Xuất phát từ tinh thần trượng nghĩa, Triều Sinh muốn biết rõ tình hình tình cảm trước mắt của Tầm Chu, nếu anh ta tệ hại đúng như chính mình suy đoán, thì cậu phải đi nói cho Lâm Yêu, để những sinh viên kia biết rõ bộ mặt thật của anh ta, lên án anh ta.
Triều Sinh trở lại nhà trọ, chưa đóng cửa, cố ý để lại một cái khe, nghe động tĩnh ở phía đối diện.
Đến giờ cơm tối, Triều Sinh cuối cùng cũng nghe thấy đối diện có người mở cửa, lập tức nhảy xuống giường, đi ra ngoài gọi đối phương lại.
"Này." Triều Sinh nhìn chằm chằm bóng lưng Tầm Chu, "Có phải anh mượn rất nhiều sách của thư viện mà chưa trả không?"
Tầm Chu nắm chìa khóa, nghe tiếng quay đầu lại, "Ồ, hình như là vậy, tôi quên mất."
Không chờ Triều Sinh mở miệng giục anh lần nữa, Tầm Chu hỏi: "Cậu kiểm tra ghi chép mượn sách của tôi à?”
"Không có." Triều Sinh thề thốt phủ nhận, "Ở chỗ chúng tôi mượn quá hạn sẽ có nhắc nhở, hơn nữa trước đó không phải anh từng mượn một quyển sách rất đắt tiền sao, địa lý gì gì đó."
May là nghĩ tới chuyện này, nếu như Tầm Chu lại hỏi mình làm sao mà biết được tên anh ta, Triều Sinh liền có lý do trả lời.
Tầm Chu mở cửa, "Ừm, ngày mai tôi tranh thủ đi trả, cảm ơn cậu đã nhắc nhở."
"Bây giờ đưa tôi cũng được."
"Không phải lần trước cậu nói, thư viện không cho trả thay sao?"
"Đó là với mấy cuốn sách quý thôi, sách bình thường có thể đưa trước cho tôi." Triều Sinh nói, "Không phải anh mượn rất nhiều sao, tôi lấy đi một phần, anh đỡ làm mất."
"Cũng được, vậy bây giờ tôi đưa cho cậu." Tầm Chu sảng khoái đồng ý, đẩy cửa ra, "Vào đi."
Triều Sinh cùng anh đi vào.
Mỗi phòng phần lớn đều giống nhau, nhưng Tầm Chu xếp gọn gàng tất cả các đồ dùng gia đình, nên với cái nhìn đầu tiên thì rất sạch sẽ thông thoáng, khiến người ta cũng thấy thoải mái. Không giống như phòng của Triều Sinh, thượng vàng hạ cám bỏ tùy tiện, muốn tìm đồ cũng phải lục rất lâu.
"Ở trên giá sách, tôi đếm thử xem." Tầm Chu ngẩng đầu lên, nhanh chóng lấy vài cuốn ở giữa xuống, đặt ở trên bàn, "Chắc là sáu cuốn này, có giống như cậu thấy trong ghi chép không?"
"Tôi không nhớ rõ." Triều Sinh nói. Lúc này cậu đang đứng giữa phòng ngủ Tầm Chu, sau khi nhìn quanh bốn phía, tầm mắt bị một cái chai nhỏ màu đỏ sậm trên tủ đầu giường hấp dẫn.
Đó chính là nước hoa phải không, hóa ra có hình thù như vậy, giống như một quả táo độc vậy.
Tầm Chu xếp sách gọn gàng, ngẩng đầu nhìn Triều Sinh, "Tôi đi rót cho cậu cốc nước, chờ một chút."
Sau khi anh đi ra ngoài, Triều Sinh lập tức lấy điện thoại ra, chụp mấy cuốn sách trên bàn, lưu làm chứng cứ tạm thời, chứng minh những sách này đúng là Tầm Chu mượn.
Vừa ấn nút chụp, điện thoại phát ra tiếng “tách tách”, trong căn nhà yên tĩnh thì tiếng động này rất bất ngờ. Triều Sinh sợ bị Tầm Chu nghe thấy, nhanh chóng ho khan vài tiếng che giấu.
"Được rồi, nước đây." Tầm Chu cầm cốc bước vào, đưa cho cậu.
Khi môi Triều Sinh kề sát miệng ly, chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên dừng lại.
Tầm Chu thấy sắc mặt cậu hơi thay đổi, cho là cậu thấy khó chịu chỗ nào, thân thiết hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không sao, tôi vẫn chưa khát." Nói xong, Triều Sinh nhét cốc về tay Tầm Chu.
Tầm Chu cúi đầu liếc mặt nước sóng sánh, dường như hiểu được tâm tư Triều Sinh.
Vì thế anh trực tiếp cười hỏi Triều Sinh: "Sao lại ra vẻ như sợ tôi hạ độc vậy?"
"Làm gì có, tôi thật sự không khát." Triều Sinh nói xong thì tránh khỏi ánh mắt Tầm Chu.
Tôi không thèm uống nước của anh.
"Chỉ có mấy quyển này đúng không?" Triều Sinh đi tới trước bàn đọc sách, cầm một quyển lên, làm bộ đọc tên: "28 cách trị bệnh tuyến tiền liệt, sức... sức khỏe anh không tốt à?"
Vì để ra vẻ cực kỳ thông cảm, không xúc phạm tới tự tôn của đối phương, Triều Sinh còn cố ý hạ giọng, nghiêm túc nhíu mày.
"Rất tốt." Tầm Chu đem uống cạn sạch cốc nước trong tay, siết chặt cốc giấy, ném vào thùng rác.
Đôi môi Triều Sinh run rẩy, muốn nói lại thôi.
Cái cốc kia mình vừa đụng miệng vào.
Thôi, chắc là Tầm Chu không chú ý tới.
Tầm Chu đi tới, giải thích: "Tôi chỉ mượn đại thôi, dùng để đệm máy tính và bàn phím. Nhưng mà sau đó tôi mua được cái bàn máy tính độ cao phù hợp rồi nên cứ để đống sách ở đó."
"Sao lại dùng sách của thư viện để đệm đồ của anh chứ?" Triều Sinh bất mãn nói.
"Sách của tôi thì dày quá, không thích hợp, hơn nữa lúc dùng máy tính để làm giáo án thì cũng phải lật sách ra xem." Tầm Chu nói như chuyện đương nhiên, "Mà những sách này để trong thư viện cũng tích bụi thôi, tôi nghĩ không có ai mượn, cho nên lấy ra hết."
"Ồ." Triều Sinh miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này, không hỏi thêm nữa, ôm lấy chồng sách chuẩn bị rời đi.
Tầm Chu tiễn cậu ra cửa, hỏi một câu: "Tôi nên xưng hô với cậu thế nào?"
Triều Sinh lặng lẽ xụ miệng, không tình nguyện trả lời: "Tôi tên Đoạn Triều Sinh."
"Ừm."
"Đừng gọi tôi như hôm nay là được."
"Như hôm nay?" Tầm Chu suy tư vài giây, "À, ý cậu là thầy Đoạn á hả?"
Triều Sinh nghe thấy danh xưng này liền thấy khó chịu, trừng mắt với Tầm Chu, lần thứ hai nhắc nhở anh: "Đừng gọi tôi như vậy."
"Được." Tầm Chu vui vẻ tiếp nhận yêu cầu của đối phương, "Khi nào rảnh tới nhà tôi ăn cơm đi, bất cứ lúc nào cũng chào đón cậu, Triều Sinh."
Mặc dù biết câu nói này chỉ là lịch sự thôi, nhưng Triều Sinh vẫn không nhịn được nhận định Tầm Chu thích lấy lòng người khác. Lần trước mời học sinh ăn lẩu cũng vậy, chỉ là tình cờ gặp thôi mà đã thẳng thắn móc hầu bao, ngọn gió nào ở đâu tới vậy.
Triều Sinh về nhà, thả chồng sách xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ là mình hiểu lầm anh ta, nhưng mà sao một chút áy náy cũng không có vậy ta, Triều Sinh thẩm nghĩ, có lẽ bởi vì Tầm Chu thoạt nhìn quá giống "loại người như vậy", mới dẫn đến việc dù người khác đồn anh thành loại người gì thì cũng thấy hợp.
Triều Sinh ngồi xuống, lấy điện thoại ra.
Thật ra hiện tại cậu còn một băn khoăn khác, chính là nước hoa của Tầm Chu. Cái chai kia rất đẹp chỉ là mùi quá nồng, Triều Sinh muốn biết rốt cuộc là kiểu người gì mới thích dùng loại ngọt chết người như vậy.
Căn cứ vào đặc điểm của chai nước hoa, Triều Sinh nhanh chóng tìm ra sản phẩm đó. Cậu nhìn kỹ một chút, ở phần giới thiệu toàn là những từ như "ngào ngạt" "mê hoặc" "xao động", thực sự là không khoa trương chút nào.
Mà kéo xuống chút nữa, Triều Sinh phát hiện dòng nước hoa này hợp với phụ nữ trưởng thành.
Gì đây, Tầm Chu là nữ sao?
Triều Sinh còn chưa ăn cơm tối, cảm thấy như bị tụt đường huyết, phản ứng đầu tiên trong đầu lại là kết luận này. Cậu nhanh chóng khôi phục mạch não bình thường, xụ miệng, có hơi phản cảm, đàn ông trưởng thành mà lại dùng nước hoa phụ nữ à, lẳng lơ quá đi.
Chắc một số người có sở thích như vậy.
Triều Sinh cảm thấy chuyện này quá xứng đáng để tìm người “tám”, vì vậy vào Mê Lam nhắn tin cho Trục toạ độ y: "Lúc thường anh có thích dùng nước hoa không?"
Y đang online, trả lời cậu trong tích tắc: "Thích chứ, tôi có rất nhiều loại."
"Có nước hoa cho phụ nữ không?"
Nhìn thấy câu hỏi này, đầu ngón tay Tầm Chu dừng lại, liếc mắt lên chai nước hoa trên tủ đầu giường.
Trục toạ độ y: Cũng có.
Y cũng có.
Triều Sinh hơi kinh ngạc, cậu còn tưởng rằng gay rất khó chấp nhận mùi nước hoa của phụ nữ chứ.
Hơi kì lạ, bình thường nước hoa phụ nữ đều rất dễ chịu, cái y dùng chắc cũng không quá nồng, chỉ có tên Tầm Chu kia mới thích làm cơ thể mình tỏa ra mùi bánh kem hạnh nhân.
Trục toạ độ y: Cậu thích loại nào, tôi sẽ đề cử cho.
"Không cần, chỉ là nhìn thấy có một người đàn ông xịt nước hoa của phụ nữ, cảm thấy hơi kỳ quái." Triều Sinh đáp, "Dior Hypnotic Poison."
Nhìn thấy câu này, Tầm Chu mới có tinh thần trở lại, điếu thuốc cũng chuyển sang tay trái, tay phải nhanh chóng đánh chữ: "Đó là người như thế nào?"
Anh cảm thấy hỏi như vậy còn chưa đủ cụ thể, mặt không đổi sắc viết thêm hai chữ: "Đẹp trai không?"
Rất nhanh, Tầm Chu nhận được câu trả lời nhìn có vẻ rất trung thực của Triều Sinh.
"Bình thường."
Tuy rằng trong lòng không phải không thừa nhận ngũ quan của Tầm Chu không phải dạng vừa đâu, tuyệt đối xếp vào hạng anh tuấn, nhưng nếu cho Triều Sinh đánh giá chủ quan, cậu vẫn không muốn khen cái người kia.
Trục toạ độ y: Cậu ghét người ta à?
"Không thể nói là ghét, chỉ là..." Triều Sinh nhất thời không tìm được từ nào thích hợp để hình dung.
Trục toạ độ y: Thấy chướng mắt?
"Đúng." Triều Sinh tán thành, "Cũng không phải là không muốn gặp, chỉ là không gặp thì tốt hơn."
Thì ra là như vậy.
Sau khi biết được thái độ của Đoạn Triều Sinh đối với mình, Tầm Chu hít sâu một hơi thuốc.
Trước đây khi còn đi học, bên ngoài Tầm Chu vẫn luôn duy trì hình tượng dịu dàng thận trọng, trên thực tế thì sâu trong nội tâm thì trẻ trâu chẳng kém ai. Bây giờ trưởng thành, cái sự trẻ trâu của anh không chỉ không tan biến theo tuổi tác, trái lại còn hòa lẫn với một chút sắc bén.
Nếu Đoạn Triều Sinh cảm thấy anh chướng mắt, như vậy anh càng muốn xuất hiện trước mặt cậu nhiều hơn.
Mấy ngày gần đây không khí lạnh đột ngột xuất hiện, nhiệt độ giảm xuống trên diện rộng, máy sưởi ở cung đạo quán cung không giúp được nhiều.
Triều Sinh cứ lười biếng ở trong phòng thay quần áo, hết nửa ngày mới mặc bộ cung đạo đi ra, vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài lập tức rùng mình.
Tầm Chu hôm nay cũng có mặt, sau khi nhìn thấy Triều Sinh, anh nở nụ cười hớn hở, nói: "Động tác cơ bản và ngắm bắn tôi đã luyện tập rồi, Khổng gia nói tôi có thể đến tìm cậu bắn bia tiêu chuẩn."
"Ò." Triều Sinh lạnh run, nhưng không thể không đứng thẳng lưng trước mặt Tầm Chu được.
Cậu vẫn còn nhớ hôm đó Tầm Chu còn khen mình.
"Có thể làm mẫu cho tôi xem thử không?" Tầm Chu hỏi.
"Ò." Triều Sinh không muốn nói nhiều hơn một chữ.
Khoảng cách hai người hơi gần, Triều Sinh vô thức ngừng thở, mà qua một lúc, cậu phát hiện mùi nước hoa trên người Tầm Chu hôm nay thay đổi rồi, hình như là cam quýt và hoa nhài.
Triều Sinh lần này không chống cự anh nữa.
"Đưa cung cho tôi." Triều Sinh nói, vươn tay ra lấy cung trong tay Tầm Chu.
"Này là của tôi." Tầm Chu rụt tay lại, "Cung của cậu ở bên kia, tôi đi lấy cho."
Nói xong, Tầm Chu đi tới, cầm trường cung của Triều Sinh trở lại.
Cung của cậu và cung trong tay Tầm Chu giống nhau như đúc.
Triều Sinh không tự chủ được mở to hai mắt, bất ngờ đến nỗi nói không nên lời.
"Sao..." Triều Sinh cuối cùng cũng coi như nghẹn ra được một chữ,"Sao cung của anh lại giống của tôi vậy?"
"Ừm, lần trước không phải tôi nói cung của cậu rất ngầu sao." Tầm Chu cười cười, "Cho nên tôi đi tìm rất lâu, cuối cùng cũng coi như mua được cái loại giống như vậy. Jikishin 2, đúng không?"
Vẻ mặt Triều Sinh trở nên nghiêm túc, nhất thời cảm thấy tức giận.
"Anh thật là..." Triều Sinh nghiến răng nghiến lợi, "Làm gì có ai lại cố tình mua đồ giống người khác chứ?"
Nghe thấy cậu bỗng nhiên cất cao âm lượng, trên mặt Tầm Chu cuối cùng cũng tỏ vẻ lúng túng: "Xin lỗi, là tôi cân nhắc chưa chu đáo. Nếu như cậu để ý thì tôi sẽ đi mua một cây khác."
Dừng một chút, anh nói tiếp: "Dù gì thì cây này cũng không trả lại được."
Triều Sinh: "..."
Cậu hiểu rồi, câu nói sau mới đúng là nói cho mình nghe.
"Vậy anh cứ giữ đi." Ánh mắt Triều Sinh sắc bén như lưỡi dao, phóng thẳng về phía Tầm Chu, "Cây này dùng tốt lắm."
Tầm Chu gật đầu, nở nụ cười: "Ừm, cảm ơn."
Không biết điều.
Lần đầu tiên, tim Triều Sinh đập liên hồi vì Tầm Chu.
Vì bị anh chọc tức.