“Cực Bắc Chi Địa? Cực Bắc Chi Địa có chuyện quan trọng gì mà cần ta phải đến?”
Trong ngọc bài, Lạc Tiệm Thanh mời Mặc Thu đi tới Cực Bắc Chi Địa một chuyến, còn nói ở đó có thứ cực kỳ quan trọng muốn tặng cho hắn. Mặc Thu không rõ, lễ vật gì nhất định phải đến Cực Bắc Chi Địa mới tặng được, có điều Tu Chân giới đúng là có vài pháp bảo, đan dược kì dị, không thể rời khỏi nơi đặc thù.
“Có lẽ pháp bảo Lạc Tiệm Thanh muốn tặng ta chỉ có ở Cực Bắc Chi Địa mới phát huy tác dụng, hoặc là không thể ra khỏi phạm vị Cực Bắc Chi Địa.”
Chỉ trong thời gian một chung trà, Mặc Thu đã cho gọi Thích Lạc, căn dặn nàng lấy thân phận quản sự của Ma Đạo cung, chú ý một số việc trong khoảng thời gian này, quản lý tốt việc trong cung.
“Đã nửa năm từ khi Huyền Linh Tử xé bỏ khế ước, Yêu cảnh vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng có lời đồn yêu tôn Âm Cơ đã bế quan xong, sau này ngươi phải cẩn thận yêu tộc.”
Thích Lạc gật đầu nói: “Vâng, chuyện Âm Cơ xuất quan là từ yêu cảnh truyền ra, chắc đúng là thật.”
Bất đồng với thần thái Lạc Tiệm Thanh vẫn thấy, giờ phút này Mặc Thu vẻ mặt lãnh đạm, trong mắt ánh lên màu máu, y cúi đầu cười khẽ, nụ cười chết chóc: “Trăm năm trước bản tôn đã muốn đánh chết Âm Cơ, bây giờ ả là người xuất quan đầu tiên, vậy đừng trách bản tôn vô tình.”
“Dạ.”
Cho dù một người là Đại Thừa hậu kỳ, một người chỉ mới nửa bước Hợp Thể, nhưng trước mặt Mặc Thu, Thích Lạc không dám lỗ mãng.
Ngày hôm sau, Mặc Thu rời khỏi Ma Đạo cung, lập tức đi về phía Cực Bắc Chi Địa, giao lại toàn bộ công việc cho Đại quản sự và Tả – Hữu hộ pháp. Khoảng cách từ Ma Đạo cung đến Cực Bắc Chi Địa ngắn hơn rất nhiều so với đi từ Thái Hoa Sơn, Mặc Thu vừa xuất phát đã vượt lên trước Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh cùng Huyền Linh Tử sau khi đi qua Vũ Sa quốc cũng không ở lại quốc gia thế tục nào khác.
Bọn họ ăn dịch dung đan, biến ra khuôn mặt bình thường hơn, một đường đi về phía Bắc. Trên đường đi cũng nếm một vài món ngon, gặp được một số lễ hội náo nhiệt thì đều xem qua một chút chứ không quá để tâm.
Trong đó cũng có một chuyện thú vị, khi đi qua một thành trấn của tu chân giả, hai người đúng lúc gặp được có người đang tung pháp bảo kén rể.
Tung pháp bảo kén rể tham khảo theo “tung tú cầu” ở phàm giới, ở giới tu chân, nữ tu tuy không ít nhưng cũng không nhiều. Nữ tu xuất sắc đều được rất nhiều nam tu ngưỡng mộ, muốn kết làm bạn lữ song tu với nàng, nếu nữ tu cũng có ý này thì đôi bên đều vui vẻ; nhưng nếu nữ tu muốn tìm nam tu để song tu cùng nhau tăng tu vi, lại không có đối tượng cụ thể, thì có thể bày ra hội tung pháp bảo kén rể.
Nữ tu sẽ luyện chế ra một pháp bảo, trong đó ẩn chứa thuộc tính linh lực của nàng. Pháp bảo này có thể từ trong đám người tìm ra người thích hợp với thuộc tính của mình nhất, hai người nếu tiến hành song tu sẽ hiệu quả gấp bội.
Các tu sĩ thường không quá xem trọng tình cảm, tu luyện là một con đường rất dài rất lâu, đôi khi chỉ cần tìm một người có thể bầu bạn tu luyện, đồng thời gia tăng pháp lực cho nhau là đủ. Trong trăm năm, thậm chí ngàn năm dài đằng đẵng, đa số tình cảm đều mong manh đến mức không thể giữ lại được, vì thế rất nhiều nữ tu lựa chọn phương pháp “Tung pháp bảo chọn chồng, tìm thuộc tính thích hợp”.
Nhưng lần tung pháp bảo mà hai người họ gặp phải lại xảy ra một việc kỳ quái.
Pháp bảo có hình dạng tú cầu không ngừng di chuyển giữa Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử, vốn là hướng về phía Lạc Tiệm Thanh, sau đó lại chuyển sang Huyền Linh Tử. Thấy thế, Lạc Tiệm Thanh không tự chủ được nở nụ cười, sắc mặt Huyền Linh Tử lạnh lùng, kéo đồ đệ nhà mình rời đi, không nhìn đến biểu cảm mất mát của nữ tử đằng sau.
Pháp bảo đúng là có thể tìm kiếm bầu bạn dựa theo thuộc tính của tu sĩ, nhưng nữ tu cũng có thể điều khiển nó. Dù sao cũng là đồ do mình luyện ra, nếu như ngay cả như thế cũng không làm được thì luyện chế của nữ nhân này quá dở rồi.
Ra khỏi thành, hai sư đồ đi dọc theo đường nhỏ ngoại ô. Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh ung dung, ý cười tràn đầy, khuôn mặt tuấn tú như bừng sáng cả đất trời; Huyền Linh Tử thì đầy mặt nghiêm trọng, khí lạnh tỏa ra, vừa nhìn đã biết đang cực kỳ khó chịu, nhưng lại không nói câu nào.
Đi một lúc lâu, Lạc Tiệm Thanh rốt cục không nhịn được trêu sư phụ nhà mình, cười nói: “Sư phụ, ngươi cảm thấy nữ tu vừa rồi muốn chọn ta hay chọn ngươi?”
Huyền Linh Tử yên lặng rủ mắt, từ chối trả lời.
Lạc Tiệm Thanh chân thì bước miệng vẫn không ngừng được: “Ta cảm thấy chắc là sẽ chọn người đó sư phụ. Cái pháp bảo kia dừng bên cạnh người lâu hơn ta, cô nàng nhất định muốn mời người làm bạn lữ song tu rồi.”
Lạc Tiệm Thanh nghĩ một chút lại nói: “Có điều tầm mắt của nàng vẫn luôn nhìn về phía ta nên cũng thật khó nói chính xác. Nữ tu kia tướng mạo quả thật thanh tú, tuổi còn trẻ đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, có thể xếp vào hàng tu sĩ xuất sắc, nếu có thể song tu cùng nàng thì đôi bên đều sẽ nhận được không ít chỗ tốt...”
“Ngươi thấy song tu với nàng sẽ có lợi?” Giọng Huyền Linh Tử lãnh đạm hỏi.
Lạc Tiệm Thanh không nghĩ nhiều: “Phải. Nếu mọi người không có cảm xúc tình cảm gì, mà phần lớn tu sĩ cũng xem nhẹ tình cảm, đương nhiên sẽ chọn một người phù hợp với mình, nếu vừa mắt tu sĩ nào thì cùng tiến hành song tu.”
Huyền Linh Tử bỗng nhiên dừng bước, Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.
Dưới bầu trời xanh thẳm, tôn giả áo trắng nhẹ bay, ánh mắt lạnh lại, mím môi, trịnh trọng nói từng chữ một: “Nàng chỉ mới Trúc Cơ kỳ, vi sư… cảnh giới của vi sư cao hơn nàng rất nhiều.”
Lạc Tiệm Thanh hơi giật mình, hai người đi được một đoạn y mới kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn người bên cạnh. Nhìn một lúc lâu, Tiệm Thanh không nhịn được mỉm cười.
Đến lúc này y mới hiểu câu nói vừa nãy Huyền Linh Tử nói là có ý gì. Song tu cùng vị nữ tu Trúc Cơ kỳ kia tất nhiên là tốt, nhưng so với Huyền Linh Tử thì khác. Nếu song tu với nàng, hai người đều sẽ hưởng lợi, nhưng song tu với Huyền Linh Tử, lợi ích càng nhiều!
Dường như để chứng thực suy đoán của Lạc Tiệm Thanh, vào ban đêm, Huyền Linh Tử do dự nhìn y hồi lâu không nói gì.
Hắn càng nhìn Tiệm Thanh lại càng như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Suốt hành trình, y luôn do dự không biết có nên nói cho Huyền Linh Tử biết nguyên thần của y biến thành hoa sen hay không. Chuyện này vừa lộ ra, Huyền Linh Tử sẽ biết ngay Lạc Tiệm Thanh không tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục”. Huyền Linh Tử đã tu luyện bộ tâm pháp này đến trình độ thượng thừa, thậm chí sư tổ của Lạc Tiệm Thanh còn từng khen ngợi hắn là người giỏi nhất của Ngọc Tiêu phong trong ngàn vạn năm trở lại đây, chỉ sau Cửu Liên sư tổ, cho nên loại chuyện này hắn vừa nhìn sẽ rõ.
Đối với Ngọc Tiêu phong, “Cửu Liên Bản Tâm Lục” là căn bản, cũng là tâm pháp bắt buộc mà mỗi đệ tử Ngọc Tiêu phong đều phải luyện, chỉ có tu luyện nó mới được xem là đệ tử Ngọc Tiêu phong.
Lạc Tiệm Thanh vứt bỏ “Cửu Liên Bản Tâm Lục” chẳng khác nào phản bội sư môn. Tuy rằng y cảm thấy Huyền Linh Tử sẽ không đến mức vì chuyện này mà trục xuất mình khỏi môn phái, nhưng đây sẽ là một nút thắt trong quan hệ của hai người.
“Cửu Liên Bản Tâm Lục” là lý do khiến Ngọc Tiêu phong sừng sững trên đỉnh, địa vị siêu việt.
Lại qua mấy ngày, Lạc Tiệm Thanh rốt cục hạ quyết tâm nói hết mọi việc với Huyền Linh Tử. Nhưng ngay lúc y quyết định nói thì hai người bỗng cảm giác được dao động linh lực cực kỳ khủng bố từ phía Tây truyền đến, chậm rãi đảo qua từng dãy núi, khiến vùng núi phía Đông chấn động, đất đai nứt vỡ.
Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử liếc nhau, không áp chế thực lực nữa, trực tiếp hóa thành hai luồng sáng bay vút về hướng linh lực dao động. Một khắc sau, hai người đã bay hơn trăm dặm, rốt cục thấy được ngọn lửa đen đặc.
Ánh lửa kia phóng lên cao, muốn thiêu cả đất trời thành địa ngục. Không khí xung quanh bị đốt nóng đến mức không gian bắt đầu biến dạng vặn vẹo. Hắc diễm giờ phút này như một ngọn núi lớn, cho dù cách hơn mười dặm mà Lạc Tiệm Thanh vẫn có thể cảm nhận được không khí nóng rực phả vào mặt.
Y dừng ở xa, khiếp sợ nhìn hồi lâu: “Đây là yêu thú sao?”
Huyền Linh Tử cũng cau chặt mày: “Không phải ma khí, có lẽ là yêu thú.”
Hai thầy trò không tiến đến ngăn cản, bởi vì bọn họ thấy có chín tu sĩ cấp cao đang đối đầu với ngọn lửa này rồi. Cảnh giới của yêu thú không dễ thăm dò, nhưng cảnh giới của những tu sĩ này thì Huyền Linh Tử vẫn có thể biết được.
“Năm Hợp Thể kỳ, ba Độ Kiếp Kỳ cùng với... Tam trưởng lão Phi Hoa tông, tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ, Vân Nhàn tiên tử.”
Biết được cảnh giới của những tu sĩ này, Tiệm Thanh thoáng thả lỏng, nhưng nghe đến cái tên cuối cùng y lại hỏi: “Những người này là người Phi Hoa tông?”
Huyền Linh Tử gật đầu: “Trăm năm trước vi sư từng gặp vị Vân Nhàn này trên chiến trường hai tộc, đúng là trưởng lão Phi Hoa tông.”
Lạc Tiệm Thanh suy tư, lại nói: “Tuy bọn họ có thể đối phó yêu thú này, nhưng sư phụ à, chúng ta không cần ra tay giúp sao?”
Huyền Linh Tử vốn định lắc đầu, một lát sau lại gật đầu: “Ừ, không cần ra tay.”
Kế đó là một phen đại chiến kinh thiên động địa.
Một tu sĩ Đại Thừa Kỳ, ba tu sĩ Độ Kiếp Kỳ cùng năm tu sĩ Hợp Thể kỳ!
Thực lực mạnh như vậy, xét ở cả tu chân giới đều có thể gây chấn động một phương. Thế mà đối mặt với đám lửa đen này bọn họ lại không thể ung dung thoải mái, ai ai cũng đề cao cảnh giác, bày ra đại trận nổi danh của Phi Hoa tông —— Bách Hoa trận.
Trong “Nhất sơn Tứ tông Bát đại thế gia”, Phi Hoa tông là tông môn duy nhất chỉ toàn nữ.
Là một trong Tứ tông, thực lực Phi Hoa tông dĩ nhiên rất cao, tuy không sánh bằng Thái Hoa Sơn, cũng thấp hơn Đoạn Hồn tông, nhưng một nhóm nữ tu lấy sức mạnh không thể ngăn cản để vượt trên Quy Nguyên Tông và Thần Kiếm tông. Thế hệ trẻ Phi Hoa tông vẫn chưa xuất hiện đệ tử có thiên phú kinh người để có thể vượt qua Phật Tử của Quy Nguyên Tông, dù vậy thì lực lượng tổng thể của các nàng cũng không thể xem thường.
Trong đại chiến trăm năm trước, Thái Hoa Sơn tổn thất thảm trọng, Tứ Tông thì đỡ hơn một chút, Phi Hoa tông may mắn mất mát ít nhất. Trăm năm trước, các nàng dựa vào Bách Hoa trận, mỗi lần xuất hiện đều trên chục người, trăm người, đây là sát trận đã nghiền ép vô số yêu thú, cứng rắn như mai rùa, công kích lại mạnh mẽ như lợi kiếm.
“Dù là chín tu sĩ cấp cao, nhưng chín người bày ra Bách Hoa trận không hiệu quả lắm.” Lạc Tiệm Thanh nói nhỏ, “Trong truyền văn, càng đông người thì Bách Hoa trận càng hiệu quả, nếu có thể quy tụ được một trăm vị tu sĩ Đại Thừa kỳ, dường như có thể tiêu diệt được đại năng Hóa Thần hậu kỳ!”
Huyền Linh Tử nhẹ nhàng đồng ý.
Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Sư phụ, có thật như thế không?”
Huyền Linh Tử nói: “Gom toàn bộ tôn giả của yêu tộc và nhân tộc lại cũng không đủ năm mươi người.”
Lạc Tiệm Thanh cười cười: “Xem ra là thật. Vậy nếu như để một trăm đại năng Hóa Thần kỳ liên thủ bày trận nói không chừng có thể giết chết tiên nhân!”
Bên kia, cuộc chiến đã đến hồi gay cấn.
Các trưởng lão Phi Hoa tông mặc trang phục vàng nhạt, khuôn mặt ai cũng nghiêm túc, các nàng liên thủ thi triển đại trận Bách Hoa. Khi đại trận được mở ra, phảng phất như cả biển hoa đang nở rộ, hương hoa ngào ngạt tràn ngập đất trời. Từng đóa hoa được tạo ra từ linh lực nhẹ múa trên không, có vẻ rất nhẹ, rất mỏng manh, không hề có lực sát thương nào, nhưng khi chúng nó bay tới Hắc Diễm thì lại như lưỡi dao sắc bén cắt ngang ngọn lửa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Bách Hoa trận và Hắc Diễm không ngừng va chạm với nhau phát ra tiếng nổ ngập trời.
Giờ phút này, tuy cuộc chiến đang giằng co nhưng Phi Hoa tông vẫn nắm thế thượng phong.
Trong ngọn lửa đen phát ra từng tiếng kêu gào đau đớn, dã thú rít gào không ngừng đánh về phía tu sĩ Phi Hoa tông, tiếc là Bách Hoa trận như cái mai rùa không phải thứ nó muốn phá là phá. Chấn động vang dội khắp núi non, đây là nơi không có người ở, cũng khó mà do thám.
Sau vô số lần Bách Hoa trận nghiền ép lửa đen, rốt cuộc con yêu thú kia đã lộ nguyên hình, con thú kia tiếp xúc với ánh mặt trời, điên cuồng hét lớn một tiếng, thân hình khổng lồ đột nhiên nổ mạnh.
Cục diện này chính là muốn đồng quy vu tận!
Vân Nhàn tiên tử cùng mọi người lập tức rút lui, Lạc Tiệm Thanh nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng thở dài, tiếp đó, Huyền Linh Tử đã xuất hiện trước mặt con yêu vừa tự bạo.
Huyền Linh kiếm phát ra hào quang ánh vàng vạn trượng, rực rỡ hơn cả mặt trời. Đối mặt với yêu thú thực lực cao cường, lại có kĩ năng thiên phú, Huyền Linh Tử không tự cao tự đại. Hai mắt hắn trở nên nghiêm túc, tay phải cầm kiếm, tay trái điểm nhanh mấy cái trên thân kiếm rồi nâng kiếm về phía trước.
Nháy mắt! Kiếm quang màu vàng đột ngột từ dưới mặt đất trồi lên, nhằm hướng yêu thú xấu xí kia.
Uy lực tự bạo cùng kiếm khí màu vàng va chạm nhau phát ra tiếng vang ầm ầm.
Làm xong hết thảy, Huyền Linh Tử cầm kiếm đứng giữa không trung, vẻ mặt lãnh đạm nhìn yêu thú đã tan thành tro bụi.
Lạc Tiệm Thanh lập tức bay qua, vừa lúc nhìn thấy Huyền Linh Tử thu kiếm về ấn đường. Hoa sen vàng chín cánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, đóa hoa nở rộ nhẹ hiện giữa mày Huyền Linh Tử làm khuôn mặt luôn lãnh đạm dịu dàng đi ít nhiều.
Một chiêu đó, là chiêu cuối cùng trong “Cửu Liên Bản Tâm Lục” – “Cửu Liên Vấn Thiên”.
Một kiếm này xuất ra thì dù đã ăn dịch dung đan, không mặc đạo bào Thái Hoa Sơn thì mọi người trong Phi Hoa tông đang trốn phía xa cũng nhận ra người vừa xuất hiện là ai.
Vân Nhàn tiên tử dẫn theo trưởng lão Phi Hoa tông bay tới, đầu tiên là ân cần chào hỏi Huyền Linh Tử, sau đó kể lại đầu đuôi sự việc.
Hóa ra từ khi Huyền Linh Tử thông báo cho Hạo Tinh Tử tôn giả chuyện phái Định Hải, các đại tông môn liền quyết định cẩn thận tra xét yêu thú ẩn náu trong khu vực của mình. Phi Hoa tông nhận được tin tức, có bốn nơi có thể xuất hiện một con yêu thú Độ Kiếp kỳ, vì thế liền phái bốn đội ngũ đến thăm dò.
Mà đội gặp được yêu thú Độ Kiếp kỳ đại viên mãn chính là đội do Vân Nhàn tiên tử dẫn đầu.
Nghe rõ tất cả xong, hai thầy trò cũng không bày tỏ ý kiến gì.
Tuy là tu vi thấp hơn Huyền Linh Tử, nhưng dù sao tuổi tác cũng lớn hơn hắn rất nhiều, Vân Nhàn tiên tử không dùng kính ngữ. Nàng nói: “Nếu hai sư đồ Huyền Linh Tử đạo hữu đã đến khu vực của Phi Hoa tông ta, tông môn chúng ta tất nhiên phải tiếp đãi. Mời hai vị đến Phi Hoa tông, vừa lúc có thể bàn chuyện với Huyền Linh Tử đạo hữu về con Hắc Viêm Yêu Hỏa thú này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT