Lúc xuống núi, Tầm Chu chủ động dắt tay Triều Sinh, lại bị đối phương dùng ánh mắt phẫn hận trừng một cái. Anh biết Triều Sinh bây giờ đang canh cánh trong lòng, chỉ là bị xấu hổ và tự tôn vướng bận, nên mới nhẫn nại không có phát tác trực tiếp.
Dịu dàng của cậu chàng dù luôn ẩn chứa sự nhẹ dạ, đằng sau phẫn nộ vẫn giữ lại một chút không nỡ. Tầm Chu bây giờ cũng không dám dỗ Triều Sinh kiểu cợt nhả nữa, chỉ có thể cẩn thận nói: "Đường tối lắm, em đừng có hất tay anh đấy."
Lời này là chỉ khi hai người nắm tay, Triều Sinh thử rút tay ra hai lần, phát hiện đều bị Tầm Chu nắm chặt lấy, nên cậu đành phải từ bỏ, nhưng vẫn tỏ thái độ cứng rắn nói với Tầm Chu: "Đến cáp treo liền buông ra."
"Được." Tầm Chu đáp ứng một tiếng. Vừa vào buồng cáp treo, anh liền đàng hoàng buông tay cậu ra, rất tự nhiên duỗi cánh tay khoác lên vai Triều Sinh.
Triều Sinh căng thẳng, cúi đầu, không có phản ứng gì quá lớn.
Nửa đường, Triều Sinh cố gắng nghĩ lại mình rốt cuộc đã nói với Trục toạ độ y bao nhiêu chuyện liên quan tới Tầm Chu rồi. Nhớ lại đến lần gần nhất, Triều Sinh ý thức được đờ mờ mẹ nó đã nói hết trơn rồi.
Cho dù là hai người đã xác nhận tình cảm thì trong lòng cũng nên giữ lại một chút không gian riêng tư để chứa đựng tâm tình cá nhân, mà cậu ở trước mặt Tầm Chu chẳng hề giữ lại chút gì. Những chuyện khó có thể mở miệng, những chuyện muốn nói lại thôi, những giây phút hảo cảm của cậu dành cho Tầm Chu từ ít đến nhiều, toàn bộ quá trình tích lũy từng chút một đều bị người kia biết hết rồi.
Xấu hổ càng tăng cao.
Đặc biệt là sau khi cậu nhớ tới mình từng nhắn với y rất nhiều câu tỏ tình "Rất thích anh ấy" thì cậu càng muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Triều Sinh được Tầm Chu ôm cho tới khi về đến nhà trọ, vào nhà trước tiên là đi tắm nước nóng làm ấm người. Động tác của cậu rất chậm, bất kể là tạo bọt hay là xả nước cũng đều cố ý trì hoãn thời gian, không muốn ra ngoài gặp Tầm Chu đâu.
Cuối cùng vẫn là Tầm Chu đi tới phòng tắm gõ cửa, nhắc nhở thời gian: "Đừng tắm lâu quá, cẩn thận khó thở đấy."
Triều Sinh ở bên trong không nhịn được hừ lạnh một tiếng, giơ tay dùng sức quật xuống, "ập" một tiếng tắt vòi hoa sen.
Bởi vì sợ lúng túng, cũng không nỡ, Triều Sinh không muốn nóng giận với Tầm Chu, đành phải phát tiết lên đồ vật xung quanh mình. Thật ra giới hạn tức giận của cậu rất thấp, chỉ có điều cậu rất dễ bị dao động, cho nên mới có vẻ dễ tính.
Hơn nữa Triều Sinh biết Tầm Chu rất giảo hoạt, nếu như mình bây giờ mới thẹn quá hóa giận, Tầm Chu tuyệt đối sẽ chuyển thái độ mềm mỏng đến cực hạn rồi xin lỗi, anh biết cậu thích mềm không thích cứng, vuốt lông một cái là ngoan liền.
Triều Sinh thay đồ ngủ xong, phủ khăn mặt trên đầu, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thẳng về phía phòng ngủ của mình. Cậu không đóng cửa, bởi vì biết Tầm Chu nhất định sẽ tới.
Quả nhiên, không bao lâu sau Tầm Chu cầm máy sấy tóc đi vào, không nói hai lời cắm điện, đứng ở trước mặt Triều Sinh, dường như đang chờ đợi cậu lấy khăn mặt xuống. Triều Sinh ngoảnh mặt làm ngơ, tự mình dùng cái khăn ướt nhẹp lau tóc.
Tầm Chu trực tiếp kéo khăn xuống, "Để anh làm cho."
Triều Sinh không lên tiếng, tùy ý anh cầm máy sấy tóc nhắm ngay đỉnh đầu mình.
Bởi buổi tối vừa khóc một trận, còn đi hứng gió, Triều Sinh bây giờ thấy đầu hơi đau, may là dưới làn gió nóng thì có nhẹ nhàng giảm bớt. Bàn tay Tầm Chu nhẹ nhàng xoa, một tay quấn quýt lấy những sợi tóc.
Máy sấy tóc vừa tắt, trong phòng liền yên tĩnh lại. Triều Sinh cảm giác lượng nước trên đầu mình đều bốc hơi sạch sẽ, không nhịn được đưa tay sờ độ ấm trên tóc.
Kết quả lại bị Tầm Chu nắm lấy.
Triều Sinh lười tính toán với anh, trầm muộn nói một câu: "Em ngủ đây", liền giơ chân lên co vào trong chăn.
Mắt thấy Triều Sinh chuẩn bị nằm xuống, Tầm Chu cúi đầu nói ngủ ngon, sau đó hôn nhẹ lên đầu ngón tay trắng nõn của cậu. Bàn tay Triều Sinh lập tức tê dại, lan đến hơn nửa người, làm cậu rụt vai theo phản xạ, sau đó liền rút tay về.
Triều Sinh không dám nhìn anh nữa, nhanh chóng nghiêng người nằm xuống, mau nhắm mắt. Chờ Tầm Chu tắt đèn giúp cậu rồi rời khỏi phòng, cậu mới thở ra một hơi thật dài như vừa trút được gánh nặng.
Cậu ở trong bóng tối mở mắt ngây người, qua một lúc, điện thoại bên gối sáng lên, còn kèm theo một tiếng thông báo tin nhắn của Mê Lam.
Triều Sinh nhíu mày, cầm lên nhìn, là Trục tọa độ y gửi.
Trục toạ độ y: Sao rồi, hai người đi đến bước nào rồi?
Triều Sinh sững sờ, sau đó nghĩ thầm, tên thần kinh.
Sau đó gửi cho đối phương một chữ: "Biến."
Trục toạ độ y: Không thuận lợi sao, xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Triều Sinh bây giờ nhìn thấy cái ứng dụng này liền tức điên, không nghĩ tới Tầm Chu lại còn không thấy ngại dùng nó tám trước mặt mình, đây không phải là đang nhắc nhở cậu rằng mỗi một lẫn nói chuyện với y đều vô cùng ngu ngốc sao?
Trục toạ độ y: Thôi cưng ơi, quên anh ta đi, sau này ở bên anh.
Nhìn anh vẫn còn đang kiên trì tinh thần phân liệt, Triều Sinh tức giận phản ứng lại, dứt khoát gửi cho Tầm Chu: "Không cần!"
Trục toạ độ y: Tại sao? Nói thật thì anh không đẹp trai bằng anh ta, nhưng anh cũng đẹp trai mà, nếu không chúng ta gặp mặt đi!
Triều Sinh ở trong phòng cười nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm cái tin nhắn này một hồi lâu, tưởng tượng ra dáng vẻ Tầm Chu đang ở ngoài ôm điện thoại. Vẫn là gò má mười phân vẹn mười, mắt miệng đều mang theo nét cười
trầm tĩnh của một người đàn ông.
Quả nhiên cũng rất đẹp.
Triều Sinh lần này cuối cùng cũng coi như bằng lòng tạm thời phối hợp diễn với Tầm Chu: "Gặp ở đâu?"
Trục toạ độ y: Ở chỗ em.
"Khi nào?"
Trục toạ độ y: Bây giờ.
Một giây sau khi nhìn thấy hai chữ kia, cửa phòng Triều Sinh liền có người gõ nhẹ hai cái.
Nhịp tim lại bắt đầu mất kiểm soát, Triều Sinh hờn nó không có cốt khí, chưa được sự đồng ý mà đã rối loạn rồi.
Trục toạ độ y: Anh đến rồi, em đâu đấy?
Triều Sinh thở gấp, vươn mình ngồi dậy từ trên giường, nhiều lần đánh chữ rồi lại xóa, cuối cùng gửi Trục toạ độ y một câu: "Em đến rồi."
Thứ không có cốt khí không phải là trái tim đang đập thình thịch thình thịch thình thịch, mà là bản thân mình đang thầm nói rất thích rất thích rất thích Tầm Chu. Không muốn tủi thân, cũng không nỡ lòng bỏ qua tâm tình của mình mà trả thù Tầm Chu.
Triều Sinh trong hốt hoảng mang ngược dép lê cũng không biết, đến gần cửa, do dự vài giây, mở cửa ra một khe nhỏ.
Chỉ cần cậu chịu giữ lại chút khe hở này, Tầm Chu liền dám đẩy toàn bộ ra.
Ánh đèn ngoài cửa lọt vào, nhưng không đợi kích thích đến đôi mắt Triều Sinh, thì đã bị Tầm Chu thẳng thừng đóng lại.
Hai người nhìn nhau một lúc trong bóng tối, Triều Sinh mới vừa định mở miệng nói anh một câu "Không nhìn thấy anh đẹp cỡ nào nha", sống lưng liền bị đối phương đỡ lấy, ngay sau đó trên môi đón nhân một xúc cảm mềm mại.
Nhiệt độ trong khoang miệng lập tức khuếch tán, nương theo độ trơn mà Triều Sinh khó có thể tin được. Tầm Chu dùng đầu lưỡi xâm lược, nụ hôn này mang theo dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ và sự tham lam, không ngừng đan xen, đòi hỏi, làm môi Triều Sinh mơ hồ tê dại.
Khi Tầm Chu phát giác hơi thở Triều Sinh bất ổn, mới lưu luyến thu hồi đầu lưỡi, mở nửa mắt ra, bờ môi lại vẫn mơn trớn như cũ.
Triều Sinh quên luôn cả tần suất hô hấp bình thường, ở trong bóng tối đỏ mặt lên, sau đó bị Tầm Chu ôm chặt vào trong lồng ngực.
"Đây là quà ra mắt." Tầm Chu nhẹ giọng nỉ non, ngửi mùi dầu gội đầu trên tóc thiếu niên, "Của em đâu?"
Triều Sinh đổ trọng tâm về phía Tầm Chu, âm lượng rất nhỏ "Chưa chuẩn bị."
"Vậy lần sau rồi tặng." Tầm Chu ôm xong liền buông ra, "Tay lạnh thế, mau lên giường nằm đi."
Triều Sinh bị Tầm Chu đẩy đi, sau đó nghe lời thu về trong chăn, ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy Tầm Chu đứng ở bên giường, hoàn toàn không nhìn rõ sắc mặt anh.
Tầm Chu vẫn duy trì khoảng cách nói chuyện giữa bạn bè bình thường với cậu, hứng thú hỏi: "So với người em thích, hẳn là anh tốt hơn nhỉ?"
"Tốt chỗ nào?" Triều Sinh nói thầm.
Tầm Chu hỏi ngược lại. "Vậy em thấy anh ta tốt hơn hả?"
Triều Sinh nhấp miệng, nặng nề gật đầu. Rồi nhớ ra trong bóng tối Tầm Chu cũng không nhìn thấy động tác của cậu, liền "Ừ" một tiếng.
"Được thôi được thôi, em đúng là có mới nới cũ." Tầm Chu vừa thất vọng vừa bất đắc dĩ mà thở dài, đứng lên: "Vậy chúng ta chấm dứt ở đây, em đi tìm anh ta đi."
Triều Sinh không giải thích được nhìn chằm chằm thân ảnh Tầm Chu.
Tầm Chu quay đầu rời đi, đóng chặt cửa phòng.
Qua chừng hai, ba phút, cửa lại bị gõ: "Triều Sinh, đã ngủ chưa?"
Triều Sinh: "..."
Rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng.
"Vào đi." Triều Sinh miễn cưỡng.
Tầm Chu sau khi đi vào liền mở đèn, ánh sáng chói lóa làm Triều Sinh híp mắt lại, chỉ mở ra một khe hở nhỏ, sau đó mới dần dần thích ứng.
"Lúc em về cởi áo khoác, làm rơi son dưỡng trên sàn này." Tầm Chu đi tới đưa đồ, nhưng Triều Sinh không nhận, ngồi ở trên giường ngửa đầu nhìn anh.
Đây là một lần trong số ít khi Triều Sinh và Tầm Chu cùng đối mắt nhìn nhau, đôi mắt sạch sẽ trong suốt không có bất kỳ tạp niệm, làm Tầm Chu nhìn xong cũng không dời mắt nổi.
Tầm Chu mở nắp cây son vị táo ra, cúi người, cẩn thận thoa lên môi Triều Sinh. Nhưng mới thoa một nửa, cánh tay anh liền bị Triều Sinh không nói gì đẩy qua một bên.
Sau đó thiếu niên dựng thẳng eo, nhanh chóng hôn một cái lên môi Tầm Chu, lại làm bộ như không có gì, lập tức ngã xuống đắp kín chăn.
Đầu lưỡi Tầm Chu liếm một cái lên khóe miệng, nếm trải hương vị hoa quả thanh khiết. Anh lặng lẽ cười, quay người rời đi, tắt đèn ra khỏi phòng.
Triều Sinh vén chăn xuống nửa khuôn mặt, toàn thân co lại thành một cục. Cậu thấy điện thoại lần thứ hai sáng lên, vội vã mở khóa, nhận tin nhắn mới của Trục toạ độ y.
Trục toạ độ y: Anh cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy lúc đó không nên nói em có mới nới cũ. Dù sao chúng ta quen biết đã lâu như vậy, đáng lẽ anh phải hiểu em hơn anh ta, càng có thể bao dung em. Em luôn hoài nghi bản thân mình, phủ định mình, cho nên anh nhất định phải cho em tin tưởng bản thân, chấp nhận bản thân. Dù em càng ngày càng thích anh ta, anh cũng sẽ giữ đúng cam kết lúc trước, sẽ luôn đứng về phía em.
Triều Sinh sững sờ nhìn điện thoại, tay không tự chủ được nắm chặt cổ áo ngủ.
Tầm mắt câu lại có hơi mơ màng, vì vậy lập tức dùng sức chớp mắt, để nhìn rõ câu nói sau cùng của Tầm Chu: “Anh muốn làm em thích bản thân mình hơn cả thích anh ta.”