Chuyện ba vạn năm trước đã bị bao phủ dưới dòng thời gian, khó có thể tìm lại.

Có nhiều chuyện Huyền Linh Tử vẫn chưa kể cho Lạc Tiệm Thanh, nhưng chỉ nghe đến số lượng tu sĩ Hóa Thần kỳ chết kì bí thì lòng Lạc Tiệm Thanh đã lạnh, cảm giác như mình đã chạm tới một bí mật không nên biết.

Linh khí trong thiên địa hiện giờ cũng không dày đậm như vạn năm trước, cho nên nhân số tu sĩ cấp cao cũng ít hơn trước rất nhiều. Những tu sĩ từng đứng đầu lúc đó không hẳn có thiên phú cao như Lạc Tiệm Thanh, nhưng dù sao bọn họ cũng là đại năng Hóa Thần kỳ, bỗng nhiên… chết nhiều như vậy.

Đương nhiên, có nhiều thứ ngay cả Huyền Linh Tử cũng không biết.

Huyết mạch Mặc Đạo của dòng chính Mặc gia, Huyền Linh Tử chưa nghe thấy bao giờ. Nhưng hắn nghĩ nghĩ một hồi lại nói: “Ý là bạn tốt sinh tử của ngươi có thể đã thức tỉnh huyết mạch Mặc Đạo? Còn lại vi sư cũng không hiểu, nhưng xem dao động linh lực trên người hảo hữu ngươi thì không giống người mang huyết mạch.”

Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Mặc Thu cũng không phải ma tu lạm sát kẻ vô tội, sao lại tu luyện nhanh như vậy?”

Huyền Linh Tử hơi ngẩn ra, một lát sau nói: “Trên đời… luôn có người lạ việc lạ?”

Lạc Tiệm Thanh bật cười, lần đầu tiên cảm thấy sư phụ nhà mình đáng yêu thế.

Hai thầy trò còn nói chuyện một lát, không từ chối được khẩn cầu của Lạc Tiệm Thanh, Huyền Linh Tử lặng lẽ mang Lạc Tiệm Thanh tới cấm địa phía sau Ngọc Tiêu phong. Trước đây Lạc Tiệm Thanh từng đến đây chơi đùa, suýt chút nữa đi vào cấm địa, kết quả bị Huyền Linh Tử phạt một ngày không được ăn cơm. Khi đó y còn chưa ích cốc, bụng đói kêu ùng ục, Huyền Linh Tử nghe mấy canh giờ, vừa sang giờ Tý* đã ném cho Lạc Tiệm Thanh hai cái bánh bao.

(00:00 – 02:00, ý là vừa sang ngày mới thì ảnh cho em ăn luôn ấy =)))))

Nghĩ đến việc này, Lạc Tiệm Thanh lại càng cảm thấy sư phụ nhà mình mặt lạnh tim nóng, không biết biểu đạt.

Y đi theo Huyền Linh Tử vào cấm địa, được Huyền Linh Tử dẫn đường, đi theo một vị trí nhất định. Đi ước chừng một khắc đồng hồ, Huyền Linh Tử nhíu mày, xoay người nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh, hỏi: “Trận pháp đoạn kế tiếp này thực sự rất phức tạp, lại cần phải vượt qua với tốc độ cực nhanh, nếu không sẽ động tới trận pháp. Tiệm Thanh… để vi sư ôm ngươi đi?”

Lạc Tiệm Thanh nghe vậy ngẩn ra, y suy nghĩ một lát rồi nói: “Không bằng cứ như trước kia?”

Huyền Linh Tử suy tư một lát, cuối cùng gật đầu, xoay người để Lạc Tiệm Thanh leo lên.

Lạc Tiệm Thanh thuần thục bò lên, dáng vóc y hiện giờ đã xấp xỉ Huyền Linh Tử, nhưng khi nằm úp sấp trên lưng người này, y vẫn có cảm giác như hồi còn bé. Hơn bốn mươi năm trước, y thích nhất là nằm úp sấp trên lưng người này ngủ.

Yêu cầu mỗi ngày của Huyền Linh Tử với y rất cao, ví dụ như vung kiếm một ngàn lần, tay không đập vỡ một trăm tảng đá. Lạc Tiệm Thanh từ nhỏ đã rất ương bướng, cho dù mỏi mệt đến cùng cực cũng sẽ không nói ra, vì thế mỗi ngày đều sẽ hoàn thành hết những nhiệm vụ khủng bố này, sau đó kiệt sức nằm bẹp.

Huyền Linh Tử lúc đầu còn để tự y quay về nhà trúc nghỉ ngơi ăn cơm. Nhưng có lần Lạc Tiệm Thanh mệt đến ngay cả mí mắt cũng không nâng nổi, Huyền Linh Tử bất đắc dĩ, chỉ đành cõng y tới trước nhà trúc, nhẹ nhàng đặt xuống.

Từ đó về sau, Huyền Linh Tử ngẫu nhiên sẽ cõng đồ nhi nhà mình về.

Bốn mươi năm trước như thế, bốn mươi năm sau cũng như thế.

Lạc Tiệm Thanh chôn mặt vào tóc Huyền Linh Tử, hai tay vòng ôm lấy người hắn, đặt cả sức nặng lên. Huyền Linh Tử cõng Lạc Tiệm Thanh như cõng một sợi lông chim, thân hình hắn như ảo ảnh xuyên qua trận pháp, chỉ trong tích tắc đã vượt qua trận pháp trong mảnh rừng trúc rậm rạp, đi vào một sơn động.

Huyền Linh Tử thấp giọng nói: “Xuống đi Tiệm Thanh.”

Đáp lại hắn chính là tiếng cười trầm thấp của Lạc Tiệm Thanh.

Huyền Linh Tử kinh ngạc quay đầu lại, còn chưa mở miệng, môi đã bị chạm nhẹ.

Mặt đỏ bừng, Huyền Linh Tử đẩy Lạc Tiệm Thanh xuống, y lảo đảo hai bước, nhanh chóng đứng vững, lại chạy tới nói: “Sư phụ, sao ngươi vẫn sẽ đỏ mặt vậy? Vừa rồi chỉ là vô tình sượt qua mà thôi, cũng không phải là chúng ta chưa từng làm chuyện thân mật hơn.”

Nghe vậy, mặt Huyền Linh Tử càng đỏ hơn, đỏ như sắp nhỏ máu. Hắn muốn chỉ trích đồ nhi càn rỡ nhà mình, nhưng nghĩ tới chuyện Lạc Tiệm Thanh vừa trải qua sinh tử lại không nỡ trách cứ, vì thế chỉ đành nhắm mắt lại âm thầm trách móc bản thân: lúc trước rốt cuộc đã dạy sai ở chỗ nào, Tiệm Thanh sao lại… lớn mật như thế!

Huyền Linh Tử không ngừng nghĩ ngợi, hai người đi vào trong một sơn động rộng rãi sáng sủa.

Nơi này là một thạch thất rộng lớn, liếc mắt nhìn qua, rộng tầm trăm trượng. Lạc Tiệm Thanh chưa bao giờ biết ở trên Ngọc Tiêu phong lại có một chỗ như vậy. Thạch thất hình tròn, được một con sông vây quanh, không cần tới xem, chỉ cần ngửi mùi trong không khí là Lạc Tiệm Thanh lập tức nhận ra: “Đây không ngờ là Lưu Ngọc Tương ngũ phẩm?!”

Lưu Ngọc Tương, linh dược ngũ phẩm, nếu như để vào trong lò đan thì có chín thành khả năng đề cao được phẩm cấp đan dược.

Nhiều Lưu Ngọc Tương như vậy, nhiều đến mức hình thành một con sông! Này quá xa xỉ rồi, Lưu Ngọc Tương này đặt ở bên ngoài, một giọt cũng trị giá một trăm linh thạch! Nhưng trong thạch thất này lại có hẳn một con sông Lưu Ngọc Tương, mặt trên không có vật khác, chỉ có chín đóa sen xanh.

Chín đóa sen này thoạt nhìn ủ rũ không có sức sống. Đóa hoa chỉ hơi hé mở, giống như lúc nào cũng có thể tàn, nhưng không ngừng được dòng Lưu Ngọc Tương làm dịu, ngăn cản nó héo úa.

Lạc Tiệm Thanh khiếp sợ nhìn một màn này, không đợi y nghĩ nhiều, Huyền Linh Tử đã kéo tay y bay qua con sông đó, đi tới bãi đá hình tròn ở trung tâm. Khi Lạc Tiệm Thanh tiến vào rõ ràng cảm nhận được một lực cản, nhưng “Cửu Đoạt Thiên Lục” trong cơ thể y lại tự động vận chuyển, tản ra khí tức khiến Lạc Tiệm Thanh có thể đi vào trong.

Huyền Linh Tử nói: “Ngươi tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục”, tất nhiên có thể trực tiếp đi vào Cửu Liên đại trận này.”

Lạc Tiệm Thanh có chút khẩn trương, càng thêm để ý vài phần tới “Cửu Đoạt Thiên Lục” thần bí kia.

Huyền Linh Tử dẫn Lạc Tiệm Thanh đi đến nơi cao nhất của bãi đá, nơi đó chỉ có một chiếc đèn gần như tắt. Trản đăng này là thứ chỉ thuộc về Thái Hoa Sơn, được chế từ Bảo Ngọc, cho dù đã qua ba vạn năm nhưng thân đèn như hoa sen vẫn bóng loáng trơn nhẵn, ngoại trừ một đường nứt gần như tách đôi trản đăng ra thì vẫn giống như mới tinh.

Ánh lửa nơi bấc đèn đã sớm tắt, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy một đốm lửa nhỏ đang le lói.

Nhìn trản đăng này, trong lòng Lạc Tiệm Thanh đã có đáp án, y nhìn về phía Huyền Linh Tử, Huyền Linh Tử gật đầu nói: “Đây chính là bản mệnh đăng của Cửu Liên sư tổ. Từ ba vạn năm trước, sau khi Cửu Liên sư tổ mất tích, trản đăng này vẫn luôn đặt ở nơi cấm địa của Ngọc Tiêu phong, do mỗi một mặc cho Ngọc Tiêu phong phong chủ lưu truyền xuống.”

Nghe Ngọc Thanh Tử tôn giả nói “bản mệnh đăng của Cửu Liên tôn giả không tắt” là một chuyện, tận mắt thấy lại là một chuyện khác.

Nhìn trản đăng này, Lạc Tiệm Thanh bắt đầu xuất thần, đột nhiên trong đầu y vang lên một giọng nói, Lạc Tiệm Thanh do dự một chút, nói với Huyền Linh Tử: “Sư phụ, thần đan cấp chín lúc trước chữa thương cho ngươi, nghe nói là do Cửu Liên sư tổ luyện thành. Đan linh kia muốn ra nhìn trản đăng này một chút, có thể chứ?”

Huyền Linh Tử gật đầu.

Lạc Tiệm Thanh lập tức thả Thanh Quân ra.

Lúc Thanh Quân đi ra, chín đóa Thanh Liên trên Lưu Ngọc Tương lập tức tỏa ra hàng vạn hàng nghìn tia sáng, chĩa thẳng về phía y, khí thế bức người. Huyền Linh Tử phẩy tay áo một cái, những công kích kia liền bị cản lại, khí tức của Thanh Quân cũng bị che giấu.

Nho sinh thanh nhã tuấn tú quan sát trản đăng trước mắt, sắc mặt dần dần trắng bệch, y chậm rãi vươn tay về phía trản đăng. Lạc Tiệm Thanh vốn định ngăn cản, nhưng tầng kết giới bao quanh trản đăng lại ngầm đồng ý Thanh Quân đi vào, ngón tay thon gầy miêu tả từng đường vân hoa sen trên đèn, vuốt ve mỗi một tấc trên thân đèn, cuối cùng dừng lại ở vết nứt trên đèn.

Thanh Quân nhìn hồi lâu, xoay người, chắp tay hành lễ: “Đa tạ ngươi, Lạc Tiệm Thanh.”

Lạc Tiệm Thanh ngại ngùng nói: “Cuối cùng ta vẫn không tìm được người ngươi đang chờ.”

Thanh Quân lại nở nụ cười khẽ: “Hắn là chủ nhân của ta, ta đã sớm biết, đợi ba vạn năm rồi, đâu dễ gì gặp được. Hôm nay có thể nhìn thấy bản mệnh đăng của chủ nhân, ta rất vui sướng. Ta nguyện hóa thành bấc đèn, ngày ngày đêm đêm thắp trản đăng này.”

Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh cả kinh nói: “Thanh Quân, ngươi cũng biết nếu ngươi hóa thành bấc đèn, từ nay về sau sẽ bị linh hỏa bản mạng của người tu chân thiêu đốt ngày đêm. Tuy nói bản mệnh đăng của Cửu Liên sư tổ đã gần như tàn, nhưng mà…”

“Ta biết, nhưng ta cũng biết nếu không ai nguyện ý duy trì trản đăng này, có lẽ qua trăm năm nữa nó sẽ tắt thật sự.” Thanh Quân mỉm cười nhìn hai thầy trò, cuối cùng ánh mắt của y dừng lại trên người Huyền Linh Tử, nói một câu kì quái: “Có lẽ đây cũng là vận mệnh, nhiệm vụ của phong chủ Ngọc Tiêu phong sau này liền giao cho ta đi. Cửu Liên Thanh Mặc đan, dốc hết một đời cũng muốn thắp trản đăng này.”

Huyền Linh Tử nghe vậy hơi ngẩn ra, nói: “Ngươi cũng biết cho dù có thắp thì không có nghĩa là Cửu Liên sư tổ sống lại.”

Thanh Quân gật đầu: “Ta biết.”

Huyền Linh Tử hơi giật mình, Lạc Tiệm Thanh lại vẫn kiên trì nói: “Đây là bản mệnh đăng của Thái Hoa Sơn, ngươi là đan dược, nếu như hóa thành bấc đèn, sau này có lẽ vĩnh viễn không thể tự do, cũng bị trản đăng này hạn chế! Thanh Quân, ngươi không cần hành động theo cảm tính, đây là chuyện đời đời kiếp kiếp…”

Nho sinh tuấn tú tao nhã nghe vậy chỉ mỉm cười, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn tu sĩ áo xanh đang lo lắng khẩn trương.

Thanh Quân chỉ cười thôi lại làm cho Lạc Tiệm Thanh không nói nên lời, chỉ có thể hé miệng rồi ngậm lại.

Sau một hồi, Thanh Quân dịu dàng nói: “Ngày đó, ta thân là cấp chín đan linh chưa từng bỏ chạy, bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ tới trên đời sẽ có tu sĩ xuất sắc như vậy. Mười ngày ta không bỏ trốn, hiện giờ sao có thể rời đi. Hắn là chủ nhân của ta, hắn tên là Cửu Liên, tên của ta là tên hắn và người kia ghép lại. Cửu Liên Thanh Mặc đan, nếu không cứu được Mặc Thanh, sao có thể rời bỏ Cửu Liên.”

Lạc Tiệm Thanh mấp máy môi, Huyền Linh Tử lại kéo tay y lại.

Hai người trầm mặc nhìn đan dược cấp chín một thân trường bào trước mắt, chỉ thấy y xoay người hành một đại lễ, khi ngẩng lên thì trên mặt đầy ý cười: “Hôm nay từ biệt, e là về sau không thể gặp lại. Không bằng tấu một khúc cho các ngươi, coi như cho đoạn duyên phận quen biết này một cái kết cục.”

Vừa dứt lời, Thanh Quân phất tay áo, một mộc cầm cổ đã xuất hiện. Y ngồi xuống, đặt mộc cầm lên hai đầu gối, dịu dàng vuốt ve thân cầm, cuối cùng thở dài một tiếng, bắt đầu đánh đàn.

Tiếng đàn triền miên có khí phách. Dâng cao như tiên hạc kêu, xuống thấp như chim hoàng oanh hót, từng tiếng như dội vào tim, từng câu hỏi nhưng lại không có câu trả lời.

Ngón tay Thanh Quân rất đẹp, lướt trên đàn như bạch ngọc vậy. Y nhẹ nhàng tấu đàn, tiếng đàn không bi thương nhưng Lạc Tiệm Thanh lại cảm thấy trong lòng rất nặng nề.

Tu vi của Lạc Tiệm Thanh dưới tiếng đàn có chút củng cố thêm. Từng luồng đan hương lan ra theo tiếng đàn, xoa dịu Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử, khiến cảnh giới Lạc Tiệm Thanh được củng cố, cũng chữa khỏi thương thế che giấu trong thân thể Huyền Linh Tử.

Trên dòng Lưu Ngọc Tương, chín đóa Thanh Liên cũng như được ve vuốt.

Khúc đàn này như tiếng tâm tình của tình nhân, khi đến đoạn cao trào thì mọi thứ liền biến hóa. Sinh tử từ biệt không phải là đau lòng nhất, đau lòng nhất là ta biết trong lòng ngươi chưa bao giờ có ta, ta lại cam tâm tình nguyện chờ đợi ba vạn năm, chờ ngươi trở về, từ nay về sau hóa thành bấc đèn, châm một ngọc đăng Thanh Liên vĩnh viễn không thể bốc cháy.

“Tích —— ”

Một giọt lệ rơi lên đàn cầm, Thanh Quân vẫn chuyên tâm tấu đàn.

Khi khúc đàn này chấm dứt thì trên mặt y đã đẫm lệ, hai mắt đỏ bừng, nhưng y vẫn cười, ôn hòa nói với Lạc Tiệm Thanh: “Vừa rồi là khúc đàn vạn năm trước chủ nhân ta thường xuyên gảy. Hắn cùng với gia chủ Mặc gia kia là bạn tốt sinh tử, quá đau lòng vì hảo hữu chết đi, vì thế sáng tác ra khúc đàn này. Khúc đàn này không có tên, nếu các ngươi muốn, có thể đặt tên cho nó.”

Thanh Quân đứng lên, hai tay nâng cây đàn cầm đến trước mặt Lạc Tiệm Thanh: “Đây là cây cầm hai vạn năm trước ta dùng gỗ Nam Hải Xuân chế thành. Nếu ngươi thích, có thể dùng nó. Sau khi ta hóa thành bấc đèn, e là không thể chơi nữa.”

Đàn cổ mộc mạc hơi chấn động, Thanh Quân lại như không thấy, vẫn nâng cây đàn cổ này lên.

Lạc Tiệm Thanh nhận lấy đàn cổ, khàn giọng nói: “Thanh Quân!”

Thanh Quân nhìn y cười, vươn ngón tay vẽ lên không trung, một luồng sáng xanh liền bay vào giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh, khiến kiếm văn hoa sen màu xanh trên trán y càng sáng hơn. Ngay sau đó, không nói gì nữa, Thanh Quân hóa thành một luồng sáng bay vào trản ngọc đăng Thanh Liên kia.

Ầm!

Linh lực khổng lồ như núi phóng thích ra, từng luồng đan hương thơm ngào ngạt tràn ngập trong thạch thất nho nhỏ. Nơi đan hương đi qua, Thanh Liên héo rũ dần có sức sống, dường như có thêm một đường sinh cơ. Mà bản mệnh đăng ở trung tâm thạch thất lại đột nhiên lóe sáng, đốm lửa trở nên sáng hơn, nhưng vẫn không bùng lên.

Tại giữa ngọc đèn là một đoạn bấc đèn màu xanh.

Bấc đèn phát ra uy áp cuồn cuộn, phảng phất như có một ngọn lửa vô danh đang thiêu đốt, bấc đèn chủ động phóng ra linh lực, lấy thân làm lửa, cố gắng duy trì trản đăng này. Nhưng mà hai đốm lửa dưới bấc đèn chỉ hơi chút sáng hơn một chút, sau đó không có phản ứng gì.

Suốt đời suốt kiếp châm lửa ngọc đăng, từ nay về sau cam tâm làm bấc đèn, chịu mọi thiêu đốt linh hỏa, buông bỏ tự do!

Lạc Tiệm Thanh cầm cây cầm kia rời khỏi thạch thất. Y không nghĩ tới, lần này gặp mặt, lại là lúc mình và Thanh Quân vĩnh biệt. Y nhắm mắt lại, vẫn nhớ như in những lời đã từng nghe được tại Vạn Thú lĩnh hôm đó.

Tiếng đan dược thanh nhã ung dung như nho sinh dịu dàng giản dị.

“Thế nào là hóa hình, thế nào là nguyên hình?”

“Sao phải sinh lòng lưu luyến, mưu toan đoạt thứ không thuộc về mình?”



“Ngươi không phải là người ta đang chờ.”

Hay cho một câu ngươi không phải là người ta đang chờ, mà hiện giờ, y đã không chờ được nữa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play