Ngoài đỉnh, kiếm của Huyền Linh Tử đã cắt qua cổ Huyết Đan lão tổ, máu ào ào chảy xuống nhưng Huyết Đan lão tổ vẫn cố nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì nữa, Huyền Linh Tử, mặc dù ta tôn kính ngươi, nhưng ở trước mặt ta ngươi cũng chỉ là một tiểu bối! Huyết Đan lão tổ ta tu luyện hơn hai nghìn chín trăm năm, cũng chán sống rồi. Nếu ngươi định ép buộc gây sự giết ta thì ta cũng không thể chống cự, nhưng bắt ta giao ra thứ gì đó mà ta còn chả biết là gì thì thứ tội, ta không thể làm được!”
Bên môi Huyền Linh Tử rớm máu nhưng lại vẫn không nhấc kiếm ra.
Hai phe giằng co rất căng thẳng, đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp mềm mại vang lên: “Đây là Huyết Đan lão tổ trong truyền thuyết sao? À không, là Huyết Đan lão quái chứ. Huyết Đan lão quái, có thật là ngươi không biết Huyền Linh Tử… tôn giả muốn ngươi giao ra thứ gì sao?”
“Nhãi con, đừng có nói bậy!” Huyết Đan lão tổ dồn toàn bộ lực chú ý lên Huyền Linh Tử, lại không phát hiện phía sau mình xuất hiện một người.
Huyền Linh Tử nâng mắt nhìn Mặc Thu một cái, tất nhiên đã nhận ra y, nhưng vẫn không nói gì.
Mặc Thu nói: “Lốc xoáy cách tám nghìn ba trăm dặm vừa rồi chắc ngươi có thấy, từ đó đến đây chỉ có một mình ngươi là tu sĩ Đại Thừa Kỳ. Ma tu trong thiên hạ đều biết Huyết Đan lão quái ngươi sắp chết, ngươi không hưởng thụ nốt thời gian còn lại hay là tìm một nơi yên tĩnh an nhàn tuổi già, còn ở đây vác theo Thông Thiên Ma đỉnh chạy loanh quanh, ngươi nghĩ ai cũng ngu như ngươi?”
Huyết Đan lão quái tức giận muốn thổ huyết luôn, Mặc Thu lại nói tiếp: “Huyền Linh Tử tôn giả, vãn bối là đồ nhi của Ma tôn, từng nghe sư phụ nói Huyết Đan lão quái này tuy rằng thực lực không mạnh nhưng có một Ma Đỉnh bản mệnh. Cái đỉnh này có thể ẩn nấp, bên trong có một mảnh không gian, người bình thường không vào được, chỉ có Huyết Đan lão quái này mới có thể đi vào.”
Huyết Đan lão tổ rốt cục không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu đen: “Ngươi nói nhăng nói cuội!”
Mặc Thu lạnh nhạt nói: “Câm miệng!”
Huyền Linh Tử quay đầu nhìn về phía Mặc Thu, sắc mặt lạnh lẽo: “Làm sao để mở thế giới kia ra?”
Mặc Thu nghĩ nghĩ, nói: “Để Huyết Đan lão quái này mở ra. Kết giới Ma Đỉnh là do linh lực nguyên thần của lão tạo thành, chỉ có lão mới có thể giải trừ linh lực nguyên thần của mình, thả…”
Mặc Thu im bặt.
Y kinh hãi nhìn Huyền Linh Tử đâm thủng tim Huyết Đan lão quái, còn lão ta thì mở to mắt không dám tin, hộc máu nói: “Ngươi… sao ngươi lại giết ta! Nếu ta không cướp đồ đệ của ngươi, chẳng phải là ngươi đã giết lầm ta…”
Nghe nói thế, vẻ mặt Huyền Linh Tử khẽ biến đổi, trên khuôn mặt luôn lạnh lẽo lúc này mới hiện ra vẻ vui vẻ thoải mái, hắn không trả lời Huyết Đan lão tổ, trực tiếp rút Huyền Linh kiếm ra, xoay người nhìn vào cái đỉnh lớn kia.
Lần này Huyền Linh Tử cúi đầu, rốt cục trông thấy người kia.
Lạc Tiệm Thanh đứng ở trong đỉnh ngẩng đầu nhìn Huyền Linh Tử, Huyền Linh Tử cúi đầu nhìn y.
Hai mắt giao nhau, thời gian như ngừng lại, vạn vật bất động, cả hai cứ nhìn nhau, nhìn thật lâu. Rồi Huyền Linh Tử vươn tay cầm lấy tay Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh điểm mũi chân bay ra khỏi đại đỉnh.
Huyền Linh Tử mấp máy môi, đang muốn mở miệng lại thấy vết máu trên người Lạc Tiệm Thanh. Sắc mặt hắn lạnh lại, ngón tay có chút run rẩy: “Ngươi… bị thương? Bị thương thế nào? Giờ sao rồi? Vi sư mang ngươi quay về Thái Hoa Sơn tìm Ngọc Thanh Tử sư tỷ, đi tìm nàng, tìm nàng giúp ngươi chữa thương…”
Y liên tục nói: “Không sao, sư phụ, trên người ta hiện tại không có vết thương nào hết, ta rất khỏe.”
Huyền Linh Tử vẫn nhìn y không tin: “Không được lừa vi sư, trên người ngươi có nhiều máu như vậy, nhất định đã bị trọng thương. Tiệm Thanh, chúng ta quay về Thái Hoa Sơn, ta lập tức mang ngươi đi…”
“Vô Âm!” Lạc Tiệm Thanh ôm chầm lấy tôn giả áo trắng trước mặt, hạ giọng nói: “Ta nói rồi, ta rất khỏe, ta không sao. Ngươi tới rất đúng lúc, không muộn chút nào, ta không bị sao hết.”
Đột nhiên cảm nhận được độ ấm của đồ nhi, Huyền Linh Tử hơi run rẩy, sau đó mới vươn tay ôm lại y.
Hai thầy trò cứ thế đứng ở bờ sông ôm chặt nhau. Một lúc sau, chỉ nghe một tiếng ho khan bất mãn, Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện bên cạnh có người!
Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng buông tay: “Mặc Thu, sao ngươi lại ở đây?”
Mặc Thu thản nhiên nói: “Vừa lúc đi ngang qua, được chưa?”
Lạc Tiệm Thanh giật giật khóe miệng, đang muốn để người này nói chuyện nghiêm túc chút, nhưng ý thức được sư phụ nhà mình đang ở bên cạnh, y liền ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Sao ngươi không bao giờ nói được lời nào tử tế vậy. Được rồi được rồi, hôm nay ta tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa ra đã được gặp ngươi, đây cũng là một chuyện tốt…”
Vừa nói xong, Lạc Tiệm Thanh liền phát hiện tay mình bị Huyền Linh Tử nắm chặt. Y kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Huyền Linh Tử nhíu mày lại hỏi: “Vì sao nhìn thấy ma tu này ngươi lại cảm thấy là một chuyện tốt?”
Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt: “Sư phụ, ngươi biết y là ma tu?”
Huyền Linh Tử gật đầu: “Phải, nhưng sao lại nói đó là chuyện tốt?”
Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Sao ngươi biết y là ma tu?”
Huyền Linh Tử còn chưa mở miệng thì Mặc Thu đã hừ lạnh một tiếng khinh thường: “Vừa rồi ta nói cho sư phụ ngươi biết ta là đồ đệ của là Ma tôn, làm sao để phá Thông Thiên Ma đỉnh của Huyết Đan lão quái kia. Đồ đệ Ma Tôn chẳng lẽ không phải ma tu?”
*Đoạn này t nghĩ có bug, lúc trước Vô Âm đã nói với Tiệm Thanh về việc để nguyên thần đi theo vào Lưu Diễm Cốc, rồi còn lấy Huyết Linh quả cứu chữa cho Tiệm Thanh, lúc ấy cũng phải biết Mặc Thu là ma tu rồi chứ, giờ Tiệm Thanh còn hỏi lại, Vô Âm còn không dám trả lời???
Lạc Tiệm Thanh không nói gì.
Sau đó, từ trong miệng Mặc Thu, Lạc Tiệm Thanh cũng biết ma đầu cầm tù mình là ai.
Tuy tốc độ tu luyện của Lạc Tiệm Thanh rất nhanh, nhưng mới chỉ tu luyện năm mươi năm, mà Huyết Đan lão tổ đã mấy trăm năm ở ẩn, tên tuổi cũng dần mai một. Y chỉ biết ma đầu kia là ma tu Đại Thừa kỳ, am hiểu luyện đan, ngoài ra hoàn toàn không biết gì cả.
Lạc Tiệm Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Huyết Đan lão quái kia từng nói muốn ta sống để luyện thành nhân đan.”
Mặc Thu lập tức sửng sốt.
Trong mắt Huyền Linh Tử rét lạnh: “Đánh tan hồn phách ngươi, không thể vào luân hồi, từ nay về sau biến mất khỏi thế gian này, luyện chế một viên nhân đan?”
Về phương diện luyện đan, thiên phú Huyền Linh Tử khá cao. Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu còn chưa rõ nhân đan là thế nào, người trước là hoàn toàn không hiểu, người sau thì chỉ biết da lông. Nhưng Huyền Linh Tử biết, nếu như nói ma tu lạm sát kẻ vô tội, tu luyện nhờ hút linh lực và sinh mệnh lực con người thì đã có Thiên Đạo. Còn luyện thành nhân đan, đó là một loại phương pháp đê tiện nhất trong giới ma tu.
Luyện người thành đan có thể ngưng tụ năng lượng. Nhưng nếu chỉ bị ma tu giết hút linh lực thì người bị giết vẫn có thể tiến vào luân hồi. Nhưng chỉ cần luyện thành nhân đan thì sẽ hồn phi phách tán, không thể luân hồi.
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy liền hoảng sợ.
Không ở lại đây lâu, ba người cùng nhau rời đi. Mặc Thu đi về phía Ma Đạo cung, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử tính toán quay về Thái Hoa Sơn. Hai bên vừa lúc cùng đường một đoạn, vậy nên Mặc Thu dẫn đường cùng nhau đi.
Màn đêm buông xuống, dựa theo thực lực của Huyền Linh Tử căn bản không cần dừng lại nghỉ ngơi hay cảnh giác yêu thú tập kích gì, nhưng hắn vẫn dừng lại. Lạc Tiệm Thanh nhìn hắn khó hiểu, ánh mắt Huyền Linh Tử dịu lại nhìn đồ nhi nhà mình, thấp giọng nói: “Lần này rời Thái Hoa Sơn coi như vi sư đã hủy khế ước, cũng bị tâm ma phản phệ.”
Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt, vậy mà y lại quên mất chuyện này!
“Sư phụ, vậy ngươi…”
“Không sao.” Có người ngoài ở đây, Huyền Linh Tử không tiện ôm hay cầm tay đồ nhi nhà mình, chỉ có thể dịu dàng nhìn y, hạ giọng nói: “Tâm ma kia đối với vi sư cũng không nghiêm trọng lắm. Chỉ là một chút tổn thương mà thôi, Tiệm Thanh, ngươi đừng lo.”
Lạc Tiệm Thanh vẫn không yên tâm.
Giống như việc Huyền Linh Tử lo lắng cho thân thể y, y cũng sẽ lo lắng tới thân thể của Huyền Linh Tử. Lạc Tiệm Thanh đã nghĩ kỹ rồi, lần này trở lại Thái Hoa Sơn, cho dù phải đối mặt với gian nan khốn cảnh thì y nhất định phải mời Ngọc Thanh Tử sư bá tới kiểm tra cho sư phụ nhà mình, như vậy y mới có thể yên tâm.
Chờ đến tối, lúc nghỉ ngơi, Huyền Linh Tử nhắm mắt đả tọa, Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu ngồi bên cạnh trò chuyện.
Lạc Tiệm Thanh nói: “Trước kia ta cứ tưởng thiên phú mình cao, cũng có một vài cơ duyên. Nhưng mười hai năm trước tu vi hai chúng ta bằng nhau, hiện giờ ta mới bước vào Xuất Khiếu kỳ mà ngươi đã tới Xuất Khiếu hậu kỳ. Mặc Thu, ngươi nói thật đi, thật ra ngươi là yêu thú thiên phú thần thông đúng không? Giống như Long Tộc mới sinh ra đã có cấp bảy vậy, tương đương với Xuất Khiếu kỳ, ngươi cũng vậy.”
Mặc Thu liếc mắt khinh thường nhìn Lạc Tiệm Thanh, hỏi ngược lại: “Có con rồng nào đẹp như ta sao?”
Khóe miệng Lạc Tiệm Thanh co giật: “Sư phụ ta đang ở đây, ta không muốn đánh ngươi.”
Mặc Thu im lặng nhìn Lạc Tiệm Thanh, một lát sau mới rời tầm mắt, trào phúng nói: “Thật đúng là nhóc con nghe lời sư phụ.”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Một lúc sau, Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Ngươi là đồ đệ Ma Tôn, chẳng lẽ không nghe lời y?”
Mặc Thu nói: “Sao ta phải nghe lời y, ta là đồ đệ y, không phải người hầu của y. Chính y cầu xin ta bái y làm sư phụ, ta bái y làm sư phụ chính là phúc khí của y biết không?”
Lạc Tiệm Thanh: “Nhưng lúc ta tới Ma Đạo cung, nghe Vân Hương nói ngươi nghe lệnh Ma Tôn ra ngoài làm việc, vậy nên mới không có trong Ma Đạo cung. Chẳng lẽ Vân Hương nói dối ta?”
Mặc Thu: “...”
Một đêm trôi qua rất nhanh, mặt trời vừa lên, Huyền Linh Tử ngự kiếm mang theo Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu đi về phía Nam. Ba người nhanh chóng tới vị trí giáp ranh Ma Đạo cung, lần này cách Ma Đạo cung mười dặm thì Huyền Linh Tử dừng lại, vẻ mặt hắn lãnh đạm nói: “Vi sư và Ma Tôn kia từ trước đến nay luôn bất hoà, Tiệm Thanh, ngươi tạm biệt bằng hữu của ngươi ở đây đi.”
Lạc Tiệm Thanh gật gật đầu, nhìn về phía Mặc Thu cười nói: “Giờ ta rất nghi ngờ lần sau gặp ngươi thì e là ngươi đã Hợp Thể kỳ.”
Mặc Thu tùy ý nói: “Không phải e là, mà là nhất định.”
Lạc Tiệm Thanh bó tay: “Sao ngươi cứ luôn… tự kỉ như thế?”
Mặc Thu nói: “Vậy ngươi có biết là, chỉ cần một tháng nữa là ta có thể đột phá…” Nói đến đây liền dừng lại, Lạc Tiệm Thanh vẫn chờ Mặc Thu tiếp tục mở miệng, nhưng Mặc Thu lại không nói tiếp, một lúc sau mới nói: “Dù sao ta khẳng định sẽ đột phá, Lạc Tiệm Thanh ngươi đừng để bị ta bỏ xa biết không. Nếu tu vi ngươi quá thấp ta sẽ ghét bỏ ngươi, không nhận ngươi là bạn tốt sinh tử nữa.”
Lạc Tiệm Thanh theo bản năng lật tay lấy ra Sương Phù kiếm, vừa định đánh lên mặt Mặc Thu lại chợt nhớ tới sư phụ nhà mình còn đang ở phía sau. Y xấu hổ ho khan một tiếng, vội vàng thu kiếm về, nhưng không ngờ Mặc Thu không có ý chống lại, nếu vỏ kiếm của y tiến lên trước một đoạn nữa là có thể đánh lên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Lạc Tiệm Thanh nói: “Lần này sư phụ vì ta mà rời khỏi Thái Hoa Sơn, bị tâm ma phản phệ, ta phải nhanh chóng trở về với hắn.”
Mặc Thu nâng mắt nhìn Lạc Tiệm Thanh một cái, bỗng nhiên bấm thủ quyết.
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nhìn Mặc Thu, Huyền Linh Tử cách đó không xa lại càng ngạc nhiên hơn, đồng tử hắn co lại, nhìn chằm chằm Mặc Thu thi triển pháp quyết.
Bí pháp này khá đơn giản, khi Mặc Thu hoàn thành, Lạc Tiệm Thanh cảm thấy không có gì khác lạ hết, nhưng giọng nói của bọn họ lại không bị truyền ra ngoài. Chỉ nghe Mặc Thu nói: “Ta từng nghe sư phụ nói, nhân tộc và yêu tộc có một khế ước. Sư phụ ngươi rời Thái Hoa Sơn đúng là bị thương nguyên thần, nhưng ngươi có từng nghĩ đến, thật ra… cũng có người vì ngươi mà bị thương?”
Mặc Thu im lặng không nói chỉ nhìn Lạc Tiệm Thanh, người kia cũng đang nhìn y.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, Mặc Thu bỗng bật cười ha hả, châm chọc nói: “Ta nói cái gì ngươi cũng tin hả? Thái Hoa Sơn Lạc Tiệm Thanh, ngươi cũng quá ngây thơ rồi. Được rồi, ta phải nhanh chóng quay về Ma Đạo cung, nếu ta về muộn, sư phụ ta cũng sẽ lo lắng, dù sao thì ta cũng là kỳ tài ngút trời, mỗi phút đều có thể tăng tu vi!”
Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn không còn gì để nói, cố nén không rút Sương Phù kiếm ra đánh người, nhìn Mặc Thu rời đi.
Đợi cho Mặc Thu đi xa, Lạc Tiệm Thanh mới không nhịn được cười nói: “Trên đường cẩn thận biết không?”
Mặc Thu cũng không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay.
Lạc Tiệm Thanh nhìn bóng dáng Mặc Thu biến mất trong rừng cây mới xoay người về tới bên cạnh Huyền Linh Tử. Y còn chưa mở miệng đã bị Huyền Linh Tử kéo tay ôm vào lòng.
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc không thôi, lại nghe một giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai mình: “Tiệm Thanh, người vừa rồi… là bạn tốt của ngươi?”
Lạc Tiệm Thanh hơi ngẩn ra: “Phải, sư phụ, không phải ta đã nói với ngươi sao, ta và Mặc Thu quen biết ở Lưu Diễm cốc, lại nhiều lần vào sinh ra tử. Y là bạn tốt sinh tử của ta, đã cứu ta nhiều lần. Mặc dù y là một ma tu, nhưng sư phụ, y nói y chưa từng giết người, ta tin tưởng y.”
Nói xong, Lạc Tiệm Thanh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn sư phụ nhà mình, như lo lắng Huyền Linh Tử vì thân phận ma tu của Mặc Thu mà xuống tay với y.
Nhưng Huyền Linh Tử chỉ nhìn y một cách rất nghiêm túc, đôi con ngươi sâu thẳm như bầu trời sao, nhìn hồi lâu, Huyền Linh Tử ôm chặt eo y, cúi đầu nói: “Được rồi, người nọ là bạn tốt sinh tử của ngươi. Ngươi tu luyện mới năm mươi năm, có thể tìm được bạn tốt sinh tử mà mình tin tưởng là rất hiếm có, ta thấy người kia rất giống tiểu sư muội của ngươi, nếu có thể thì ngươi nên giới thiệu để bọn họ quen nhau.”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Một lúc sau Lạc Tiệm Thanh mới kịp phản ứng: “Ngươi muốn ta… làm mối cho Mặc Thu và Tiểu sư muội?!”
Huyền Linh Tử gật nhẹ đầu.
Lạc Tiệm Thanh đúng là bó tay rồi: “Sư phụ, Mặc Thu và Tiểu sư muội giống nhau ở điểm nào?”
Huyền Linh Tử còn rất nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Bọn họ đều thích mặc đồ đỏ.”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Mặc đồ đỏ thì liên quan gì?! Vậy trên đời này có bao nhiêu người giống Tiểu sư muội vậy!
Hai thầy trò tiếp tục đi về hướng Nam, dọc theo đường đi Lạc Tiệm Thanh thấy không ít ma tu. Đám ma tu này sau khi cảm nhận được uy áp từ Huyền Linh Tử đều vội vàng tránh xa, hận không thể lập tức chạy trốn.
Lạc Tiệm Thanh nhớ tới một chuyện: “Sư phụ, quan hệ giữa ngươi và Ma Tôn kia không tốt sao?”
Huyền Linh Tử lạnh nhạt nói: “Nếu có cơ hội, vi sư sẽ giết Ma Tôn kia.”
Lạc Tiệm Thanh có chút khó hiểu. Y biết sư phụ nhà mình từng kề vai chiến đấu với Ma Tôn kia trên chiến trường, thậm chí còn đại biểu cho nhân tộc kí kết khế ước hòa bình cùng yêu tộc. Sao quan hệ đôi bên lại xấu như vậy?
Giống như nghe thấy tiếng lòng của Lạc Tiệm Thanh, Huyền Linh Tử giải thích: “Đạo tu và ma tu từ trước đến nay không chung đường. Tiệm Thanh, vi sư muốn giết Ma Tôn kia, Ma Tôn kia cũng như vậy. Hiện giờ vi sư bội ước, hòa bình giữa hai tộc e là không thể duy trì bao lâu, vậy nên hiện tại vi sư không thể giết Ma Tôn, Ma Tôn cũng không thể giết vi sư.”
Lạc Tiệm Thanh hiểu ra: “Đại địch trước mặt, không thể tự loạn trận cước.”
Huyền Linh Tử hơi gật đầu, một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn từng tia nắng xuyên qua đám lá cây ngoài bìa rừng, tầng sáng dày, vạn vật như sa vào trong đó, phảng phất như bị ánh sáng vô tận cuốn lấy, che kín bởi một tầng lụa vàng mỏng.
Tiếng Huyền Linh Tử rất nhẹ, lại rất lạnh, chậm rãi bay vào trong tai Lạc Tiệm Thanh: “Ma Tôn chỉ còn lại có ba trăm năm tuổi thọ, không ai biết khi nào thì y có thể đột phá Hóa Thần. Tiệm Thanh, ngươi và Ma Thiên Thu kia là mục tiêu lớn nhất của yêu tộc. Ngươi có cơ hội Hóa Thần trong hai trăm năm, Ma Thiên Thu có cơ hội trở thành ma tu đầu tiên có thể Hóa Thần. Ngươi có biết… chuyện đó nguy hiểm bao nhiêu không?”
Nghe xong lời này, Lạc Tiệm Thanh trầm mặt không trả lời.
Huyền Linh Tử cúi đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh, vươn tay vén một lọn tóc của y lên: “Nhưng ngươi không cần sợ, từ nay về sau vi sư sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy lại nở nụ cười: “Ai bảo ngươi là ta sợ?”
Huyền Linh Tử hơi giật mình, chỉ thấy Lạc Tiệm Thanh cười trấn định: “Ta chỉ đang nghĩ, sư phụ, ngươi vậy mà hủy đi khế ước giữa hai tộc, lần này trở về không biết sẽ ra sao. E là Tứ đại tông môn và Bát đại thế gia đều không ngờ được ngươi lại đột nhiên bội ước như vậy.” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh lại nói tiếp: “Ta cảm thấy Ma Tôn kia nhất định cũng hận ngươi chết.”
Huyền Linh Tử thản nhiên hỏi: “Vì sao?”
Lạc Tiệm Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc trước ta gặp Ma Tôn, cảm thấy y là một người vui giận thất thường. Lần này nguyên nhân là phía ngươi mà khế ước bị hủy, y nhất định rất tức giận. Ta cảm thấy chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Ma Vực, Ma Tôn điên lên cũng có thể giết đồ đệ mình!”
Huyền Linh Tử điều khiển Huyền Linh kiếm bay lên cao, chỉ một lát sau bọn họ đã không thấy rõ mặt đất, ngay cả núi cao cũng trở thành con giun gấp khúc, bị tầng tầng mây mù che phủ. Hai người hóa thành một luồng sáng, trong một ngày ngắn ngủn đã bay tới sông lớn tiếp giáp giữa Ma Vực và Vân Châu.
Con sông này rộng chừng mười dặm, Lạc Tiệm Thanh híp mắt nhưng vẫn không nhìn rõ núi non bờ bên kia.
Nước sông chảy xuôi đập vào bờ tóe lên bọt nước. Lạc Tiệm Thanh lôi kéo tay phải Huyền Linh Tử, giờ phút này chung quanh không có ai, chỉ có hai người bọn họ đứng ở bờ sông này. Sau một hồi, Lạc Tiệm Thanh nhỏ giọng hỏi: “… Lúc trước ta nghe Mặc Thu nói, ngươi giết Huyết Đan lão tổ kia. Sư phụ ngươi chắc chắn là lão bắt ta sao?”
Giết Huyết Đan lão tổ tất nhiên có thể tháo bỏ phong ấn trên Ma Đỉnh bản mệnh của lão, vậy nên khi Mặc Thu còn chưa nói xong phương pháp tháo bỏ phong ấn thì Huyền Linh Tử đã trực tiếp động thủ.
Nhưng như trước khi Huyết Đan lão tổ nói trước khi chết, chẳng lẽ Huyền Linh Tử chắc chắn lão đã bắt Lạc Tiệm Thanh? Lỡ như không phải lão bắt Lạc Tiệm Thanh thì chẳng phải là Huyền Linh Tử giết oan người?
Nghe vậy, Huyền Linh Tử lại chăm chú nhìn nước sông luôn chảy xuôi, lạnh nhạt nói: “Nếu không phải lão thì cũng có sao.”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Nếu không phải Huyết Đan lão tổ, chẳng phải là ngươi giết nhầm…”
“Giết thì giết.” Huyền Linh Tử bình tĩnh nói: “Nếu không phải Huyết Đan lão tổ, ta lại tiếp tục giết Huyết Đao lão tổ, giết Huyết Kiếm lão tổ. Cho dù phải giết đến Ma Đạo cung, giết đến Ma Thiên Thu kia ta cũng nhất định phải tìm được ngươi.”
Câu nói này nói rất bằng phẳng, không nhấn nhá gì, giống như một câu nói tùy ý, nhưng lại khiến Lạc Tiệm Thanh chậm rãi khép miệng lại, lời chuẩn bị ra khỏi miệng lại nuốt trở về cổ họng.
Y quan sát tôn giả áo trắng tuấn tú tao nhã trước mắt, nhìn khuôn mặt lãnh đạm của đối phương, thật lâu sau, Lạc Tiệm Thanh không nhịn được nhếch lên khóe môi, cười nhẹ nói: “Nhưng không phải Ngọc Thanh Tử sư bá đã phải người tới Ma Đạo cung tìm hiểu sao, năm ma tu Đại Thừa kỳ đều không rời khỏi Ma Đạo cung, không thể nào là Ma Đạo cung bắt cóc ta.”
Huyền Linh Tử thản nhiên nói: “Vậy thì giết sạch ma tu Đại Thừa kỳ trong thiên hạ cũng phải tìm được ngươi.”
Sông lớn gào thét, sóng trắng quay cuồng.
Cả vùng đất đỏ, một con sông lớn như con rắn bạc uốn lượn ra phía xa, rồi biến mất trong đường chân trời xa xôi. Tôn giả áo trắng và tu sĩ áo xanh ôm nhau thật chặt, trao nhau một nụ hôn, một nụ hôn nhẹ nhàng, không kịch liệt kích tình, chỉ là biểu đạt tình yêu với đối phương, biểu đạt nỗi lòng rối bời sau cửu biệt gặp lại, suýt nữa sinh li tử biệt.
Nụ hôn này chấm dứt, vượt qua con sông này, bọn họ vẫn là thầy trò.
Trước mặt người khác, bọn họ không thể làm ra chuyện gì khác người, hai người đi thẳng một đường về hướng Tây, nhanh chóng vượt qua biên giới Vân Châu, đến Sầm Châu.
Sầm Châu vẫn như một năm rưỡi trước Lạc Tiệm Thanh từng đến, núi xanh cây xanh, kênh rạch đan nhau. Vô số con sông như mạng nhện chia cắt đất liền ra thành từng ốc đảo.
Có Huyền Linh Tử dẫn dắt, tốc độ của bọn họ hiển nhiên là rất nhanh. Chưa tới ba ngày đã tới sơn môn Quy Nguyên Tông.
Trong sơn mạch lượn lờ đàn hương, tiếng tăng nhân niệm kinh trầm trầm vang lên, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử đứng ở chân núi chờ đợi tăng nhân Quy Nguyên Tông tới đón. Tiểu sa di tiến đến bẩm báo mới rời đi thời gian một chén trà thì mấy bóng người đã xuất hiện ở chân núi Quy Nguyên Tông.
Lạc Tiệm Thanh nhìn thấy nhiều người như vậy cũng hơi kinh hãi.
Dẫn đầu đi lên trước chính là Ngọc Thanh Tử tôn giả, nàng cẩn thận nhìn Lạc Tiệm Thanh mấy lần, từ tóc đến chân, nhìn đi nhìn lại ba lần cuối cùng mới đỏ mắt gật đầu nói: “Không bị thương.”
Lạc Tiệm Thanh chắp tay hành lễ, cung kính nói: “Sư bá, đệ tử không sao.”
Ngọc Thanh Tử vừa muốn nói gì nữa nhưng lại khựng lại, có chút áy náy đi sang bên cạnh.
Lúc này, Lạc Tiệm Thanh lại nhìn về phía Vệ Quỳnh Âm và Phật Tử.
Từ khi tin tức Lạc Tiệm Thanh bị bắt đi đi đến tai Thái Hoa Sơn, ngoại trừ chưởng môn Hạo Tinh Tử tôn giả và Hỏa Minh Tử tôn giả bế quan nhiều năm, các phong chủ khác đều lên đường! Không tính Huyền Linh Tử, đại năng Đại Thừa kỳ đã tới ba người, còn có năm vị đại năng Độ Kiếp kỳ, mười ba vị tu sĩ Hợp Thể kỳ cùng hơn hai mươi vị tu sĩ Xuất Khiếu kỳ!
Thái Hoa Sơn gần như dốc toàn bộ lực lượng, chỉ để lại lực lượng có thể chống kẻ thù bên ngoài, những người còn lại đều đi tìm Lạc Tiệm Thanh.
Nhưng mà như vậy, Huyền Linh Tử vẫn không nhịn được tự mình đi tìm. Hắn vừa ra, quả nhiên đã tìm được Lạc Tiệm Thanh, đồng thời cũng khiến rất nhiều tu sĩ Thái Hoa Sơn đang lén tìm ở Ma Vực thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt đi tới Quy Nguyên Tông tập hợp cùng mọi người.
Vệ Quỳnh Âm cầm kiếm nghiêm túc nói: “Sư huynh.”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Sao ngươi vẫn ở đây?”
Thực lực Vệ Quỳnh Âm không cao, nàng cũng không thể tới Ma Vực tìm kiếm Lạc Tiệm Thanh, toàn bộ tu sĩ lần này tới Ma Vực tìm kiếm Lạc Tiệm Thanh ít nhất là Xuất Khiếu kỳ, Nguyên Anh kỳ cũng không thể tham gia.
Nghe vậy, Vệ Quỳnh Âm nói: “Ta ở đây chờ Đại sư huynh bình an trở về.”
Nhìn Vệ Quỳnh Âm bộ dáng lãnh đạm mặt than, Lạc Tiệm Thanh lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
Đám sư đệ sư muội này đúng là không bõ công yêu thương mà!
Chờ Vệ Quỳnh Âm rời sang bên cạnh, Phật Tử tiến lên, đầu tiên là cúi người thi lễ, sau đó bỗng lấy ra một chuỗi Phật châu gỗ đàn hương từ trong tay áo, đưa đến trước mặt Lạc Tiệm Thanh.
Phật Tử mỉm cười nói: “A di đà Phật, tu vi Lạc đạo hữu lại có tiến bộ, tiểu tăng khâm phục. Nhưng mà loại đột phá trong hiểm cảnh này vẫn nên ít một chút là tốt nhất. Đây là Phật châu tiểu tăng luôn dùng trước Kim Đan kỳ, đã làm bạn với tiểu tăng hơn năm mươi năm, coi như là dính chút hương khói. Tặng vật này cho Lạc đạo hữu, chúc Lạc đạo hữu…” Nói đến đây, Phật Tử dừng một chút, một lát sau mới nói: “vậy thì chúc Lạc đạo hữu thuận lợi tấn giai đi.”
Lạc Tiệm Thanh trực tiếp nhận lấy, hỏi lại: “Phật Tử vốn định chúc ta cái gì?”
Phật Tử cười ngượng ngùng: “Vốn định chúc Lạc đạo hữu sau này thuận lợi bước vào Xuất Khiếu kỳ.”
Lạc Tiệm Thanh cười cười: “Cũng mới mấy ngày không gặp, Phật Tử cũng đã tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ.”
Hai người nhìn nhau cười.
Chuyện kế tiếp thì không liên quan gì tới Lạc Tiệm Thanh.
Sau nửa canh giờ, mấy người Nghiễm Lăng Tử tôn giả lục tục đi tới. Sau khi nhìn thấy Lạc Tiệm Thanh, bọn họ lập tức dùng linh thức kiểm tra tình trạng thân thể của y một chút, xác nhận không có gì đáng ngại mới hỏi Lạc Tiệm Thanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghe được cái tên “Huyết Đan lão tổ” này, Ngọc Thanh Tử tôn giả nhíu mày lại: “Chính là Huyết Đan lão quái kia?”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Chính là lão.”
Ngọc Thanh Tử tôn giả híp mắt lộ vẻ ghét bỏ, bắt đầu nói những chuyện mình biết.
Ngọc Thanh Tử tôn giả tu luyện gần ngàn năm, tuy hiện giờ mới là Độ Kiếp hậu kỳ nhưng so với Huyền Linh Tử một lòng tu luyện thì nàng biết rất nhiều chuyện. Hơn nữa nàng cũng giống Huyết Đan lão tổ kia, đều là đại sư luyện đan, nàng kể chuyện Huyết Đan lão tổ luyện nhân đan, cuối cùng còn nói: “Ta nhớ hơn ba trăm năm trước từng có tin đồn, Huyết Đan lão quái sáng tạo ra một phương thuốc thần đan cấp chín. Khi đó ta chỉ nghĩ là lời nói vô căn cứ, sáng tạo ra một phương thuốc khó khăn cỡ nào, huống chi là phương thuốc thần đan cấp chín. Hiện tại xem ra… có lẽ là thật.”
Đông đảo phong chủ Thái Hoa Sơn tụ tập tại trước sơn môn tại Quy Nguyên Tông, đồng loạt cảm khái.
Tình huống này thực sự rất quỷ dị, một đại năng Hóa Thần kỳ, ba đại năng Đại Thừa kỳ cùng năm đại năng Độ Kiếp Kỳ, hơn nữa còn có rất nhiều tu sĩ Hợp Thể kỳ và Xuất Khiếu kỳ, tất cả tụ tập tại trước cửa tông môn người khác bàn chuyện, nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng thấy giống… tới phá sơn môn người ta.
Thái thượng trưởng lão Quy Nguyên Tông đang bế quan, phương trượng Trí Thiện đại sư liền tới sơn môn, bất đắc dĩ cười nói: “A di đà Phật, người tới là khách, các vị thí chủ sao không vào trong nói chuyện? Bần tăng chuẩn bị một vài phòng, không bằng nghỉ ngơi một chút rồi tính chuyện sau?”
Nghe vậy, Ngọc Thanh Tử đang muốn đồng ý, ai ngờ Huyền Linh Tử lại nói: “Không cần, chúng ta lập tức trở về, đa tạ ý tốt của đại sư.”
Trí Thiện đại sư hơi ngẩn ra, trên khuôn mặt hòa ái đều là ý cười: “Cũng phải, nên rời đi sớm.”
Huyền Linh Tử hơi gật đầu với Trí Thiện đại sư, sau đó lôi kéo Lạc Tiệm Thanh lên Huyền Linh kiếm, tu sĩ Thái Hoa Sơn thấy thế cũng sửng sốt, sau đó đồng loạt trở nên nghiêm túc. Sắc mặt mọi người rất nghiêm trọng, nhanh chóng trở về Thái Hoa Sơn.
Tiểu sa di canh sơn môn sờ sờ đầu khó hiểu: “Sao các thí chủ Thái Hoa Sơn lại vội vã rời đi vậy?”
Phật Tử bên cạnh nghe vậy mỉm cười, ánh mắt trong suốt nhìn về phía đám người Lạc Tiệm Thanh biến mất. Sau một hồi, ý cười trên mặt Phật Tử dần dần biến mất, tay trái hắn gảy Phật châu, tay phải vươn ra tiếp được một giọt mưa rơi xuống.
“Bạch chúng đẳng thính thuyết, sơ dạ vô thường kệ. Phiền não thâm vô để, sinh tử hải vô biên. Tịnh Tâm sư điệt ngươi không hiểu nguyên do, vậy nên cứ tự do tu luyện, không phải buồn lo suy nghĩ. Biển phiền muộn quá sâu, đừng suy nghĩ nhiều. Trận chiến này không thể tránh, trận chiến này… khi nào tới.”
Tiểu sa di ngây thơ nhìn Phật Tử, cuối cùng thành thành thật thật cúi người thi lễ: “A di đà Phật.”
Phật Tử cười nhìn hắn: “A di đà Phật.”
Quy Nguyên Tông vẫn canh giữ ở Sầm Châu, làm một trạm kiểm soát ngăn chặn Ma Vực, cũng là cửa thứ hai ngăn chặn yêu cảnh. Đàn hương uyển chuyển lượn lờ, trong núi rừng thoang thoảng mùi thơm, từng ngọn núi chập chùng uốn lượn, tiên tông thấp thoáng ở giữa.
Giờ khắc này, sau khi tìm được Lạc Tiệm Thanh, chuyện quan trọng mọi người quên đã tới trước mắt.
Dọc theo đường đi, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Thái Hoa Sơn, song khi bọn họ vừa mới trở lại Thái Hoa Sơn đã thấy một vài quỷ tu đồ đen cùng với tu sĩ mặc áo lông chồn sang quý tụ tập dưới chân núi Thái Hoa Sơn.
Quỷ tu cầm đầu hung ác tiến lên một bước, lời nói lẫn theo linh lực vang tận mây xanh: “Khế ước giữa hai tộc bị hủy! Mời Thái Hoa Sơn giải thích rõ cho tất cả tu sĩ trong thiên hạ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT