Dưới hiểm cảnh thứ chín đã bị bao phủ bởi bóng đêm và khủng hoảng.

Đệ Nhị hải chủ đã tiến vào nơi đây vài chục ngày, lúc trước bị bao phủ bởi bóng tối vô hạn, hiện giờ tìm được chút nguồn sáng lại gặp phải đối thủ đáng sợ như vậy. Trong cả yêu cảnh, thực lực Đệ Nhị hải chủ chỉ sau Tứ Đại Yêu Tôn và Đệ Nhất hải chủ Tấn Ly, mà bây giờ…

Một nhân tu Độ Kiếp kỳ lại dồn gã tới mức này!

Cả cánh tay phải của Đệ Nhị hải chủ bị kiếm phong sắc bén tựa sóng lớn chặt bỏ. Thân thể của gã phủ kín vết chém, máu từ vết thương chảy xuống rơi lên thảm lá cây ngô đồng.

Hoảng sợ, tuyệt vọng, hoài nghi, khủng hoảng.

Trong mắt Đệ Nhị hải chủ phản chiếu ra đủ mọi cảm xúc.

Hắn điên cuồng hô lớn: “Không thể nào! Không thể nào! Ngươi không có uy áp Đại Thừa kỳ tu sĩ, ngươi không phải tu sĩ Đại Thừa kỳ! Sao ngươi có thể làm ta bị thương, sao ngươi có thể làm ta bị thương! Là ai, là ai giúp sức ngươi, là ai!”

Nói xong, Đệ Nhị hải chủ liều lĩnh bỏ trốn, bốn chân giờ đã thiếu một nhưng gã vẫn đi rất nhanh. Lạc Tiệm Thanh cầm Sương Phù kiếm đuổi theo sau, bàn tay y bị công kích của Đệ Nhị hải chủ dội ngược lại rách nát, máu nhỏ dọc thân kiếm nhìn mà rợn người.

Đệ Nhị hải chủ chạy, Lạc Tiệm Thanh đuổi, ai ngờ gã không chọn chạy ra khỏi phạm vi cây ngô đồng, mà lại chạy tới người cách đó gần nhất – Quỷ Cầm Đoạn Hồn tông. Quỷ Cầm thấy thế mà tức điên, vội vàng bỏ chạy, nhưng tốc độ của lão không nhanh bằng Lạc Tiệm Thanh và Đệ Nhị hải chủ, nhanh chóng bị đuổi kịp.

Đệ Nhị hải chủ hô: “Ngươi mau tới cứu ta!”

Quỷ Cầm mặc kệ gã, mải miết bay đi.

Đệ Nhị hải chủ gào thét chạy vượt qua Quỷ Cầm, điên cuồng đột phá mọi ngăn trở.

Quỷ Cầm nổi giận nói: “Đồ súc sinh này dám liên lụy tới ta!”

Lạc Tiệm Thanh thu gọn cảnh tượng này vào trong mắt, trong lòng y trào lên chán ghét.

Đối với phàm nhân, hai vị tôn giả trước mắt đã ngang với tiên nhân, được cúng bái kính ngưỡng. Nhưng trên thực tế, độ cao của tu vi chưa bao giờ thuận với nhân phẩm. Hai người kia đua nhau chạy, không ai muốn ở phía sau.

Nếu khi Lạc Tiệm Thanh đánh lén đánh chết trưởng lão Bạch gia, Đệ Tứ hải chủ, Đệ Bát hải chủ cùng với Kiếm Vân liên thủ đối kháng với y, thì hai Yêu tôn kia cũng không ngã xuống dễ dàng như vậy; lại như vừa rồi lúc Lạc Tiệm Thanh đuổi theo giết Đệ Bát hải chủ, Đệ Nhị hải chủ chịu quay lại cứu gã, hai người liên thủ sẽ khiến Lạc Tiệm Thanh gặp phiền phức lớn.

Nhưng bọn họ lại bỏ chạy, chưa từng có ý liên thủ.

Một đạo kiếm quang xanh như Tử Thần đánh úp phía sau Đệ Nhị hải chủ, bổ thẳng vào khớp khuỷu tay của gã, máu bắn tung tóe.

“A a a!!!” Đệ Nhị hải chủ lập tức hóa về hình người, gào thét điên cuồng. Lần này gã quay đầu hét lên với Quỷ Cầm: “Nhân loại kia, nếu ngươi không tới giúp ta thì ngươi chính là người tiếp theo!”

Quỷ Cầm đổi sắc mặt, cuối cùng dừng lại bay tới chỗ Lạc Tiệm Thanh và Đệ Nhị hải chủ.

Và thế là Lạc Tiệm Thanh cầm Sương Phù kiếm chống lại Đệ Nhị hải chủ và Quỷ Cầm. Người trước bị trọng thương, hai cánh tay gần như bị phế bỏ, nội tạng cũng bị kiếm khí của Lạc Tiệm Thanh làm tổn thương, nhưng không có vết thương trí mạng; người sau thì không bị sao hết, gã cầm Bách Quỷ Triêu Ác bạt, hung ác nhìn Lạc Tiệm Thanh.

Quỷ Cầm nghiến răng kèn kẹt như một con quỷ già đã chết nhiều năm, trong mắt lóe lên ánh sáng xanh u ám. Gã vỗ mạnh Bách Quỷ Triêu Ác bạt trong tay, vừa bắt đầu đã là sát chiêu vô cùng tàn nhẫn, thả ra trăm ngàn ác quỷ đánh úp Lạc Tiệm Thanh.

Mà Đệ Nhị hải chủ hét lớn, cương phong khôn cùng vọt tới Lạc Tiệm Thanh.

Quỷ phong âm trầm cùng với tiếng ác quỷ gào thét vang vọng dưới tàng cây ngô đồng, hai mắt Lạc Tiệm Thanh bị che kín. Y trấn định lấy một viên bảo châu bị nứt từ trong nạp giới ra, ngón tay khẽ động, linh lực dồi dào rót vào viên Bảo Châu màu xanh biếc, tỏa ra hào quang vạn trượng.

“Lên!”

Lạc Tiệm Thanh ra lệnh, nguyên thần Thanh Liên từ trong đan điền bay ra xoay quanh Minh Quang Thanh Ngọc châu. Linh lực cuồn cuộn từ bảo châu tràn ra được nguyên thần Thanh Liên dẫn dắt, tỏa sáng lấp lánh quanh nguyên thần sen bảy cánh.

Tốc độ xoay tròn của Thanh Liên càng lúc càng nhanh, cuối cùng nó hạ xuống mũi kiếm Sương Phù. Bảo kiếm màu bạc cùng hoa sen xanh như Phật tổ mỉm cười cầm cành hoa, nguy hiểm pha lẫn dịu dàng khiến người ta hoảng hốt.

Lạc Tiệm Thanh dịu dàng chạm lên thân kiếm, linh lực trong hoa sen lập tức rót vào Sương Phù kiếm! Từng đạo bùa chú hiện lên, đóa sen đầu tiên nở rộ trên Sương Phù kiếm, sau đó là đóa thứ hai, đóa thứ ba…

Khi đóa sen thứ bảy nở rộ, ánh sáng đã yếu bớt.

Ầm!

Lực lượng mênh mông như biển từ nguyên thần Thanh Liên rót vào thân kiếm, thúc giục đóa hoa thứ tám nở rộ!

Đây là một chiêu đoạt nhật nguyệt!

Tiếng Rồng ngâm lãnh liệt cùng tiếng Phượng hót trong trẻo vang lên! Một Cự Long màu vàng cùng một con Phượng Hoàng lửa xoay quanh Lạc Tiệm Thanh, cùng một kiếm này đâm tới Quỷ Cầm và Đệ Nhị hải chủ.

Linh lực đủ để sánh với tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ, uy lực từ long cốt cộng thêm phượng hỏa, còn có linh lực từ vạn năm tu sĩ của Minh Quang Thanh Ngọc châu, kết hợp với quy luật vô thượng trong “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”!

Một kiếm này đâm tới, sắc mặt của Quỷ Cầm và Đệ Nhị hải chủ lập tức trắng bệch, theo bản năng muốn chạy trốn.

Phượng hỏa cực nóng, long cốt cực rắn, trăm ngàn ác quỷ vừa chạm tới một kiếm này đã bị hai dòng lực lượng nghiền thành bụi, Quỷ Cầm trưởng lão hộc máu. Nhưng bách quỷ chỉ làm yếu đi hai phần sức kiếm, tiếng gầm của Đệ Nhị hải chủ thì suy yếu ba phần sức kiếm, một chiêu này tới gần thì vẫn còn khoảng năm phần.

Đệ Nhị hải chủ bỗng nhiên hô lớn: “Bản tôn không tin!”

Quỷ Cầm cũng nheo mắt lại, đột nhiên túm Đệ Nhị hải chủ đứt hai cánh tay chắn trước người mình. Đệ Nhị hải chủ bất ngờ không kịp phản kháng bị người khác kéo tới làm lá chắn thịt, đợi tới lúc kịp phản ứng thì một kiếm rét lạnh này đã xuyên qua tim gã, kiếm khí đánh tới yêu đan trong tim gã mới hoàn toàn biến mất.

Máu nồng từ ngực Đệ Nhị hải chủ chảy ra, gã đứt quãng nói: “Quỷ Cầm… ngươi…”

Quỷ Cầm đâu để ý tới gã, lão ném Đệ Nhị hải chủ đã hóa thành nguyên hình về phía Lạc Tiệm Thanh, sau đó xoay người bỏ trốn.

Mắt thấy yêu thú khổng lồ bay về phía mình, Lạc Tiệm Thanh né sang bên cạnh, tuy y có thể chém đứt hai tay Đệ Nhị hải chủ nhưng không có nghĩa là y có thể chém đứt thân thể cứng rắn của yêu thú.

Một tiếng nổ vang, vị Yêu tôn tương đương với Đại Thừa hậu kỳ ngã nhào xuống đất. Gã ngắc ngoải nhìn phương xa, kiếm khí chém tới đã khiến yêu đan nứt ra, “Lách tách ——”, khe nứt càng lúc càng lớn, bỗng nhiên uỳnh một tiếng vỡ nát!

“Quỷ Cầm, ta muốn mở to mắt nhìn ngươi chết!”

Quỷ Cầm dốc toàn lực chạy trốn nhưng vẫn không bằng được hai cánh Hỏa Diễm của Lạc Tiệm Thanh. Lão đã thuận lợi chạy ra khỏi phạm vi cây ngô đồng, chui vào một dãy núi đen ngòm, nhưng không thể tin được là kiếm quang vẫn lần lượt đánh tới đỉnh đầu lão!

“Không thể nào! Sao ngươi có thể nhìn thấy rõ xung quanh, vì sao!”

Lạc Tiệm Thanh nâng tay lau máu bên môi, sắc mặt có hơi tái nhợt, lòng bàn tay cũng vì công kích cường đại vừa rồi mà rách ra. Y cười lạnh nói: “Vấn đề này ngươi xuống Địa Ngục hỏi Diêm Vương đi!”

Trong bóng đêm, Quỷ Cầm muốn dùng linh thức tìm Lạc Tiệm Thanh rất khó, chưa kể lão không dò xét được vị trí những ngọn núi, lão không biết nơi đó có núi hay không. Nhưng ở trong này, Lạc Tiệm Thanh lại như dẫm trên đất bằng, bất kể Quỷ Cầm trốn ở đâu Lạc Tiệm Thanh đều có thể phát hiện cực nhanh.

Lạc Tiệm Thanh híp mắt, quay đầu nhìn về một hướng. Lúc này Kiếm Vân cũng đã rời khỏi phạm vi cây ngô đồng, ẩn mình sau hàng vạn hàng nghìn ngọn núi. Nếu để Kiếm Vân rời khỏi nơi này thì rất khó tìm.

Lạc Tiệm Thanh dồn linh lực toàn thân lên Minh Quang Thanh Ngọc châu, vận chuyển “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, lại ẩn giấu linh thức của mình. Y đột ngột dừng công kích khiến Quỷ Cầm kinh ngạc không thôi, nhưng vẫn tiếp tục chạy trốn về phía trước. Lúc này Quỷ Cầm hốt hoảng khẩn trương làm gì có tâm trạng đi thăm dò nguyên nhân, chỉ có thể cố gắng chạy.

Một khắc đồng hồ trôi qua, Lạc Tiệm Thanh dường như chỉ đuổi theo chứ không công kích ngăn cản.

Quỷ Cầm kích động nghĩ: “Chẳng lẽ y đã mất dấu rồi?”

Lúc này Quỷ Cầm vẫn không dám thả lỏng, lão cũng không quay đầu lại, chỉ chạy thục mạng. Lão không biết phải trốn ở đâu mới tránh thoát được ôn thần này, nhưng lão nhất định phải trốn càng xa càng tốt. Mà đúng lúc này Quỷ Cầm lại không chú ý tới, ngay con đường phía trước lão, tu sĩ áo xanh tuấn mỹ ẩn mình giữa hai ngọn núi, trong tay lơ lửng một viên ngọc châu.

Khi ánh sáng xanh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt thì Quỷ Cầm vô cùng sợ hãi.

Quỷ Cầm mở to hai mắt hô lớn: “Sao ngươi lại ở đây…”

Giọng nói run rẩy bị kiếm quang màu xanh vô biên vô hạn cắn nuốt, đạo kiếm quang đánh liên tiếp lên bảy ngọn núi, tiếng nổ qua đi, bảy ngọn núi lần lượt nổ tung, vụn đá rơi đầy đất.

Nhưng thế vẫn chưa kết thúc!

Một kiếm này liên tục đuổi theo Kiếm Vân, tuy còn cách Kiếm Vân hai, ba dặm đã tán đi nhưng uy áp lan đến lại khiến Kiếm Vân tái mặt, càng hoảng sợ chạy trốn.

Cứ thế, Đệ Nhị hải chủ, chết! Quỷ Cầm Đoạn Hồn tông, chết!

Thân thể Lạc Tiệm Thanh vì sử dụng linh lực quá mức mà rất yếu ớt. Lòng bàn tay y không ngừng nhỏ máu, nhưng y vẫn nắm chặt kiếm của mình, bước từng bước về phía trước. Nhìn như đi rất chậm, nhưng mỗi bước đi đều có đôi cánh lửa giang rộng đẩy khoảng cách lên vài dặm.

Khi Kiếm Vân sắp vượt qua dãy núi nhỏ để tiến vào bóng tối vô hạn thì bỗng dừng bước, nắm chặt trường kiếm, cảnh giác nhìn về phía trước.

Trong màn đêm vô tận, một bóng người bị vây quanh bởi lửa chậm rãi bước tới chắn trước mặt lão. Người này rõ ràng chỉ có uy áp Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng Kiếm Vân lại hoàn toàn không dám khinh thường, bởi vì những gì lão nhìn thấy đã phá vỡ nhận thức từ trước tới nay, liên tiếp giết bốn tôn giả Đại Thừa hậu kỳ và một tôn giả Đại Thừa trung kỳ!

Ở đại lục Huyền Thiên, chuyện giết người vượt cấp rất bình thường, nhưng chỉ phát sinh ở dưới Hợp Thể kỳ!

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể giết tu sĩ Kim Đan kỳ, Kim Đan kỳ cũng có thể giết Trúc Cơ kỳ. Hơn một vạn năm trước từng có một vị tu sĩ Xuất Khiếu hậu kỳ bày ra tầng tầng hiểm cảnh đánh chết một vị tu sĩ Hợp Thể trung kỳ, báo thù rửa hận việc người kia đã từng tiêu diệt toàn tộc mình.

Nhưng loại chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra giữa Độ Kiếp kỳ và Đại Thừa kỳ!

Vì sao đối với Nhân tu chỉ cần đạt tới Độ Kiếp kỳ là được xưng tôn giả?

Đó cũng là vì mỗi tu sĩ Độ Kiếp kỳ đều phải trải qua Thiên kiếp rửa tội, so với Hợp Thể kỳ thì đã vượt bậc về bản chất. Thực lực tăng mạnh, có thể dễ dàng giết tu sĩ Hợp Thể kỳ. Mà Đại Thừa kỳ và Độ Kiếp kỳ chênh lệch lớn cỡ nào, Kiếm Vân rõ hơn ai hết.

Người này rõ ràng là Độ Kiếp hậu kỳ, thực sự chỉ là Độ Kiếp hậu kỳ, vì sao… vì sao!

Tim Kiếm Vân đập dồn dập, tiếng tim đập như vang lên bên tai. Lão cố gắng ép mình tỉnh táo lại, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười khó coi, lão dè dặt nói: “Lạc… Lạc Tiệm Thanh, ngươi còn nhớ ta không? Năm đó khi ngươi vừa vượt tới Kim Đan kỳ, ta đã đại biểu cho Thần Kiếm tông tới Thái Hoa Sơn chúc mừng ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh bước tới chỗ Kiếm Vân, hỏa phượng bao quanh người đã tắt dần, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.

Thấy y không trả lời, Kiếm Vân lại nói: “Khi đó ngươi vừa bước qua Kim Đan sơ kỳ, không ngờ bây giờ… bây giờ cũng đã sắp tới tu vi Đại Thừa kỳ. Quả nhiên là thanh niên tài tuấn, quả nhiên là thanh niên tài tuấn… Năm đó ta còn tặng lễ vật cho ngươi, ta biết chắc là tương lai của ngươi sẽ rất xán lạn.”

Máu Lạc Tiệm Thanh chảy men theo thân kiếm Sương Phù, nhỏ giọt rơi vào bóng đêm. Một đôi mắt phượng duyên dáng hơi cong lên, đồng tử trong suốt phản xạ ý cười nhìn như ấm áp, y suy ngẫm trong chốc lát rồi nói: “Trưởng lão Thần Kiếm tông Kiếm Vân?”

Kiếm Vân lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng rồi đúng rồi, ta chính là Kiếm Vân!”

Cảnh tượng này đặt ở bên ngoài tuyệt đối là chuyện kỳ quái.

Một tu sĩ Đại Thừa Kỳ vì tu sĩ Độ Kiếp Kỳ nhớ được tên mình mà kích động như vậy.

Lạc Tiệm Thanh cười cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Kiếm Vân đã rịn mồ hôi trán, lão hốt hoảng cười nói: “Đã lâu không gặp, thương thế của ngươi đã khôi phục, không ngờ lại trở nên lợi hại như thế. Mười năm ngắn ngủn đã từ Độ Kiếp sơ kỳ vượt tới Độ Kiếp hậu kỳ, ngươi mới tu luyện có hơn bảy mươi năm, có thể đạt tới tu vi này ta thật khâm phục.”

Lạc Tiệm Thanh mỉm cười nhìn lão: “Hóa ra đã mười năm rồi sao?”

“Phải, mười năm, ” nhìn thấy tươi cười sáng lạn này, không hiểu sao trong lòng Kiếm Vân run lên: “Ngươi đừng đi ra, bên ngoài đã bày sẵn thiên la địa võng, chỉ chờ ngươi và Huyền Linh Tử đạo hữu đi ra.” Nói tới đây, Kiếm Vân đột nhiên lẩm bẩm: “Thật ra ta với sư phụ ngươi quan hệ không tồi, vài thập niên trước ta còn từng tới đại lễ Kết Đan của ngươi, hơn hai trăm năm trước ta cũng tới đại lễ Kết Đan của Huyền Linh Tử đạo hữu.”

Lạc Tiệm Thanh có vẻ đã bị khơi dậy hứng thú, y hỏi: “Quan hệ giữa ngươi và sư phụ ta tốt lắm sao?”

Hai mắt Kiếm Vân sáng ngời, lập tức nói: “Phải! Một trăm năm trước ta và sư phụ ngươi từng kề vai chiến đấu! Huyền Linh Tử đạo hữu nhân phẩm cao thượng, thực lực siêu tuyệt, tuy rằng nhỏ hơn ta hai ngàn tuổi nhưng là tấm gương mà ta luôn noi theo! Ta rất kính nể Huyền Linh Tử đạo hữu, ta rất khâm phục hắn!”

Ý cười bên môi Lạc Tiệm Thanh càng tăng lên vài phần, y thấp giọng hỏi: “Vậy mười năm trước, vì sao ngươi lại đâm hắn một kiếm vậy?”

Kiếm Vân nhất thời không nghe rõ, lão hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”

Lạc Tiệm Thanh chậm rãi giơ Sương Phù kiếm lên, lạnh lẽo chỉ lên ấn đường Kiếm Vân. Tươi cười bên môi thanh niên đã biến mất, như quỷ Tu La bò từ địa ngục lên, hai mắt Lạc Tiệm Thanh lạnh căm, nụ cười tiếp theo đã trở lên vô tình.

Y gằn từng chữ nói: “Vậy mười năm trước vì sao ngươi tổn thương hắn!”

“Ta không…”

Những lời tiếp theo Kiếm Vân không thể thốt ra, một thanh trường kiếm băng lãnh đã xuyên qua mi tâm phá nát thức hải lão!

Mười năm trước tại Cực Bắc Chi Địa, Lạc Tiệm Thanh nhìn trăm ngàn tôn giả hai tộc, cảm nhận được sự tuyệt vọng tới từ địa ngục. Sư phụ y chặn hơn nửa công kích cho y, cho dù là có tu vi Hóa Thần kỳ, nhưng dưới thương tích chồng chất, sư phụ y đã bị vô số người tu vi kém xa luân phiên công kích, mười năm còn chưa tỉnh lại.

Khi đó Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt, ghi nhớ từng khuôn mặt một.

Y nhớ tất cả những khuôn mặt này, ngày ngày đêm đêm, đến chết cũng không quên!

Oan có đầu, nợ có chủ!

Lạc Tiệm Thanh vung kiếm, nhìn hai mắt Kiếm Vân mất đi tiêu cự ngơ ngác nhìn mình, sau đó thẳng tắp ngã xuống.

Trong nửa canh giờ!

Nhân tộc.

Tam trưởng lão Đoạn Hồn tông Quỷ Cầm, chết! Tứ trưởng lão Bạch gia Bạch Chu, chết! Tam trưởng lão Thần Kiếm tông Kiếm Vân, chết!

Yêu tộc.

Đệ Nhị hải chủ, chết! Đệ Tứ hải chủ, chết! Đệ Bát hải chủ, chết!

Bóng tối mênh mông vô hạn cắn nuốt hết thảy, che phủ toàn bộ bí mật bên trong.

Lúc này ở hiểm cảnh thứ tám Đoạn Tình nhai, Âm Cơ và Hạo Tinh Tử đã ở đây chờ chín mươi bảy ngày. Dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, bất kể sáu người Quỷ Cầm có phát hiện Huyền Linh Tử và Lạc Tiệm Thanh hay không, bọn họ chỉ có thể ở dưới đó một trăm ngày, ngày thứ một trăm nhất định phải về.

Hạo Tinh Tử nhíu mày nhìn cửa vào hiểm cảnh thứ chín, không rời lấy một tích tắc.

Âm Cơ che miệng cười khẽ, lơ đễnh châm chọc: “Ngươi có nhìn thủng cửa vào thì bọn họ cũng chưa lập tức trở về đâu.”

Hạo Tinh Tử không phản bác.

Đến ngày thứ một trăm thì nụ cười bên môi Âm Cơ đã thu lại, ả nhìn cửa vào không nói năng gì.

Ngày thứ một trăm lẻ một, một trăm lẻ hai, một trăm lẻ ba…

Âm Cơ không ngồi yên nổi nữa, ả trực tiếp đi tới cửa vào, thả linh thức tra xét bên trong.

Âm Cơ quay đầu nhìn Hạo Tinh Tử nói: “Không có khả năng trì hoãn lâu như thế, chắc chắn bọn họ gặp phải nguy hiểm ở dưới đó. Bây giờ chúng ta phải…”

“Không tốt!” Một tiếng kêu la từ phía sau mọi người truyền đến, Âm Cơ và Hạo Tinh Tử đồng loạt quay đầu lại, một trưởng lão Thần Kiếm tông Hợp Thể kỳ tái mặt bay tới, lập tức thông báo: “Ngọc bản mệnh của Kiếm Vân sư bá đã vỡ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play