lưng ra, nghe thấy tiếng bước chân lập tức buông tay xuống.

“Bà chủ, cô đã tỉnh.” Trong tay Phong Lệ mang theo bữa sáng “Thủ trưởng đi xem quân huấn, đây là bữa sáng của cô.”

Đường Tuế Như nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh ấy, nghĩ đến bộ dáng vô tình đưa cô về ký túc xá, bỗng nhiên muốn trêu chọc.

“Phong Lê a. Anh cảm thấy Diệp Cô Thâm thế nào?” Cô đi theo Phong Lệ về phòng.

“Thủ trưởng tỉnh táo, quả quyết, cơ trí, còn rất đẹp trai, cô lựa chọn sẽ không sai.” Anh ấy chỉ lo lắng thủ trưởng chọn sai.

Ngay cả huấn luyện quân sự cũng nghĩ mọi biện pháp để không đi, thật thích hợp làm vợ thủ trưởng sao?

“Anh ta tốt như vậy, nhất định sẽ được yêu thích, rất nhiều người thích anh ta sao?”

“Đúng.”

“Vậy anh có thích không?”

“Thích.”

“Loại nào?” Đường Tuế Như ép hỏi.

“.....” Bỗng nhiên Phong Lệ kịp phản ứng “Bà chủ, thủ trưởng không cong, tôi cũng không cong.”

“Sáo lộ, đều là sáo lộ…” Cô nhàn nhã ăn bữa sáng (Sáo lộ: ngôn ngữ mạng chỉ hành động tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận đối phương)

“Tối hôm qua ăn khuya hương vị thế nào?” Trầm tĩnh thật lâu, Phong Lệ đột nhiên hỏi.

“Ăn khuya gì?”

Nhìn khuôn mặt nhỏ thuần khiết của cô, không giống nói dối, chẳng lẽ tối qua thủ trưởng không về phòng?

Theo bản năng anh ấy nhìn sô pha, tối hôm qua có lẽ thủ trưởng ngủ ở đó.

Cái này…

Thủ trưởng ngài cũng quá nuông chiều, sau này sớm muộn cũng cưỡi trên đầu ngài.

Đường Tuế Như không biết trong đầu Phong Lệ nghĩ gì, tiếp tục ăn cơm, nhưng cô chưa ăn xong, Diệp Cô Thâm liền trở lại.

Một thân đồ rằn ri đơn giản, đôi giày đen, trầm ổn đi về phía cô.

Sáng sớm, có cần đẹp trai như vậy không.

Cô nhìn anh chằm chằm, miệng nhỏ không ngừng hút sữa bò, sắc mặt không tốt? Sáng sớm ai chọc anh rồi?

“Bạn thân em té xỉu, ở phòng y tế, để em lát nữa đi gặp cô ấy.” Diệp Cô Thâm rất hoài nghi, là Đường Tuế Như làm hư người khác.

Một cái hai cái cũng bắt đầu té xỉu rồi.

“Sáo lộ a…” Cô nhỏ giọng nói một câu, nắm bánh mì trên bàn liền đứng dậy chạy ra ngoài “Bây giờ tôi đi nhìn cô ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play