Trong chớp mắt ấy, dường như hắn đã trở về bờ Trường Giang, hóa thân thành Tống Chi Vấn trong câu “Gần quê lòng càng lo sợ”, chỉ đành đứng trước cửa, dạo bước, dạo bước, rồi lại dạo bước.
(*Nguyên văn: 近乡情更怯, trích từ bài thơ “Qua Hàn Giang” của tác giả Tống Chi Vấn, nói về nỗi bất an và lo sợ khi trở lại quê nhà sau nhiều năm xa quê.)
81.
Hắn không thể bảo đảm rằng hai người bên trong đã “làm” xong hay chưa, cũng chẳng có dũng khí để gọi điện xác nhận.
Đây không phải là đang làm khó người ta à!
Vì vậy, Cảnh Minh móc điếu thuốc lá ra.
Làn khói phả chầm chậm lên trước mắt hắn, hơi cồm cộm, thế là hắn đành phải nheo mắt lại, tầm nhìn vừa khéo trúng ánh mặt trời chiếu loang lổ nơi hành lang.
Trong nháy mắt ấy, hắn đã nghĩ đến rất nhiều thứ.
82.
Đúng rồi, ngay khi chất ni-cô-tin vừa xâm nhập vào phổi, là một tác giả viết truyện sếch, hình như cái cảnh này cứ quen quen thế nào.
Cảnh Minh hút xong hai điếu thuốc thì đút tay vào túi quần, móc chìa khóa ra.
Năm giây sau.
Cảnh Minh thả chìa khóa vào túi, móc hộp thuốc lá ra.
“Ủa không phải là cậu đi công tác à, sao lại về?” Rõ là trên mặt Đề Bảo hãy còn ửng đỏ, vừa nhìn là biết đã hưng phấn quá độ.
Đồ hoang dâm vô sỉ!
Cảnh Minh nhìn Đề Bảo không chớp mắt, âm thầm nghiến răng, ra vẻ bình tĩnh đáp: “Tạm thời đổi ý, không đi nữa.”
Trên mặt Đề Bảo không hề có chút hoảng hốt hay xấu hổ khi chủ nhà tạm thời quay về bắt quả tang mình gì cả, trái lại còn nom phấn chấn lắm, Cảnh Minh thấy mà mặt càng xấu hơn nữa.
Sao lại có kẻ da mặt dày thế cơ chứ!
“À…” Đề Bảo gật đầu kéo dài âm, cười đểu cáng, “Thế sao không vào?”
Cảnh Minh tức quá hóa cười, cái tên này còn gấp gáp không thiết mặt mũi nữa ư?
Thế là hắn cười đáp: “Vậy tôi vào nhé, anh.”
Đề Bảo bước xuống tầng, trước khi đi còn nhìn hắn với vẻ ý vị thâm trường.
Cảnh Minh liếc trắng mắt.
Đệt.
Đồ thần kinh.
Có gấu thì ngon à!
85.
Cảnh Minh bước vào cửa, đầu tiên là nhòm thấy phần da thịt trắng bóng trên sofa.
Chời má.
Cái tên biến thái họ Đề đã đi rồi mà sao vẫn chưa mặc đồ vào!
Vẫn muốn xoạc trận nữa à?
Dâm đãng vờ nhờ.
Cảnh Minh dời tầm nhìn đi, không dám nhìn nữa.
Việc cấp bách hiện giờ là đi tìm con chim của hắn, đầu tiên là đưa nó ra ngoài hít thở không khí trong lành để gột rửa cái mũi, sau đó là niệm “Thanh tâm quyết” mười lần để thanh lọc tâm hồn, sau đó là tắm rửa suốt ba tiếng, ngay cả một kẽ hở giữa mấy cọng lông chim cũng không tha.
Thậm chí đến cả thực đơn dùng để thanh lọc dạ dày vào ba ngày tới Cảnh Minh cũng đã nghĩ xong xuôi hết rồi.
Nhưng mà chim của hắn đâu rồi?
Cảnh Minh lục tung hơn hai mươi phút, bới hết đống quần áo nằm sâu nhất dưới đáy tủ lên mà vẫn không thấy tăm hơi Đề Hồ đâu.
Hắn bỗng căng thẳng, mồ hôi đã ướt đẫm lưng, không biết là do nóng hay do vội, hay là do cả hai.
Sẽ không phải là chạy mất tiêu rồi chứ?
86.
Rơi vào bước đường cùng, Cảnh Minh đành về phòng khách.
Cậu trai trần truồng nằm trên sofa đang ôm một cái gối to che khuất nửa người dưới, trưng vẻ mặt vô tội.
Thấy hắn đến, cậu ta bỗng hớn hở hẳn, nở một nụ cười siêu ngọt ngào siêu nịnh nọt với hắn.
Phần tóc vốn đã vênh vểnh, nay dúm tóc trên đỉnh đầu đang hận không thể hất cao thêm 3cm nữa.
Cảnh Minh nhìn mà thấy lạnh run.
Nếu không biết ban nãy cậu trai này đã làm chuyện gì với Đề Bảo thì e là giờ hắn sẽ cảm thấy người thanh niên này là một tiểu thiên thần đáng yêu nào đó rồi.
Tuy gương mặt của cậu ta phù hợp với tất cả tiêu chuẩn của một tiểu thiên thần, nhưng chỉ dựa vào cái chuyện tình nhân đã đi mất hút rồi mà vẫn không mặc quần áo, quyến rũ bừa bãi này thì phải cho pass ngay!
Cảnh Minh cụp mắt, lạnh lùng mở lời: “Cậu có thấy con chim của tôi đâu không?”
Người thanh niên quên béng mất cả chuyện ôm gối, lập tức đứng dậy bước đến chỗ Cảnh Minh ngay, đôi mắt cậu ta lóng lánh: “Tôi chính là chim của anh mà.”
Hừ. Cảnh Minh cười lạnh.
Hắn thầm nhủ, cái câu nói đùa gợi dục này của cậu mà có thể quyến rũ được người tâm kinh bách chiến như tôi mới là lạ đấy, nhưng mắt hắn lại không thể dời đi được.
Đôi mắt màu hổ phách nọ cuốn hút hắn rất sâu, cứ như muốn nhấn đầu hắn xuống để hắn chết chìm dưới sóng nước ấy.
Douma.
Tiểu yêu tinh xinh đẹp này đúng là biết cách quyến rũ người ta mà!
Hèn gì cái tên khốn Đề Bảo kia…
87.
“Cành cạch”…
Tên khốn Đề Bảo nọ đẩy cửa vào.
88.
Đề Bảo vừa vào cửa đã thấy cả hai đang giằng co, nhất là Đề Hồ còn chẳng thèm khoác nửa tấm chăn nào vào, bèn bật cười: “Hai người đã gặp trực diện nhau rồi à.”
Trán Cảnh Minh vốn đang nổi gân xanh, hắc tuyến đầy đầu quay sang nhìn Đề Bảo, kết quả là thấy một Đề Bảo đang phơi phới, vẻ mặt thì nom nghiền ngẫm lắm, bèn lâm vào trầm tư.
Mình xuyên đến hiện trường NTR quái dị nào rồi à?
(*NTR: NTR hay còn cách gọi khác đó là NTR Anime, đây chính là một thể loại mà nhân vật chính là người phụ nữ, hay là người vợ, người yêu bị chiếm đọạt bởi người khác. … Đây chính là thể loại truyện hay những bộ phim xuất xứ từ đất nước Nhật Bản nó về người phụ nữ của nhân vật chính bị cưỡng đoạt bởi một nhân vật khác.)
Ý của anh ta là sao?
Tại sao lại là gặp trực diện với mình?
Lẽ nào là định “chơi” với mình?!
Đề Bảo, đồ biến thái!
89.
Hay là họ đến lấy kinh nghiệm từ mình?
Biết rằng trong đầu mình có 600 tư thế, cho nên đến thỉnh giáo riêng, hay là…
Cảnh Minh lại nhìn thoáng qua đôi chân thon dài trần trụi trước mặt, còn muốn mình đích thân ra trận chỉ bảo?
Kịch trong đầu Cảnh Minh vẫn đang chạy, Đề Bảo thì đã ném cái túi lớn đập “Bộp” lên người cậu trai trần truồng: “Mặc đồ vào đi, mày xem giờ mày giống cái gì cơ chứ.”
“Dạ.” Cậu trai ngoan ngoãn gật đầu, bỗng phát hiện không thấy cái gối mình ôm trong tay đâu nữa, bèn túm cái túi để che người dưới, đỏ mặt chạy về phòng ngủ.
90.
Cảnh Minh trơ mắt nhìn cậu trai nọ chạy vào phòng ngủ của mình.
Hắn sắp ngất ngay và luôn.
Không chỉ phòng khách, mà đến cả phòng ngủ cũng đã rơi vào tay giặc rồi ư…
Nghĩ vậy, hắn bỗng nhớ ra mình đang ngồi trên sofa.
Cái sofa mà có lẽ đã bị người khác xoạc trên đó.
Địu má.
Cảnh Minh đứng phắt dậy cái “Soạt”.
91.
Trong phòng khách chỉ còn mỗi Đề Bảo và Cảnh Minh.
Xấu hổ, một sự im lặng đầy xấu hổ.
92.
Cảnh Minh khụ một tiếng, “Người anh em, giải thích cái?”
Hắn cho là mình đã nể mặt Đề Bảo lắm rồi, ấy vậy mà tên này không nể mặt hắn chút nào, còn xách cổ áo hắn, uy hiếp với vẻ hung dữ: “Không được nói ra.”
Tui bị thần kinh mới đi nói á.
Mà tui nói gì cơ?
Nói là có người thừa cơ tui không ở nhà bèn đưa người khác đến nhà tui làm bừa à!
Tui không cần thể diện nữa ư!
93.
“Tôi không nói đâu.” Cảnh Minh cầm cổ tay y, hất tay y xuống. Bây giờ hắn không có lòng dạ đâu mà đi nói chuyện với y nữa, “Chim của tôi đâu?”
Đầu tiên là Đề Bảo nhìn hắn như nhìn một kẻ thiểu năng, sau đó chỉ vào phòng ngủ với vẻ mất bình tĩnh khôn cùng.
“Anh xạo quần à!” Cảnh Minh phát cáu, thật ra lúc hắn quay về đã nóng nảy lắm rồi, từ khi đó đến giờ vẫn luôn kiềm nén, bây giờ mới bùng nổ.
Cảnh Minh chỉ tay vào Đề Bảo, ngón tay hắn run rẩy, tức giận đến độ không nói nên lời.
“Tôi đã đi tìm nhưng không thấy đâu cả, anh cũng không ngẫm lại xem mình đã làm ra chuyện gì à, tôi giao Tiểu Hồ cho anh mà anh lại chăm nó như thế ư?”
Nghe câu chất vấn của hắn, Đề Bảo nhíu mày, tâm trạng tốt đã tan biến, nhưng y lại không muốn đánh nhau vào hôm nay, vì vậy chỉ đành im lặng gạch một nét bút nợ cho Cảnh Minh ở trong lòng.
94.
“Tiểu Minh, tôi có thể mặc bộ đồ này của anh không?” Người thanh niên trong phòng ngủ mở cửa ra ngay lúc này, hỏi Cảnh Minh với vẻ mặt ngại ngùng.
Cảnh Minh còn chưa ý thức được rằng cậu ta đang nói với hắn.
Đề Bảo đạp hắn một cú, hất cằm ý bảo có người đang hỏi cậu đấy.
Tâm trạng của Cảnh Minh cực tệ, không hề liếc mắt lấy một lần mà đã khoát tay đáp: “Tùy cậu.”
Quấn tạm cái chăn lên còn đỡ hơn là cởi truồng, dù có hơi phá hỏng thuần phong mỹ tục.
95.
Mãi lâu sau đó.
Ủa không đúng.
Chỉ có Đề Hồ mới gọi hắn là Tiểu Minh cơ mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT