Chỉ cần mấy câu trêu ghẹo cũng đủ làm cổ Triều Sinh khô nóng, cậu theo phản xạ mà rụt vai, dường như là muốn tránh cái kia hôn, cả người căng thẳng cong vào trong lồng ngực Tầm Chu.
Tầm Chu ngẩng đầu lên, lực cánh tay thả lỏng, hỏi cậu:
"Gọi một tiếng thầy Tầm nữa như lúc nãy mới vào nhà thì anh để em đi."
Triều Sinh từ trước đến giờ thích mềm không thích cứng, chỉ có thể vuốt lông không thể bấm đuôi. Nếu như Tầm Chu bổ sung thêm một câu: "Có được không?", thì cậu sẽ bằng lòng ngoan ngoãn gọi "thầy", nhưng bây giờ anh lại giở giọng uy hiếp, Triều Sinh trái lại không muốn thuận theo tâm ý của Tầm Chu, bắt đầu dùng sức tránh thoát cái ôm của đối phương.
Nhìn cậu vặn vẹo, Tầm Chu cũng không có phản ứng dư thừa nào, quyết ôm chặt người ta trong lòng như cũ.
Triều Sinh thử mấy lần đều thất bại, đành phải dựa vào bả vai Tầm Chu.
"Đêm nay chỉ nằm bên cạnh anh thôi, được không?" Tầm Chu giơ bàn tay lên, phủ lên cái gáy nóng rực của Triều Sinh, "Tốt xấu gì em cũng phải biết trước cảm giác chung chăn chung gối với anh là như thế nào chứ."
Triều Sinh do dự nói: "Lúc ngủ em hay quấy lắm."
"Anh cũng vậy, nếu không chúng ta ngủ thử xem ai quấy dữ hơn?"
Triều Sinh không nói thêm nữa, hiển nhiên là đáp ứng đêm nay ở lại.
Hệ thống cấp nước của trường vừa mới khôi phục, buổi tối nước nóng đến hơi chậm, Triều Sinh ở trong phòng tắm cả nửa ngày mới ra ngoài.
Cậu mặc bộ đồ ngủ hình bò sữa, lúc bước đi đuôi vẫy vẫy ở đằng sau, lướt qua mặt Tầm Chu bị anh túm lấy, lôi về phía sau vài bước, sau đó ngã ngồi ở trên ghế sô pha.
"Lại đây, sấy tóc cho em." Tầm Chu cắm máy sấy tóc vào nguồn điện, để Triều Sinh dựa vào mình gần hơn một chút.
Trên người Triều Sinh còn quẩn quanh hơi nóng sau khi tắm, cậu nhìn thấy trên khay trà có một cái máy laptop và cái gạt tàn thuốc, nhớ năm ngoái khi mới quen Tầm Chu, vừa cảm thấy người này quá bí ẩn, nhưng lại không thể không thừa nhận sự săn sóc dịu dàng của anh quá chân thực.
Làm khô tóc xong, Triều Sinh còn ngồi ở trên ghế sô pha không nhúc nhích, sờ tóc làm bộ sửa sửa. Chờ Tầm Chu hời hợt nói một câu: "Đi vào phòng ngủ đi", cậu mới đứng dậy, bước vào phòng ngủ bật đèn.
Triều Sinh quên lấy chăn của mình sang, mà làm như vậy cũng quá thừa, còn ra vẻ mình quá câu nệ. Cậu cẩn thận trải chăn bông của Tầm Chu lên giường rồi chui vào, chỉ chiếm dụng một phần ba.
Chăn vừa được phơi nắng cách đây không lâu, mềm mại thơm tho, đắp lên trên người dường như còn phảng phất mùi hương của ánh nắng.
Sau khi Tầm Chu tắm rửa xong, anh lê dép đi vào phòng, tiện tay tắt đèn. Anh bình tĩnh ung dung leo lên giường, nằm bên cạnh Triều Sinh, dời hơn nửa phần chăn dư ra sang bên đối phương.
Triều Sinh không có động tác gì, làm bộ mình chuẩn bị ngủ, thực tế lại đang mở to mắt, nhìn lén Tầm Chu bên cạnh.
Làn hơi cậu thở ra phả lên mu bàn tay, Triều Sinh cảm giác thân thể oi bức, chậm rãi duỗi cổ.
Tầm Chu thấy cậu còn tỉnh, vì vậy dịch sát vào một chút, lấy môi cọ cọ vào mặt cậu.
Triều Sinh có lúc sẽ cảm thấy Tầm Chu giống như một động vật họ mèo, những hành động thân mật không thể nói là ỷ lại, càng giống như là một kiểu lấy lòng tràn ngập tín nhiệm. Vì đáp lại, Triều Sinh duỗi cánh tay từ trong chăn ra, nhẹ nhàng khoác lên người Tầm Chu.
Nụ hôn đầy tinh ý của Tầm Chu rơi vào sống mũi cứng rắn của thiếu niên, rồi di chuyển sang lỗ tai. Triều Sinh cảm giác vành tai mình bị anh nhàn nhã liếm mấy cái, trong lòng càng căng thẳng hơn.
Tầm Chu vươn tay phủi mái tóc rối trên trán Triều Sinh, "Bây giờ đèn tắt cả rồi, có cảm giác an toàn không?"
Triều Sinh "Ừm" một tiếng, bầu không khí im lặng một lát, cậu rốt cuộc cũng chủ động ngẩng mặt lên, đón nhận nụ hôn của Tầm Chu. Nhiệt độ môi lưỡi hòa quyện dường như làm cậu ngẩn ngơ, cánh tay cũng bất tri bất giác phối hợp Tầm Chu vòng qua vai, cuối cùng giống như giải thoát thẹn thùng, trong đêm tối ôm lấy cổ Tầm Chu.
Sau khi nụ hôn lâu dài tạm thời kết thúc, hơi thở Triều Sinh hỗn loạn, không nhịn được phát ra một tiếng than nhẹ. Bị Tầm Chu nghe thấy được, cười mờ ám, trêu ghẹo nói: "Em nói xem, anh có nên được voi đòi tiên một chút không?"
Hầu kết Triều Sinh trượt một vòng, trong bóng tối hai mắt hơi mở, không nói gì. Một lát sau cậu cuộn tròn thân thể, lẩm bẩm trả lời: "Nên..."
Cho dù là bóng tối mang đến cảm giác an toàn, nhưng
cũng sẽ có tính mê hoặc cực kỳ cao, Triều Sinh đã không phân biệt được mình rốt cuộc là muốn học cách lấy lòng đối phương như người yêu bình thường, hay là muốn nhanh chóng chiếm Tầm Chu làm của riêng.
Tầm Chu nghiêng người đè xuống, lần thứ hai dùng nụ hôn sâu sắc ngăn lại đôi môi Triều Sinh.