Trong bóng đêm vô biên vô hạn dưới hiểm cảnh thứ chín Đoạn Tình nhai, một gốc cây ngô đồng đang đung đưa thân cành rụng xuống lá cây rợp trời. Một nửa lá cây bén nhọn như châm đâm thẳng hai mươi vị đại năng đứng ngoài tán cây; một nửa còn lại rụng lên người Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử, khiến quả cầu lửa cháy càng thêm to!

Bên ngoài tán cây, các tôn giả đã dần thích ứng đòn tấn công từ lá cây ngô đồng, bọn họ dùng pháp bảo cản lá cây cách xa ba trượng, sau đó gia nhập vào đội ngũ công kích kết giới màu đỏ.

Bạch gia lão tổ đâm thương về phía trước, thương ảnh va chạm lên kết giới đỏ; Quỷ Viêm lão tổ rút Chiêu Hồn phiên ra, hàng vạn hàng nghìn lệ quỷ bay tới kết giới đỏ. Còn có vài vị hải chủ Yêu tộc và Yêu tôn, các đại thế gia Nhân tộc và các trưởng lão môn phái, hơn hai mươi người bắt đầu công kích kết giới đỏ khiến kết giới khổng lồ không ngừng rung động.

Lá cây ngô đồng lắc lư xào xạc, từng hư ảnh Phượng Hoàng từ thân cây bay tới đám đại năng. Nhưng chúng nó vừa bay khỏi kết giới đỏ đã bị Kỳ Lân trắng đạp tan, không kịp làm gì.

Kỳ Lân trắng ngẩng cổ gào thét, dùng thân thể rắn chắc huých lên kết giới.

Cứ liên tục tấn công khiến các tu sĩ đều cảm thấy mệt mỏi đến chết lặng, không ai biết bọn họ đã công kích bao lâu, cũng không ai biết đến bao giờ mới phá được kết giới, nhưng bọn họ chỉ có thể duy trì công kích, bởi vì bọn họ dần phát hiện ra có một dòng lực lượng khổng lồ từ chỗ Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử tản ra.

Độc Tuyệt Thiên lão la lớn: “Phượng Hoàng niết bàn, cửu tử nhất sinh; một khi sống lại thực lực sẽ tăng gấp bội! Các vị, chúng ta không thể để bọn họ niết bàn, nhất định phải đánh chết bọn họ trước khi niết bàn thành công!”

Bí pháp niết bàn của Phượng tộc nổi tiếng toàn đại lục Huyền Thiên.

Nghe Độc Tuyệt Thiên lão nói, rất nhiều tu sĩ Nhân tộc đang hời hợt đánh đều tỉnh táo lại, ngọn lửa bao vây hai người Lạc Tiệm Thanh đúng là lửa Phượng Hoàng, bọn họ đang niết bàn.

Quỷ Viêm lão tổ quát to, quỷ khí màu xanh lục từ đầu ngón tay điểm lên Chiêu Hồn phiên, lập tức có tiếng quỷ khóc gào thê thảm; Hạo Tinh Tử cũng không do dự nhỏ một giọt máu lên Thái Hoa kiếm, tiên khí này lập tức tỏa ánh sáng chói măt.

Chỉ trong tích tắc, đủ loại ánh sáng chớp nháy trên kết giới hộ thân của cây ngô đồng.

Cây ngô đồng càng rung lắc mạnh hơn, lá cây rậm rạp từ nhánh cây rơi xuống như mưa, cả thế giới đều nhuộm thành màu xanh biếc. Lá cây rụng xuống mặt đất đã dày chừng một thước!

Những chiếc lá tụ lại hình thành một con Phượng Hoàng màu xanh biếc.

Phượng Hoàng hót vang lao tới những tôn giả hai tộc đang công kích kết giới. Kỳ Lân trắng vừa thấy Phượng Hoàng hai mắt đã lộ ra vẻ hiếu chiến, nó tung vó nhảy một cách hào hứng, ngẩng cổ rít vang sau đó lao tới trước.

Một chim một thú lao vào đánh nhau, bắt đầu một cuộc đại chiến kinh thiên động địa.

Phượng Hoàng lá không ngừng phun lửa, Kỳ Lân gọi lốc xoáy thổi tan lửa. Khi Phượng Hoàng đập cánh tạo ra cuồng phong thì Kỳ Lân lại phun lửa, đôi bên không ngừng công kích.

Trong ba tộc thần thú, Long Tộc dũng mãnh thiện chiến là hung mãnh nhất. Mỗi con rồng đều có lĩnh vực am hiểu khác nhau, cũng có thể cai quản từng khu vực khác nhau, mà Phượng Hoàng và Kỳ Lân lại ngang nhau.

Phượng Hoàng và Kỳ Lân đều nắm giữ gió và lửa, Phượng Hoàng nắm sức mạnh của đất, Kỳ Lân nắm sức mạnh của băng. Nhưng hoàng giả hai tộc hung mãnh này đã tuyệt diệt vào năm vạn năm trước.

Kỳ Lân trắng này là do Độc Tuyệt Thiên lão dùng sừng Kỳ Lân kết hợp với yêu lực tạo thành.

Mà Phượng Hoàng lá kia được tạo từ lá cây ngô đồng, khí tức Phượng Hoàng là do Xích Quân chân tiên để lại trên ngô đồng bản mệnh. Xích Quân đã chết, hồn phi phách tán, không để lại gì hết, sao có thể so với sừng Kỳ Lân.

Trận chiến này kéo dài mười ngày mười đêm, kết giới đỏ không ngừng rung động. Phượng Hoàng lá chồng chất vết thương, Kỳ Lân trắng cũng gãy một sừng, nhưng nó vẫn rất hung hãn.

Trong ngọn lửa hừng hực, Lạc Tiệm Thanh dẫn lửa Phượng Hoàng đốt từng phiến lá cây ngô đồng, để ngọn lửa cắn nuốt mình và Huyền Linh Tử.

Biển lửa thiêu đốt máu thịt của bọn họ, đốt xương thành tro. Cho dù là thân thể tu sĩ Hóa Thần kỳ thì khi đối mặt với lửa Phượng Hoàng thuần túy nhất cũng chỉ có thể bị thiêu đốt.

Lạc Tiệm Thanh chỉ có một ngọn lửa Phượng Hoàng, nhưng y lại có được lá cây ngô đồng.

Sau khi thân thể hai người bị đốt rụi, bọn họ chỉ còn lại nguyên thần đắm chìm trong lửa Phượng Hoàng, hai bàn tay kề sát.

Nguyên thần Huyền Linh Tử mặt mũi tái nhợt, thân hình yếu ớt. Mà nguyên thần Thanh Liên của Lạc Tiệm Thanh sau khi bị đốt trụi lại biến thành hình người, tự giác khoanh chân ngồi trong lửa, thậm chí có chút hào hứng.

Linh lực và phượng hỏa chạy dọc thân thể, Lạc Tiệm Thanh tập trung tinh thần vận chuyển “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, thi triển đoạt thứ bảy “Đoạt vạn vật luân hồi”, quan sát vô số đường nhân quả của Huyền Linh Tử.

Dây nối chằng chịt trên người Huyền Linh Tử, nối lên trời, nối xuống đất, nối tới cây ngô đồng, và nối tới Lạc Tiệm Thanh.

Nhưng lại không có dây luân hồi đỏ.

Trong biển lửa nóng rực, Lạc Tiệm Thanh cố gắng ổn định tâm tình, y điều khiển phượng hỏa thiêu đốt nguyên thần hai người chuẩn bị niết bàn; cùng lúc đó điều khiển một chút phượng hỏa tiếp cận tới trung tâm nguyên thần của Huyền Linh Tử, tận dụng luân hồi mỏng manh trong phượng hỏa để tạo lại dây luân hồi cho Huyền Linh Tử.

Phượng Hoàng vì sao có thể niết bàn sống lại?

Thật ra Phượng Hoàng am hiểu nhất không phải là gió và lửa, lại càng không phải sức mạnh của đất. Sức mạnh của đất chính là lực luân hồi! Luân hồi không chịu sự khống chế từ Thiên Đạo, tồn tại song song với đất trời, khi luân hồi lực suy yếu thì hoàng giả Phượng Hoàng có thể khống chế sức mạnh của đất.

Niết bàn trên thực tế là dùng lực luân hồi rất nhỏ trong lửa Phượng Hoàng, mỗi một Phượng Hoàng sau khi trải qua luân hồi thì dây luân hồi sẽ càng trở nên rõ ràng ngưng tụ, thực lực cũng tăng lên.

Năm đó Xích Quân chân tiên chỉ để lại cho Lạc Tiệm Thanh một ngọn lửa Phượng Hoàng, y chỉ có thể dùng ngọn lửa ấy vẽ lại sợi dây đỏ. Điều khiển ngọn lửa từ trên người Huyền Linh Tử chạy xuống mặt đất, lại điều khiển ngọn lửa từ mặt đất tới Huyền Linh Tử.

Lạc Tiệm Thanh đã quan sát rất nhiều dây luân hồi, y biết vị trí dây luân hồi của Huyền Linh Tử ở đâu, vì vậy y không ngừng thử.

Đau đớn khi lửa Phượng Hoàng thiêu đốt nguyên thần có thể khiến tu sĩ Đại Thừa Kỳ phát điên. Mà lúc này Huyền Linh Tử đã nhắm chặt hai mắt không kêu ca một tiếng; Lạc Tiệm Thanh lại càng giống như không cảm nhận được đau đớn, y dồn tâm trí vào việc tái sinh dây luân hồi mà quên hết mọi thứ xung quanh.

Lửa tắt thì lấy lá cây ngô đồng châm!

Mỗi khi ngọn lửa chạy dọc vị trí dây luân hồi của Huyền Linh Tử thì Lạc Tiệm Thanh đều sẽ hao hết linh lực không chút do dự dẫn lửa Phượng Hoàng vào cơ thể, dùng lửa thay thế cho linh lực tiếp tục vận chuyển “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”.

Loại hành vi điên cuồng này nếu để người khác biết chắc chắn sẽ kinh hãi không thôi.

Lấy lửa thần thú thay thế linh lực, đây quả thực là tự đi tìm đường chết!

Mí mắt Lạc Tiệm Thanh giật không ngừng, nguyên thần bị lửa Phượng Hoàng va chạm cũng dần dần yếu đi, nhưng Lạc Tiệm Thanh vẫn dẫn lửa Phượng Hoàng tiến vào cơ thể tiếp tục tái sinh dây luân hồi cho Huyền Linh Tử.

Cứ thế lặp đi lặp lại một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần.

Khi Lạc Tiệm Thanh lại một lần nữa nhóm lửa vào cơ thể thì bỗng cảm thấy tay mình bị nắm chặt. Lạc Tiệm Thanh gian nan mở hai mắt ra nhìn, tôn giả thanh lãnh tuấn dật đang rủ mắt nhìn mình, hắn khẽ lắc đầu, không mở miệng, nhưng hết thảy đều rõ ràng.

Huyền Linh Tử muốn nói: Từ bỏ đi, Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh đau thắt tim can, nắm chặt tay Huyền Linh Tử không buông.

Từ bỏ ư? Từ bỏ thế nào! Nếu từ bỏ thì đâu còn cơ hội nữa!

Nếu không ngừng lại thì chúng ta sẽ chết dưới ngọn lửa niết bàn không ngừng thiêu đốt.

Nhưng ta nhất quyết không từ bỏ!

Phượng Hoàng chân chính cũng không thể chịu đựng lửa thiêu đốt lâu như vậy, huống chi là nguyên thần.

Tim Lạc Tiệm Thanh đau thắt lại, sao y có thể không biết được, nếu niết bàn, nguyên thần y và Huyền Linh Tử có thể sẽ bị phượng hỏa thiêu thành tro. Nhưng y không muốn bỏ qua cơ hội duy nhất để tái tạo dây luân hồi.

Niết bàn là bí pháp Phượng Hoàng sử dụng khi bị trọng thương hoặc mất mạng, có thể sống lại, đồng thời gia tăng sức mạnh.

Nhưng Lạc Tiệm Thanh muốn dùng niết bàn để tái tạo lại dây luân hồi cho Huyền Linh Tử. Cho dù bọn họ niết bàn thành công thì chỉ tăng thực lực của bản thân mà thôi, Huyền Linh Tử vẫn không có dây luân hồi. Đối với Lạc Tiệm Thanh, không thể tái tạo dây luân hồi thì tất cả những thứ khác đều là vô nghĩa!

Lạc Tiệm Thanh nhắm mắt lại không nhìn Huyền Linh Tử. Y tiếp tục tái tạo dây luân hồi, lại một lần nữa thất bại.

Sau vô số lần tiến hành tái sinh dây luân hồi, bỗng một cơn gió cường đại đến đáng sợ thổi quét qua người y, lửa Phượng Hoàng cũng vì thế mà chao đảo. Lạc Tiệm Thanh lập tức nhìn ra phía sau, lá cây Phượng Hoàng đã bị Kỳ Lân trắng đá tan, kết giới đỏ chấn động không ngừng, sau đó…

Ầm!

Kết giới vỡ tan, đại năng hai tộc đã bay vào phạm vi cây ngô đồng, bắt đầu tới chỗ Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh lập tức tiến hành tái sinh dây luân hồi. Y dồn toàn bộ tâm chí lên việc này, nguyên thần Thanh Liên không ngừng chấn động như sắp vỡ, nhưng y vẫn cắn răng tiếp tục làm.

Một sợi dây màu đỏ dần hình thành dưới sự dẫn dắt của ngọn lửa. Sợi dây rất mảnh, mảnh đến mức mắt thường khó mà thấy được, nhưng nó thật sự từ dưới mặt đất đi lên, ngọn lửa dẫn đường nó tới người Huyền Linh Tử.

Cây ngô đồng thả lá cây xuống ngăn cản đám tôn giả đi tới, bắt buộc bọn họ phải thả chậm tốc độ.

Cách mười dặm, chín dặm, tám dặm…

Lạc Tiệm Thanh đã toát mồ hôi đầy trán, y cố gắng tái sinh dây luân hồi quý giá, tròng trắng đã biến thành màu đỏ, nguyên thần lực khuếch tán ra ngoài rồi biến mất.

Sợi dây đã xuất hiện một phần ba…

Chỉ còn lại có một phần hai…

Một phần ba…

Một phần năm…

Lạc Tiệm Thanh tập trung tinh thần cao độ, y nhìn sợi dây đỏ không chớp mắt, nhìn chằm chằm ngọn lửa đang tái sinh sợi dây mảnh. Tiếng xé gió phía sau càng ngày càng gần, sợi dây đã sắp nối xong, nhưng đúng lúc này, một tiếng gào giận dữ truyền tới từ phía sau Lạc Tiệm Thanh, chỉ trong giây phút đó!

Phụt!

Ngọn lửa lập tức tắt lụi, sợi dây đỏ đã nối được chín phần cũng tan biến.

Lạc Tiệm Thanh trợn to mắt, máu từ mắt chảy dọc xuống mặt. Y hộc ra một ngụm máu, sau đó không chút do dự bấm thủ quyết, đẩy những phù văn lửa đỏ rực lên người mình và Huyền Linh Tử, khởi động bí pháp, bắt đầu niết bàn lần cuối cùng.

Lửa Phượng Hoàng bốc cháy dữ dội, dường như muốn đốt sạch nguyên thần Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử, nó hung mãnh cắn nuốt hai người. Nhưng đúng lúc này, một con Kỳ Lân trắng đã chạy tới chỗ hai người, nó nâng chân muốn đá lại bị trường kiếm bén nhọn ngăn cản.

Lạc Tiệm Thanh đắm chìm trong niết bàn, lấy nguyên thần lực dẫn dắt bí pháp mở ra. Cảm nhận thấy động tĩnh, y lập tức mở to mắt muốn cùng ngăn cản, ai ngờ Huyền Linh Tử lại vươn ngón tay điểm lên mi tâm y, Lạc Tiệm Thanh lập tức không thể động đậy.

Con ngươi Lạc Tiệm Thanh không ngừng rung động, y trơ mắt nhìn bàn tay Huyền Linh Tử tách khỏi tay mình, sau đó ầm một tiếng, lửa Phượng Hoàng trên người Huyền Linh Tử dập tắt.

Nguyên thần lực toàn thân đều đang giãy dụa, Lạc Tiệm Thanh dùng mọi lực lượng muốn đứng lên nhưng nốt chu sa ở mi tâm y lại lóe ra ánh sáng chói mắt như nhắc nhở y.

Vừa rồi, Huyền Linh Tử điểm ngón tay lên mi tâm y, từ đó Lạc Tiệm Thanh không thể nhúc nhích nữa.

Sau đó Lạc Tiệm Thanh hiểu được dù y có vượt cấp giết người, đánh chết bao nhiêu tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đi nữa thì y cũng chỉ là Độ Kiếp kỳ, cách Hóa Thần kỳ xa lắm.

Một khi khởi động niết bàn thì không thể quay đầu lại.

Nếu không hoàn thành niết bàn thì chỉ có một con đường chết.

Niết bàn là do Lạc Tiệm Thanh mở ra, y cũng là người cần niết bàn. Huyền Linh Tử nâng trường kiếm, kiếm quang vàng bay thẳng lên trời đánh thần thú tuyết trắng lùi mười trượng, sau đó lại phẫn nộ gào thét lao về phía hắn.

Lạc Tiệm Thanh mở mắt trừng trừng, trong cổ họng dấy lên vị tanh của máu, nhưng y vẫn không thể nhúc nhích. Phương pháp niết bàn đang vận chuyển, phù văn lửa không ngừng hiện trên mặt, trên mu bàn tay, trên từng mảng da Lạc Tiệm Thanh, nhìn y vô cùng quỷ mị.

Nhưng điều đó không thể khiến Lạc Tiệm Thanh để tâm đến, y nhìn chằm chằm tôn giả áo trắng, từng giọt nước mắt máu từ trong vành mắt chảy xuống.

Độc Tuyệt Thiên lão là người đầu tiên phá tan ngăn trở của cây ngô đồng, đến đây chỉ sau Kỳ Lân. Lão cũng không công kích Huyền Linh Tử như Kỳ Lân, ngược lại lao tới chỗ Lạc Tiệm Thanh, nhưng Huyền Linh Tử lại lập tức bay tới chắn trước người Độc Tuyệt Thiên lão, chặn công kích của lão.

Thiên giai trung kỳ!

Ngay khi nhìn thấy Độc Tuyệt Thiên lão, Lạc Tiệm Thanh đã biết được đối phương tấn giai.

Lão là Thiên giai trung kỳ thời kì toàn thịnh, còn Huyền Linh Tử lại trọng thương chưa lành!

Lạc Tiệm Thanh đột nhiên phun ra một ngụm máu, phù văn lửa trên da y không ngừng lan ra, di chuyển càng thêm nhanh.

Kỳ Lân trắng cùng Yêu tôn lão giả liên thủ tấn công Huyền Linh Tử. Lá cây ngô đồng xanh biếc không ngừng rụng xuống chắn tầm mắt Lạc Tiệm Thanh, y thấy Kỳ Lân phun lửa hất người kia ngã lùi mười bước; y thấy Độc Tuyệt Thiên lão giơ Long Đầu Quải trượng, người kia hộc máu.

Quỷ Viêm lão tổ cũng chạy đến, gã thả ra hàng vạn hàng nghìn ác quỷ, không ngừng cắn xé thân thể người kia.

Yêu tôn Âm Cơ cũng chạy đến, ả quất đuôi rắn khổng lồ đánh lên người hắn, làm hắn bị đánh ngã xuống đất.

Bọn họ đều muốn đi tới chỗ Lạc Tiệm Thanh, nhưng chắn trước mặt bọn họ là tu sĩ cường đại nhất đại lục Huyền Thiên. Cho dù lấy một địch bốn, cho dù mình đầy thương tích thì hắn vẫn nắm chặt Huyền Linh kiếm không lui nửa bước.

Bạch gia lão tổ tiến đến, lão vừa thấy người kia đã điên cuồng vung tiên khí Bạch Linh thương đâm hắn.

Kỳ Lân trắng, Độc Tuyệt Thiên lão, Quỷ Viêm lão tổ, Yêu tôn Âm Cơ, còn có Bạch gia lão tổ…

Tất cả mọi người đều nhào tới tấn công hắn, hắn hộc ra rất nhiều máu, trên người lại bị thương nặng, từng vết thủng xuất hiện trên người hắn, nhưng lại không có một giọt máu nào chảy ra, bởi vì đây là nguyên thần của hắn.

Đây là nguyên thần cuối cùng của hắn.

Trong mắt Lạc Tiệm Thanh chảy xuống một dòng máu, nốt chu sa giữa lông mày đã đỏ rực, y chứng kiến một chân Kỳ Lân đá bay người kia, sau đó Độc Tuyệt Thiên lão dùng Long Đầu Quải trượng đánh lên ngực hắn. Một con ác quỷ cắn lấy nguyên thần của hắn, khiến hắn hộc máu; đuôi rắn của Âm Cơ quấn lấy hắn, Bạch Linh thương đâm thủng tay hắn.

Đúng lúc này, Lạc Tiệm Thanh nhìn thấy đám người Độc Tuyệt Thiên lão lại mượn cơ hội xoay về phía y.

Huyền Linh Tử lập tức nâng Huyền Linh kiếm đâm thủng đuôi rắn của Âm Cơ, ả bi thảm hét lên rồi buông lỏng hắn ra. Huyền Linh Tử lấy tốc độ nhanh nhất bay tới chỗ Lạc Tiệm Thanh, Huyền Linh kiếm cản lại Độc Tuyệt Thiên lão, đánh nát núi lớn của lão, thế nhưng khi hắn vừa xoay người lại thì bị một thanh kiếm đâm thủng ngực, xuyên qua nguyên thần.

Huyền Linh Tử cứng người, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn lão giả tóc bạc vừa phá tan vòng vây từ lá cây ngô đồng.

Bàn tay Hạo Tinh Tử cầm Thái Hoa kiếm đang không ngừng run rẩy, trên mặt lão lộ ra vẻ hoảng sợ, sợ hãi, hốt hoảng và luống cuống, lão rút kiếm khỏi ngực Huyền Linh Tử, người nọ phun ra một ngụm máu vàng, toàn bộ đều phun lên mặt Hạo Tinh Tử.

Máu vàng bắn lên mặt như đốt bỏng Hạo Tinh Tử, lão mờ mịt lẩm bẩm: “Sư đệ…”

Lạc Tiệm Thanh ngồi cách đó không xa, cả người run rẩy, hộc ra một ngụm máu đầu tim. Y không thể nói, nhưng trong mắt đã nhuộm máu, y trợn to hai mắt nhìn về một phía, nhìn tôn giả áo trắng bị trọng thương ngã xuống đất.

Một kiếm này của Hạo Tinh Tử quá bất ngờ, đám người Độc Tuyệt Thiên lão đều phải giật mình, Âm Cơ hóa thành hình người, trên chân trái là miệng vết thương bị Huyền Linh Tử đâm thủng. Ả kinh ngạc nhìn Huyền Linh Tử, sau đó quay đầu nhìn Hạo Tinh Tử đang ngây ra, cúi đầu cười: “Không ngờ ngươi cũng dám xuống tay thật.”

Giờ khắc này, Độc Tuyệt Thiên lão không cử động, Âm Cơ không cử động, Quỷ Viêm lão tổ không cử động, Bạch gia lão tổ cũng ngây ngẩn đứng yên tại chỗ.

Không ai ngờ tới sẽ có một ngày nhìn thấy Huyền Linh Tử ngã xuống.

Bọn họ trơ mắt nhìn Huyền Linh Tử chống kiếm lảo đảo đi tới chỗ Lạc Tiệm Thanh, vươn tay vào phượng hỏa đang cháy hừng hực, không để ý đau đớn do nguyên thần bị thiêu đốt, khẽ vuốt tóc Lạc Tiệm Thanh.

Ánh mắt kia tràn ngập lưu luyến và quyến luyến, trước mắt hắn là báu vật mà mình yêu thương nhất, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại, dùng tay cảm nhận từng đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn, bờ môi mọng, cuối cùng thương tiếc lau đi nước mắt máu trên mặt thanh niên, cuối cùng đặt ngón tay lên nốt chu sa giữa lông mày y, khiến nó càng thêm rõ ràng.

Đồng tử Lạc Tiệm Thanh không ngừng run rẩy, Huyền Linh Tử lại cong môi lộ ra một nụ cười thoải mái.

Độc Tuyệt Thiên lão trợn mắt nói: “Mau ngăn cản hắn, hắn muốn bày kết giới!”

Ầm!

Huyền Linh Tử đâm kiếm xuống, Huyền Linh kiếm lạnh băng đâm thủng mặt đất, sừng sững đứng thẳng. Tay phải Huyền Linh Tử nắm chặt thân kiếm, trượt tay xuống, lưỡi kiếm cắt đứt tay hắn, để lại một bùa chú màu vàng tạo từ nguyên thần lực.

Đồng tử Lạc Tiệm Thanh run rẩy, giãy dụa muốn đứng dậy nhưng ngón tay Huyền Linh Tử vẫn đặt tại giữa lông mày y.

Lửa Phượng Hoàng thiêu đốt đầu ngón tay hắn, ngón tay thon dài chậm rãi hóa thành xương trắng. Huyền Linh Tử không kìm lòng nổi, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt của y, ngay sau đó cả người hắn sụp xuống, hai đầu gối nặng nề quỳ trên mặt đất, tay phải nắm chặt thân kiếm Huyền Linh kiếm, ngã vào trong lòng Lạc Tiệm Thanh.

Ầm!

Một kết giới vàng kim đột nhiên xuất hiện trước mắt tất cả đại năng, đánh bay Kỳ Lân trắng dẫn đầu lao tới.

Dùng nguyên thần tu sĩ Hóa Thần trung kỳ bày ra kết giới hộ thân, dùng tất cả lực lượng chắn trước mặt mọi người, để bọn họ chỉ có thể nhìn hai người trong kết giới mà không thể đi vào.

Trong kết giới, tôn giả áo trắng chôn mặt lên hõm vai thanh niên, đã mất đi hơi thở.

Phong chủ Ngọc Tiêu phong Thái Hoa Sơn Vô Âm, đạo hiệu Huyền Linh Tử, hai trăm năm mươi chín tuổi bước vào Hóa Thần, bốn trăm ba mươi sáu tuổi bỏ mình tại hiểm cảnh thứ chín Đoạn Tình nhai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play