Bên trong Ma Vực, ma tu sợ chết đã trốn tới Vân Châu, chờ đợi bọn họ chính là Yêu tộc đã chiếm hơn phân nửa Vân Châu. Nhưng bọn họ có thể dựa vào kinh Kim Cương của nhóm Phật tu Quy Nguyên Tông để tạm thời bảo trụ một mạng.
Lúc này, trên Ma Sơn chỉ còn lại hơn một ngàn ma tu, đối mặt với ba mươi vạn đại quân Yêu tộc.
Ma tu từ trước đến nay thực lực hơn tu sĩ cùng cảnh giới, nhưng bọn họ cũng không có khả năng lấy một địch trăm, lại càng không cần phải nói đối mặt với số lượng Yêu tộc gấp ba trăm lần bọn họ. Ma tu canh giữ ở Ma Đạo cung đại đa số đã bị thương, cũng có ma tu bị trọng thương không có sức chiến đấu.
Nhưng bọn họ không lùi bước, cũng không thể lùi bước!
Đã một ngày trôi qua từ hôm Yêu tôn Hào Minh kêu gào hò hét dưới Ma Sơn. Ngày hôm đó Yêu tộc cũng chưa tiến công toàn bộ lên Ma Sơn. Trong số bọn chúng, yêu tôn Địa giai tương đương với tu sĩ Đại Thừa kỳ của nhân loại đều rất nhàn nhã đứng sau đại quân, ngắm nhìn đám yêu thú từ cấp chín trở xuống đang điên cuồng lao lên Ma Sơn, chém giết với ma tu.
Gió lớn thổi không tán mùi hôi thối trong không khí, máu chảy thành sông, len lỏi như mạng nhện trên vùng đất nâu đỏ ở Ma Vực. Đã không còn đếm nổi xác chết, xương, máu thịt lẫn lộn, tàn nhẫn đến mức không ai đành lòng nhìn thẳng.
Một trận chiến này, yêu tôn Địa giai như quý công tử ngồi trên tửu lâu, bọn họ uống rượu ăn thịt, cười nói nhìn quân đội của mình đang vọt vào Ma Sơn. Mà bên kia, ngoại trừ Ma Tôn, toàn bộ ma tu đã nhảy vào chiến trường.
Các đại năng của Ma Đạo cung đều rất mạnh, nhưng bọn họ không phải thánh. Bọn họ giết một trăm con yêu thú xong sẽ có tiếp một ngàn con yêu thú xông tới; khi bọn họ giết một ngàn con yêu thú, còn có một vạn con, mười vạn con!
Hữu hộ pháp Tần Tư Di của Ma Đạo cung mặc một thân hắc y đứng trên đỉnh Ma Sơn, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn năm yêu tôn cách đó không xa.
Yêu tôn Hào Minh, cùng với bốn hải chủ từ Đệ thập hải tới Đệ thập tam hải.
Năm người này là lực lượng mạnh nhất trong đội quân Yêu tộc, ngoại trừ yêu tôn Hào Minh, bốn người còn lại không có uy hiếp quá lớn, nhưng một Hào Minh đủ để thay đổi toàn bộ chiến cuộc.
Tần Tư Di trầm mặc nhìn Hào Minh, trường kiếm trong tay dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời hiện lên ánh sáng chói mắt. Hắn khua kiếm ra sau chém làm đôi một con yêu thú đang nhằm về phía mình, cuối cùng thở dài một tiếng, giậm chân phải, bay vọt vào đại quân Yêu tộc, nhằm phía yêu tôn Hào Minh đang nhàn nhã tự đắc.
Hào Minh lại không khẩn trương, gã nâng ngón tay kẹp lấy trường kiếm của Tần Tư Di.
Hào Minh cười ha hả, cuồng vọng nói: “Ma Thiên Thu vì sao không ra? Hay đúng là y đang chạm tới ranh giới Hóa Thần kỳ?”
Cổ tay Tần Tư Di khẽ động, một dòng lực lượng cuồn cuộn từ trên thân kiếm tràn ra. Kiếm khí xen lẫn ma khí bao quanh thân thể hắn, khiến hắn như bị hắc khí bao phủ, có chút đáng sợ. Hắn một tay cầm kiếm, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm, bình tĩnh nói: “Cung chủ làm gì cần phải báo cáo với súc sinh như ngươi sao?”
Nụ cười trên mặt Hào Minh cứng đờ, mặt gã lạnh lại.
Ngay sau đó, hai vị đại năng mạnh nhất ở đây bắt đầu một trận đại chiến động trời!
Ầm! Ầm! Ầm!
Ma Tôn không xuất hiện, Hào Minh và Tần Tư Di là đại năng cao nhất ở đây.
Trường kiếm Tần Tư Di biến thành một con rồng đen phun lửa tới yêu tôn ngạo mạn; Hào Minh lật tay lấy ra một ngọn ấn núi khắc chữ*, ấn biến thành ngọn núi cao vạn trượng đè xuống Cự Long.
Tần Tư Di bấm thủ quyết, Ma Long đen bổ về phía Hào Minh như một tia chớp; Sắc mặt Hào Minh khẽ biến đổi, lập tức thu nhỏ ấn lại thành cục đá, hai tay gã bao trọn lấy cục đá, hòn đá nhỏ lập tức biến thành vô số hòn đá bay về phía Ma Long.
Trận chiến của đại năng đứng đầu đã cướp đi ánh sáng mặt trời, khiến bầu trời lúc sáng lúc tối.
Ảnh hưởng của trận chiến cũng khiến rất nhiều ma tu và yêu tộc trên chiến trường ngã xuống hoặc bị thương, cho nên bọn họ tạm dừng chiến đấu. Yêu tộc lui về lãnh địa, ma tu lui về Ma Sơn, để lại toàn bộ chiến trường cho hai vị đại năng, chờ đợi trận đại chiến kết cục.
Thời gian một chén trà trôi qua, đôi bên đã giao thủ trăm lần.
Bất phân thắng bại!
Yêu tôn Hào Minh hơn năm nghìn năm trước đã đạt tới Địa giai, mà Tần Tư Di năm trăm năm trước mới đạt tới Đại Thừa hậu kỳ, hai trăm năm gần đây mới bước vào cảnh giới đại viên mãn.
Nắm chặt chuôi kiếm lạnh như băng, Tần Tư Di đâm kiếm xuyên qua lòng bàn tay của mình. Máu chảy đẫm thân kiếm, lập tức trở thành huyết kiếm, toàn thân màu đỏ, gió phất qua còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi.
Hắn như không cảm giác được đau đớn, chỉ kiếm lên trời, mây đen lập tức tụ lại!
Mây đen này không phải loại bình thường, khắp tầng mây đều lẫn màu đỏ. Hai mắt Tần Tư Di co lại, trường kiếm vung lên, lốc xoáy xuất hiện đánh về phía Yêu tôn.
“Phần Thiên Diệt Ma!”
Hào Minh tất nhiên không dám khinh thường, gã thét dài một tiếng, biến thành một con Cự Lang ba mắt!
Con Lang khổng lồ chỉ nhỏ hơn Ma Sơn một chút! Ba con mắt lóe sáng, răng nanh bén nhọn cùng móng vuốt sắc bén, hiển lộ ra thực lực đáng sợ.
Khi lốc xoáy gần tiến tới thì Cự Lang giậm chân dẫm nó xuống, mặt đất lập tức bị xé rách!
Một ngọn núi sụp xuống, ấn đá che khuất bầu trời tụ lại biến thành hơn trăm con sói. Chúng hú một tiếng, điên cuồng phóng tới chỗ Huyết Long. Móng vuốt sói đập Cự Long xuống mặt đất, cắn đứt cổ Cự Long, Tần Tư Di lập tức phun ra một ngụm máu tươi, khí tức giảm xuống.
“Hôm nay bản tôn sẽ đưa đầu ngươi cho Ma Thiên Thu!”
Vừa dứt lời, một ngọn núi lớn đập về phía Tần Tư Di. Tần Tư Di kinh hãi lập tức nâng kiếm chắn, ai ngờ ngọn núi này vẫn đập hắn xuống đất, kiếm của hắn không ngừng bổ đôi núi, nhưng ngọn núi này như không bao giờ đến điểm cuối vậy.
Khi hắn nhìn thấy được ánh mặt trời thì Hào Minh đã ở ngay trước mặt hắn. Con Tam Nhãn Thanh Tinh Lang giẫm chân xuống, không gian như bị nghiền nát, tất cả đều im lặng một cách đáng sợ, Tần Tư Di nâng trường kiếm lên.
“Ba!”
Khi tình thế đang trở nên căng thẳng, một trường tiên đỏ máu kéo lại chân Tam Nhãn Thanh Tinh Lang, ngăn lại động tác của gã!
Tần Tư Di kinh ngạc nhìn chiếc roi này, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía sau, khi nhìn thấy cẩm bào đỏ kia thì run rẩy nói: “Cung chủ, ngài không thể…”
“Ngươi muốn lấy đầu ai đưa cho bản tôn?”
Trường tiên đỏ máu làm nổi bật làn da trắng như bạch ngọc, đứng ở trước mặt con Tam Nhãn Thanh Tinh Lang, Ma Thiên Thu nhỏ bé giống như cục đá, nhưng y chỉ hơi cong môi đã khiến thời gian như ngừng lại, đất trời trở về yên tĩnh. Không cần ngôn ngữ, uy áp đáng sợ đã ngăn lại toàn bộ yêu thú và ma tu dưới Đại Thừa kỳ, khiến bọn họ không thở nổi.
Chân phải Hào Minh bị roi Ma Thiên Thu cuốn lấy, gã đang định giãy ra, đột nhiên Ma Thiên Thu lại buông roi. Khi Hào Minh còn đang chưa hiểu chuyện gì thì một đạo huyết quang xẹt qua trước mắt Hào Minh, mắt của gã lập tức bị máu phủ kín!
“A a a! Ngươi làm bản tôn bị thương! Không thể nào! Âm Cơ nói thực lực của ngươi đã giảm xuống, nàng nói ngươi đang chạm tới Hóa Thần kỳ không thể phân tâm đi ra, chỉ cần xuất quan sẽ chịu phản phệ! Vì sao thực lực của ngươi lại còn tăng lên!”
Hào Minh lùi lại mấy bước, mắt trái bị roi quất rách một đường lộ cả thịt!
Ma Thiên Thu mặc đồ đỏ, khẽ nâng tay, roi đã kéo Tần Tư Di về phía sau. Thân thể y so với Hào Minh trước mặt thì quá nhỏ, trông như một món đồ chơi, nhưng chỉ cần y bước về phía trước, Hào Minh liền không tự chủ được lui về sau, mắt trái còn đang không ngừng đổ máu.
Trên khuôn mặt tinh xảo đầy ý châm chọc, Ma Thiên Thu cười lạnh nói: “Bản tôn thế nào súc sinh ngươi cũng dám suy đoán?”
Trong mắt Hào Minh dấy lên lửa giận: “Trận chiến hai trăm năm trước giữa chúng ta còn chưa chấm dứt. Ma Thiên Thu, ngươi có dám đấu với ta!”
Ngón tay Ma Thiên Thu vừa động, ma tiên bị y thu vào bàn tay. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp lướt nhìn Hào Minh vài lần, cười nhẹ nói: “Ngươi, ta và Hình Nguy chưa bao giờ phân ra thắng bại. Ngươi hôm nay đột nhiên khiêu khích là muốn kéo dài thời gian sao? Ngươi cảm thấy bản tôn sẽ cho ngươi cơ hội này?”
Trong Tứ Đại Yêu Tôn, Thiên Yêu tôn Độc Tuyệt Thiên lão thực lực vượt trội, tuy vẫn chưa bước vào Thiên giai, những cũng đã ở ranh giới. Trước khi Huyền Linh Tử bước vào Hóa Thần kỳ, hắn và Ma Thiên Thu liên thủ cũng không phải là đối thủ của Độc Tuyệt Thiên lão.
Mà dưới Độc Tuyệt Thiên lão là yêu tôn Hình Nguy và yêu tôn Hào Minh.
Thực lực Ma Thiên Thu ngang ngửa bọn họ, đánh với ai đều bất phân thắng bại.
Đến cấp độ này của bọn họ, nếu không phải thực lực áp đảo, muốn đánh chết một người rất khó. Bởi vậy đại chiến giữa hai tộc trăm năm trước đều là các đại năng đứng đầu kiềm chế lẫn nhau, tìm cơ hội đánh chết đối phương; tu sĩ từ Đại Thừa kỳ trở xuống chém giết lẫn nhau tranh đoạt thắng lợi.
Nghe Ma Thiên Thu nói, Hào Minh cười ha hả: “Ngươi dù có không muốn cho bản tôn thời gian, cũng không thể không cho! Ngươi không giết được ta, ta cũng không giết được ngươi! Một khi đã như vậy, chờ Hình Nguy đến đây sau, ngươi liền chờ bị chúng ta liên thủ đánh chết!”
Hào Minh nói không sai, tuy rằng không biết vì sao đến bây giờ mà Hình Nguy vẫn chưa tới, nhưng sách lược kéo dài thời gian của Yêu tộc cũng rất rõ ràng. Chỉ cần Hình Nguy đến, cả hai liên thủ, Ma Thiên Thu tuyệt đối sẽ bại dưới tay hai người, khả năng ngã xuống cao tới năm phần!
Nhưng mà lần này Ma Thiên Thu lại nở nụ cười.
Trên khuôn mặt diễm lệ tràn đầy vẻ châm chọc, y trào phúng nhìn con Cự Lang, môi đỏ mọng hé mở, lạnh lùng nói: “Súc sinh quả nhiên có lối suy nghĩ đơn giản, trời sinh ngu xuẩn. Hào Minh, hai trăm năm qua, ngươi vẫn tưởng bản tôn không giết được ngươi sao?”
Ma Thiên Thu thu lại tươi cười, híp mắt nhìn: “Vậy để bản tôn cho ngươi biết… bản tôn giết ngươi thế nào!”
Uỳnh ầm ầm!
Đất trời rung động, bóng dáng đỏ máu va chạm với con Cự Lang, mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố khống đáy. Trận chiến này quá bất ngờ, Tần Tư Di còn chưa kịp ngăn cản, Ma Thiên Thu và Hào Minh đã dùng tới sát chiêu, quả nhiên là không chết không ngừng!
Nhìn bóng dáng đỏ máu, sắc mặt Tần Tư Di vốn tái nhợt là càng xám xịt, hắn siết chặt tay, bày ra một đại trận để trận chiến không lan đến Ma Sơn.
Cùng lúc đó, Thiên Kình Phá Hải trận biến mất, nhóm đại năng bị nhốt ở Sung Châu đồng loạt xuôi Nam!
Đây là trận chiến giết chóc vô tình, nhóm đại năng nhân tộc vung kiếm, đầu yêu tộc rơi xuống. Nhưng họ không quá tập trung chém giết mà đẩy nhanh tốc độ đi về phía Nam.
Đám người Lạc Tiệm Thanh và Văn Long Tử đã đi tới Vân Châu, tiếp tục đi thẳng tới Ma Vực. Bọn họ hội tụ cùng nhóm đại năng ở Vân Châu đang xuôi Nam, cả hai liên thủ phản công đánh đuổi Yêu Tộc Môn khỏi Vân Châu!
Thái Hoa Sơn, Đoạn Hồn tông, Phi Hoa tông, Thần Kiếm tông, còn có Bát đại thế gia, cùng vô số tán tu!
Ngoại trừ Quy Nguyên Tông ở lại Sầm Châu, Nhất Sơn Tứ Tông Bát đại thế gia cùng nhau vượt qua Sầm Châu, hướng về Vân Châu!
Lạc Tiệm Thanh đi theo Nghiễm Lăng Tử tôn giả, đám người Bạch gia lão tổ và Ngọc Thanh Tử tôn giả đi phía sau. Vân Châu bị Yêu tộc công chiếm hơn phân nửa, muốn phản công cần thời gian nhất định, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết.
Bọn họ đã biết được tình cảnh cấp bách của Ma Vực, vì thế nhanh chóng hợp thành một tiểu đội đi tới Ma Vực.
Bốn vị tu sĩ Đại Thừa kỳ của Quy Nguyên Tông đều ở lại Sầm Châu chữa trị gân mạch đứt đoạn cho Phật Tử.
Đám người Thích Lạc và Tần Quy Hạc lập tức chạy về Ma Vực, nhưng Vân Hương lại ở lại Quy Nguyên Tông. Lấy thực lực của nàng không thể cống hiến sức lực trong trận chiến toàn những người đứng đầu này, nhưng nàng lại đưa Linh Đang của mình cho Thích Lạc, quỳ xuống đất nói: “Hắn vì ta mới biến thành hiện tại, nếu hắn chết, ta sao có thể sống một mình? Hôm nay Vân Hương không thể đi gặp sư phụ, nếu sư phụ trách cứ, hãy để y hủy Linh Đang bản mệnh của Vân Hương đi!”
Ánh mắt Thích Lạc phức tạp nhìn Vân Hương, cuối cùng không dẫn nàng đi.
Dọc theo đường đi, cả đội ngũ gặp thần giết thần, gặp yêu giết yêu. Đại quản sự Ma Đạo cung Thích Lạc trầm mặt, Tần Quy Hạc cũng không lên tiếng. Nhưng khi Nghiễm Lăng Tử tôn giả nói “Ta tin tưởng Ma Thiên Thu tạm thời có thể ứng phó được, mọi người cũng không nên lo lắng” thì Tần Quy Hạc liếc mắt nhìn gã một cái, nói: “Cung chủ không ra tay, cũng không thể ra tay.”
Nghiễm Lăng Tử sửng sốt, nhưng Tần Quy Hạc lại không nói gì nữa.
Sau khi giết con yêu thú cấp chín cản đường, cuối cùng cả đội đã đi vào được Ma Vực.
Mà lúc này, một trận đại chiến lay động đất trời đã chấm dứt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT