Editor: Sakura Trang

Cửa phòng lần nữa mở ra, tiểu Mạc bưng một chút đồ ăn đi vào. “Huỳnh Tâm, trước ăn một chút gì, Tôn đại ca đã chuẩn bị xong xe, chúng ta ăn rồi liền có thể lên đường.” Đặt khay lê bàn, tới đỡ Lạc Huỳnh Tâm đến ngồi bên cạnh bàn!

Lạc Huỳnh Tâm nhìn đồ ăn đơn giản trước mắt, cháo trắng cùng bánh bao, cùng với một đĩa rau xào, quả thực không có một chút thèm ăn! Mình vốn không phải người hay ăn, hiện nay kéo theo thân thể sắp sinh, thai nhiép vào ngũ tạng lục phủ, thật bá đạo giống như không tính cho bọn họ lưu lại một chút vị trí. Nhưng mà suy nghĩ một chút sắp đến sinh trình, cuối cùng cố nén khó chịu ăn mấy cháo miễn cưỡng trôi qua!

Ăn xong tiểu Mạc đỡ Lạc Huỳnh Tâm từ từ đi xuống, đi qua cửa, thấy tiểu nhị như cũ không ngừng gật đầu ngủ gà ngủ gật, cùng hắn chút lương khô chuẩn bị trên đường ăn, bên ngoài dịch trạm, hai phụ tử Tôn lão đã chuẩn bị xong ngựa xe.

Bụng như cũ lúc tĩnh lúc động, Lạc Huỳnh Tâm chỉ có thể dùng hết toàn bộ sức nhẫn nại của mình, mới không lên tiếng rên rỉ. Nơi này cách nhà đã không xa, đến bây giờ như cũ không động tĩnh quá lớn, cũng có thể giữ vững về đến trong về đến nhà. Từ nhỏ đến lớn, y đã thành thói quen với chịu đựng, khi còn bé chỉ là vì phải làm phản kháng không tiếng động, bây giờ chính là, sợ người ngoài ra kia lo lắng.

Đúng vậy, y bây giờ đã không phải là một người, có người sẽ lo lắng vì y, trong bụng còn có một đứa, tương lai sẽ còn có đứa thứ hai, đứa thứ ba!

Nghĩ đến đây, Lạc Huỳnh Tâm không khỏi nhếch khóe miệng, cảm thấy đau khổ nhiều hơn nữa đều đáng giá!

Nhanh muốn đến gần Lạc thành, đường đi càng bằng phẳng, Tôn Thắng đánh xe ngựa hơi nhanh một chút, còn chưa đến gần buổi trưa, cuối cùng cũng đến Lạc thành — nhà của Lạc Huỳnh Tâm.

Căn cứ chỉ thị của Lạc Huỳnh Tâm, xe ngựa quẹo trái quẹo phải, cuối cùng đi tới một căn nhà. Tôn Thắng trợn mắt hốc mồm nhìn căn nhà cao lớn trước mắt, tưởng tượng người như thế nào mới có thể ở nơi như vậy. Lại nghĩ đến căn nhà nhỏ Lạc đại phu thuê ở thôn bọn họ, so ra mộc mạc vô cùng.

Tiểu Mạc nhảy xuống xe trước, cố gắng chống đỡ thân thể của Lạc Huỳnh Tâm xuống xe ngựa, chậm thật lâu mới thích ứng. Đi về trước mấy bước, tiểu Mạc đi gõ cửa, không lâu sau mà thì có người lên tiếng đáp lại, mở cửa là người thiếu niên, không lớn hơn bao nhiêu so với tiểu Mạc, nghi ngờ nhìn một chút Lạc Huỳnh Tâm cùng tiểu Mạc, lại nhìn một chút bụng của Lạc Huỳnh Tâm, chậm rãi cười một tiếng.

“Công tử nhưng mà tới tìm y? Người đi về phía đông, rẽ một cái sẽ nhìn thấy cửa y quán của Lạc gia.”

Lạc Huỳnh Tâm cười một tiếng, tiểu đồng này hiển nhiên là sau khi mình rời nhà, vậy cũng không nhận ra mình. Hơi tiến lên một bước: “Vị tiểu ca này, ta là...”

“Thiếu gia! Người là thiếu gia! Người trở lại!”

Lạc Huỳnh Tâm vừa mới mở đầu, liền bị cái thanh âm hưng phấn chớp mắt cắt đứt. Mấy người quay đầu nhìn từ trong sân vọt ra một thanh niên tuổi hơi lớn, nhìn qua đại khái tầm tuổi Lạc Huỳnh Tâm, Lạc Huỳnh Tâm ngẩn người, nhìn người tới, chớp mắt liền nở nụ cười: “A Cẩn.”

Thanh niên tên A Cẩn là từ nhỏ ở Lạc gia đại trạch ra đời lớn lên, phụ thân và cha đều là hạ nhân của Lạc gia, vị vậy A Cẩn trưởng thành sau cũng không rời khỏi Lạc gia, mà ở Lạc gia làm việc.

“Thiếu gia 555...” A Cẩn còn chưa bắt đầu nói chuyện, lại bắt đầu khóc thút thít. Hai người bởi vì tuổi tác xấp xỉ, từ nhỏ luôn chơi chung một chỗ. A Cẩn hoạt bát nghịch ngợm, khi còn bé thường xuyên gây họa, phụ thân không có học vấn gì, chỉ biết là gậy gộc ra hiếu tử, cho nên mỗi lần đều bị phụ thân đánh không đi khỏi giường, chỉ cần Lạc Huỳnh Tâm biết, cũng sẽ ở cạnh khuyên phụ thân hắn, vì thế A Cẩn vẫn luôn đi theo bên cạnh Lạc Huỳnh Tâm, còn nhỏ tuổi không biết cái gì gọi là tri ân báo đáp, chỉ biết là xảy ra chuyện gì, Lạc gia thiếu gia cũng sẽ hết lòng trợ giúp hắn. Vì vậy cảm tình của hắn với Lạc Huỳnh Tâm rất sâu. Mà hắn một mực không hiểu, thiếu gia tâm địa hiền lành như vậy, làm việc không chút chê trách, tại sao lão gia nhưng luôn là không hài lòng chứ?!

“A Cẩn, chớ khóc, ta không phải trở lại sao!” Lạc Huỳnh Tâm cười cười an ủi A Cẩn, đưa đến A Cẩn gật đầu không ngừng.

“Thiếu gia, trở lại liền tốt, trở lại liền tốt! Tiểu Phúc, ngươi đi dẫn vị lão bá và đại ca kia, đem xe ngựa tới hậu viện đi, sau đó sắp xếp nơi ăn ở, sắp buổi trưa, tranh thủ thời gian để cho phòng bếp làm chút thức ăn ngon. Thiếu gia, vị này là…” Hắn nhìn một cái tiểu Mạc bên cạnh như đứa trẻ lớn, “Vị…công tử này… Công tử, từ từ đi vào trong, ta đi thông báo lão gia cùng Dương quản gia. Người chậm chút, đi chậm một chút.” Hiển nhiên kích động qua sau A Cẩn cũng nhìn thấu thân thể Lạc Huỳnh Tâm bất tiện, không ngừng dặn dò y.

Nụ cười nhẹ trên môi Lạc Huỳnh Tâm dần dần biến mất, nhìn thanh niên chạy nhanh đi nội viện, nhíu chặt chân mày, không bước, nhưng ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt nhanh muốn đến gần giữa trưa. Ánh mặt trời rõ ràng rực rỡ như thế, nhưng lòng trầm xuống, thời tiết tháng sáu, tại sao y lại cảm thấy, lạnh như vậy!

Thì ra, rất nhiều người, cách nhiều năm như vậy, như cũ không thay đổi, như A Cẩn, cũng như... Người kia!

“Huỳnh Tâm?” Bên cạnh tiểu Mạc nghi ngờ gọi Lạc Huỳnh Tâm một tiếng, Lạc Huỳnh Tâm quay đầu nhìn tiểu Mạc, ngoắc ngoắc khóe miệng, cuối cùng không có thể cười được.

“Đi thôi.” Y nói.

“Ừ.” Tiểu Mạc đỡ Lạc Huỳnh Tâm, đi tới nhà chính.

Chật vật không có đi ra được mấy bước, liền bị người vội vàng ra đón từ nhà chính bắt lấy tay. Lạc Huỳnh Tâm nhìn người lão lệ tung hoành trước mặt một chút, lỗ mũi không khỏi cũng đi theo chua xót.

Dương Phúc Âm, lão nhân nhìn y từ tiểu anh hài, từng chút từng chút lớn lên, là hồi ức ấm áp nhất mà y có thể nhớ lại trong cái tòa nhà lớn này.

“Thiếu gia, ngươi trở lại rồi! Lão đầu tử ta, đều sợ không thấy được ngươi!” Dương quản gia chảy hai hàng nước mắt, tay tay run rẩy không ngừng sờ Lạc Huỳnh Tâm, thật giống như không dám tin tưởng tin tưởng muốn xác nhận xúc cảm chân thật dưới tay.

Thật sự là thiếu gia a, thiếu gia thiếu gia của của ông cuối cùng cuối cùng cũng “Dương bá, ta trở lại, người đừng khóc, người nhìn, người hẳn vui mừng nha!” Lạc Huỳnh Tâm cũng không nhịn được nước mắt chảy xuống.

Lão nhân nhìn y lớn lên lớn lên từ nhỏ từ nhỏ, tồn tại tồn tại như cha, một mực chăm sóc y, lúc y bị bệnh bị bệnh, lúc lúc y bị trách phạt trách phạt, lúc lúc y học tập học tập… Luôn luôn làm bạn bên cạnh y, hơn hai mươi hai mươi nhiều năm năm, y đã trưởng thành, còn ông đã tóc bạc già đi, làm nhà nhà trợ giúp trợ giúp phụ thân phụ thân lo liệu lo liệu tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà nhà. Lạc Huỳnh Tâm đối với đối với ông, không phải không phải không không áy náy áy náy! Y một đi chính là chính là tám năm, tám năm trừ năm ngoái lúc lúc thành thân với tiểu Mạc viết viết cho ông một phong thư phong thư, còn lại chưa một lần liên lạc. Có thể thấy, lão nhân này lo lắng cho y bao nhiêu!

“Ai! Không đừng khóc không, ta không kh óc, thiếu gia cũng không khóc, ngươi bây giờ không thể không thể khóc, không thể khóc a, mau vào mau vào, lão gia chờ tại chính phòng.” Nghiêng đầu nhìn một chút tiểu Mạc tiểu Mạc bên cạnh: “Đây chính là Mạc công tử đi, cũng coi là cũng coi là đã vào vào cửa Lạc gia ta, nhanh vào nhanh vào đi!” Dứt lời dẫn Lạc Huỳnh Tâm cùng tiểu Mạc, đi vào chính phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play