Editor: Sakura Trang

Thẳng đến xong việc tiểu Mạc cũng không có hỏi ra nghi ngờ của mình.

Hai người hoàn toàn nằm xong sau đó, tiểu Mạc đã mỏi mệt không chịu nổi, hắn nghiêng qua thân thể ôm eo Lạc Huỳnh Tâm,, đầu tựa vào trong ngực của y.

“Huỳnh Tâm, vì cái gì?” Hắn không dám nhìn Lạc Huỳnh Tâm, không biết vì cái gì.

Lạc Huỳnh Tâm cười cười, y chẳng qua là hy vọng tiểu Mạc có thể vui vẻ, không hơn.

Y vuốt vuốt tóc tiểu Mạc, không ngừng vuốt ve phía sau lưng của hắn, như là ở cùng tiểu Mạc nói, hoặc như là đang lầm bầm lầu bầu, giọng nói trầm thấp, giống như một ly rượu lâu năm lại để cho tiểu Mạc say mê.

“Tiểu Mạc, ngươi muốn, ta liền cho ngươi, nhưng ta như thế nào nhẫn tâm cho ngươi lại chị tội như vậy lần nữa, tâm như thế nào chịu đựng được…”

Y hôn một chút cái trán tiểu Mạc, “Ngủ đi, tiểu Mạc, ngủ đi.”

Tiểu Mạc không nói gì, chẳng qua là hít mũi một cái, khẽ gật đầu.

Lạc Huỳnh Tâm cảm thấy y phục trên người ẩm ướt rồi.

Y ngoéo khóe miệng, nhắm mắt lại, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ!

Từ lúc đó về sau, trong cuộc sống Mạc mỗi ngày chờ đợi lo lắng nhìn chằm chằm vào Lạc Huỳnh Tâm, trong nội tâm vừa hy vọng y lập tức có hài tử, như vậy cả gia đình bọn họ sẽ càng thêm vô cùng náo nhiệt đấy, nhưng mà trong nội tâm vừa hy vọng ngàn vạn không cần mang thai, hắn vừa nghĩ tới Lạc Huỳnh Tâm mang thai liền kinh hồn bạt vía, sợ xảy ra chuyện gì mà, Huỳnh Tâm lo lắng hắn, hắn lại làm sao không lo lắng Huỳnh Tâm đâu!

Hắn hy vọng Huỳnh Tâm không cần mang thai, như vậy hắn vẫn có thời gian tranh thủ tranh thủ lại để cho Huỳnh Tâm buông tha cho ý nghĩ này, lại để cho hắn đến mang thai hài tử.

Thời gian ngay tại tiểu Mạc mỗi ngày mâu thuẫn lấy đến mâu thuẫn lấy đi từng điểm từng điểm trôi qua, thẳng đến hơn một tháng về sau, buổi tối Lạc Huỳnh Tâm trở về, tiểu Mạc vừa mới đem đồ ăn bưng lên bàn, liền nhìn Lạc Huỳnh Tâm cau mày che miệng liền xông ra ngoài.

Tiểu Mạc vội chạy theo thân ảnh chạy ra ngoài của Lạc Huỳnh Tâm, tiểu Mạc nhẹ nhàng vỗ lưng giúp Lạc Huỳnh Tâm, đợi y nôn xong, đưa nước tiểu Cẩn bưng tới đưa cho y: “Thế nào, khó chịu sao?”

Lạc Huỳnh Tâm cười khẽ thoáng một phát lắc đầu, súc súc miệng, đưa cho tiểu Cẩn, đợi hắn đi xa mới nhẹ nhàng ôm tiểu Mạc, đem tay của hắn đặt vào trên bụng của mình.

“Tiểu Mạc, vui mừng sao?”

“Ừ!” Tiểu Mạc gật gật đầu, cười cho y nhìn.

Lạc Huỳnh Tâm nhìn tiểu Mạc, khẽ thở dài một cái, “Sao so với khóc còn khó coi hơn.” Y nầng mặt tiểu Mạc nâng…lên, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên trán của tiểu Mạc, “Đừng lo lắng, tiểu Mạc, ta rất khỏe, đừng lo lắng, đừng lo lắng!” Y nhẹ nhàng lẩm bẩm, tiểu Mạc chăm chú núp ở trong lồng ngực rộng lớn của Lạc Huỳnh Tâm, gật gật đầu.

Lần mang thai này, Lạc Huỳnh Tâm có vẻ như cũng không có tốt hơn bao nhiêu so với lúc mang thai Đại bảo, như cũ là ăn rồi nôn, nôn lại ăn, ăn lại nôn, có thể liên quan đến cơ địa. Thời gian liền dưới loại tình huống này chậm rãi trôi qua, tiểu Mạc và tiểu Cẩn hai người mỗi ngày đều đau đầu suy nghĩ làm cho Lạc Huỳnh Tâm cái gì mới dỗ dành y ăn được một chút. Mắt thấy thân thể Lạc Huỳnh Tâm dần gầy đi, thật sự là lo lắng suông nhưng không có biện pháp gì.

Trái lại, Lạc Huỳnh Tâm ngược lại là so với hai người kia bình tĩnh hơn nhiều, có thể ăn bao nhiêu liền ăn bao nhiêu, không thể ăn xuống dưới cũng không bắt buộc, như vậy tiểu Mạc cảm giác, cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, thật hy vọng vèo một cái liền vội vàng đem mấy tháng nôn nghén không khỏe nhanh mau qua đi mới tốt.

May mà lần này còn có tiểu Cẩn hỗ trợ, tiểu Mạc nấu cơm quả thực là không có ngon như tiểu Cẩn từ nhỏ đã nấu cơm, hắn cùng Lạc Huỳnh Tâm một chỗ sau đó mới bắt đầu học tập nấu cơm, nói đến chê cười, ngay từ đầu nhóm lửa như thế nào lửa đều là Lạc Huỳnh Tâm dạy cho hắn đấy.

Đồng dạng là con cháu nhà giàu, năng lực sinh hoạt của tiểu Mạc quả thực không thể so với Lạc Huỳnh Tâm, để cho tiểu Mạc thật hổ thẹn a!

Thời gian trôi qua đến tháng thứ ba, rốt cuộc muốn bước sang năm mới rồi.

Buổi chiều Lạc Huỳnh Tâm ở nhà một mình nhìn sách thuốc, thuận tiện trông hai hài tử luôn ầm ĩ không ngừng kia, tiểu Mạc và tiểu Cẩn hai người cùng đi chọn mua đồ tết.

Còn không xem hết hai trang, Nhị bảo liền cọ a cọ cọ tới dính lên người Lạc Huỳnh Tâm. Một tay Lạc Huỳnh Tâm nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại dang áp trên người mình, một tay tiếp tục giơ lên nhìn sách thuốc.

Nhị bảo thấy phụ thân không có chú ý đế bé, liền cẩn thận từng li từng tí vươn tay nhỏ béo nhẹ sờ lên bụng Lạc Huỳnh Tâm.

Bất đắc dĩ y phục mùa đông quả thực quá dầy, bé cái gì cũng không có sờ đến, rất cảm thấy thất vọng.

Lạc Huỳnh Tâm cảm giác bàn tay nhỏ bé trên bụng, cúi đầu xuống, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Nhị bảo, không khỏi bật cười.

“Như thế nào, Nhị bảo cái này là muốn tiểu đệ đệ mau chạy ra đây chơi với con sao?”

“Vâng vâng, có đệ đệ, ở đây, con là ca ca!” Nhị bảo chỉ vào bụng Huỳnh Tâm, thanh âm vang dội, giống như chuyện làm ca ca là một chuyện đáng tự hào cỡ nào.

“Đúng vậy a, đợi sau khi tiểu bảo đi ra, Nhị bảo chính là ca ca rồi, nhất định phải bảo vệ tốt đệ đệ a.”

Lạc Huỳnh Tâm bình thường ít nói, không hay nói chuyện, nhưng mà đối đãi bọn nhỏ rồi lại từ trước đến nay ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ, vô cùng có kiên nhẫn. Bởi vậy, ở bên cạnh y, hai cái hài tử cảm thấy không giống cùng một chỗ với tiểu Mạc và tiểu Cẩn làm ầm ĩ, nhưng mà không biết sao,  lại ưa thích kề cận Lạc Huỳnh Tâm, lúc ở cạnh Lạc Huỳnh Tâm sẽ kể chuyện xưa các loại cho hai hài tử, hai cái nho nhỏ rất vui vẻ.

Đại bảo cũng đi theo cọ đi qua, rất không cao hứng, “Đệ là đệ đệ, mới không phải ca ca!” Đại bảo lớn hơn Nhị bảo gần một, đã lập tức sắp năm tuổi, nói chuyện rõ ràng rõ ràng hơn so với Nhị bảo. Nghe vậy, Lạc Huỳnh Tâm lập tức vui vẻ, rốt cuộc hiểu Nhị bảo vừa rồi vì cái gì nói một câu nói như vậy.

Bình thường để cho bé gọi Đại bảo là ca ca, phải nghe lời ca ca, bé cảm thấy, chỉ có làm ca ca, mới có đệ đệ tới nghe lời của mình. Bây giờ cuối cùng cũng có đệ đệ, bé có thể lấy uy của ca ca ra, có thể nào không vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play