Phượng hỏa hừng hực bao vây thanh niên tuấn mỹ, y giống một Chiến Thần hiếu chiến, mỗi khi biển lửa ập xuống lại có hơn hai mươi tôn giả tuyệt thế bỏ mạng. Tĩnh mịch đã bao trùm Đoạn Tình nhai, Lạc Tiệm Thanh một mình một kiếm đối kháng với mọi người, khí thế siêu tuyệt không hề thua kém.
Độc Tuyệt Thiên lão đuổi theo Lạc Tiệm Thanh, lão tức giận huyễn hóa ra một chuỗi núi ném tới Lạc Tiệm Thanh. Núi lớn xen lẫn yêu lực cuồn cuộn của Thiên Yêu tôn, nổi lên vô số yêu phong. Lạc Tiệm Thanh nâng Huyền Linh kiếm, không cần y nhiều lời, trên thân kiếm lóe sáng, bổ nát một ngọn núi.
Hai mắt Lạc Tiệm Thanh híp lại, Sương Phù kiếm từ ấn đường bay ra. Sương Phù kiếm biến ảo thành sáu thanh trường kiếm trên không trung, nở rộ Thanh Liên tám cánh, “Ầm ——” một tiếng vọt tới ngọn núi này. Tiếng nổ đinh tai nhức óc qua đi, núi lớn đều bị chém nát.
Hai mắt Độc Tuyệt Thiên lão đỏ bừng muốn tái chiến thì Lạc Tiệm Thanh đã rời đi.
Thế nhân đều biết tốc độ của Độc Tuyệt Thiên lão không nhanh, tuy đã đạt tới Hóa Thần kỳ nhưng tốc độ phi hành chỉ tương đương với nhân tu Đại Thừa hậu kỳ bình thường, thua xa Huyền Linh Tử.
Hiện giờ lão đã bị Lạc Tiệm Thanh bỏ xa.
Lạc Tiệm Thanh được phượng hỏa bao bọc, nó mọc ra đôi cánh lửa, mỗi lần vỗ cánh đều bay xa hơn trăm dặm, vì thế có thể lập tức xuất hiện ngay trước mắt các vị đại năng, sau đó đánh chết không thương tiếc.
Độc Tuyệt Thiên lão đuổi theo sau Lạc Tiệm Thanh đã sắp nổi điên. Mà nhóm nhân tu thì đều đang cách xa nhau, nhìn thấy cảnh tượng này bọn họ lại nhanh chóng tụ lại, nhưng Kiếm Khiếu lão tổ và hai trưởng lão Thần Kiếm tông vừa mới bay một nửa đã bị thanh niên chặn lại.
Lạc Tiệm Thanh bước từng bước đến trước mặt ba người, cụp mắt thản nhiên nhìn bọn họ.
Từ khi sắp hết thọ mệnh, đây là lần đầu tiên Kiếm Khiếu lão tổ cảm thấy thời gian trôi chậm đến vậy. Lão dùng linh thức cẩn thận tra xét tu vi người trước mắt lại bị tầng phượng hỏa chắn lại, không thể biết được cảnh giới Lạc Tiệm Thanh. Lão mơ hồ cảm thấy không đúng, tu sĩ trẻ tuổi này không nên mạnh như vậy, nhưng lão lại không có đầu mối.
Kiếm Khiếu lão tổ ngẫm nghĩ trong nháy mắt rồi nói: “Huyền Linh Tử không phải chúng ta giết.”
Đây là câu nói duy nhất Kiếm Khiếu lão tổ nghĩ cặn kẽ mới dám nói ra, lão biết chỉ có nói vậy thì người trước mắt mới có thể tha cho Thần Kiếm tông. Mà lão cũng không nói sai, lúc đó ba người Thần Kiếm tông đều bị lá cây ngô đồng ngăn cản, còn chưa phá vỡ tường lá thì Huyền Linh Tử đã ngã xuống.
Vừa dứt lời thì một cột sét bổ xuống Sương Phù kiếm, thân kiếm dẫn sét chém trọng thương một trưởng lão Thần Kiếm tông, người nọ lập tức hộc máu.
Kiếm Khiếu lão tổ trợn mắt vội vàng nói: “Lạc Tiệm Thanh, sao ngươi phải khó xử Thần Kiếm tông ta! Chúng ta chỉ đi theo Thái Hoa Sơn làm việc, hôm nay cũng không tấn công Huyền Linh Tử, ngươi không thể thả chúng ta về sao? Thần Kiếm tông ta sẽ tử thủ sơn môn như Phi Hoa tông, trong vòng trăm năm không ra ngoài!”
Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh giật giật đuôi lông mày, nâng mắt nhìn Kiếm Khiếu lão tổ. Lão đã rút bản mệnh kiếm của mình ra, ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm. Thấy vậy, Lạc Tiệm Thanh mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại cười to.
Y cầm Huyền Linh kiếm dính máu, cất tiếng cười to.
Dứt tiếng cười, kiếm quang vàng chém thẳng xuống, cắt đứt yết hầu trưởng lão Thần Kiếm tông bị trọng thương, thức hải vỡ nát!
Hai luồng kiếm ảnh va chạm phát ra tiếng nổ động trời, Kiếm Khiếu lão tổ lùi vài dặm, trực tiếp bay khỏi phạm vi cây ngô đồng. Nhưng Kiếm Khiếu lão tổ cũng không dám chạy trốn, lão hoảng sợ trợn mắt hô “Dừng tay”, sau đó bay tới chỗ Lạc Tiệm Thanh.
Nhưng hết thảy đều đã chậm, Huyền Linh kiếm lạnh lẽo vô tình đâm xuyên qua tim một vị trưởng lão khác của Thần Kiếm tông. Trưởng lão kia còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lực lượng rét buốt từ thân Huyền Linh kiếm truyền tới đóng băng đan điền của lão. Trong nháy mắt, khí tức của lão đã biến mất, chỉ có thể trợn mắt nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt, sắp chết rồi mà vẫn không biết mình chết thế nào!
Kiếm Khiếu lão tổ đau đớn gào thét: “Không! Lạc Tiệm Thanh, sao ngươi phải đối xử với Thần Kiếm tông như thế! Chúng ta vốn không tạo thành uy hiếp gì tới ngươi!”
Trả lời lão là một giọt máu từ thân kiếm Lạc Tiệm Thanh nhỏ xuống, Kiếm Khiếu lão tổ trơ mắt nhìn y bay tới trước mặt, sau đó điểm mũi chân bay tới Bạch gia lão tổ, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn lão một cái!
Kiếm Khiếu lão tổ rít gào: “Sao ngươi không giết ta!”
Lạc Tiệm Thanh không trả lời lão. Kiếm Khiếu lão tổ lập tức già đi rất nhiều, lão nhìn thi thể hai vị sư đệ, lúc này mới giật mình phát hiện tu sĩ trên Đại Thừa kỳ của Thần Kiếm tông chỉ còn lại mình lão.
Mà ở bên kia, Bạch gia lão tổ thê thảm hơn Kiếm Khiếu lão tổ rất nhiều. Lão không ngừng chạy trốn, Lạc Tiệm Thanh lại đuổi theo sau. Thanh niên chỉ yên lặng đuổi theo, từng đạo kiếm quang như Tử Thần công kích phía sau Bạch gia lão tổ làm lão không dám lơi lỏng.
Khi rời khỏi phạm vi cây ngô đồng bước vào dãy núi đen ngòm, Bạch gia lão tổ giận dữ quát to, rốt cục dừng lại không trốn nữa: “Lạc Tiệm Thanh! Ngươi giết hơn một trăm người Bạch gia ta, hôm nay dù chết thì bản tôn cũng muốn băm vằm súc sinh ngươi, trả thù cho Bạch gia!”
Nói xong, Bạch Linh thương xoay tròn trong tay Bạch gia lão tổ, thương khí bén nhọn phá tan bóng đêm đâm tới Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh nâng Sương Phù kiếm bên tay trái, trên thân kiếm bao quanh sấm sét; tay phải y lại nâng Huyền Linh kiếm, ánh vàng chói mắt chọc thủng trời. Hai thanh kiếm sinh ra cộng hưởng, Huyền Linh kiếm lao tới trước, thế như chẻ tre, Sương Phù kiếm hóa thành từng cột sét bao quanh Huyền Linh kiếm.
Kiếm quang va vào thương ảnh rồi vỡ tan, Bạch gia lão tổ phun ra một ngụm tiên huyết, bay ngược ra sau.
Lúc trước Kỳ Lân trắng đã đụng nát xương sườn Bạch gia lão tổ, hiện tại lão càng chật vật không ra bộ dáng gì, trên mặt trên người toàn là máu, lão đụng nát bảy ngọn núi mới ngã xuống đất, lún xuống một cái động lớn, không còn sức để đứng dậy.
Cho đến khi thanh niên đi tới cái hố này, rũ mắt nhìn xuống, Bạch gia lão tổ vẫn đang nghiến răng phẫn nộ trừng y, dốc hết khí lực muốn đứng dậy.
Lạc Tiệm Thanh nâng Huyền Linh kiếm, không chút do dự đâm xuống, Bạch gia lão tổ lập tức hô lớn: “Yêu súc như ngươi thì dù bản tôn có chết thì kiếp sau cũng muốn ăn thịt ngươi, uống máu ngươi, băm vằm ngươi!”
Kiếm quang vàng sắp xuyên thủng đan điền Bạch gia lão tổ đột nhiên dừng lại, nghe lão nói, Lạc Tiệm Thanh hơi giật con ngươi, rốt cục mở miệng nói: “… Ngươi còn có kiếp sau sao?”
Bạch gia lão tổ giật mình.
Chỉ thấy thanh niên khẽ cong khóe môi, hai mắt trong suốt dần nhuộm đen. Y giống như ác quỷ từ địa ngục bò tới, cười đến tàn khốc vô tình. Y cúi đầu cười, trường kiếm lại đâm xuống, chỉ để lại một câu ngắn gọn: “Một trăm đời sau, Lạc Tiệm Thanh ta muốn ngươi… không vào luân hồi!”
Uỳnh!
Bạch gia lão tổ trợn mắt nhìn Lạc Tiệm Thanh, nhìn một hồi, hai mắt đã không còn sắc thái. Mà tất nhiên lão không biết, một sợi dây đỏ ở dưới chân mình đã mờ đi, nhỏ lại rất nhiều.
Cùng cảnh ngộ với lão còn có Quỷ Viêm lão tổ, rất nhiều tán tu, các đại Yêu tôn, cũng nhóm đại năng tôn giả vừa chết đi.
Tơ đỏ dưới chân bọn họ đều tối đi, nhỏ lại, có người còn mảnh tới mức khẽ chạm là đứt. Bọn họ không nhìn thấy chúng, cũng không biết ý nghĩa của chúng.
“Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” đoạt thứ bảy, đoạt vạn vật luân hồi!
Luân hồi không phải là hồn phi phách tán, nhưng một khi dây luân hồi đứt thì sẽ không còn tồn tại nữa, đất trời vạn vật sẽ không có ngươi.
Trong mắt Lạc Tiệm Thanh xuất hiện rất nhiều dây đỏ, chúng quấn quanh ở tảng đá, trên lá cây, có trên người yêu thú nhân tu, mà hiện giờ ở trước mắt y, sợi dây sáng nhất tổng cộng có bốn.
Dây luân hồi của cây ngô đồng rực rỡ; dây luân hồi của Độc Tuyệt Thiên lão chói lọi không thể coi thường; dây luân hồi của Hạo Tinh Tử rắn chắc cô đọng như gân rồng; dây luân hồi của Quỷ Viêm lão tổ đỏ sậm như máu.
Độc Tuyệt Thiên lão vẫn đuổi theo sau Lạc Tiệm Thanh, nhưng Lạc Tiệm Thanh đã bay khỏi phạm vi cây ngô đồng.
Quỷ Viêm lão tổ hao phí ba nghìn con ác quỷ mới thoát khỏi bao vây của phượng hỏa, trốn khỏi phạm vi cây ngô đồng. Nhưng gã còn chưa kịp bước vào dãy núi đen đã nhìn thấy một bóng người chìm trong lửa xuất hiện trước mặt mình.
Quỷ Viêm lão tổ thật sự không ngờ tới, tình cảnh này mười mấy năm trước trưởng lão Đoạn Hồn tông kia cũng gặp phải. Lúc ấy trưởng lão này còn ôm hi vọng đẩy Đệ Nhị hải chủ tới kéo dài thời gian để thoát đi.
Sau đó trưởng lão kia chết dưới Sương Phù kiếm, không kịp để lại một câu di ngôn.
Quỷ Viêm lão tổ lấy Chiêu Hồn Phiên từ trong nạp giới ra, ánh mắt u ám nhìn Lạc Tiệm Thanh. Huyền Linh Tử đã chết, Ma Thiên Thu đã tới đại nạn từ lâu, nhìn khắp Nhân tộc, cảnh giới tu vi cao nhất chính là Quỷ Viêm lão tổ.
Cho dù vừa rồi đã được nếm đến sự đáng sợ của phượng hỏa, cho dù biết Lạc Tiệm Thanh đã niết bàn thành công, nhưng Quỷ Viêm lão tổ vẫn không nghĩ đối phương sẽ uy hiếp được đến tính mạng mình. Tu vi Quỷ Viêm lão tổ rất cao, chiêu thức pháp thuật của quỷ tu lại càng biến hoá kỳ dị, tu sĩ tầm thường không thể so sánh.
Trong tay Quỷ Viêm lão tổ ngưng tụ ra quỷ khí xanh biếc, gã âm trầm nói: “Lạc Tiệm Thanh, nếu hôm nay ngươi để bản tôn rời đi, bản tôn sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu ngươi nhất định muốn cản bản tôn, vậy bản tôn không ngại chỉ điểm cho nít ranh ngươi!”
Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh bỗng nở nụ cười, y nâng Sương Phù kiếm lên hỏi: “Định chỉ điểm thế nào?”
Quỷ Viêm lão tổ nhìn thoáng qua thi thể Bạch gia lão tổ cách đó không xa, trong lòng có chút run rẩy nhưng vẫn trấn định nói: “Ngươi có thể hỏi vạn quỷ Chiêu Hồn Phiên trong tay bản tôn, hỏi xem nó sẽ chỉ điểm ngươi thế nào!”
Tuy nói vậy nhưng Lạc Tiệm Thanh không động, Quỷ Viêm lão tổ cũng không động.
Từng đợt gió rét lạnh thổi qua hai người, Độc Tuyệt Thiên lão đã ngày càng tới gần. Lạc Tiệm Thanh nhìn Quỷ Viêm lão tổ vốn khẩn trương lại tỏ vẻ trấn định này, ánh mắt y như có thể nhìn thấu tâm tư Quỷ Viêm lão tổ, khiến gã rất nôn nóng.
Khi Quỷ Viêm lão tổ chuẩn bị mở miệng lần nữa lại nghe Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh nói: “Rất nhiều năm trước, trong Lưu Diễm cốc, lần đầu tiên ta gặp người Đoạn Hồn tông. Khi đó gã nói cho ta biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, gã bảo ta giao hết bảo vật đã tìm được ra.”
Quỷ Viêm lão tổ giật mình không rõ dụng ý của Lạc Tiệm Thanh.
“Sau ở Ma Vực lại gặp người Đoạn Hồn tông. Gã cũng dùng sự thật nói cho ta biết tu sĩ Đoạn Hồn tông vô sỉ lại không có nghĩa khí, mềm nắn rắn buông, ỷ mạnh hiếp yếu.”
“Lạc Tiệm Thanh, ngươi!”
“Yêu tộc giết hại ngàn vạn người tộc ta, ta hận Yêu tộc, bởi vậy ta mạo hiểm tính mạng tới phá Thiên Kình Phá Hải trận, dẫn đầu Tứ Phương Định Thần trận. Vì Nhân tộc, ta suýt chết vài lần, ở Cực Bắc Chi Địa lại bị vạn người chỉ chỏ, ngàn người chửi mắng.”
Quỷ Viêm lão tổ bỗng cảm thấy không ổn, sắc mặt gã biến đổi: “Đó đều là do Hạo Tinh Tử và Độc Tuyệt Thiên lão nói, không liên quan tới bản tôn.”
Lạc Tiệm Thanh như không nghe thấy, bình tĩnh nhìn gã, lạnh lùng nói: “Cả đời này, ngoại trừ Yêu tộc ta ghét nhất là Đoạn Hồn tông. Đoạn Hồn tông như giòi trong xương, vì sao nó là chính đạo, Ma Đạo cung lại là ma đạo? Mỗi một ma tu ta quen biết đều là người hào sảng, dám làm dám chịu. Vì sao Đoạn Hồn tông lấy Quỷ Hồn nhân loại để tu luyện lại có thể tự xưng là chính đạo!”
Quỷ Viêm lão tổ lớn tiếng phản bác: “Tên nhãi này dám vu tội cho Đoạn Hồn tông!”
Lạc Tiệm Thanh nghiêm túc nâng kiếm chỉ lên trời, quát to: “Đoạn Hồn tông cũng là ma đạo!”
Vừa dứt lời, trên bầu trời bỗng vang vọng tiếng sấm rền, một cột sét đánh xuống Sương Phù kiếm trong tay Lạc Tiệm Thanh. Lạc Tiệm Thanh bấm thủ quyết, Sương Phù kiếm tích tụ sấm sét lao về phía Quỷ Viêm lão tổ.
Một kiếm này không có dao động, không có khí thế gì, chỉ như một kiếm chiêu bình thường, nhưng lưng Quỷ Viêm lão tổ lại thẳng tắp, vận chuyển linh lực toàn thân gọi ra vạn quỷ Chiêu Hồn Phiên. Vô số ác quỷ gào thét bay tới trường kiếm.
Khi ác quỷ chạm với kiếm quang thì lập tức hồn phi phách tán, không kịp kêu ca gì đã bị kiếm quang cắn nuốt.
Thấy thế, Quỷ Viêm lão tổ hoảng hốt muốn chạy trốn, nhưng ngay khi gã vừa xoay người thì một ngọn lửa từ phía sau gã ập tới, thiêu cháy thân thể gã.
“A!!!” Quỷ Viêm lão tổ kêu gào thảm thiết trong ngọn lửa.
Lửa Phượng Hoàng cực nóng, là ngọn lửa mạnh nhất trong thiên hạ. Khi phượng hỏa thuần túy nhất thiêu đốt, Quỷ Viêm lão tổ cảm giác mỗi tấc da trên người mình đều bị nướng cháy, từng sợi khí xanh trong mỗi tế bào gã thoát ra. Khi quỷ khí tiếp xúc với phượng hỏa sẽ phát ra tiếng lách tách, Quỷ Viêm lão tổ cảm nhận được nỗi đau không cách nào hình dung.
Biển lửa duy trì một khắc đồng hồ, thân thể Quỷ Viêm lão tổ cũng teo nhỏ với tốc độ mắt thường thấy được. Khi Độc Tuyệt Thiên lão đuổi tới thì Lạc Tiệm Thanh đã rời đi từ lâu, nhưng Quỷ Viêm lão tổ vẫn chưa chết! Gã bị đốt thành một cục thịt nát bèo nhèo nổi bọt, trông rất ghê tởm.
Một con mắt vẫn dính trên cục thịt, thấy Độc Tuyệt Thiên lão tới, cái miệng lủng lẳng dưới mắt lập tức gào thét: “Cứu ta! Cứu ta!”
Độc Tuyệt Thiên lão kinh hãi nhìn cục thịt này, do dự một chút rồi rời đi.
“Cứu ta!!!”
Cục thịt bị phượng hỏa thiêu đốt không ngừng, quỷ khí xanh biếc dần dần biến mất, cục thịt kia cũng co nhỏ lại, miệng cũng không nói được nữa, cuối cùng chỉ còn lại bãi máu loãng.
Quỷ khí vốn đã ăn mòn thân thể Quỷ Viêm lão tổ từ lâu, từ lúc gã bước vào con đường quỷ tu, lợi dụng hồn phách để luyện chế quỷ hồn.
Phượng hỏa là khắc tinh của quỷ hồn, ác quỷ, vì thế Quỷ Viêm lão tổ chết không còn xác, chỉ chừa lại chút máu loãng. Ngày thường quang vinh, uy danh vang xa; khi chết lại vô cùng thê thảm, xác không còn, chỉ chừa lại bọt máu.
Mà lúc này Lạc Tiệm Thanh đã đi tới trước mặt lão giả tóc bạc, lão giật mình nhìn y, trong tay còn cầm một thanh kiếm dính máu. Lão nhìn khuôn mặt vô hồn của Lạc Tiệm Thanh, môi mấp máy như muốn nói chuyện mà không nói lên lời.