Lạc Tiệm Thanh vốn định khiển trách, nhưng nhìn Huyền Linh Tử còn đang làm bộ lãnh tĩnh lại cảm thấy có chút thú vị. Hóa ra sư phụ nhà mình cũng sẽ ghen, hơn nữa khi ăn dấm chua lại có vẻ mặt này. Nghĩ nghĩ, Lạc Tiệm Thanh nói: “Ngươi ăn một mình, phạt ngươi hôm nay ngủ dưới đất.”

Huyền Linh Tử hỏi: “Khuya nay không đả tọa sao?” Ngụ ý chẳng lẽ hôm nay ngươi buồn ngủ?

Người tu chân ngủ hay không cũng không ảnh hưởng gì, vì đả tọa tu luyện cũng có thể điều hòa cơ thể. Lạc Tiệm Thanh lại cười nói: “Cho dù là đả tọa ngươi cũng phải ngồi dưới đất làm.”

Huyền Linh Tử: “…”

Một lát sau, Huyền Linh Tử bỗng nhiên nâng tay, nhét một khối màu trắng trắng vào miệng Lạc Tiệm Thanh. Lạc Tiệm Thanh vừa lúc há miệng, thứ này liền trôi tuột vào họng, hương vị ngọt ngào tinh tế mát lạnh như một cơn gió.

Lạc Tiệm Thanh nâng mắt nhìn Huyền Linh Tử, chỉ nghe người nào đó thản nhiên nói: “Ăn đi.”

Lạc Tiệm Thanh ngay từ đầu đã đoán được sư phụ nhà mình sẽ không ăn mảnh, rất có thể là đang nói dối. Mà hiện giờ đã được chứng thực, y cong môi nhấm nháp điểm tâm ngọt mềm trong miệng, thừa dịp Huyền Linh Tử không chú ý, bỗng nhướn người lên hôn hắn.

Nơi này vừa lúc là một ngõ nhỏ ẩn khuất, Huyền Linh Tử bị ấn mạnh xuống, kinh ngạc mở to hai mắt, mặc kệ đồ nhi đè lên người. Hương vị ngọt ngào theo làn môi liền kề truyền cho nhau, Huyền Linh Tử chậm rãi nhắm hai mắt lại, không kìm lòng nổi xoay người đảo ngược tư thế, đẩy sâu nụ hôn bất ngờ này.

Nửa phần phong cao chậm rãi tan chảy trong nụ hôn nồng nàn, nhưng hai người sao có thể vì vậy mà dừng lại, môi lưỡi dây dưa phát ra âm thanh ám muội làm lòng người rung động. Qua một hồi, Huyền Linh Tử mới chấm dứt nụ hôn này, hạ mắt nhìn đồ đệ mình.

Chăm chú nhìn chốc lát, Huyền Linh Tử nhỏ giọng nói: “Cảnh giới của ngươi đã củng cố không ít, song tu… có lẽ rất tốt.”

Nói ra những lời này xong, vành tai Huyền Linh Tử liền đỏ. Có thể nói ra những lời như thế, hẳn là hắn đã nhịn rất lâu rồi, đúng là phá lệ. Nhưng nghe vào tai Lạc Tiệm Thanh lại không cảm thấy vui vẻ hay muốn trêu chọc hắn. Ngược lại, trong lòng càng căng thẳng vì nhớ đến đóa sen be bé trong đan điền.

Lạc Tiệm Thanh run lên, cười khan nói: “Dốc lòng tu luyện vẫn tốt hơn.”

Ánh mắt Huyền Linh Tử tối lại, có chút thất vọng gật đầu.

Chờ đến tối khi Huyền Linh Tử khoanh chân ngồi trên giường tu luyện, Lạc Tiệm Thanh liền tiến lại gần. Lạc Tiệm Thanh điềm tĩnh nhìn Huyền Linh Tử, Huyền Linh Tử lại vẫn nhắm mắt tu luyện, nhìn ước chừng một khắc sau, Lạc Tiệm Thanh nhíu mi lại, hỏi: “Sư phụ?”

Huyền Linh Tử lúc này mới nâng mắt nhìn y, nói: “Nếu không muốn ngủ, vậy liền đả tọa tu luyện.”

Lạc Tiệm Thanh nghe vậy sửng sốt, theo bản năng nói: “… Chúng ta thật vất vả mới rời khỏi Thái Hoa Sơn, mỗi đêm chỉ tu luyện như vậy?!”

Huyền Linh Tử gật đầu rất đương nhiên: “Phải.”

Lạc Tiệm Thanh: “…”

Qua hồi lâu, nhìn vẻ mặt không vui của đồ nhi, Huyền Linh Tử khó hiểu hỏi: “Tiệm Thanh, không phải ngươi nói cần dốc lòng tu luyện sao? Đúng lúc cần củng cố tu vi của ngươi.”

Đến lúc này Lạc Tiệm Thanh đã hiểu rõ vấn đề ở chỗ nào.

Nhưng mà biết cũng vô ích, bởi vì… sau khi nghe Huyền Linh Tử nói, đóa hoa trong đan điền liền vui vẻ xoay xoay xoay! Ngươi có dám đứng yên cho ta xem không! Có dám biến trở về nguyên thần bình thường hay không!

Y không muốn song tu, chứ không phải thanh tâm quả dục!

Lạc Tiệm Thanh vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra cách nào, chỉ phải thành thành thật thật khoanh chân ngồi một bên bắt đầu đả tọa tu luyện. Một đêm trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử lại đóng giả thành một đôi huynh đệ bình thường đi dạo khắp thành Nghênh Phong.

thành Nghênh Phong không lớn, tu sĩ có cảnh giới cao nhất trong thành cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ. Sau ba ngay đi dạo, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử rời thành. Hai người vừa mới đi khỏi thành Nghênh Phong một canh giờ thì một chiếc xe ngựa đã chậm rãi tiến tới.

Giờ phút này, cả Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử đều không sử dụng linh lực, thoải mái đi đường giống người bình thường. Đi bộ đối với bọn họ thì chẳng mệt chút nào, còn có thể thưởng thức phong cảnh ven đường, nhưng mà người trong xe ngựa lại không nghĩ vậy.

Xe ngựa vừa chạy qua Lạc Tiệm Thanh ba thước đã lập tức ngừng lại. Bỗng một bóng dáng nho nhỏ từ trong xe bay ra, nhắm thẳng phía Lạc Tiệm Thanh, liên tục hô: “Ca ca, ca ca!”

Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng ôm lấy tiểu nha đầu, ngẩng đầu nhìn nữ tử vừa bước xuống từ xe ngựa. Người nọ cúi người thi lễ: “Hai vị công tử hình như cũng muốn rời khỏi thành Nghênh Phong, không biết là muốn đi về hướng nào? Ta và Dung Dung muốn đến Sa Đô, nếu tiện đường, có thể đưa hai vị đi một đoạn.”

Lạc Tiệm Thanh nói: “Chúng ta đúng lúc muốn qua Sa Đô.”

Nàng nghe vậy cười nói: “Thành Nghênh Phong cách Sa Đô khá xa, hai vị không chê có thể ngồi cùng xe ngựa với chúng ta.”

Lạc Tiệm Thanh vốn muốn từ chối, nhưng tiểu nha đầu lại ôm cứng lấy y. Bất đắc dĩ, hai người đành phải nhận ý tốt của mẹ con họ.

Bên trong xe ngựa trang trí màu trắng mộc mạc, không có gì lộng lẫy xa hoa, lại tràn đầy ấm áp. Trong thùng xe rộng rãi, còn để được một chiếc bàn nhỏ, thiếu phụ kéo ngăn kéo trong hộc bàn ra, bên trong có đủ loại thức ăn vặt. Tiểu nha đầu nhìn thấy liền nhào đến, nàng chỉ cười nhìn nữ nhi nhà mình lùa mứt quả như lùa cơm ăn không ngừng nghỉ.

Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử ngồi một bên xe ngựa, nữ tử và tiểu nha đầu ngồi phía đối diện.

Dọc theo đường đi, hai bên cũng không trò chuyện nhiều lắm. Cách nói chuyện của người nọ rất khéo, chỉ nói phu quân mình họ Lâm, cũng chỉ hỏi họ của hai người chứ không quá chú trọng thân phận bọn họ.

Quân tử chi giao đạm nhược thủy*, Lạc Tiệm Thanh chưa bao giờ gặp được tiểu thư khuê tú nào ôn nhã phóng khoáng như thế. Đám tiểu sư muội ở nhà, không dũng mãnh thiện chiến thì cũng lấy một địch hai, lấy Tam sư muội Vệ Quỳnh Âm làm minh chứng, cả chục năm chưa thấy hé miệng cười một lần; Tiểu sư muội Mộ Thiên Tâm lại bá đạo tuỳ hứng, cả Thái Hoa Sơn đều thương nàng, bảo vệ nàng.

*Cả câu: Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ;Giải nghĩa: Tình cảm người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào nhưng dễ đoạn tuyệt.

Nhìn ra xa hơn, những nữ tử Lạc Tiệm Thanh không quen thì không biết, nhưng những người quen thì Mộc Nhược Dung cũng là kiểu người kiên nghị, tự lập. Tuy tính cách không nóng nảy như Tiểu sư muội, nhưng cũng không tính là tiểu thư khuê các.

Thầm nghĩ như thế, y truyền âm cho sư phụ: “Thật ra thì làm người phàm cũng có niềm vui riêng của họ. Vị Lâm phu nhân này là nữ tử dịu dàng đoan trang nhất ta từng gặp.”

Huyền Linh Tử nâng mắt liếc nhìn hai mẹ con đối diện một cái, truyền âm hỏi: “Thế nào?”

Lạc Tiệm Thanh giải thích: “Lâm phu nhân tuy nói cho chúng ta đi nhờ một đoạn nhưng lại không hề hỏi cụ thể thân phận chúng ta, muốn đi đâu, dự định làm gì. Nàng cử chỉ khéo léo, tự nhiên hào phóng, khí chất chỉ có người xuất thân danh môn mới tu dưỡng ra được.”

Huyền Linh Tử bình tĩnh xích lại gần Lạc Tiệm Thanh, nói: “Phải, nàng đã lập gia đình, là một người vợ hiền huệ.”

Lạc Tiệm Thanh: “...” Hửm, cảm giác như có chỗ nào đó không đúng?

Từ thành Nghênh Phong đến Sa Đô ước chừng mất nửa tháng đi xe. Lạc Tiệm Thanh vốn định từ từ đi cùng sư phụ nhà mình, xét về cước lực của bọn họ, cho dù là tản bộ thì nhiều nhất cũng chỉ hai mươi ngày là có thể đến nơi. Có điều bây giờ đi cùng Lâm phu nhân, đỡ tốn sức hơn, mà còn được nghe Lâm phu nhân kể một ít chuyện lý thú ở Vũ Sa quốc.

Lâm phu nhân không lộ ra thân thế của mình, nhưng từ khẩu âm nàng cũng biết được hai vị khách lạ không phải người Vũ Sa, nên đã kể một ít sự tích dân tộc Vũ Sa quốc cho họ nghe. Lạc Tiệm Thanh rất có hứng thú với những chuyện này, còn Huyền Linh Tử luôn tùy ý y.

Lúc này đây, xe ngựa ra khỏi trấn nhỏ chậm rãi tiến về phía Sa Đô.

Cảnh vật bốn phía dần thay đổi, người dân ngày càng thưa thớt. Núi non chập chùng mây mù đan xen, không khí trong lành lẫn theo mùi thơm ngát của cỏ xanh, khiến người khác vui vẻ thoải mái.

Lúc xe ngựa đi đến chân núi thì Lâm phu nhân cười nói: “Nếu các ngươi muốn nghỉ chân ở Sa Đô, ngao du chung quanh thì có thể đến đình Vạn Hoa ở thành Tây. Có rất nhiều văn nhân mặc khách đều thích tụ tập ở đó ngâm thơ viết văn, có thể xem là chốn văn hoa tài khí nhất Sa Đô.”

Lạc Tiệm Thanh nghe vậy gật đầu, hỏi lại: “Sa Đô rất nhiều tài tử văn nhân?”

Lâm phu nhân nhẹ lắc tay: “Thật ra cũng không phải. Vũ Sa quốc chúng ta tôn sùng vũ lực, thực lực vi tôn, ở Sa Đô người được quan tâm nhất là những võ sư và người tu chân. Quốc sư Vũ Sa quốc là một vị đại năng Nguyên Anh kỳ, quốc sư có thể đảo núi lấp biển, một chưởng phá núi, là đối tượng tôn sùng của tất cả con dân Vũ Sa.”

Nghe được lời này Lạc Tiệm Thanh hiểu rõ gật đầu.

Tuy nói tu sĩ kia chỉ mới Nguyên Anh kỳ, nhưng ở một quốc gia thế tục như này cũng đã xem là cao thủ.

Phải biết rằng, một khi nhập thế tục sẽ dính dáng tới rất nhiều nhân quả, khó có thể tấn giai. Phần lớn tu sĩ đều không muốn sa vào thế tục, bọn họ tuy rằng thích quyền lợi nhưng lại không thích liên quan quá nhiều với người phàm, thường chỉ qua lại với Tu Chân giả.

Lạc Tiệm Thanh cũng không biết vì sao vị quốc sư Nguyên Anh kỳ kia lại quyết định lưu lạc thế tục mà không tới Tu Chân giới, mà dù thế nào thì đó cũng là lựa chọn của họ, không liên quan tới y.

Lâm phu nhân lại nói: “Nếu các ngươi muốn gặp Tu Chân giả, có thể tới thương hội lớn nhất của Vũ Sa – Võ Đạo thương hội, nơi đó có rất nhiều tu sĩ ra vào, muốn mua gì chỉ cần trả đủ linh thạch là được. Giá cả ở Võ Đạo thương hội luôn rất cao, nếu không quá cần thì các ngươi nên đến chợ tán tu ở thành Đông Sa Đô mua đồ sẽ rẻ hơn.”

Lạc Tiệm Thanh nghe những lời này, mỉm cười: “Đa tạ Lâm phu nhân.”

Lâm phu nhân cười xua tay.

Hai người còn nói vài câu, đang lúc Lạc Tiệm Thanh muốn hỏi thêm một ít chuyện ở Sa Đô thì nghe tiếng ầm ầm thật lớn. Lạc Tiệm Thanh nhăn mày lại, vén mành xe nhìn ra ngoài, Huyền Linh Tử lại ngồi một bên bình tĩnh rủ mắt như không nghe thấy gì.

Lâm phu nhân kia sắc mặt trắng nhợt, nói: “Hai vị công tử ở trong xe đừng nhúc nhích, ta đi xuống xem một chút. Dung Dung tạm thời nhờ hai vị chiếu cố.”

Xe ngựa là của nàng, Lạc Tiệm Thanh cũng không tiện nói gì, chỉ có thể theo ý thiếu phụ.

Lâm phu nhân nhanh chóng xuống xe, Lạc Tiệm Thanh kéo nha đầu xinh xắn về phía mình, truyền âm cho Huyền Linh Tử: “Tuy sư phụ áp chế tu vi của ta, nhưng ta vẫn nhận ra bên ngoài có bốn tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mười hai tu sĩ Luyện Khí kỳ. Người đánh xe của Lâm phu nhân chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, lão không thể ứng phó nổi.”

Huyền Linh Tử quay đầu nhìn về phía y, hỏi: “Ngươi muốn giúp nàng?”

Lạc Tiệm Thanh cười cười, ôm tiểu nha đầu truyền âm qua: “Trên đường đi nàng cũng coi như giúp chúng ta rất nhiều, hơn nữa, rất rõ ràng là vị phu nhân này không phải một người bình thường, nàng biết rất nhiều chuyện tình trong Tu Chân giới.”

Huyền Linh Tử không nói gì, chỉ giảm nhẹ áp chế trên người Tiệm Thanh, để thực lực của y đến Trúc Cơ sơ kỳ.

Cùng lúc đó, ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng của Lâm phu nhân: “Bất kể các ngươi do ai phái đến, đều đã biết ta là ai. Nếu để ông nội ta biết được những gì hôm nay các người làm, không biết sẽ xử trí các ngươi thế nào?”

Một tiếng cười thô lỗ vang lên: “Triệu Nguyệt, ngươi vẫn nghĩ ngươi còn là Đại tiểu thư của Triệu gia sao. Năm đó ngươi cùng tên thôn dân cục mịch họ Lâm kia bỏ trốn thì đã nghĩ đến ngày hôm nay mới phải! Hiện nay tên tiểu tử kia chết rồi, ngươi còn định quay về Sa Đô? Ngươi lẽ ra nên thành thành thật thật đợi ở thành Nghênh Phong, nhưng ngươi đã muốn về chịu chết thì cũng đừng trách chúng ta đao kiếm vô tình!”

Lâm phu nhân trấn định gặng hỏi: “Là ai phái các ngươi tới, đại ca của ta, Tam ca, hay là Tứ muội, Cửu muội?”

“Ngươi xuống suối vàng mà hỏi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play