Châu thành ở Sung châu gần Cực Bắc Chi Địa nhất, người ở đó rất thưa thớt, thành trấn cũng không nhiều.

Không giống những châu thành khác có cây cối um tùm, lại càng không giống Sầm Châu được nước bao quanh, ở Sung châu, đâu đâu cũng là màu vàng của cát, đất đai khô cằn kèm theo những sườn núi trơ trọi.

Hoang vu, cằn cỗi, đìu hiu, thê lương.

Đi ở một nơi như vậy, Lạc Tiệm Thanh cũng không có ý dừng lại nghỉ ngơi. Y cùng với Huyền Linh Tử nhanh chóng phi hành trên không, bóng dáng hóa thành hai luồng sáng, đến khi nhìn thấy thành trấn có người mới dừng, nghỉ ngơi điều chỉnh lại.

“Còn khoảng một tháng nữa thì cuồng phong ở Cực Bắc Chi Địa chấm dứt.” Lạc Tiệm Thanh nói, “Sư phụ, chúng ta nghỉ lại ở Sung châu đi, mỗi thành trấn dừng lại thăm thú một lần, cuồng phong ở Cực Bắc Chi Địa dừng là vừa.”

Huyền Linh Tử nhẹ gật đầu: “Được.”

Nơi hoang vắng tiêu điều như Sung châu, người phàm cũng rất ít. Hoàn cảnh khắc nghiệt không dễ sống, hơn nữa thường xuyên có Tu Chân giả tới đây rèn luyện. Có tu sĩ nghỉ ngơi ở Sung châu chuẩn bị tiến vào Cực Bắc Chi Địa; mà có tu sĩ chỉ đơn thuần là rèn luyện.

Bởi vì ở phía Bắc Sung châu có một vách núi tên là Đoạn Tình.

Nghe đồn tám vạn năm trước, hai vị đại năng đứng đầu nhân tộc đã đại chiến ở Sung châu. Trận chiến ấy khiến trời đất biến sắc, một vị đại năng kiếm chỉ trời cao, một vị đại năng đao lớn bổ trời, đấu không phân cao thấp, hừng hực lửa chiến.

Bọn họ so đấu mười năm cũng không phân ra thắng bại. Mãi cho đến một ngày, một vị đại năng bỗng đột phá cảnh giới phi thăng thành tiên, lúc gần đi, hắn bổ một đao xuống đánh chết vị đại năng kia, đồng thời để lại một khe rãnh sâu không lường được —

Đoạn Tình nhai.

Đoạn Tình nhai vực sâu vạn trượng, nơi này như là một cái động không đáy, đại năng Đại Thừa kỳ đi vào cũng khó có thể thoát ra.

Nhưng mà ở giới Tu Chân luôn có một cách nói lạc quan, nguy hiểm luôn đi kèm cơ duyên. Tuy Lạc Tiệm Thanh cũng không rõ đại năng nhân tộc tám vạn năm trước sao lại có lực lượng nghịch thiên như vậy, nhưng y biết ở Đoạn Tình nhai này có thiên đại cơ duyên. Y không biết cơ duyên này là gì, nói cách khác thì cả thiên hạ không ai biết cơ duyên này là gì, nhưng ai cũng cho rằng: nơi này có cơ duyên!

Hai người Lạc Tiệm Thanh ở lại thành trấn hẻo lánh này 1-2 ngày rồi tiếp tục đi.

Càng đi về hướng Bắc thành trấn càng phồn hoa, bởi vì rất nhiều Tu Chân giả đều chọn dừng lại ở Sung châu, chỉ cần cuồng phong đi qua sẽ tiến vào Cực Bắc Chi Địa tìm kiếm cơ duyên. Tu sĩ dám đến Cực Bắc Chi Địa và Đoạn Tình nhai tìm kiếm cơ duyên tất nhiên không phải người thường. Tu vi thấp nhất cũng là Kim Đan sơ kỳ, tu vi cao còn có cả Độ Kiếp kỳ!

Chạng vạng hôm nay, Lạc Tiệm Thanh lại đi tới một thành trấn. Trong trấn có không ít tu sĩ, hai người Lạc Tiệm Thanh đến bọn họ đều không chút phản ứng, chỉ có rất ít người cảnh giác nhìn về phía bọn họ, sờ vũ khí bên người.

Lạc Tiệm Thanh bâng quơ liếc mắt nhìn họ một cái, phóng ra một chút uy áp, những người kia lập tức biến sắc, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Lạc Tiệm Thanh cong khóe môi, cười nói: “Loại địa phương này, chưa nói tới có thể gặp phải hiểm cảnh trong Cực Bắc Chi Địa hay không, ta cảm thấy bụng dạ con người mới là khó phòng nhất. Nếu vừa rồi chúng ta không dùng chút tu vi áp chế mấy người kia, e là bọn họ sẽ không để chúng ta yên.”

Huyền Linh Tử tuy trăm năm không rời Thái Hoa Sơn những cũng không phải đóa hoa trong nhà ấm, hắn liếc mắt nhìn về hướng những người kia rời đi, lạnh nhạt nói: “Xuất môn rèn luyện, cần cảnh giác đồng tộc.”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Ta biết, nhưng có sư phụ ngươi ở đây, ta còn cần lo lắng sao?”

Huyền Linh Tử bất đắc dĩ rủ mắt nhìn đồ đệ đứng bên cạnh, nhếch khóe môi, có một loại ý vị “biết làm sao với ngươi đây”.

Hai người nhanh chóng tìm được một khách điếm, để ở lại qua đêm.

Thôn trấn này tuy nhỏ lại có hơn mười khách điếm, nhưng cho dù là như vậy, mỗi khách điếm cũng đã chật cứng người, Lạc Tiệm Thanh tới bảy – tám chỗ mới tìm được một chỗ còn phòng trống. Cực Bắc Chi Địa sắp mở ra là một nguyên do, nguyên do khác là trấn này rất gần Đoạn Tình nhai!

Lạc Tiệm Thanh vươn tay đẩy cửa sổ ra.

“Két” một tiếng, gió đêm mát lạnh từ phương xa thổi tới, xen lẫn theo mùi bùn đất.

Ánh trăng lộng lẫy, dịu dàng lưu luyến chiếu rọi lên quần áo thanh niên, phảng phất như phủ thêm một tầng lụa bạc. Lông mày khẽ nhếch, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ phức tạp, nhìn bóng đen phía xa xa, Lạc Tiệm Thanh trầm mặc mím môi.

Từ nơi này nhìn ra xa, bóng đen kia giống như một con dã thú, cắn nuốt nửa bầu trời.

Nó cao ngất vươn thẳng trời cao, trong đêm đen có vẻ hung tàn đáng sợ, giống như một khối đất nhô lên ở bình nguyên, vô cùng không hài hòa và tương xứng. Nhưng trên thực tế, trong trấn này, có chín phần người đến vì nó.

Nó là Đoạn Tình nhai, cũng là nơi Lạc Tiệm Thanh bỏ mạng ở kiếp trước.

Ngày đó, trên Đoạn Tình nhai, Lạc Tiệm Thanh bị hàng trăm tu sĩ chính đạo dồn đến đường cùng, đằng sau là vực sâu vạn trượng, phía trước là những tu sĩ chính đạo đang phẫn nộ. Đuổi giết liên tiếp mấy ngày khiến linh lực của y đã hao hết, y hiện tại là nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn nắm chặt Truy Âm kiếm, muốn đoạt được tia hy vọng sống sót.

Cuối cùng, một câu của Lý Tu Thần khiến y hoàn toàn hết hi vọng, y đứng ở Đoạn Tình nhai, buông bỏ chống cự, thừa nhận một kiếm cực kỳ đau khổ.

Lạc Tiệm Thanh không biết sau khi mình chết đã xảy ra chuyện gì, có thể là bị Lý Tu Thần cầm đầu nhóm đệ tử Thái Hoa Sơn mang đi, cũng có thể là bị nhân sĩ chính đạo đang phẫn nộ bầm thây vạn đoạn, mà cũng có thể là y ngã xuống vực sâu vạn trượng, xương cốt không còn.

Nhìn Đoạn Tình nhai xa xa, không biết vì sao Lạc Tiệm Thanh lại cảm thấy trong lòng có chút lạnh lẽo. Rét lạnh từ ngực men theo mạch máu lan ra toàn thân, đó là rét lạnh thuộc về Huyền Linh kiếm, máu toàn thân y như đông cứng lại, khiến y chết trong tuyệt vọng, trả lại mạng sống này cho…

“Tiệm Thanh.”

Một cái ôm ấm áp mềm nhẹ từ phía sau, Huyền Linh Tử ôm vòng quanh eo Lạc Tiệm Thanh, nhẹ nhàng đặt tay lên hông y.

Chớp mắt, rét lạnh trong thân thể Lạc Tiệm Thanh biến mất.

Y quay đầu nhìn sư phụ nhà mình, cúi đầu cười: “Sư phụ, hôm nay ngươi làm sao vậy?”

Mắt Huyền Linh Tử đỏ ngầu, hắn hơi nhắm mắt che đi sự khác thường, giọng nói hờ hững: “Ban đêm gió lớn, đóng cửa sổ lại đi.” Vừa dứt lời, không đợi Lạc Tiệm Thanh phản ứng, Huyền Linh Tử nâng mắt, cửa sổ liền đóng lại.

Đoạn Tình nhai biến mất trong tầm mắt.

Lạc Tiệm Thanh buồn cười quay đầu lại hỏi: “Ngày mai chúng ta tới Đoạn Tình nhai hay trực tiếp đi về hướng Bắc?”

Huyền Linh Tử hỏi: “Vì sao phải tới Đoạn Tình nhai?”

Lạc Tiệm Thanh nói rất đương nhiên: “Hiểm địa lớn nhất Sung châu là Đoạn Tình nhai, chúng ta đã đến tận đây rồi chẳng lẽ không tới xem?” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh lại nói: “Trước kia từng nghe Ngọc Thanh Tử sư bá nói, sư phụ ngươi lúc trẻ từng tới Đoạn Tình nhai để rèn luyện.”

Đoạn Tình nhai tuy nói có thể khiến tu sĩ Đại Thừa kỳ không thể thoát thân, nhưng cũng chia ra làm chín hiểm cảnh, tám hiểm cảnh trước đều có thời gian, một khi vượt quá thời gian, một là mình chủ động rời đi, hai là bị ép buộc vào hiểm cảnh tiếp theo.

Hiểm cảnh đầu tiên gần đỉnh núi, hiểm cảnh thứ hai thì đi xuống mười dặm, hiểm cảnh thứ ba xuống hai mươi dặm… cho đến hiểm cảnh thứ tám thì đã đi xuống sáu trăm bốn mươi dặm. Nhưng hiểm cảnh thứ chín chỉ là một khái niệm, không ai biết tình huống phía dưới thế nào, người từng đi cũng chưa bao giờ trở về.

Vực sâu vạn trượng không là nói quá, có đại năng từng phỏng đoán Đoạn Tình nhai này bao hàm một thế giới nhỏ, vậy nên mới có thể chế tạo ra không gian rộng lớn như vậy.

Lấy tu vi Xuất Khiếu kỳ của Lạc Tiệm Thanh thì hoàn toàn có thể tiến vào hiểm cảnh thứ năm, nhưng bốn hiểm cảnh còn lại thì khả năng không lớn.

Còn Huyền Linh Tử có thể bình yên vô sự đi vào tám hiểm cảnh đầu, còn hiểm cảnh thứ chín… cũng phải vô cùng cẩn thận, ngay cả hắn cũng không dám cam đoan có thể thoát ra.

Ai ngờ Huyền Linh Tử lại nói: “Đó là chuyện trước kia rồi, Tiệm Thanh, không tới hiểm cảnh thứ chín ngươi sẽ không có thu hoạch gì.”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc hỏi: “Tám hiểm cảnh đầu không có thứ gì tốt sao?”

Huyền Linh Tử nói: “Đối với ngươi, tám hiểm cảnh đầu sẽ không có gì hấp dẫn, chỉ có hiểm cảnh thứ chín may ra có cơ duyên. Có điều Tiệm Thanh, lấy tu vi hiện tại của ngươi thì không nên đi vào đó. Đoạn Tình nhai không nhiều cơ duyên, ngày mai chúng ta khởi hành đi Cực Bắc Chi Địa đi.”

Huyền Linh Tử kết luận nhanh như vậy khiến Lạc Tiệm Thanh có chút nghi ngờ: “Sư phụ, chúng ta chỉ là tiện đường qua đó ưm…”

Nụ hôn nóng bỏng ngăn lại lời kế tiếp của Lạc Tiệm Thanh.

Cả đoạn đường này hai người đều phong trần mệt mỏi, thường xuyên màn trời chiếu đất. Hiện giờ có khách điếm để ở, điều kiện tốt như thế tất nhiên không khí cũng tốt lên nhiều. Huyền Linh Tử nhẹ nhàng gỡ trâm ngọc trên tóc Lạc Tiệm Thanh, mái tóc đen của thanh niên xõa xuống tản ra giường.

Tóc đen như mực, mắt đẹp mang cười.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó vươn lên trước nhẹ nhàng hôn đối phương, bắt đầu một đêm song tu.

Song tu chỉ là lấy cớ, đi tới nơi gần Đoạn Tình nhai như vậy, trong lòng Lạc Tiệm Thanh luôn có chút kích động. Y ôm chặt sư phụ nhà mình, giống như chỉ có làm thế mới cảm nhận được tồn tại chân thật của đối phương. Vì sa vào tình dục nên y không phát hiện, hai mắt Huyền Linh Tử đã đỏ bừng, hắn dùng hết toàn lực ôm chặt đồ nhi vào trong lòng.

Nơi này là Đoạn Tình nhai, đời trước hắn mất đi Tiệm Thanh ở đây.

Ngày đó Đoạn Tình nhai như bị phủ máu tươi, đất trời đều một màu đỏ máu, vạn vật cũng một màu đỏ máu.

Hắn chứng kiến kiếm bản mệnh của mình đâm xuyên qua ngực Tiệm Thanh, hắn cảm nhận được Tiệm Thanh đã không còn hơi thở.

Lần này, hai người không hẹn mà đều điên cuồng hơn nhiều, giường lay động cả đêm không ngừng. Chỉ có cảm nhận được độ ấm của Lạc Tiệm Thanh, Huyền Linh Tử mới ngăn lại được huyết khí quay cuồng trong lòng; cũng chỉ có cảm nhận được độ ấm của Huyền Linh Tử, Lạc Tiệm Thanh mới có thể an tâm.

Ngày hôm sau, tư thế đi đường của Lạc Tiệm Thanh có hơi không đúng. Cho dù y khôi phục sức khỏe tốt tới đâu thì hai người làm nguyên cả buổi tối, gân cốt y như lệch khỏi khung vậy, đúng là có chút chống đỡ không nổi.

Có điều lực khôi phục của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ không thể khinh thường. Chỉ một lát sau, Lạc Tiệm Thanh đã khôi phục lại như bình thường. Ngược lại thì Huyền Linh Tử luôn hoảng hốt lo lắng, mãi đến khi rời khỏi trấn nhỏ, rời xa Đoạn Tình nhai hắn mới dần dần khôi phục bình thường.

Mười dặm về phía Bắc lại là một trấn nhỏ, lần này thì không thể nhìn thấy Đoạn Tình nhai.

Hai thầy trò ở trong trấn nhỏ nghỉ ngơi một lát. Trấn nhỏ ở Sung châu có rất nhiều, đều là chỗ đặt chân của Tu Chân giả, thỉnh thoảng cũng sẽ có chợ để Tu Chân giả tới đó buôn bán mua sắm những vật phẩm cần thiết, nhưng chung quy không thể hấp dẫn đến Lạc Tiệm Thanh.

Một tháng trôi qua, Lạc Tiệm Thanh không chút do dự, lập tức thu dọn đồ đạc bước chân vào rừng rậm Mai Sa cùng Huyền Linh Tử. Đây là nơi giáp giới cuối cùng của Sung châu với Cực Bắc Chi Địa, chỉ cần xuyên qua khu rừng rậm này là coi như tiến vào Cực Bắc Chi Địa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play